Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cõng nửa sọt đào lông trở về, Đào Thanh đã làm xong cơm sáng, bất quá người Đào gia còn chưa trở về, cho nên cũng chưa có ăn cơm.

Đào Thanh kêu Mộc Tử cùng Cánh Rừng đi ra ngoài ruộng gọi mọi người trở về ăn cơm, cho Ninh Diệu Trạch nghỉ tạm một chút, hắn đi xem ba hài tử.

Ba hài tử buổi tối ngủ cùng Đào a cha và a ma, đáng lẽ là ngủ cùng bọn họ, nhưng Đào Thanh muốn chăm sóc Ninh Diệu Trạch, người Đào gia sợ Đào Thanh không để ý tới ba hài tử, kêu hắn cho ba hài tử đi theo ông ngoại đi ngủ.

Bởi vì hài tử còn nhỏ, cho nên buổi sáng Đào a cha cùng a ma không kêu mấy hài tử rời giường, chờ đến khi Đào Thanh làm xong cơm sáng mới đi kêu.

Ba hài tử khó có được ngày ngủ nướng, trước kia lúc ở Ninh gia luôn bị kêu dậy lúc sáng sớm, không nói làm việc gì, nhưng không cho ngủ, lúc ấy Ninh Diệu Trạch cùng Đào Thanh còn phải dựa vào Ninh gia, cho nên cũng không phản bác, chỉ khổ ba hài tử.

Ba hài tử mặc tốt quần áo mơ mơ màng màng ra cửa, Ninh Diệu Trạch đi qua mang theo bọn chúng đi rửa mặt rửa tay, tuy rằng mơ hồ, nhưng bọn họ vẫn nhận thức được Ninh Diệu Trạch, vô cùng cao hứng kêu cha, sau đó đi theo.

Đào Thanh không đi theo, Quả nho đã có thể tự mình rửa mặt, hai tiểu tử ngày thường đều là Quả nho hỗ trợ, cho nên hiện tại Ninh Diệu Trạch bị thương hắn cũng không lo lắng, bọn nhỏ có thể tự làm được.
[ngoannnnnnnn quá aaaaa              (~ ̄³ ̄)~]

Bọn họ bên này rửa mặt xong rồi, Ninh Diệu Trạch mang theo bọn chúng ở trong sân chơi đùa được một lát người Đào gia đã trở lại, cõng thêm một bao bông lúa thật to trở về.

Ninh Diệu Trạch rất muốn mở miệng nói làm như vậy quá lãng phí lại quá cố sức, nhưng lại sợ bị người khác hoài nghi, chuyện như vậy không phải chỉ có một nhà Đào gia làm như vậy.

Ninh Diệu Trạch đè ép nửa ngày mới khống chế được Hồng Hoang Chi Lực* trong cơ thể chính mình, cùng người Đào gia ăn cơm cùng nhau.
(*) : đè ép cái đầu của mình không được mở miệng nói ra.

Ăn cơm xong, người Đào gia lại xuống ruộng làm việc, Đào Thanh mang theo Ninh Diệu Trạch đi lên trấn trên xem đại phu, đám hài tử ở nhà phơi bông lúa, phân công đâu ra đó.

Thời điểm đi trên đường Ninh Diệu Trạch rốt cuộc nhìn Đào Thanh mở miệng “A Thanh, ta nhớ không nổi chuyện trước kia, nhưng không biết vì cái gì ta cảm thấy a cha cắt hạt thóc như vậy có chút quái quái, trong đầu ta có biện pháp tốt hơn, nhưng cũng không biết đúng hay không, ta nói cho ngươi nghe thử xem?”

Ninh Diệu Trạch sợ Đào Thanh hoài nghi, cho nên nói chuyện đều dùng loại ngữ khí hàm hồ,đổ tội hết thảy cho mất trí nhớ, nói như vậy Đào Thanh cho dù có hoài nghi hắn cũng có thể giải thích.

Đào Thanh nhìn Ninh Diệu Trạch, có chút nghi hoặc “A Trạch, ngươi thật sự mất trí nhớ sao?”

Ninh Diệu Trạch vội vàng gật đầu “Đúng vậy, làm sao vậy?”

Đào Thanh nói “Trước kia ngươi cũng nói qua lời như vậy, ngươi nói suy nghĩ biện pháp cho chúng ta làm việc nhẹ nhàng chút, bất quá khi đó ngươi úp úp mở mở chưa nói, cũng chưa tới thời gian thu lúa, cho nên trừ bỏ ngươi lúc trước không ai biết, sau này ngươi xảy ra chuyện, lúa cũng đã bắt đầu thu, ta còn không biết ngươi nghĩ ra biện pháp gì.”

Nghe được lời này, Ninh Diệu Trạch trong lòng vui vẻ, thật đúng là không nghĩ tới thân thể này thế mà cũng sinh ra ý nghĩ như vậy, việc này đối với hắn mà nói quả thật là không thể tốt hơn.

Ninh Diệu Trạch lại nhìn Đào Thanh nói “Ta cũng không biết vì cái gì, phỏng chừng là trước đây nghĩ tới cho nên trong đầu còn có chút ấn tượng đi, ta hiện tại cùng ngươi nói một chút, ta nghĩ như thế này.”

Ý tưởng của Ninh Diệu Trạch kỳ thật phi thường đơn giản, chính là đem rơm rạ cùng lúa tách ra ở ngoài ruộng, có thể trói thành một bó, mang về nhà cho dê bò ăn.

Lúa đem về nhà phơi, như vậy không cần phải cắt một lần lại cắt thêm lần thứ hai.

Hơn nữa như bây giờ chỉ cắt bông lúa về nhà, về nhà sau muốn phơi khô lại cởi lúa, như vậy thao tác cũng không tốt, ngược lại rất phiền toái.

Thu lúa người xưa gọi là đánh hạt kê, kỳ thật chính là ý tứ trên chữ, hạt kê cắt bỏ cho tốt, sau đó đổ vào thùng đem lúa trong thùng đánh, như vậy có thể trực tiếp tách ra, mệt thì có mệt, nhưng lại đơn giản mau lẹ.

Ninh Diệu Trạch không biết địa phương này có mấy thứ này hay không, nhưng dù sao cũng không phải đồ vật phiền toái gì, muốn làm cũng không khó.

Ninh Diệu Trạch tuy rằng chưa làm qua những việc này, nhưng hắn cũng biết làm việc này như thế nào, cũng không tính là khó, hắn cảm thấy rất cần thiết phải thử một lần, nếu thật sự thành công, có thể giữ được một chút sức lực không vất vả thêm nữa.

Đem ý nghĩ của mình nói cho Đào Thanh, Đào Thanh nghe cũng sửng sốt, nghe Ninh Diểu Trạch nói hắn cũng cảm thấy việc này đơn giản, nhưng những người khác có thể tiếp thu hay không hắn không thể khẳng định.

Nếu như là nhà bọn họ, Ninh Diệu Trạch muốn lăn lộn như thế nào hắn đều đồng ý, nhưng hiện tại không giống nhau, hắn đang ở nhà a cha cho nên những việc này vẫn muốn cùng người trong nhà thương lượng mới được.

Đào Thanh nói “Đợi chút trở về, chúng ta cùng a cha nói một chút đi, a cha làm ruộng nhiều năm như vậy, kiến thức khẳng định so với chúng ta nhiều hơn.”

Cổ nhân làm ruộng trồng trọt dựa vào kinh nghiệm không giả, cho nên Ninh Diệu Trạch cũng không phản bác lời Đào Thanh nói, còn kỹ càng tỉ mỉ đem chỗ tốt nói với hắn.

Ninh Diệu Trạch cảm thấy, nếu thật sự thành công, bọn họ có lẽ còn có thể kiếm ít tiền nho nhỏ, ít nhất làm cho một nhà bọn họ có thể làm một cái nhà tranh, có gạo lức mà ăn, dọn ra Đào gia.

Tuy rằng người Đào gia đối với bọn họ không tồi, nhưng Đào Thanh dù sao cũng là ca nhi đã gả ra ngoài, ở nhà cha a ma mình lâu cũng không thích hợp, huống hồ Đào Thanh vẫn luôn dìu già dắt trẻ.

Hai người nói chuyện, cảm giác cũng không đi bao lâu thì tới trấn trên, vừa đến Đào Thanh lập tức dẫn Ninh Diệu Trạch đi tìm y quán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro