chương 21: Nhị thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê Tương khinh không để Lê Vạn Hoài biết, lén đem bản vẽ xe vặn vặn cho Triệu công công cầm hộ công chúa.

Tiểu công chúa cũng không có chơi lâu ở Quốc công phủ, hoàng đế sẽ chờ hắn cùng nhau dùng cơm trưa nên sớm cùng Lê Tương Khinh cáo biệt hồi cung.

Lê Tương Khinh cũng không có đi quản Lê Vạn Hoài răn dạy Đào thị như thế nào, nói nam nhân vô tình lại cũng đa tình, rốt cuộc cùng Đào thị nhiều năm như vậy , lại theo tính cách Lê Vạn Hoài, Lê Tương Khinh không trông cậy hắn có thể trách phạt gì nhiều.  Với Nhứ Dung Uyển mà nói, có thể đem tiểu tử đoạt lại đã thực tốt rồi.

Thời điểm trở lại phòng mình, quả nhiên thấy Liễu Tố Dung đem Lê Tương Ứng dàn xếp ở trên giường hắn.

Tiểu tử đã tắm rửa sạch sẽ,  ăn mặc quần áo ngủ sạch sẽ ,nằm ở trên giường uống thuốc mẹ cả đút, trong tay cầm một túi mứt quả, đôi mắt thẳng lăng lăng mà nhình chằm chằm, chỉ chờ uống xong thuốc lập tức sẽ ăn.

Nhìn tới ca ca tiến vào,  Lê Tương Ứng tay nhỏ căng thẳng, yên lặng đem túi ném đến một bên, ngoan ngoãn uống thuốc, hai bàn tay nhỏ khẩn trương mà nắm góc chăn.

Ở trước mặt ca ca phải thật ngoan, bằng không có lẽ lại bị đưa về chỗ Đào thị, nhớ tới việc lần trước, Lê Tương Ứng vẫn còn sợ hãi trong lòng.

Lê Tương Ứng cảm thấy ca ca đặc biệt lợi hại, muốn đem hắn đuổi đi là có thể đuổi đi, muốn đem hắn đón trở về là có thể nghĩ cách đón trở về ,làm hắn hơi sợ.

Lê Tương Khinh đi qua lấy đi chén từ tay Liễu Tố Dung, đưa cho tiểu tử kia, nói :" tự mình uống ".

Cũng không phải tay chân không thể dùng, Lê Tương Khinh không định nuông chiều hắn, cũng không phải muội muội, dưỡng ra kiều cũng không tốt .

Lê Tương Ứng không dám không nghe, vội vàng cầm chén tự mình ừng ực ừng ực uống sạch sẽ.

Liễu Tố Dung hiện tại xem như một lòng buông xuống, tâm tình tương đối tốt, cười tủm tỉm mà nhìn, chọn viên mứt quả uy đến trong miệng Lê Tương Ứng.

Lê Tương Ứng đem mứt quả ngậm trong miệng, không dám nhai, miệng vẫn không nhiac nhích, chỉ trộm mà mút vào hương vị chua ngọt, đôi mắt lại hơi sợ mà nhìn ca ca, sợ bị ghét bỏ .

Lê Tương Khinh trong lòng buồn cười, nói với Liễu Tố Dung :" an bài cho hắn phòng khác đi, nơi này của ta không tiện".

Liễu Tố Dung biết nhi tử đôi khi sẽ ở trong phòng mân mê sản phẩm của hắn, làm đến khuya cũng là bình thường ,đích xác không thích hợp để Lê Tương Ứng ở cùng hắn, gật gật đầu.

" Vẫn là phải cho Ứng nhi một gã sai vặt, ban đêm chiếu cố tốt hắn".

Lê Tương Khinh nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:"Buổi tối bảo Thanh Diệp ở ngoại thất của hắn, nơi này ta không cần, trong viện không có việc gì cũng đừng thêm người mới. "

Người mới khó tránh khỏi không đáng tin cậy, cũng không thể tin, bí mật nhỏ này của Lê Tương Khinh tạm thời còn không thể bị người khác biết.

Liễu Tố Dung ngầm hiểu, không cần phải nhiều lời nữa, đi ra ngoài sắp xếp phòng mới.

Mẹ cả vừa đi, liền chỉ còn huỵn đệ hai người cùng Thanh Diệp đứng bên cạnh,  Lê Tương Ứng lập tức khẩn trương, hắn cũng không rõ vì cái gì ca ca không muốn cùng nhau ở, sợ bị ghét bỏ, túm lấy chăn co quắp bất an.

Lê Tương Khinh ngồi vào mép giường, nhìn hắn, hỏi :" ngày sau lưu lại nơi này, biết mình cần làm gì sao? "

Lê Tương ứng vội vàng gật đầu :" nghe lời ca ca "

Lê Tương Khinh nhướn mày, buồn cười hỏi :" còn có? "

" nghe lời ca ca ". Lê Tương Ứng nuốt nước miếng chua ngọt, túm lấy góc chăn khẩn trươg trả lời.

Tiểu tử còn rất có nhãn lực đấy, Lê Tương Khinh buồn cười mà búng búng trán hắn, nói :" không cần câu nệ, thả lỏng một chút, trong viện không có quy củ gì đặc biệt, không cần gây hoạ là được".

Lê Tương Ứng vội vàng gật đầu thật mạnh, nâng túi mứt quả đưa cho ca ca , trong mắt đã là cao hứng lại lấy lòng.

Lê Tương Khinh nhìn bộ dáng này của hắn, liền nhớ tới trước đây tiểu tử này vì để xin lỗi đã đem mứt quả còn lại đều để cho hắn.  Đem đồ vật chính mình thích nhất đưa cho hắn, giống với phương thức lấy lòng của hắn, vụng về mà đáng yêu.

Biết trong lòng hắn còn mang theo chút lo lắng cùng sợ hãi, Lê Tương Khing cũng không vội mà làm hắn lập tức thả lỏng lại, ngày sau chậm rãi ở chung rồi sẽ ổn, hơn nữa ca ca có điểm uy tín cũng là chuyện tốt.

Tùy ý chọn viên mứt quả, nể tình mà ăn, Lê Tương Khinh mới duỗi tay vén áo xem vết thương trên cánh tay hắn, thật nhiều vết thâm tím do ngắt véo, mi tâm hắn không kìm được mà nhíu lại.

" Ta bất quá một ngày không đi xem ngươi, như thế nào lại như vậy?  Trắc phu nhân véo? "

Lê Tương Ứng thật cẩn thận mà cầm tay ca ca, nói :" là tỷ tỷ phát hiện ta ăn đồ ca ca mang cho, tỷ tỷ liền đánh ta, còn nói cho Trắc phu nhân, hai người họ cùng nhau véo. "

Không hổ là mẹ con, ác độc đều di truyền.

" không có việc gì, về sau sẽ khôg ai đánh ngươi". Lê Tương Khinh nhẹ vỗ về trấn an cánh tay tiểu tử, sau đó nhìn Thanh Diệp vẫn luôn chờ ở một bên.

" Bản lĩnh không tồi a,  nhanh như vậy đã đem tam thiếu gia mang được ra ngoài,  nói xem ngươi làm như thế nào được"

Thanh Diệp nghe như vậy ngượng ngùng mà gãi đầu, nói :" tiểu nhân căn bản không đi Hoa Phương Uyển  , thời điểm đi qua hoa viên vừa lúc tam thiếu gia cùng đại tiểu thư ở đó chơi. "

Lê Tương Khinh hiểu rõ, hắn vốn bảo Thanh Diệp nghĩ cách đem Lê Tương Ứng mang đến diễn trò trước mặt công chúa thỉnh Lê Vạn Hoài cho phép tiểu tử này lưu lại, không nghĩ lại thuận lợi như vậy, xem ra thật là ý trời.Thất Nguyệt Lưu Huỳnh thành công bán ra nhóm đầu tiên, Lê Tương Ứng cũng thành công mà đón trở về, tâm Lê Tương Khinh cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút.

Mấy ngày này nghe nói Đào thị vẫn luôn quấn lấy Lê Vạn Hoài khóc lóc ủy khuất kể lể, nhưng Lê Tương Khinh không để ý tới,  hắn hiện tại ngày đêm chế tạo gấp gáp nhóm Thất Nguyệt Lưu Huỳnh thứ hai .

Nhóm Thất Nguyệt Lưu Huỳnh thứ hai hắn chuẩn bị bán lượng nhiều một chút, lấy số lượng đè thấp giá cả. Tuy nói hiện giờ đang ở hoàng thành, hắn có thể chế tác sản phẩm cao cấp ,đem hoàng thành hộ khách quyền quý trở  thành đối tượng kinh doanh, nhưng đây rốt cuộc không phải kế lâu dài. Muốn tạo ra thanh danh chỉ dựa vào hoàng thành mấy hộ khách quyền quý là không thể thực hiện được, hắn muốn đem nhóm đối tượng hộ khách mở rộng , dân chúng bình thường cũng là một cái túi tiền lớn.

Muốn mở rộng thị trường với dân chúng bình thường,  son môi giá cả không thể quá cao, hơn nữa tuy nói bút sinh ý đầu tiên kiếm được thật sảng khoái, nhưng là một hộp son môi bán mấy trăm lượng cũng chỉ có thể là bán đấu giá giá cả, không thể cứ luôn như  thế, đó là điều không hiện thực.

Tiếp theo, còn có sự tình cửa hàng.

Về sau không có khả năng sản phẩm đều thông qua Thiều Hoa Lâu bán ra ngoài, đồ vật vừa mới lạ vừa tốt đẹp, nếu lai lịch vẫn luôn không rõ ràng sẽ khiến người dùng cảm thấy lo lắng ,cửa hàng chính quy rất cần thiết.

Có tiền nhưng vì tuổi cùng thân phận không thể ra mặt, Lê Tương Khinh thật đau đầu.

Người được chọn lựa không phải không có ,chỉ là ngày trước lui tới không phait quá nhiều , Lê Tương Khinh không xác định được con đường này liệu có tốt để đi không .

Đang vội đến tối trời đất mù mịt, người nọ lại chính mình tìm đến cửa.

Khi đó Lê Tương Khinh đang ở tiểu thư phòng phê lượng chế tác Thất Nguyệt Lưu Hùynh, liền nghe có người gõ cửa.

" ca ca,  ngươi ở bên trong sao? "

Lê Tương Khinh đem một chút hộp trang điểm cần làm còn lại để đó , đi ra ngoài mở cửa.

Ngoài cửa đúng là Lê Tương Ứng phủng (?) hoa, hiện giờ tiểu tử này cũng gia nhập nhóm hái hoa ,Đào thị gần đây cũng vẫn luôn khóc lóc kể lể nói Lê Tương Khinh đây là muốn đem Lê Tương Ứng dạy hư. Lê Vạn Hoài cũng thực đau đầu, nhưng là lúc ấy tiểu công chúa làm tam tử lưu lại Nhứ Dung Uyển, hắn không dám tùy ý thay đổi chủ ý, vạn nhất ngày nào tiểu công chúa lại tới nữa, phát hiện tam tử không ở Nhứ Dung Uyển, bộc phát tiểu tính tình thì sao.

Không thể ngăn cản tam tử lưu lại Nhứ Dung Uyển, Lê Vạn Hoài đành phải lại đem con vợ cả bùm bùm mắng một đống, hiện tại dạy đệ đệ hái hoa, về sau chẳng lẽ còn đem đệ đệ đi hoa lâu!  Làm phụ thân quá mệt mỏi, Lê Vạn Hoài cảm thấy vạn phần đau đầu!

Lê Tương Khinh nhìn tiểu tử phủng hoa,  đều là hắn yêu cầu, vì thế khen ngợi mà sờ sờ đầu hắn.

Hắn còn chưa đem bí mật về son môi lộ ra trước mặt tiểu tử này, hài tử còn quá nhỏ, ngoài miệng khó tránh khỏi không biết kín miệng * ( ở bản dịch ghi không cá biệt môn nhưng t chịu @@ ) , chỉ là thời điểm hắn nhàm chán thì cho đi theo Thanh Diệp hái hoa.

Bất quá có thể trợ giúp ca ca hái hoa, Lê Tương Ứng đã thật vui vẻ.

" Hôm nay đi nơi nào? " Lê Tương Khinh một bên nói, vừa đi tới vừa lười biếng duỗi cái eo , mấy ngày không có hảo hảo ngủ một giấc, cả người đều thật sự mệt mỏi.

" đi chỗ biển hoa lớn ở Thành Tây nga, thật nhiều hoa hoa xinh đẹp ". Lê Tương Ứng mộy bên nói ,một bên quơ chân múa tay, ôm hoa xoay vòng.

Lê Tương Khinh nhìn động tác của hắn, não tê rần.

" hoa liền nói hoa, cái gì hoa hoa, đó là nữ hài tử nói, đứng yên là tốt rồi, xoay vòng vòng là nữ hài tử làm. "

Lê Tương Khinh kỳ thực biết tiểu hài tử khó tránh khỏi hồn nhiên, nói câu hoa hoa,  xoay cái vòng tròn, kỳ thật thực bình thường. Nhưng đại khái vì gần đây bị Lê Vạn Hoài nhắc mãi đến váng đầu, Lê Tương Khinh có đôi khi cũng sợ hãi một chút, hắn thật ra không sợ đệ đệ trầm mê tửu sắc, nhưng mà hôm nay hái hoa, nếu là tính cách hắn vô tri vô giác thay đổi vặn vẹo,khí chất trở nên nương liền không tốt.

Tuy rằng chính hắn là cong, nhưng là hắn cũng không muốn nhìn đến đệ đệ không hiểu gì biến cong, hoặc là không cong nhưng lại là thẳng nam khí chất nữ nhân, lúc đó hắn sẽ vì đại sự cả đời đệ đệ rầu thối ruột .

Lê Tương Ứng cũng không biết chính mình làm sai cái gì, nhưng mà ca ca nói cái gì chính là cái đó, vội vàng nghiêm chỉnh.

" đệ còn gặp nhị thúc, nhị thúc cho ta hái "

Lê Tương Khinh sửng sốt, mới đột nhiên nhớ tới, thành tây kia một mảng biển hoa kỳ thực là có chủ, chủ nhân chính là nhị gia Lê phủ Lê Vạn Thừa .

Nói đến Lê phủ nhị gia ,so với bên ngoài truyền nói Đích Lê Phủ cỡ nào ngưỡng mộ vợ cả, Lê nhị gia mới thật là người si tình. Lúc trước không màng mọi người phản đối chỉ cưới một tiểu thư dòng dõi thư hương, Lê phủ thấy hắn là con thứ, lại có Lê Vạn Hoài tranh ngôi vị thế tử nên không phản đối hôn sự của hắn quá mức cường ngạnh.

Lê nhị gia cực kỳ yêu phu nhân hắn, sợ phu nhân không thích ứng với sinh hoạt ở Quốc công phủ, thường xuyên khắp nơi bầu bạn kề cận ,cùng nhau ở viện xem thư, ngắm hoa, sinh hoạt thanh nhàn qua ngày. Lê nhị phu nhân yêu hoa, Lê nhị gia liền mua một miếng đất ở thành tây, trong thời gian nàng mang thai muốn tạo ra một biển hoa cho nàng.

Đáng tiếc, Lê nhị phu nhân không thể chờ xem hoa nở, khó sinh qua đời.

Như vậy Lê nhị gia càng thêm không quan tâm đến xung quanh, cũng không tái giá, không nạp thiếp, dồn hết tinh lực vào chăm sóc nuôi dưỡng nữ nhi mà người vợ đã khuất để lại.

Lại nói tiếp, ngày giỗ Lê nhị phu nhân sắp tới, Lê Tương Khinh càng đau đầu, trong thời điểm đau thương như vậy muốn cùng nhị thúc nói cái gì cũng khó càng thêm khó.

"Ngày sau không cần đến đó hái, đó là một biển hoa có ý nghĩa, không thể tùy ý chạm vào. "

Lê Tương Ứng chớp chớp mắt, nói:" chính là nhị thúc nói có thể đến hái, nhị thúc nói nơi đó quá tịch mịch. "

Lê Tương Khinh trầm mặc một chút ,thở dài .

" đúng rồi, nhị thúc nói thỉnh ca ca đến viện của hắn, có việ,  muốn nói cùng ca "

" có việc nói với ta? "

Lê Tương Khinh kinh ngạc, nhị thúc luôn không quá chú ý đến sự tình trong phủ, có thể có chuyện gì muốn nói với hắn? Bất quá đây chưa chắc đã không phải cơ hội tốt, bỏ qua liền đáng tiếc.

Vì thế Lê Tương Khinh đơn giản sửa sang lại trang phục chính mình một chút liền cất bước đi ra ngoài.

Lê Vạn Thừa ở Quốc công phủ có viện riêng nhưng vì an tĩnh nên hắn ở tiểu viện tại cách vách ngoài phủ .

Thời điểm bước ra cửa phủ , hạn nhân kia lại thẹn thùng mà cúi đầu, Lê Tương Khinh cảm thấy hắn thật là nghĩ quá nhiều.

Đúng lúc này liền nghe thấy âm thanh xôn xao ồn ào từ xa tới .

Lê Tương Khinh đi ra đại môn, hướng phía âm thanh nhìn đến,  mày hơi nhíu.

Chỉ thấy trên đường cái, thị vệ phân biệt xếp hai hàng chạy nhanh, ở giữa bọn hắn là một đứa nhỏ ăn mặc áo váy phấn nộn , ngồi trên xe vặn vặn vằng ngọc, hai chân nhỏ trên mặt đất đột nhiên ào ào đạp vài cái, tay lái qua lại vặn vẹo, cái xe liền xoát xoát xoát mà trượt về phía trước .

"Tương Khinh ca ca ~ ta đạp xe tới ~"

Giọng trẻ con vui sướng kia còn không phải Trân Nhu công chúa sao.

Lê Tương Khinh nhìn chiếc xe vặn vặn bằng ngọc linh hoạt kia bất đắc dĩ mà đỡ trán. Thật đúng là bị hắn đoán đúng, hoàng đế thật là sủng đến không giới hạn, công chúa trên đường lái xe vặn vặn còn muốn thị vệ hai bên mở đường....

Xe bằng ngọc khoong nặng sao? Thấy trình độ linh hoạt kia liền biết hoàng đế tìm người gia công không ít....

Tác giả có lời muốn nói: Loả bôn công có chuyện muốn nói: về tiến độ,  đại gia không nên gấp gáp nga, nếu là khúc dạo đầu khi còn nhỏ, khẳng định là muốn từ từ tới, ta là muốn viết thật tốt, không định vì tiến độ liền xoát xoát mà nhảy lên, như vậy chỉnh thiên văn nhìn liền thấy kỳ quái, bất quá cũng sẽ không còn nhỏ lâu lắm, hiện tại giai đoạn đầu này rất nhanh sẽ là quá khứ ~

_______________

<< tiểu kịch trường >>

Lê Tương Khinh : ta cùng đề cử, giẫm mây thất sắc ( hoa rơi) trên đường cưỡi xe vặn vặn tới gặp ta [ giản dị mỉm cười lộ ra chút mỏi mệt jpg.]

Yến Đoan Thuần : kéo không phong cách! Bất ngờ không!  Kịn hỉ không!  [ ngươi không thể tưởng tượng được đi jpg.] 

Lê Tương Khinh : Đem xe vặn của ngươi học tốt, về sau có thể xe chấn [  ngươi không thể tưởng tượng được đi jpg.]
[ người có thể ngồi ta sao jpg.]

Yến Đoan Thuần : [ thủ động tái kiến]

( moẹ làm có 1 chương mà muốn gãy lưng ・゚゚・(>д<)・゚゚・ dài ghê gớm hụ hụ,  thôu cố gắng nhỡ đâu có bạn nào đọc trong tết)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro