Xuyên qua : Quỷ nhãn vương phi c14-17 _Furin_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuyên qua : Quỷ nhãn vương phi

Tác giả: Y Hinh

Thể loại: Xuyên không

Chương 14 : Cho ngươi đẹp mặt

Không thể hiểu được cô uyển này còn có gì có thể hấp dẫn nàng ta, kỳ thật Mộng Ngữ Diên biết, nàng ta chính là đến để chê cười nàng, chẳng qua còn chưa biết ai chê cười ai.

Vân Sa liếc mắt nhìn từ bên trong phòng tới nhìn nàng rồi cười hớ hớ phe phẩy cây quạt nói: "Đại tiểu thư hôm nay thật rảnh rỗi nha!"

"Ui, đây không phải nha hoàn của ta sao? Hôm nay như thế nào lại rảnh tới chỗ của ta vậy? Chẳng lẽ Vương gia không cho ngươi làm ấm giường?" Nàng đi đến trước mặt nàng ta giật mình hỏi.

Vân Sa bị nàng nói như vậy, sắc mặt cực kỳ xấu hổ, dịu đi vài giây nàng ta nói: "Người nào cũng biết Tiểu Hương giỏi trồng hoa nhất, tiểu thư mặc dù ở cô uyển, nhưng hoa nơi này là đẹp nhất, cho nên Vân Sa tới đây hái hoa " nói xong nàng ta liền vươn tay định hái đóa Mân Côi vừa chớm nở, thấy vậy nàng cũng vươn tay tới đóa hoa.

Lúc này, hai nữ nhân đồng thời nhìn một đóa Mân Côi, tay cũng đồng thời ở phía trước đóa hoa .

"Vân sa ngươi. . . . . ."

"Câm miệng, việc của ta không đến lượt ngươi xen vào? Ngươi đừng quên vị trí của ta bây giờ so với ngươi cao hơn nhiều" Vân Sa lớn tiếng quát Tiểu Hương, nói xong cười lạnh nhìn nàng rồi tiếp tục nói: "Tiểu thư, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi chẳng lẽ cũng muốn đóa hoa này sao?"

"Như thế nào? Ta không đủ tư cách?" Nàng hỏi lại.

Vân Sa che miệng cười khẽ, "Người nào cũng biết Vương gia không sủng ngươi, ngươi hái hoa cho ai xem? Không bằng để cho ta lấy cài trên đầu tranh thủ Vương gia niềm vui" nàng trào phúng cười nói.

Mộng Ngữ Diên nghe vậy buông lỏng tay ra, Vân Sa thấy thế càng vui mừng cười .

Đột nhiên, "Ba " một tiếng kinh thiên động địa.

Vân Sa trong nháy mắt cảm thấy mặt mình nóng lên đau đớn, vừa định tức giận, Mộng Ngữ Diên tay lại đưa lên.

"Ba ba ba ba ba ba ba " liên tục nàng tát mười bốn cái, sau khi đã cảm thấy vừa lòng nàng mới dừng tay lại.

"Ngươi. . . . . ." Vân Sa tức giận muốn phản bác tay vừa giơ lên lại đột nhiên cổ tay bị Ngữ Diên bắt được "Ngươi nên cám ơn ta a, ngươi nói ngươi muốn mang đến niềm vui cho Vương gia bổn tiểu thư liền giúp ngươi được như nguyện, cho nên cho ngươi mười bốn cái tát này bao hàm mọi chuyện như ý, hiểu không" nói xong, nàng hung hăng bỏ tay Vân Sơ ra.

"Ta giết ngươi" nói xong, Vân Sa tức giận lao đến.

Mộng Ngữ Diên khóe miệng cười khẽ, kéo cánh tay của Vân Sa rồi ném cả người nàng ta qua vai, Vân Sa bị ngã mạnh ngã xuống mặt đất nhất thời đau đớn nhe răng trợn mắt nhìn nàng.

Mộng Ngữ Diên vừa lòng cười cười vươn tay hái mấy đóa hoa hồng gai, sau đó tao nhã đi tới trước mặt Vân Sa ngồi xổm xuống nói: "Ngươi không phải muốn cài hoa sao? Ta giúp ngươi a" nói xong cầm hoa hồng cài loạn trên đầu Vân Sa.

"Đau. . . . . . Đau a. . . . . ." Vân sa thống khổ kêu lên.

Hành hạ Vân Sa một hồi lâu, nàng mới thỏa mãn đứng dậy, lúc này khuôn mặt Vân Sa trở nên sưng đỏ như một cái đầu heo, ánh mắt hoảng sợ nhìn nàng, tiểu thư bây giờ không hề giống với lúc trước?

"Tiểu thư. . . . . . Chúng ta. . . . . . Giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó phải không?" nàng ta lúc này thật sự sợ hãi, tiểu thư của nàng trước kia tâm địa thiện lương yếu đuối, trước giờ chưa từng mắng mỏ nàng .

"Hiểu lầm?"

"Đúng vậy a, trước kia tiểu thư đối với ta khá tốt, chúng ta. . . . . . Giữa chúng ta nhất định có hiểu lầm" nàng nức nở nói.

Khả năng diễn kịch thật khá, diễn như thật, Mộng Ngữ Diên thầm thán phục. Nàng đi đến trước mặt Vân Sa lấy tay túm lấy nàng nói: "Ta nhổ vào, ngươi cũng xứng để cho ta hiểu lầm sao? Ta cảnh cáo ngươi, chớ có làm điều gì hồ đồ, nếu không, ta sẽ khiến ngươi sống không được chết không xong" nàng lạnh như băng lạnh nói.

Chương 15

Vân Sa bị biểu tình hung ác của nàng làm cho sợ hãi, lúc này cũng không biết nên nói cái gì, đành phải câm miệng không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

Ngữ Diên cười cười lấy những đóa hoa hồng đang cắm toán loạn trên đầu Vân Sa xuống "Vân sa a, hoa này màu gì?" Nàng cười nói.

Vân Sa sợ hãi nhìn nàng không hiểu nàng đang định giở trò gì.

"Ba " Ngữ Diên đột nhiên quay lại tát Vân Sa một cái rồi cả giận nói: "Ngươi bị điếc a, sao ta hỏi ngươi không trả lời?"

"Hồng. . . . . . Màu đỏ. . . . . ." Vân sa run như cầy sấy trả lời.

"Ba " lại cho Vân Sa thêm một cái tát, sau đó nàng nhàn nhã tự tại nói: "Đây là màu đen, màu đen biết chưa?"

". . . . . ." Vân sa sửng sốt, hoa này rõ ràng là màu đỏ, tại sao nói là màu đen ?

Thấy nàng kinh ngạc, Ngữ Diên cười nói: "Ta cho ngươi biết, ta nói đây là màu gì thì nó là màu đó, không phải cũng phải cho là phải, đã hiểu chưa?"

Vân Sa thấy thế vội vàng gật đầu.

"Hoa này màu gì a?" Nàng hỏi lại.

"Màu đen" lần này Vân Sa trả lời rất nhanh không chút do dự.

"Ba " Ngữ Diên lại duỗi tay ra cho nàng ta một bạt tai, "Ngươi bị mù a, đây rõ ràng là màu đỏ, mắt ngươi mù phải không?"

Vân Sa rốt cuộc chịu không nổi quỳ xuống khóc nói: "Tiểu thư tha mạng, tha cho ta đi, ô ô. . . . . ."

Mộng Ngữ Diên lạnh giọng cười cười, ngồi xuống túm lấy người của nàng nói: "Không có thực lực thì đừng có vọng tưởng, cái gì gọi là thân phận của ngươi so với Tiểu Hương cao hơn a, ngươi chỉ là một công cụ ấm giường thôi, mà nói ấm giường là cho dễ nghe, chứ thực chất là kỹ nữ, là một kỹ nữ không tốn tiền bao" nàng trào phúng nói.

Vân Sa bị nàng nói như vậy, sắc mặt đỏ rực vì tức giận, nhưng không dám phản kháng.

"Như thế nào? Bản cô nương nói sai sao? Nếu yêu nghiệt kia thích ngươi tại sao không cho ngươi một danh phận, ngươi tới giờ vẫn chỉ là một đứa nha hoàn, hừ, cho nên nói, ấm giường mãi mãi chỉ là ấm giường ! Ta là ai, ta là Vương Phi hiểu không, ở đây cho dù ta không được sủng nhưng ta cũng là người được kiệu lớn tám người khiêng rước về , còn ngươi?" Nàng châm chọc nói.

Bị nàng nói như vậy, Vân Sa mặt chợt đỏ bừng, tay không tự giác nắm chặt như hận không thể cho nàng một quyền.

"Tiểu Hương, mang một chén nước đến đây! " nàng cũng không quay đầu lại nói.

". . . . . . ?"

Một lúc sau cũng không nghe thấy tiếng đáp, nàng quay đầu nhìn lại, lúc này Tiểu Hương vẫn ngây ngẩn cả người, ngây ngốc không biết nên làm cái gì.

" Tiểu Hương đi mang một chén nước đến đây! " lần này nàng đề cao NdB.

"a vâng" Tiểu Hương vội vàng xoay người trở lại trong phòng, một lát sau, nàng mang chén nước đi tới đưa cho Ngữ Diên.

Ngữ Diên tay trái cầm chén, tay phải lấy ra bên hông một tờ giấy tràn ngập chữ, sau đó nàng ném tờ giấy lên không trung mắt nhắm lại ngón tay dựng thẳng miệng lầm bầm niệm, đúng lúc này, tờ giấy đột nhiên bốc cháy, nàng mỉm cười cầm chén đặt ở phía dưới, tờ giấy bị đốt hóa thành tro rơi xuống chén.

Một giây sau, nàng âm trầm cười cười ngồi xổm trước mặt của Vân Sa nói: "Uống hết đi"

Vân Sa thấy thế liền khóc lớn "Tiểu thư tha cho ta đi, ô ô, ta sai rồi, từ giờ ta không dám nữa. . . . . ." Nàng vừa bị một màn kia làm cho choáng váng, người kia không phải tiểu thư, là yêu quái, là yêu quái.

"Không uống?" Ngữ Diên mày nhăn lại, biểu tình không vui.

Vân Sa thấy thế không ngừng dập đầu, "Tiểu thư tha mạng! tiểu thư tha mạng a. . . . . ."

Ngữ Diên phiền chán quát: "Câm miệng"

Vân Sa ngây ra một lúc không dám động đậy.

Ngữ Diên đột nhiên đưa tay phải ra nắm chặt miệng của Vân Sa tay trái cầm chén đổ hết nước vào miệng nàng.

Vài giây sau

"Tiểu thư Vân Sa không dám thế nữa, ngài tha cho ta đi, ta không muốn chết a, không muốn chết a, ô ô" nàng khóc cực kỳ thê thảm.

"Yên tâm đi, ngươi không chết được đâu, thứ ngươi vừa uống là ma chú, chuyện hôm nay nếu ngươi dám nói ra một chữ, hàm răng của ngươi sẽ trở nên đau đớn, nói ra chữ thứ hai hàm răng của ngươi toàn bộ bắt đầu buông lỏng, nói ra chữ thứ ba, răng của ngươi sẽ rơi xuống hết, còn nữa, về sau cứ mười ngày ngươi phải tới chỗ ta một lần, ta sẽ cho ngươi giải dược, vượt qua ngày thứ mười, thân thể ngươi sẽ trở nên hôi thối hấp dẫn ruồi bọ, cả người ngươi sẽ bị dòi bọ cắn phá mà chết " nàng vừa nói vừa phối hợp động tác làm Vân Sa càng hoảng hốt sợ hãi.

"Ô ô, tiểu thư tha mạng, tha mạng"

"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không lấy mạng của ngươi, , tốt lắm, ngươi cút cho ta" nàng đứng dậy không khách khí nói.

Vân Sa thấy thế vội nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.

Chương 16

Nhìn Vân Sa nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, tâm tình của nàng lập tức khó chịu, hừ, ai bảo nàng ta dám giở trò trước mặt nàng đã thế lại khóc lóc om sòm, thật không biết tự lượng sức!

"Tiểu Hương chúng ta trở về phòng" tâm tình của nàng lập tức chuyển biến tốt , vỗ vỗ tay Tiểu Hương cười nói.

Tiểu Hương ngây ngẩn cả người, có ai nói cho nàng biết vừa rồi xảy ra chuyện gì? ? ?

Thấy bộ dạng nàng si ngốc như thế, Ngữ Diên thổi phù một tiếng cười nói: "Ngươi nếu không nghe lời, ta liền cho ngươi uống ma chú nha" nàng đe dọa nói.

Nghe vậy, Tiểu Hương đột nhiên như con thỏ chạy trở về phòng, Ngữ Diên chỉ cảm giác bên tai có trận gió nhẹ lướt qua, nha đầu kia lá gan thật nhỏ a, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nàng duỗi cái lưng mệt mỏi đi vào nhà.

Ở một nơi khác của Hoa viên, có một người đang đứng thưởng thức trò hay, giờ phút này, Sở Hạo khoanh tay tựa vào một bên tường khóe miệng gợi lên một nụ cười quỷ dị, Mộng Ngữ Diên? Thật là nàng sao?

"Thật vậy sao?" Một lúc sau, Tiểu Hương trừng lớn hai mắt bán tín bán nghi hỏi.

Mộng Ngữ Diên vội vàng gật đầu nói: "Đúng vậy a, ta đều là làm theo lời sư phó, mẫu thân không cho ta dùng phép, sau nhiều năm liền quên mất nhưng thật không ngờ, ta bị đôi cẩu nam nữ kia làm cho uất ức muốn chết nhưng sau khi trải qua khoảnh khắc sinh tử kia ta đột nhiên nhớ lại ta có pháp thuật, cho nên, ta quyết định trả thù tất cả những người đã đối xử tệ bạc với ta " nàng thêu dệt chuyện xưa lại nói đạo lý rõ ràng, khiến Tiểu Hương sửng sốt.

"Khó trách! trước đây có một khoảng thời gian ta không thấy tiểu thư, nguyên lai, tiểu thư cùng Bạch Mao đạo trưởng học tập pháp thuật " hiện tại những điều Tiểu Hương băn khoăn đều được lý giải .

Ách? Chủ nhân của thân xác này trước đây từng biến mất? Ai nha, sao cũng được!

"Tiểu Hương a, chuyện ta biết pháp thuật, ngươi trăm ngàn lần không được nói cho người khác biết, nếu không người khác sẽ cho rằng ta là yêu quái " nàng dặn dò.

"Tiểu thư không phải là yêu quái, tiểu thư là thần tiên" Tiểu Hương thành khẩn nói.

Nghe vậy, nàng ngây ra một lúc, một giây sau trịnh trọng nói: "Được rồi, nhìn ngươi rất có tâm, ta nói thật cho ngươi biết kỳ thật ta chính là sao Văn Khúc chuyển thế" nàng nói dối như thật, thật tới mức bản thân nàng cũng muốn tin.

"Sao Văn Khúc?" Tiểu Hương sợ hãi than không thôi.

Nàng cười nói: "Ngươi nghĩ xem, nếu không phải sao Văn Khúc ta làm sao có thể lợi hại như thế! Nếu không phải sao Văn Khúc ta gặp đại nạn sao không ' chết '? Nếu không phải sao Văn Khúc ta làm sao lại có thể thông minh tài trí như thế này?"

Tiểu Hương nghe vậy vội vàng gật đầu nói: "Tiểu thư nói rất đúng rất có đạo lý nha"

Ngữ Diên đắc ý cười, Sau đó thần bí nói "Người bình thường ta không bao giờ nói cho đâu"

"Tiểu thư, ngài yên tâm, bí mật này Tiểu Hương nhất định sẽ giữ kín, nhất định sẽ không nói cho người khác biết " Tiểu Hương kích động nói, giống như nàng hiện tại đang được phật quang chiếu vào.

Ngữ Diên nghe vậy càng vui mừng cười ,cổ nhân thật sự là rất đơn thuần a!

Đúng lúc này, cửa phòng của nàng đột nhiên bị gõ vang, Ngữ Diên nghe thấy mày liền nhăn lại, Tiểu Hương ra mở cửa, bên ngoài gã sai vặt thở hổn hển nói: "Vương Phi, Vương gia. . . . . . Vương gia đang đến đây" !

Chương 17: Vương gia giá lâm!

Ngữ Diên nghe vậy ngây ra một lúc, yêu nghiệt nam nhân kia quả nhiên đến đây?

Một giây sau, nàng nháy mắt với Tiểu Hương, muốn nàng không cần nhiều chuyện, tất cả đều phải che dấu, Tiểu Hương hiểu ý gật đầu, hai người liền đi ra ngoài nghênh đón.

"Vương Phi" yêu nghiệt Vương gia vừa bước vào hoa viên liền cười hớ hớ chào hỏi.

"Nô tỳ tham kiến Vương gia" Tiểu Hương vội vàng hành lễ.

Ngữ Diên nghe vậy cũng vội nói : " Thỉnh an Vương gia "

Sở Hạo nghe vậy ân một tiếng, xua tay ý bảo nàng không cần để ý, sau đó đi vào trong phòng bắt đầu nhìn quanh , vài giây sau nói: "Hôm nay bổn vương gặp một người bạn, hắn vừa hay cùng họ với ngươi " nói xong, hắn trào phúng tươi cười nhìn về phía nàng.

Mộng Ngữ Diên lặng đi một lúc rồi cười nói: "Thật vậy sao? Thật khéo nga, nếu có cơ hội ta rất muốn gặp hắn, nói không chừng hắn là thân nhân của ta!" nói xong nàng thẹn thùng cười cười, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ, cứ đắc ý đi, chờ lão nương ' kiếm ' đủ tiền sẽ ch ngươi một cước!

Sở Hạo một lúc sau không chút để ý hỏi: "Ta nghe có người nói Vân Sa sau khi rời khỏi nơi này liền biến thành đầu heo? Còn nói là việc này liên quan tới Vương Phi?"

Ngữ Diên nghe vậy liền trừng lớn hai mắt, kinh hô: "Vu khống, đây tuyệt đối là vu khống, ta đơn thuần chỉ là một nữ hài tử, ngay cả con kiến cũng không dám giết, làm sao có thể liên quan tới ta?" nói xong để phối hợp với lời của mình, nàng vụng trộm bấm ở trên đùi của mình một cái, nháy mắt đau đớn khiến nước mắt đã tràn ngập hốc mắt.

Sở Hạo nghe vậy xoay người nhìn về phía nàng không khỏi cười cười nói: "Các nàng đó tại sao muốn vu khống ngươi?"

"Hâm mộ ghen tị hận" nàng trả lời.

Sở Hạo nghe vậy đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm nàng, Ngữ Diên nhất thời trong lòng nhảy lên, yêu nghiệt a, đây tuyệt đối là yêu nghiệt, hắn sao lại mê người như vậy chứ? Một giây sau, khuôn mặt anh tuấn của hắn lập tức bị vàng che phủ, ách, yêu nghiệt này nếu bán đi nhất định sẽ bán được giá tốt, nghĩ đến đây, nàng đột nhiên ha ha nở nụ cười.

"Tiểu thư. . . . . ." Tiểu Hương ở bên người kéo kéo y phục của nàng ý bảo nàng Vương gia còn ở đây?

"Vương Phi đang cười gì vậy?" Quả nhiên, tiếng cười của nàng làm cho hắn rất bất mãn, hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, đôi mắt sắc bén hung hăng nhìn nàng chằm chằm, giống như nếu nàng nói sai một chữ, thì phải chết!

Mộng Ngữ Diên bị hắn nhìn với ánh mắt hung ác như thế liền ngây ngẩn cả người, sau đó bỗng nức nở nói: "Ta đây không phải đang cười, đây là đang ' bi ai ' tự giễu bản thân" Trời ạ! Sao ánh mắt trừng lớn như vậy, muốn hù chết người a, quên đi, đầu tiên phải lừa hắn để qua được vụ này đã..., đợi khi tìm được cơ hội sẽ hảo hảo dạy dỗ hắn.

"Nha? Như thế nào lại bi ai tự giễu?" Hắn nhíu mày hỏi, tiếp đó khoanh tay nhìn nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro