Chương 9: Tiện thể hố người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Tiện thể hố người

Convert: Nguyệt Nha

Nguồn: https://yeutinhcac.wordpress.com/

Từ nguyên chủ cùng Huyền Sương Nhi mấy lần giao phong, Ninh Y biết rõ vị này Cửu công chúa kiêu ngạo ương ngạnh tính cách.

Từ nhỏ chỉ cần nguyên chủ muốn đồ vật, Huyền Sương Nhi nhất định phải đoạt lấy.

Quả nhiên, Ninh Y làm ra bộ dáng này, Huyền Sương Nhi liền tới kính.

Hơn nữa có nữ chính ở bên cạnh nói bức họa này quả thật rất giống Thẩm Liễu đại sư bút tích, Huyền Sương Nhi muốn đoạt lấy bức họa này quyết tâm liền càng mãnh liệt hơn.

"Chưởng quỹ, bản công chúa ra hai trăm lượng mua bức họa này!"

Ninh Y nháy mắt mặt đỏ lên, nổi giận đùng đùng mà trừng mắt nhìn Huyền Sương Nhi, "Ngươi không cần quá phận! Bức họa này ta muốn mua tặng cho phụ vương!"

"Sương Nhi, nể tình Ninh quận chúa một mảnh hiếu tâm, hya là nhường bức họa này cho nàng đi. Sắp tới sinh nhật của Ninh Vương rồi, nếu không có thích hợp lễ vật, nói vậy cũng không tốt cho Ninh quận chúa đâu."

Huyền Sương Nhi nghe Tần Cố Phi nói như vậy thì đôi mắt nháy mắt sáng lên.

Đúng vậy, nếu như nàng đoạt được bức họa này thì Ninh Y không phải sẽ không có thích hợp lễ vật để tặng sao? Đến lúc đó nàng đem chuyện này tuyên truyền, Ninh Y không phải sẽ mất mặt sao?

Chỉ cần nghĩ đến Ninh Y ăn mệt bộ dáng nàng liền vui vẻ!

"Trân Bảo Các cũng không phải là nhà ngươi mở, ngươi có thể mua mà bản công chúa lại không thể mua sao?"

"Ngươi! Chưởng quỹ, ta ra ba trăm lượng!"

"400 lượng!"

"500 lượng!"

"600 lượng!"

"..."

Hai người ngươi tới ta đi, không ai nhường ai, chỉ có hai người mà đã kêu ra toàn bộ đấu giá hội khí thế tới.

Cuối cùng, bức họa này đã leo lên tới rồi 1520 giá cao. Giá tiền này, ngay cả thân là công chúa Huyền Sương Nhi cũng đều ăn không tiêu.

Ninh Y thấy tốt thì thu, lúc kêu đến 1520 mới "Căm giận" thu tay lại.

Cuối cùng, Huyền Sương Nhi xanh mặt, để nha hoàn thanh toán 1520 giá cao mua một bức họa.

Nói thật, cho dù bức họa này là Thẩm Liễu chân tích cũng đều bán đến không quý như vậy. 1520, đó là nhà người bình thường cả đời cũng xài không hết.

Huống chi Ninh Y trong lòng rõ ràng, bức họa này chỉ là một bộ lấy giả đánh tráo đồ dỏm mà thôi.

Lại nói tiếp cái này còn phải cảm tạ nguyên nữ chính, phải biết rằng đây chính là nàng tự mình vạch trần đấy?

Bất quá xem ra lúc này nữ chính cũng hoàn toàn không biết đây là một bức họa giả nha. Nếu không, nàng cũng hố không được Huyền Sương Nhi.

Hố xong Huyền Sương Nhi rồi, Ninh Y tâm tình phi thường tốt, nếu không phải sợ làm quá rõ ràng, nàng thậm chí còn muốn đương trường hừ đầu tiểu ca.

Tâm tình khá một chút, ra tay cũng hào phóng. Ninh Y bàn tay vung lên, trực tiếp đem hư hư thực thực bút tích thực hai bức họa toàn bộ bao lên.

Nhìn thấy Ninh Y bộ dáng này, Huyền Sương Nhi hai người lúc này mới ý thức được không thích hợp.

Tần Cố Phi sắc mặt khó coi, giờ phút này nàng đã không sai biệt lắm có thể xác định các nàng hai người đều bị Ninh Y cái bao cỏ này chơi.

Nàng cảm thấy mất mặt, tự nhiên cũng không thể làm Ninh Y được quá!

Vì thế nàng làm bộ bừng tỉnh đại ngộ dường như bưng kín miệng, không dám tin tưởng mà kinh hô, "Ninh quận chúa mới vừa rồi việc làm, chẳng lẽ là cố ý tăng giá sao?"

Huyền Sương Nhi vốn dĩ liền bởi vì thanh toán một khoản tiền lớn như vậy trong lòng không dễ chịu, lúc này bị Tần Cố Phi nói thẳng xuyên sắc mặt càng là âm trầm như nước.

Ninh Y cũng không ngốc như vậy lưu lại làm mục tiêu sống. Nàng chỉ dẫn theo hai nha hoàn, đối phương lại mang theo một võ nghệ cao cường thái giám. Đánh nhau nàng sẽ thỏa thỏa mà chịu thiệt.

Cho nên Ninh Y lựa chọn chạy nhanh trốn chạy.

Khi nàng mang theo hai nha hoàn đi được bay nhanh thì lại nghênh diện đụng phải đang vào cửa Huyền Lăng.

Ninh Y bước chân sinh sôi dừng lại, bớt thời giờ cùng đùi vàng chào hỏi, "Thất hoàng tử, trùng hợp ghê a!"

Huyền Lăng vừa định đáp lại, đã bị nổi giận đùng đùng chạy tới Huyền Sương Nhi cùng Tần Cố Phi cấp đánh gãy.

Tần Cố Phi thấy hai người này, lại nghĩ tới Ninh Y trước đó giúp Huyền Lăng rửa sạch tội danh sự tình, nhíu mày, chẳng lẽ Ninh Y thật sự đã di tình biệt luyến sao?

Nàng hướng Huyền Lăng hành một cái lễ, nhìn như cung kính, trong ánh mắt lại ngầm có ý khinh thường. Rồi sau đó Tần Cố Phi lại làm bộ như nói giỡn mà mở miệng, "Thất hoàng tử cùng Ninh quận chúa thật là có duyên, thế nhưng có thể ở Trân Bảo Các cũng gặp được."

Mọi người đều biết, Ninh Y không học vấn không nghề nghiệp, văn hóa thấp, cầm kỳ thư họa mọi thứ phế vật, chưa bao giờ tới những chỗ này. Mà Thất hoàng tử ngày thường công vụ bận rộn, không phải ở hoàng cung chính là ở quân doanh, rất ít ra ngoài đi dạo phố.

Cho nên hai người kia có thể ở Trân Bảo Các gặp phải, xác thật xưng được với có duyên.

Tần Cố Phi lời này thoạt nhìn giống như không có vấn đề gì, nhưng Huyền Sương Nhi lại phảng phất bị đánh thức giống nhau bừng tỉnh đại ngộ.

"Thì ra là thế! Ta nói chớ ngươi một cái bao cỏ vì cái gì đột nhiên tới dạo thi họa cửa hàng, nguyên lai là vì tình lang a! Nói cái gì cho Ninh Vương tặng lễ, xem ra chỉ là cho chính mình lén lút trao nhận xả khối nội khố thôi!"

"Có lẽ thật sự chỉ là trùng hợp, Sương Nhi, chúng ta vẫn là không cần chọc phiền toái, chỉ coi chuyện hôm nay là mua một bài học đi." Tần Cố Phi tận tình khuyên nhủ, Huyền Sương Nhi lại càng ngày càng giận.

Mua một bài học?

Nhà ai bài học muốn 1520?!

Nói chưa dứt lời, vừa nói Huyền Sương Nhi liền hận đến nghiến răng! Phải biết rằng số tiền này chính là nàng tích cóp thật lâu thân gia. Hiện tại lập tức không có, phỏng chừng có vài tháng tình hình kinh tế cũng phải căng thẳng rồi!

Chỉ cần nghĩ đến đây cái, Huyền Sương Nhi liền tức giận bốc khói trên đầu, lập tức liền không quan tâm mà trào phúng.

"Lại nói tiếp hai các ngươi thật đúng là trời sinh một đôi. Một tên có mẹ xuất thân thanh lâu, một kẻ lả lơi ong bướm, giống như xa nam nhân liền không thể sống! Chỉ là đáng tiếc bản công chúa tam ca, bị loại người như ngươi quấn lâu như vậy!"

Huyền Lăng ngước mắt nhìn lại, ánh mắt một mảnh lạnh lẽo. Nhưng mà chẳng kịp chờ hắn có hành động, liền thấy thiếu nữ trên mặt tươi cười một tấc một tấc lãnh đi xuống.

Nàng xoay người, nụ cười xán lạn mà hỏi thăm: "Công chúa, ngươi có nghe qua một câu nói hay không?"

Huyền Sương Nhi bị hỏi đến sửng sốt, "Cái gì?"

"Nói lung tung sẽ gặp báo ứng đấy..."

Trong khi nói chuyện, Ninh Y âm thầm hướng ống tay áo đổ phấn ngứa mới chế lên. Sau đó tức giận mà phất tay áo, thuốc bột liền rơi hết vào trên người Huyền Sương Nhi cách gần nhất.

"Bản công chúa đường đường kim chi ngọc diệp, làm sao có thể..."

Lời còn chưa nói hết, Huyền Sương Nhi liền cảm giác mu bàn tay kỳ ngứa khó nhịn. Mà cảm giác này còn theo cánh tay khuếch tán ra toàn thân.

Loại này ngứa tựa như có một ngàn con kiến ở trên người bò vậy, Huyền Sương Nhi nhất thời không nhịn được mà duỗi tay gãi phía cánh tay và sau lưng.

Nhưng mà khi nàng ý thức được chính mình ở trước mắt bao người làm gì đó thì Huyền Sương Nhi đứng hình!

Một bên Tần Cố Phi cũng có hơi sững sờ, trên mặt một lời khó nói hết.

Ngẩng đầu thoáng nhìn Ninh Y vẻ mặt xem kịch vui bộ dáng, Huyền Sương Nhi tức khắc thẹn quá thành giận, "Ninh Y ngươi thật to gan, ban ngày ban mặt, ngươi cũng dám công nhiên mưu hại bản công chúa! Giang Phúc Ninh, bắt lấy cô ta cho bản công chúa!"

Huyền Sương Nhi phía sau thái giám theo tiếng mà động, xông lên đi bắt Ninh Y.

Ninh Y thầm than một tiếng không xong, túm hai nha hoàn đang bị dọa choáng váng bên cạnh, vắt chân lên cổ mà chạy.

Chê cười, vừa rồi nàng làm cho Huyền Sương Nhi làm chuyện xấu lớn như vậy, nếu rơi vào tay nàng thì có thể ổn được sao?!

Lúc này không chạy thì còn đợi đến khi nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro