Q1.C8. Bạn học - chuyện bát quái hằng ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường học tuy hương vị đồ ăn có chút khó coi, nhưng đối với Bình An lúc này đang đói đến mức ngực dán vào lưng, không đến mức nuốt không nổi.

2 hộp sữa là không đủ nhét bụng a!

Bình An lúc này đã lấy xong đồ ăn, nhìn thấy một bàn có hai người ngồi trong góc mà tiến tới.
- Tớ có thể ngồi đây sao?

2 người ngồi đây là Trương Thiến cùng Diệp Nhi. Gia cảnh không tồi, tính cách cũng khá tốt, không hùa theo người khác, thập phần an phận.
Trương Thiến rụt rè gật gật đầu, sau đó lại tiếp tục ăn. Diệp Nhi tỏ vẻ khá ngạc nhiên, bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi, cũng cúi đầu tiếp tục ăn, tốc độ khá nhanh.

2 người này chỉ là người qua đường A,B mà thôi, đối nguyên chủ không nhiều giao tình.

A...khoan, Diệp Nhi này không phải là siêu cấp pháo hôi, do có lần vô tình đắc tội với nữ chủ nên bị chúng nam chủ khai trừ khỏi trường sao?
Trong nguyên tác đó chỉ là một sự kiện nhỏ. Lúc Lục An Nhiên đang đi thì bị Diệp Nhi xô ngã, một nam chủ nhìn thấy nên đem người khai trừ khỏi trường

Bình An nhìn Diệp Nhi không khỏi có chút suy ngẫm. Trí nhớ nguyên chủ hình như Diệp Nhi cùng nử chủ không có thù, cũng không có một mao quan hệ.

Vậy chuyện là thế nào?

Hảo, nay có nàng xuyên đến, này đó sự nàng đương nhiên không để xảy ra, dù cậu ta tuy có chút bát quái nhưng là người tốt.

A, trường học, bằng hữu, nàng thực muốn hưởng qua tư vị thanh xuân này a.

Bất quá vừa nghĩ lại bị người phá hỏng.

Vị trí vừa mới ngồi xuống không lâu, phía trước một tiểu nữ hài, tóc cột đuôi ngựa tiến lại đây, nàng trong mắt mang theo hừng hực bát quái kèm chút khinh bỉ nhìn Bình An:
- Ai dô, đây không phải Phương tiểu thư hay sao? Ngươi sao lại ở đây?

Bình An lộ vẻ mặt ngây thơ, miệng đô đô lên nói:

- Ách, bạn học, mình đến đây đương nhiên là ăn cơm rồi!

- Bình thường không phải ngươi luôn theo Phương Doanh Doanh tỷ tỷ để khiến Giang thiếu chú ý sa , bất quá lại bị người ta biến thành người trong suốt a! Chậc..chậc...

Thanh âm rất lớn không chút nào che dấu làm toàn ban đồng học đều chú ý tới, ánh mắt mọi người trong phòng ăn đều nhìn lại đây.
Bình An điều chỉnh trạng thái giống với nguyên chủ, cắn cắn môi, ngước ánh mắt ngập nước nhìn Liễu Hạ:
- Liễu đồng học, ngươi...ngươi... nói bậy ...ta nào có.... Ta muốn an tĩnh học tập, không nói qua luyến ái.
Tính, vẫn là học sinh sơ trung không thể yêu đương nha!
- Hừ, ai không biết, ngươi không biết xấu hổ suốt ngày theo sau Giang thiếu soát tồn tại đi, đây là trang cho ai xem...là lạt mềm buộc chặt? Hừ, ngươi cũng quá ngây thơ.
Liễu Hạ gia thế tuy không cao, nhưng cô ta tự tin, Bình An cái dạng người gì cô ta còn không biết? Hơn nữa còn có Doanh tỷ chống lưng, đắc tội Bình An, cô ta không sợ.

Bình An miệng một phiết, bộ dáng có chút ủy khuất, giống như giây tiếp theo là có thể khóc tới:
- Ta...ta.. cùng Giang học trưởng không có quan hệ, chỉ là 2 nhà Phương Giang quan hệ hảo, Ngươi....tin hay không thì tùy!

Bình An tự vỗ tay điểm mình một cái tán thưởng. Ai, nàng thật có tiềm năng làm ảnh hậu. Bất quá trang thành cái dạng này hảo mệt a.

Thấy không thú vị, Liễu Hạ hừ lạnh rồi tìm bàn ngồi cách đó khá xa.

Diệp Nhi dường như không chịu nổi tò mò liền nhìn Bình An, trong mắt lóe nồng đậm bát quái:
- Bình An ngươi thật không cùng Giang thiếu có một chân sao?

Bình An hơi ngẩng đầu lên, trả "Ân" một tiếng.

Muội tử mở to hai mắt tỏ vẻ không tin. Bình An nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao, mặt còn có chút ưu tư.

Phản ứng của Bình An làm nhấc lên một hồi sóng to, đủ mọi thảo luận.

" Ôi chao, sao thấy Bình An thật đáng thương"
" Kia Liễu Hạ như thế mà dám đem Bình An châm chọc a"
"Chẳng lẽ Bình An trong nhà không được sủng? Nhìn xem, chẳng ra dáng người Phương gia gì cả!".
" có khi thế, thấy trước giờ bị người khi dễ cũng không có ai cáo trạng a!"
" Ai...dù gì cậu ta cũng là người Phương gia, các ngươi dám chọc đến?"
" Đúng! Bất quá sao ta nhìn thấy cậu ta hảo đáng yêu a, thực làm người ta muốn bảo hộ!"
"..."
***
Mà đầu này Tuấn Kiệt vừa lấy đồ ăn xong quay lại liền không thấy người.
Ni mã! Cậu ta cư nhiên chạy đi mất. Rõ ràng kêu mình đi chung vì cái gì....vì cái gì...
Đảo một vòng mới thấy nàng ngồi chỗ kia liền vội vàng chạy tới, giọng nói ủy khuất ba ba mà chấp vấn:
- Ta phải đứng chờ cả buổi, ngươi không chờ ta a! Ta...ta cứ tưởng ngươi lại chạy đi...ngươi ngươi...

Nghe được lời này, Bình An trừu trừu khóe miệng, tiểu shota bán manh làm sao phá???

- aizzz, tiểu Kiệt a, là ta sợ hết chỗ nên đến trước giành a. Nếu không ta việc gì phải đi trước đâu?

Tuấn Kiệt nghĩ nghĩ lại thấy có lý nên cũng thôi.

Tuấn Kiệt sức ăn khá lớn, cho nên Bình An khá tri kỷ chia bớt hơn nửa đồ ăn vào khay cậu ta.
Tiểu Kiệt a, tạm thời ngươi ăn giúp ta ăn bớt đồ ăn a - Bình An yên lặng thắp cho cậu ta một nén nhang.

Toàn bộ cảnh tượng diễn ra nãy giờ được một người thu hết vào mắt. Nếu Bình An phát hiện chắc chắn sẽ há hốc mồm mà cảm thán không thôi.

Bởi người này cũng là một trong các nam chủ!

" nàng thật đáng yêu a. Nàng gắp đồ ăn ăn, hai bên quai hàm phình phình, đặc biệt giống chuột hamster ăn cơm."- nội tâm của ai đó

***

Thật mau đã tan học.

Bên cạnh đối diện đường cái là bóng người quen thuộc.

Người nọ đúng là ca ca Phương Trạch.
Bình An mang theo hơi thở thanh xuân tươi cười hướng ca ca bên kia chạy qua đi, đối với ca ca nói một câu hảo.

Phương Trạch nhìn nàng có chút thất thần.

Phương Doanh Doanh đi theo sau, ánh mắt đen tối không rõ thần sắc.

Trường học bỗng chốc nổi lên một hồi sóng lớn, tất cả đều bàn luận về Bình An.

Trước kia như thế nào không có phát hiện Phương Bình An là như vậy một cái rung động nữ hài tử a.

" trường học chúng ta khi nào có nữ hài tử đáng yêu như vậy!"
" ai ui, má lúm đồng tiền, đôi mắt to to tròn tròn long lanh ngập nước hệt mèo nhỏ a"
" hảo đi, kia ngươi thấy Phương thiếu sao? Hảo soái a!"
"Oa oa oa, Phương thiếu cười cười, hảo soái a!!!"
"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro