Q.4-Chương 100-102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 100. Nhạc Thiếu Đông nghịch tập (thượng)

Một tiếng thở dài vô cùng ngân nga quanh quẩn trong phòng, cái loại âm điệu bảy phần giống quỷ, ba phần không giống người này làm cho ta sợ tới mức run lập cập, theo bản năng lui lại phía sau hai bước, lưng lập tức đập vào cánh cửa.
Lại là một trận tro bụi bay lên.
Lại là một tiếng thở dài sâu kín.
Này... đây là cái tình huống quỷ dị gì?
Cho dù biết giữa ban ngày dương khí đại thịnh sẽ không có quỷ mị gì xuất hiện, nhưng hai tiếng u thán này khiến ta nghe mà cả người phát lạnh, vì thế lấy hết can đảm tiên hạ thủ vi cường... hít sâu một hơi, sau đó bằng âm lượng lớn nhất hô lên: "Làm gì... người nào? !"
Âu Dương thiếu chủ ở ngay dưới lầu, cách không đến một trăm thước, không biết hắn có nghe được mà chạy tới đây hay không...
Tay phải huy động ống tay áo mãnh liệt lau nước mắt, đồng thời, tay trái cố gắng tự nhiên hết mức, lén lút sờ vào Bạo Vũ Lê Hoa Châm giấu bên hông -- may mắn trước khi xuất môn đã nghe lời người nào đó, mang theo cái này.
Người nọ dường như đi về phía này hai bước, đột nhiên lại dừng cước bộ, cười khẽ hai tiếng, mới nói: "Buông Bạo Vũ Lê Hoa Châm của cô xuống đi. Đã lâu không gặp, ta thiếu chút nữa thì quên trên người cô có thật nhiều cơ quan rồi."
Y bảo ta buông thì ta buông chắc? Coi ta là con ngốc sao?
Không có cơ quan đó uy hiếp, nói không chừng y đã sớm xông lên bóp chết ta rồi, dù sao, cho dù xét theo phương diện nào mà nói, ta cũng là cùng phe với cừu nhân của y.
Người nọ là tiền nhiệm thiếu chủ của Duyệt Lai khách sạn, họ Nhạc tên Đông, mọi người đều quen gọi y là Nhạc Thiếu Đông.
Y vừa mở miệng nói chuyện, ta đã nhận ra rồi.
Trước khi mọi chuyện còn chưa xảy ra, khi mà chúng ta còn có thể được xem là bằng hữu, ở gian khách sạn nho nhỏ tại Tây Vực kia, ta còn từng nói đùa với y, bảo bọn họ hợp thành một dàn nhạc, sau đó diễn xuất lưu động, cam đoan phòng bán vé chật ních.
Tuy rằng lúc ấy y vô cùng bất mãn với việc đường đường một thiếu chủ như y lại bị so sánh với 'con hát', nhưng giọng nói cực giàu từ tính cùng lực ảnh hưởng này, đúng là đã nghe qua sẽ rất khó quên, nếu ở hiện đại tuyệt đối sẽ trở thành thần tượng hàng 'sao', ta cũng tuyệt đối sẽ thực hâm mộ y.
Chỉ tiếc nơi này là Nam Tống, mà hiện tại... Chúng ta là địch nhân...
Âu Dương thiếu chủ mấy ngày nay trăm phương ngàn kế thận trọng, đơn giản chính là để đối phó với thế lực cũ của Duyệt Lai khách sạn.
Nhạc Thiếu Đông đột nhiên xuất hiện trong phòng chúng ta, không chút hoang mang sợ hãi như vậy, ta đương nhiên sẽ không nghĩ rằng y chỉ đến uống trà ôn chuyện cũ.
Tuy rằng không nên khiêu khích đối phương, nhưng tay ta cũng vẫn không rời vị trí.
"Ai nha nha, tiểu cô nương cô... thật đúng là không nghe lời a."
Nhạc Thiếu Đông tựa hồ cũng không vì thái độ của ta mà nổi giận, ngữ điệu vẫn thập phần ôn nhu như trước, nhưng nghe vào tai, lại có vài phần không được tự nhiên khó hiểu.
Y cười hai tiếng, mới tiếp tục nói: "Không sao, đợi tới ban đêm cột cô vào giường, hảo hảo yêu thương một phen, ờ, lúc đó cô sẽ biết phải nghe lời thế nào..."
Người này là đang cố ý học Âu Dương thiếu chủ nói chuyện, lại còn vô cùng hạ lưu.
Rùng mình! Toàn bộ da gà trên người ta đều nổi hết cả lên. Nếu có thể, thật muốn hành hung y một phen.
Chỉ là... tình thế trước mắt, y mạnh hơn.
Ta cắn răng không hé lời, Nhạc Thiếu Đông cũng không bỏ qua, lại nói: "Không phải cô thích giọng này sao, tại sao giờ lại không hé răng rồi? Chắc là do ta chưa làm thật..."
Nói những lời cuối cùng, trong thanh âm đã tràn đầy oán độc.
Tuy rằng rất muốn nhảy dựng lên chỉ vào mũi y mắng to một trận cho bõ tức, nhưng mà...
Trước khi cứu viện đến, đừng kích thích bọn cướp, đừng kích thích bọn cướp, đừng kích thích bọn cướp -- đây là một điều quan trọng trong 'Sổ tay con tin'.
Trong sổ tay còn nói, nếu có thể kéo dài thời gian thì hãy tận lực kéo dài càng lâu càng tốt.
Cho nên y muốn nói thì cứ để y nói đi...
Còn chưa suy nghĩ xong, Nhạc Thiếu Đông đột nhiên cười ha ha vài tiếng, "Đừng uổng phí tâm tư, tên gian phu của cô... lúc này tự thân hắn còn khó bảo toàn, làm sao có thể cứu được cô."
Phía sau vẫn im ắng, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ...
Cố gắng nén nỗi lo lắng trong lòng, ta cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên nhẹ nhàng bâng quơ: "Thế nào là tự thân khó bảo toàn? Ta không tin ngươi có thể làm gì được hắn!"
Nhạc Thiếu Đông cười nhạo một tiếng, cũng không đáp lời.
Nghe tiếng bước chân thong thả không nhanh không chậm của y trong phòng, dáng vẻ ung dung như vậy, chẳng lẽ thật sự...
Trong lòng càng lúc càng bối rối, tro bụi lại từng trận từng trận bay vào mắt, cho dù có liều mạng dụi thế nào cũng không hết.
"Đừng lau, cô dùng sức như thế, mắt sẽ sưng lên, lại càng khó coi đấy." Nhạc Thiếu Đông lại thở dài một hơi, thản nhiên nói: "Đến âm phủ cũng sẽ thành một con quỷ khó coi, Diêm Vương gia thấy cô xấu, nói không chừng trực tiếp đá vào Súc sinh đạo, vậy thì biết làm thế nào?"
Ngừng lại một chút, lại nghe thấy y buồn bã nói: "Cô cho là ta đang mắng cô sao? Chỉ sợ không phải kẻ nào cũng có phúc khí làm súc sinh..."
Lời này nghe qua có chút cổ quái, nhưng ta đã không còn tâm tư mà suy xét nữa rồi.
Cho dù mắt không thấy rõ, ta cũng vẫn có thể hành động, cùng lắm thì cùng y đồng quy vu tận. Cho dù võ công của y cao tới mức có thể nháy mắt chém ta thành mười bảy mười tám đoạn, nhưng muốn tránh Bạo Vũ Lê Hoa Châm trong căn phòng nho nhỏ này, cũng là tuyệt đối không thể...
Nắm chặt cơ quan bên hông, ta quay về phía Nhạc Thiếu Đông: "Ngươi đã làm gì với hắn?"
"Làm sao phải nóng vội như vậy? Yên tâm đi, xét giao tình ngày xưa giữa cô với ta, ta tất nhiên sẽ sớm đưa hắn xuống đó gặp cô."
Nghe qua thì Nhạc Thiếu Đông cũng không thể xác định được tình huống của người đó lúc này?
Lấy trình độ tỉnh táo khi gặp chuyện của người đó, chỉ cần thoáng có chút dấu hiệu khác thường, hẳn là đều sẽ có phòng bị, cho nên... Ta có nên thử phá cửa mà ra hay không, cho dù không thể phá cửa thật, nhưng cũng sẽ có động tĩnh...
Vừa mới xoay người, còn chưa kịp làm gì, trước mặt đã vang lên tiếng cười lạnh của Nhạc Thiếu Đông: "Cô cứ quang minh chính đại đi ra ngoài là được."
Ta không khỏi ngẩn ra, lại nghe y tiếp tục nói: "Vốn không định cho cô ra đi sớm như vậy, nhưng cô lại cố tình muốn thế, vậy thì không thể trách ta được rồi."
Cái gọi là "Ra đi" ... Có phải là cái mà ta đang nghĩ tới hay không?
Từ lúc vào phòng tới giờ, bất quá cũng chỉ ngắn ngủi vài phút.
Từ đầu đến cuối Nhạc Thiếu Đông luôn đứng cách ta một khoảng, không thể uy hiếp sự an toàn của ta, cho dù trong tay y có vũ khí gì đó có lực sát thương quy mô lớn, ít nhất cũng còn chưa lấy ra... Như vậy... đột nhiên y lại nói một cách chắc chắn như thế là có ý gì?
Trước khi mọi chuyện rõ ràng, ta cảm thấy ta không nên hành động thiếu suy nghĩ thì có vẻ tốt hơn.
Ta cứng đờ đứng tại chỗ đại khái làm cho Nhạc Thiếu Đông thực hưởng thụ, y cười hai tiếng, mới nói: "Cô ngoan ngoãn đứng ngốc như vậy ... Cũng thế thôi."
Con bà nó chứ!
Ngốc thì ngốc, ai sợ ai a!
Bất quá, hiện tại việc cấp bách là phải giải quyết chuyện đôi mắt.
Cũng may Nhạc Thiếu Đông cũng không tiến thêm bước nào nữa, để mặc ta tự mình đứng đó đấm ngực dậm chân, đón gió rơi lệ.
Tốn mất cả lít nước mắt, cảm giác đau đớn trong mắt mới xem như từ từ giảm xuống.
Tầm nhìn vốn mơ hồ lúc này mới dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Trong nháy mắt nhìn thấy rõ ràng kia, ta cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ngay sau đó cũng rất muốn chửi ầm lên -- ngươi là xác ướp Ai Cập mới xuyên tới đây sao?
Trong mùa hè nóng bức tới mức ngay cả đám cún cũng hận không thể cởi hết lông ra được, Nhạc Thiếu Đông cư nhiên dùng một miếng vải đen che kín toàn thân từ đầu tới chân không một kẽ hở, duy nhất chỉ lộ ra cặp mắt tinh quang bắn bốn phía.
Nếu không phải giọng nói của y có điểm đặc biệt, một 'vật thể hình người' như vậy xuất hiện trước mắt, đánh chết ta cũng không nhận ra được là ai.
Nếu không phải do y có đam mê Cosplay xuyên thời đại, vậy thì trang phục này nhất định là có nguyên nhân gì...
"Sao thế? Cảm thấy bộ dạng ta không bằng... tên gian phu kia của cô?"
Mấy chữ cuối cùng, Nhạc Thiếu Đông cơ hồ là cắn răng hung tợn nhổ ra, tuy rằng gương mặt y bị che kín không nhìn thấy biểu tình, nhưng ánh mắt này vẫn khiến cho người ta cảm thấy âm lãnh không rét mà run.
Nói lại, cho dù y không che mặt cũng kém xa Âu Dương thiếu chủ-- đương nhiên ta còn chưa đến mức giáp mặt nói ra sự thực này mà kích thích y, vì thế cố gắng chuyển đề tài:
"Hôm nay... Thời tiết thật đúng là nóng a..."
Khụ khụ, không phải ta rất nhàm chán, mà là xét tình trạng nguy hiểm hiện giờ, cho dù ta có nói gì cũng có thể khiến y nghĩ tới thâm cừu đại hận giữa y và Âu Dương thiếu chủ, cho nên chỉ có nói chuyện thời tiết là an toàn nhất.
Chỉ là... chết nỗi loại chuyện nhàm chán này cư nhiên cũng có thể chọc tới thần kinh biến thái của Nhạc Thiếu Đông, y nghe vậy lại ngửa đầu phá lên cười ha ha, "Đúng là trời nóng, càng nóng càng tốt!"
-- Cho dù là chủ tiệm bán quan tài nhìn thấy thi thể cũng không vui như y bây giờ a!
Chỉ là, tuy rằng đang cười, trong thanh âm kia lại tràn đầy vẻ thê lương ngoan tuyệt, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.
Nói thực ra, ta mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó rất không ổn, lại nhất thời không nghĩ ra được, cảm giác bất an trong lòng bành trướng chưa từng có ...
Không biết từ khi nào, tiếng cười trong phòng đã ngừng, ánh mắt Nhạc Thiếu Đông nhìn về phía ta càng thêm âm ngoan, nhưng khi mở miệng, thanh âm lại nhu hòa vô cùng.
"Cô chớ sợ, chỉ cần ngoan ngoãn bỏ hết quần áo ra, ta sao bỏ được cô..."
Ta đầu tiên là bị y khiến ghê tởm phát run lên, sau đó đột nhiên ý thức được một chuyện -- người này cũng không phải muốn làm gì với ta thật, như vậy, y nói những lời này mục đích hiển nhiên chỉ có thể là...
Trong lòng đột nhiên nhảy dựng, lại nghe Nhạc Thiếu Đông ha ha cười, nói: "Nghe được những lời như vậy còn có thể nhẫn được, mắt cũng không chớp, hô hấp cũng không loạn..." Nói tới đây, hắn ý vị thâm trường liếc mắt nhìn ta một cái, ngừng lại một chút, mới nói tiếp: "Âu Dương công tử, ở trên nóc nhà nghe đã lâu, còn chưa vừa lòng?"
Tuy rằng biết cách trần nhà không thể nhìn được gì, ta vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên, lại đón nhận ánh mắt chê cười của Nhạc Thiếu Đông.
"Nha đầu kia tư sắc tuy là thường thường, nhưng cũng đã được ngươi thử qua đã lâu, hẳn là cũng rất có tư vị, a, đúng rồi, ngươi có muốn chính mắt nhìn ta cùng nàng diễn xuân cung sống trợ hứng..."
Đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên một tiếng quát: "Gã này thật sự là không thể nói đạo lý, Tĩnh ca ca, chúng ta đi xuống đuổi hắn đi!"
Ngay sau đó liền nghe được một giọng nam hàm hậu quen thuộc đáp: "Được!"
Rồi sau đó...
Một tiếng cười dài từ hành lang phía sau truyền đến: "Nhạc Đông, cho dù ngươi có dùng mọi cách châm ngòi, cũng chỉ vô dụng mà thôi, nương tử nhà ta sao có thể trúng kế ly gián của ngươi?"
Ta bị Âu Dương thiếu chủ nói hơi hơi xấu hổ một chút.
Trên thực tế xác thực vừa rồi ta có chút dao động, không biết hắn có ham mê xem người khác XXOO hay không...
"Không biết có phải lúc Âu Dương công tử diệt toàn gia ta trên dưới ba mươi người, cũng trấn định như vậy?"
Tầm mắt Nhạc Thiếu Đông lướt qua đỉnh đầu ta, thẳng tắp bắn về phía ván cửa ta dựa vào, oán độc phẫn uất trong mắt quả thực giống như có thể khoét một cái lỗ trên ván cửa, khiến ta nhìn mà không tự chủ được rùng mình một cái.
"Nhạc gia ngươi quản lý Duyệt Lai khách sạn, những năm gần đây đã hủy bao nhiêu gia tộc, có cần ta phải gọi người đem sổ sách ra tính thay ngươi không? Ta mặc dù không rảnh rỗi thay trời hành đạo, nhưng nếu có kẻ tới cửa tìm chết, thuận tay đưa hắn một đoạn đường... cũng không phiền toái lắm."
Thanh âm Âu Dương thiếu chủ không nhanh không chậm từ phía sau vang lên.
Tuy rằng cách một tầng ván cửa, nhưng biết hắn đang đứng phía sau ta... lại cảm thấy an tâm hơn rất nhiều...
Ân oán giữa Bạch Đà sơn cùng Duyệt Lai khách sạn, ta có biết.
Chẳng những biết, lại còn xui xẻo bị cuốn vào ngay từ đầu.
Vốn dĩ ta cùng Âu Dương thiếu chủ là hai kẻ cả đời cũng không có khả năng cùng xuất hiện, lại bởi vì hắn bị Duyệt Lai khách sạn hạ 'Xuân dược' trong truyền thuyết mà bị bắt đi làm 'Giải dược'.
Tuy rằng cuối cùng cũng không phát sinh chuyện gì, bình an qua cửa, nhưng mà... Có vẻ từ lúc đó, ta bắt đầu không ngừng bị cuốn vào vô số sự kiện giang hồ gió nổi mây phun muốn ngừng mà không được...
Nói như vậy, đúng là ta nên chặt hai chân Nhạc Thiếu Đông để trả thù mới phải.
Được rồi, trở lại chính đề.
Đơn giản mà nói chính là Duyệt Lai khách sạn định châm ngòi Hồng giáo cùng Bạch Đà sơn đánh nhau sau đó ngư ông hưởng lợi... lại chưa toại, ngược lại, lại bị hai bên liên thủ trả thù tới rối tinh rối mù, chẳng những ý đồ phát triển thế lực ở Tây Vực bị hủy, ngay cả sản nghiệp cũng rơi vào tay Bạch Đà sơn.
Thế gian này có kẻ nào cam tâm hai tay dâng tặng cơ nghiệp của mình, cho nên một đường từ Trung Nguyên đến Giang Nam này, những trận chiến phạm vi nhỏ hẹp như tao ngộ đầu đường cho tới những vụ thảm sát quy mô lớn ngay cả Kim Luân pháp vương cũng tới trợ trận nhiều vô số, tới giờ vẫn chưa ngừng lại.
Duyệt Lai khách sạn từ trong ra ngoài đương nhiên đều không sạch sẽ, bàn tay Âu Dương thiếu chủ cũng đã vấy không ít máu.
Chỉ là... Cho dù như thế nào, trong lòng ta cũng vẫn luôn thiên vị hắn...

Chương 101. Nhạc Thiếu Đông nghịch tập (hạ)

Cho dù lúc trước Nhạc Thiếu Đông đã bố trí như thế nào, nhưng xem thái độ thong dong của ba người bên ngoài kia, hơn phân nửa là không có tác dụng gì.
Mà có Bạo Vũ Lê Hoa Châm, cho dù y muốn bắt ta làm con tin cũng không dễ dàng gì.
Nhưng thấy tình thế bất lợi như vậy... Nhạc Thiếu Đông y cư nhiên không có chút thấp thỏm lo lắng nào, còn có thể giương thương múa kiếm đấu võ mồm cùng Âu Dương thiếu chủ, chẳng lẽ là trong tay còn có vũ khí sát thương quy mô lớn chưa sử dụng đến?
Nhưng hai tay y trống trơn, một thân trang phục vải đen như xác ướp thực sự bó sát người từ trên xuống dưới... trái phải đều không có chỗ nào giống như mang bom tự chế cả.
Cho dù là phóng độc, tốt xấu gì cũng phải có cái hòm a.
Nhạc Thiếu Đông đột nhiên cười quái dị một tiếng, "Âu Dương Khắc, tránh ở sau lưng nữ nhân sao là anh hùng hảo hán... Ngươi có gan thì cùng ta quyết phân cao thấp?"
Âu Dương thiếu chủ đang muốn nói gì -- cách ván cửa thậm chí ta có thể nghe được thanh âm hắn hơi đề khí-- ta vội vàng kêu ngừng: "Khoan đã!"
Lực đạo đẩy cửa sau lưng hơi ngừng lại một chút, "Nương tử, nàng muốn tự bắt hắn sao? Vậy không khỏi rất mệt nhọc rồi, không bằng để cho vi phu."
Hắn quanh co lòng vòng nói chuyện, hiển nhiên là muốn hỏi ta tình hình trong phòng.
Phải nói thế nào mới được đây?
Ta chỉ là theo bản năng cảm thấy có chỗ nào không ổn, nhưng lại không nghĩ ra rốt cuộc là không ổn ở chỗ nào, đang do dự, Nhạc Thiếu Đông lại nói tiếp: "Nàng tự nhiên là muốn cùng ta phong lưu khoái hoạt một phen..."
-- Người này hiện tại chỉ có thể suy nghĩ vấn đề nửa người dưới thôi sao!
Ta còn chưa kịp nói lời thô tục, Âu Dương thiếu chủ đã theo thứ tự tiếp nhận câu chuyện: "Nương tử nhà ta nếu có hứng trí này, tự nhiên là tùy ở nàng, chẳng qua... mắt nhìn của nàng xưa nay cực cao..."
Ngụ ý hiển nhiên là Nhạc Thiếu Đông không đủ tư cách, nhân tiện còn khoa trương chính hắn một phen, người này thật sự là...
Khóe miệng ta không tự chủ được hơi giật giật.
Cư nhiên lại bị sặc nước miếng của chính mình, vì thế thực mất hình tượng mãnh liệt ho lên tại chỗ.
Ai biết lại ho mãi không dứt, quả thực ho giống như xé phổi, lồng ngực lại hơi ẩn ẩn đau.
Vừa gõ nhẹ ván cửa ý bảo Âu Dương thiếu chủ ta không sao, vừa thầm oán bọn tiểu nhị làm vệ sinh sáng nay, rốt cuộc bọn họ làm cái quái gì mà bụi bay mù mịt như vậy...
Khoan đã, tro bụi?
...
...
...
Rốt cuộc ta đã biết không đúng ở chỗ nào rồi.
Bọn tiểu nhị ở khách sạn này quét tước 'phòng của Âu Dương thiếu chủ' quả thực là tận sức tận lực, ngay cả sàn nhà, mặt bàn cũng đều lau sạch tới mức có thể soi gương, làm sao còn có chỗ nào không được vệ sinh?
Như vậy, vừa rồi lúc ta bước vào, đám tro bụi hư hư thực thực rắc xuống đầu ta... Rốt cuộc là cái gì?
Bọn họ đấu với nhau lâu như vậy rồi, Nhạc Thiếu Đông không thể không biết Bạch Đà sơn am hiểu nhất chính là độc thuật, nếu kia không phải độc, vậy sẽ là cái gì... còn đáng sợ hơn?
Mà Nhạc Thiếu Đông lại tìm cách nói khích để Âu Dương thiếu chủ tiến vào...
Một loại cảm giác rợn tóc gáy từ sau lưng chậm rãi tràn ra, không kịp nghĩ lại, ta theo bản năng đè chặt ván cửa: "Đừng tiến vào! Hắn bày cạm bẫy trong phòng!"
Gian ngoài một mảnh tĩnh mịch.
Nhạc Thiếu Đông cười hắc hắc hai tiếng, ánh mắt nhìn ta càng thêm phức tạp, "Cô cũng không phải quá ngốc, Hoa cô nương."
Rốt cục y bắt đầu nói chuyện bình thường rồi sao?
"Chỉ tiếc..." Y lắc lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, "... Đã quá muộn rồi."
Ta biết Nhạc Thiếu Đông lần này là nói thật.
Có lẽ là vì thái độ bình thản thần kỳ của y, có lẽ là vì cái gì khác, trên thực tế vừa rồi, Nhạc Thiếu Đông vẫn khiến ta có cảm giác toàn thân bị áp lực tới cực hạn, vốn dĩ y là người rất hay nói chuyện.
Cho nên... Nói không chừng có thể thử xem...
"Bất quá cũng chỉ là độc phấn, có gì đáng lo." Ta bĩu môi, "Bọn họ ở bên ngoài không dính phải, ta ở trong đây một lúc lâu rồi cũng có sao đâu... Đúng rồi, ngươi còn không biết Ích Tây Gia Thố đã cho ta 'Thông tê long hoàn' đi, đó là bảo bối bách độc bất xâm a. Lại nói tiếp, lần trước ở biệt viện Bạch Đà sơn, ít nhiều cũng nhờ có nó, mới không trúng 'Bi tô thanh phong' của ngươi..."
"'Bi tô thanh phong' đã tính là gì?" Nhạc Thiếu Đông cười lạnh một tiếng, "Cô cũng không cần nói kích ta, nếu không cho các ngươi chết một cách minh bạch, ta làm sao có thể cam tâm..."
Y càng bình thản, lòng ta càng bất an không yên.
Nhất là chú ý tới lời nói của y là 'các ngươi' chứ không phải là 'ngươi'.
Ta thực hiểu được mình tuyệt đối không phải là mục tiêu chủ yếu của Nhạc Thiếu Đông, như vậy những người trong kế hoạch của y là ai? Âu Dương thiếu chủ... Cùng cha hắn?
Nếu nói tới Phong thúc, võ công tuyệt thế, lại chuyên dụng độc, khả năng tính kế người khác cũng cao minh hạng nhất, khả năng đề phong cũng chỉ có hơn chứ không kém -- Nhạc Thiếu Đông y dựa vào cái gì mà nắm chắc như thế?
Chỉ là... Lúc này ta thật sự không biết làm gì, chỉ có thể để chính y nói tiếp, có lẽ còn có sơ hở có thể tìm ra.
Nhạc Thiếu Đông ngừng lại một chút, chậm rãi nâng tay, lột miếng vải đen trên mặt mình xuống.
Cho dù sớm có chuẩn bị tâm lý -- ban ngày ban mặt còn che mặt đi khắp nơi nơi, không phải tuyệt thế mĩ nhân thì nhất định là có chỗ thiếu hụt thật lớn -- ta vẫn giật mình kinh sợ.
Khuôn mặt kia thế nhưng đã không còn nhìn ra làn da vốn là màu gì được nữa rồi, những vết ban trắng chồng chất xâm nhập vào da thịt, từ trán kéo dài đến cổ, chỉ trừ hai mắt, thế nhưng lại cảm thấy nó giống như vật còn sống vẫn còn nhung nhúc cử động.
Ta nhìn thấy mà ghê tởm một trận, y lại không chịu bỏ qua, vung tay ném miếng vải đen đi, tiến lại gần hai bước: "Như thế nào?"
Cho dù có nói gì cũng sẽ kích thích đến y, cho nên... Ta không hé răng.
"Có muốn biết là vì sao không?" Gương mặt Nhạc Thiếu Đông giật giật, nhìn qua càng thêm dữ tợn, "Đều là nhờ tên tiểu tử họ Âu Dương kia ban tặng..."
"Không đúng!"
Hắn phúc hắc, tâm ngoan thủ lạt, nhưng sẽ không làm ra loại chuyện khiến người ta sống không bằng chết thế này... Tuyệt đối sẽ không!
"Đúng hay không, lúc này ta cũng lười tranh luận cùng cô." Nhạc Thiếu Đông hừ lạnh một tiếng, "Nếu không phải hắn cấu kết Triệu vương phủ chèn ép khắp nơi, lại ỷ vào có Tây Độc làm chỗ dựa, đã sớm bị ta giết chết, làm sao ta phải lặn lội tới Miêu Cương tìm độc vật..." Miêu Cương? Bỏ qua một đống tin đồn đủ loại, trong sách của Kim lão gia tử, các vị đến từ Miêu Cương, từ Lam Phượng Hoàng đến Hà Thiết Thủ, đều là những vị không dễ chọc, những loại cổ độc lại càng xuất thần nhập hóa...
Có lẽ sắc mặt ta rất khó xem, cho nên Nhạc Thiếu Đông quét mắt nhìn ta một cái, lại nở nụ cười.
"Chỉ tiếc 'Thông tê long hoàn' của cô quả thật là khắc tinh của toàn bộ độc vật trong thiên hạ, uổng công ta ngàn dặm xa xôi mọi cách che chở mang về Trung Nguyên, lại chỉ làm bị thương hơn trăm kẻ, đã bị tiêu tốn tám, chín phần..."
Y nói chính là đêm hôm đó ở Khương Miếu trấn, Âu Dương thiếu chủ bị thương trở về đi.
"Thuộc hạ tinh nhuệ của Nhạc gia cũng đều bị giết sạch trong đêm đó, ta cũng trúng một chưởng trước ngực, nếu không có hạ nhân liều chết cứu giúp, hẳn đã mất mạng, chạy trốn tới Giang Nam này, lại gặp... chính là nhất ẩm nhất trác, giai do tiền định, nếu không như thế, làm sao ta có thể nghĩ ra biện pháp tốt này."
[nhất ẩm nhất trác, giai do tiền định: một miếng uống, một miếng ăn cũng đều đã được định sẵn từ trước.]
Lòng ta đột nhiên nhảy dựng, một câu "Biện pháp tốt gì" thiếu chút nữa là hỏi ra lời rồi, may mắn nói đến miệng liền tỉnh lại, ngậm miệng nuốt xuống.
Nhạc Thiếu Đông nhíu mày nhìn ta, "Uy, sao cô không hỏi ta là biện pháp tốt gì?"
Giả vờ ngây ngô ngẩng đầu nhìn trời, ta cố gắng làm cho ngữ khí của mình nhẹ nhàng bâng quơ, "Hoặc là đao thương chém giết, hoặc là ngầm hạ độc phóng ám khí... Trên giang hồ còn có gì mới mẻ hơn a."
"Ngày ngày ở cùng tên tiểu độc vật kia, quả thật cô cũng ngu dốt hơn rất nhiều." Y lắc đầu nói: "Còn có biện pháp mới mẻ, đã bị ta tìm ra rồi, hơn nữa..." Trên mặt y đột nhiên nở một nụ cười tràn ngập ác ý, "... Biện pháp mới mẻ này đã sớm dùng trên người các ngươi."
Sớm?
Mấy ngày này Âu Dương thiếu chủ cực kỳ cẩn trọng, cơ bản ta không có thời gian nào rời khỏi hắn. Nếu nói Nhạc Thiếu Đông có khả năng làm gì đó trong lúc Âu Dương thiếu chủ bất tri bất giác không biết, ta đúng là không tin, nhưng dáng vẻ y như thế, lại không giống như nói bậy...
"Ngươi nói bậy!"
"Cô tin hay không cũng chẳng sao..."
Y không để ý tới ta nữa, ngừng lại một lát, đột nhiên thấp giọng nói một câu gì đó, ta vểnh tai cũng chỉ nghe thấy "Xương trắng", "Hoàng tuyền" cái gì đó.
Ta có thể tìm hiểu càng nhiều tin tức, Âu Dương thiếu chủ ứng phó sẽ càng thong dong, cho nên...
"Nhạc Đông, mặt của ngươi... là bị này độc vật Miêu Cương cắn sao?"
Nhạc Thiếu Đông bỗng dưng quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm ta, "Cô nói cái gì?"
Ta có điểm gian nan nuốt nước miếng, mới tìm lại được thanh âm chính mình: "Ta... chỉ là tò mò..."
Cho dù là đụng tới vết sẹo trong lòng y cũng đành chịu.
Y lại không tức giận, ít nhất là ở ngoài mặt thì không có, ngược lại cười cười, mới chậm rãi nói: "Mười tám năm trước, ngoại ô Lâm An từng có một trận đại dịch, mười thôn thì chín thôn mắc phải..."
Trận đại dịch này trong Anh Hùng Xạ Điêu quả thực đã từng nhắc tới, cha mẹ Mục Niệm Từ chính là chết trong trận ôn dịch này.
Ta vẫn cho rằng đây chỉ là một bối cảnh để Kim lão gia tử tùy tay cho Mục cô nương một thân thế mà thôi, không nghĩ tới cư nhiên nghe được từ miệng Nhạc Thiếu Đông... Loại căn cứ chính xác này làm cho ta có một cảm giác thực kì diệu.
Chỉ là... vì sao đột nhiên y lại nhắc tới chuyện này?
"Thôn ta dưỡng thương, đúng là nơi năm đó dịch bệnh bùng phát, toàn thôn mấy trăm khẩu chỉ có một tiểu cô nương còn sống, từ đó về sau liền bị hoang phế. Hiện tại mấy chục hộ ở đó đều là những kẻ mấy năm trước bị quan phủ bức tới ở, đề cập tới việc năm đó, vẫn còn run sợ trong lòng... Nghe bọn họ nói, trong đầu ta bỗng nhiên có một suy nghĩ..."
Y nhìn ta, đột nhiên nở nụ cười, "Vốn tưởng rằng kiếp này vô vọng báo thù, hiện tại tâm nguyện được đền bù, đừng nói là bị hủy dung, cho dù có mất cả tính mệnh này, cũng có ngại gì?" Ngừng lại một chút, lại lấy một loại âm điệu cực kì nhu hòa chậm rãi nói:
"Cô vừa hít vào, chính là những vật mang mầm bệnh của đại dịch mười tám năm trước, yên tâm đi, nếu mệnh tốt, cũng không đến mức phải chết, nhiều nhất gương mặt cũng chỉ biến thành như ta thế này thôi... Nhưng cũng có khác gì chết? Thứ này không dễ có, trong khách sạn tuy là chỉ bày ở một chỗ này, nhưng chỗ lão độc vật... Hắc hắc, cho dù lão có tỉnh táo đề phòng như thế nào, phòng được độc... Hắc hắc, cũng không phòng được bệnh... không có thuốc giải, không có thuốc trị... A ha ha ha..."
Nhạc Thiếu Đông càng nói càng hưng phấn, lúc nói xong lời cuối cùng, hoa chân múa tay vui sướng, vẻ mặt kia rõ ràng đã có chút điên cuồng rồi.
Vừa rồi ta đã mơ hồ cảm thấy, chuyện y muốn nói chắc hẳn không phải chuyện gì tốt, nhưng không thể nghĩ tới... Chân tướng lại là như vậy.
Những lời y nói, ta đã tin hơn phân nửa, nhưng có lẽ là trong tâm lý vẫn giãy dụa, không muốn tin điều đó là thật.
"Chỗ ở của Tây Độc, ngươi làm sao có thể trà trộn vào chứ?"
"Vì sao ta phải mạo hiểm trà trộn vào?" Y kỳ quái nhìn ta, "Một cái biệt viện to như vậy, tôi tớ vô số, luôn luôn có người ra ngoài, chỉ cần thần không biết quỷ không hay hạ một chút vật mang mầm bệnh trên người bọn họ là được, ta âm thầm hành động hơn mười ngày, phàm là những kẻ từ biệt viện đó đi ra đều chưa từng bỏ qua."
...
Sau đó những người này sẽ mang mầm vi khuẩn gây bệnh, khi đi mua hàng sẽ tiếp xúc với người bán, uống rượu sẽ tiếp xúc với tiểu nhị, thậm chí chỉ là những người qua đường gặp thoáng qua... chỉ cần tiếp xúc với những người này đều có thể bị lây bệnh, đương nhiên cũng bao gồm chính bản thân bọn họ.
Sau đó những người bị nhiễm vi khuẩn này sẽ lại lây nhiễm cho những người khác, khác nữa... Cứ như vậy, cho dù bản thân y không gặp Phong thúc, vẫn có khả năng khiến cho dịch bệnh lây lan qua, nhất là làm cho toàn bộ tôi tớ trong biệt viện trúng bệnh, xác suất này lại càng cao hơn.
...
Cho nên... để làm cho Phong thúc trúng bệnh, Nhạc Thiếu Đông y... là định làm cho dân chúng toàn thành Gia Hưng chôn cùng...
Không, lấy tốc độ lây truyền của bệnh truyền nhiễm mà nói, gặp thảm họa này không chỉ là một thành Gia Hưng... mà là toàn bộ Giang Nam... mấy chục vạn mạng người...
Giữa thời tiết nóng như đổ lửa, ta lại chỉ cảm thấy cả người rét run.
Không suy nghĩ gì nữa, ngón tay đặt vào cơ quan Bạo Vũ Lê Hoa Châm bên hông vẫn chưa từng buông ra, lần đầu tiên trong cuộc đời... ấn xuống không chút do dự.
Hai mươi tám đạo ngân quang bắn nhanh ra, toàn bộ ghim trên người Nhạc Thiếu Đông.
Y không có nửa ý muốn tránh, thậm chí còn tiến về phía trước nửa bước, nhưng chỉ nửa bước mà thôi, sau đó liền chậm rãi ngã xuống.
Đôi chân ta giống như bị gắn chặt tại chỗ, đầu óc một mảnh hỗn độn, không biết làm thế là tốt hay không nữa...
Trên mặt Nhạc Thiếu Đông đột nhiên hiện lên một nụ cười cực kỳ quỷ dị, khóe miệng hơi hơi động, tuy rằng không phát ra nửa điểm thanh âm, nhưng theo khẩu hình có thể tinh tường nhận ra, y nói là --
"Hoàng tuyền tái kiến."

Chương 102. Hạnh phúc... xa không thể với tới (thượng)

Mười ngày... Nói cách khác thời gian ủ bệnh mà Nhạc Thiếu Đông dự tính là mười ngày?
Dù sao cũng là những lời trước khi chết y đã nói, trước khi có chứng cớ xác thực để có thể phủ nhận, có lẽ vẫn nên tin tưởng thì tốt hơn.
Lo lắng không biết kết cục sẽ khủng bố tới mức nào, đôi khi còn khiến người ta cảm thấy đáng sợ hơn cả chính cái kết cục ấy.
Một khi biết kết cục xấu nhất là chết, ngược lại, lại có thể khiến người ta trấn định mà suy nghĩ hơn.
Thanh thanh cổ họng, ta gọi người bên ngoài kia: "Uy!"
Hắn trả lời rất nhanh, "Ta ở đây."
"Những lời vừa rồi, huynh đều nghe được chứ?"
Hắn ngừng lại một chút, mới thấp giọng nói: "Ừ..."
Tốt lắm, cách một miếng ván cửa, nếu hắn dám nói không nghe được, ta... ta liền... Ta cũng không thể làm gì được a...
"Trước kia ta từng nghe người ta nói qua, nếu có người có thể sống sót khỏi đại dịch, vậy trên cơ thể người đó hơn phân nửa là có kháng thể... Ách, tóm lại chính là chất gì đó có thể kháng bệnh. Ta không hiểu y thuật, nếu không huynh cùng Hoàng cô nương... bọn họ thử tìm xem có được không."
Kỳ thật là ta xem phim Mĩ mà biết, bệnh dịch hạch lan tràn hay trúng vũ khí sinh học, cuối cùng đều là dựa vào chiêu này cứu nguy.
Tuy rằng không thể điều chế vắc-xin phòng bệnh hay sử dụng những biện pháp của y học hiện đại, nhưng lấy trí tuệ cổ nhân, nói không chừng có thể tìm được biện pháp nào đó có hiệu quả tương tự...
Nghĩ một chút, điểm này... hình như còn có chút manh mối.
"Cái kia... huynh có nhớ Mục cô nương không?"
Thanh âm Âu Dương thiếu chủ nghe qua đã hơi biến điệu, "... Không nhớ rõ!"
"Ách?" Ta nhức đầu, quyết định trước tiên vẫn nên nói rõ sự tình, "Nhạc Thiếu Đông nói, mười tám năm trước ở ngoại ô Lâm An có một tiểu cô nương tránh được dịch bệnh này, nói không chừng chính là Mục cô nương a. Ta nhớ rõ nhà nàng vốn ở thôn Liên Trì, nếu nơi Nhạc Thiếu Đông đã tới là thôn đó, vậy thì đúng tám, chín phần mười rồi... Đúng rồi, huynh không nhớ rõ, Quách đại hiệp cùng Hoàng cô nương nhất định vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ nàng, lúc này Mục cô nương hơn phân nửa là ở đâu đó xung quanh khu vực Thái Hồ Tô Châu, cũng không phải là quá xa..."
Không biết tại sao hắn ngẩn ra, mới đáp: "Được."
Tiếp theo liền nghe được hắn thấp giọng nói gì đó, nói xong một câu, lập tức liền có một hoặc vài người đáp ứng, sau đó nghe được tiếng bước chân thình thịch xuống lầu. Tuy là nặng nhẹ không đồng nhất, nhưng lâm việc mà không loạn, hiển nhiên đều từng được huấn luyện.
Ta yên lặng nhẩm tính trong lòng, ít nhất phải có khoảng mười lăm mười sáu người rời đi, gian ngoài mới dần dần không có động tĩnh.
Hóa ra lại có nhiều người vây xem đến vậy...
Không nghe thấy tiếng Hoàng cô nương cùng Quách đại hiệp, có lẽ là có việc muốn làm, đã đi rồi.
Ta cũng còn có một việc phải làm -- cách ly bản thân.
Đời trước lúc dịch SARS bùng phát, trong ký túc có một người bị nhiễm phải, khiến cho toàn bộ giáo sư, sinh viên đều bị cách ly một tháng; Khi dịch H1N1 lây lan, trên lầu có một hàng xóm từ Mĩ trở về mời chúng ta ăn một bữa cơm, vì thế lại bị cách ly một tuần...
Không nghĩ tới xuyên qua một thời không, thay đổi thân thể, cư nhiên vẫn gặp phải tình huống này.
Tính lại, lần này đã là lần thứ ba rồi.
Chẳng qua, lần này không có bạn cùng phòng nào ở đây với ta cả... cái tên nằm phía sau kia không tính!
"Uy..."
"Ta ở đây." Ngừng lại một chút, hắn lại nói: "... Không còn người nào nữa rồi."
"Ách, cái kia..." Yết hầu không hiểu vì sao hơi hơi bị nghẹn, "Huynh cũng có thể đi đi!"
Mọi người thuộc Bạch Đà sơn đều bị hắn phái đi làm nhiệm vụ, cho dù không cần tự tay thực hiện, hắn cũng không thể thiết lập bộ chỉ huy ở ổ dịch thế này chứ, nếu không những người kia phải lui tới báo tin như thế nào đây?
"Ta hiện tại vẫn tốt, không có chuyện gì, chỉ cần nhốt mình trong phòng vài ngày... Nếu xác định không phát bệnh, là có thể đi ra rồi."
Tuy rằng căn phòng này không phải là nơi để cách ly tốt, nhưng chỉ cần di dời toàn bộ người trong khách điếm này đi, cũng xem như là một phạm vi an toàn rồi.
"Khách điếm có đồ ăn, chờ huynh đi rồi, ta sẽ tới phòng bếp lấy mang lại đây."
Thức ăn nước uống đã sẵn sàng, cũng chỉ ở đây vài ngày, hẳn là sẽ không có vấn đề gì đi.
Bất quá, ta lộn xộn dong dài một lúc như vậy rồi, sao người này còn không hé răng a.
"Uy... Huynh nói gì đi a..."
Vẫn không có người trả lời.
Ta biết người kia vẫn còn ở bên ngoài, nhưng mà... nhưng mà thái độ trầm mặc khác thường này... thật sự là làm cho ta... ta cảm thấy áp lực rất lớn a.
Ho khan hai tiếng, ta tiếp tục tìm lời nói: "Huynh... huynh không đi xem cha huynh thế nào sao? Nhạc Thiếu Đông không phải đã nói, hắn đã hạ..."
"Nửa tháng trước ông ấy đã không còn ở trong thành rồi..." Thanh âm quen thuộc cuối cùng cũng vang lên, không biết tại sao nghe qua tựa hồ lại có một chút cảm xúc dồn nén bên trong, "Việc này cực kì cơ mật, họ Nhạc kia không biết tình hình."
Ách, Nhạc Thiếu Đông tính kế lâu như vậy, vạch ra một kế hoạch nhất kích tất trúng, kết quả mục tiêu tập kích căn bản lại không ở đó... Được rồi, Phong thúc không việc gì tuyệt đối là một chuyện thật tốt.
Kỳ thật ta là có tư tâm -- trong thời điểm mọi chuyện còn chưa rõ ràng, có Phong thúc võ công tuyệt thế, độc công cái thế, lại cực kì bảo hộ con trai bên cạnh, mới có thể bảo đảm an toàn cho hắn.
Vừa nghĩ đến đây, ta liền hận không thể nhảy ra ngoài bắt tay vẫy khăn vui vẻ mở đường đưa tiễn Âu Dương thiếu chủ đi.
"Vậy huynh còn không nhanh tới đó đi!" Ta không ngừng cố gắng đuổi hắn.
"Nàng..." Thanh âm hắn đột nhiên cất cao quãng tám, ngừng lại một chút, không biết nghĩ tới cái gì, lại miễn cưỡng đè xuống, thản nhiên nói: "Vừa rồi ta đã đưa tin cho thúc phụ rồi, kế tiếp người sẽ mời cả Hoàng đảo chủ, Hồng bang chủ chủ trì đại cục..."
"A..."
Phong thúc độc công gia học sâu xa, cha Hoàng cô nương y thuật cao minh, Thất công có đám đệ tử Cái Bang nhất hô bá ứng, hơn nữa còn có Giang Nam thất quái cũng xem như 'trùm' trong vùng tương trợ, đây xem như đã là đội hình mạnh nhất để thi thố rồi a.
Hơn nữa, hiện tại tình tiết trong Xạ Điêu còn chưa triển khai, chẳng lẽ muốn cho Đông Tà, Tây Độc, Bắc Cái cộng thêm Quách đại hiệp, Hoàng cô nương đều bỏ mạng ở chỗ này, vậy thì tuồng phía sau phải diễn thế nào?
Ta cảm thấy, Kim lão gia tử hẳn sẽ không trơ mắt nhìn lại thảm kịch này phát sinh a...
Cho nên nhất định sẽ xuất hiện người có thể ngăn cơn sóng dữ, cứu dân chúng thành Gia Hưng trong cơn nước lửa, nói không chừng chính là Quách đại hiệp a!
Chỉ là... Chắc gì ta đã có thể nhìn thấy ngày đó.
'Hoa Tranh' làm tình cảm hai người Quách Hoàng khúc chiết, đã sớm bị ta xử lý rồi.
Không có sự tồn tại tất yếu của nhân vật, không có sự bảo hộ của tác giả, tình huống kế tiếp sẽ thế nào, cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời mà thôi.
So với những người khác mà nói, ta ở cùng một phòng với kẻ mang vi khuẩn gây bệnh trên người Nhạc Thiếu Đông lâu như vậy, xác suất không nhiễm bệnh... thật sự là rất thấp.
Mà một khi nhiễm phải...
...
...
...
Đưa tay hung hăng vỗ vỗ mặt, ta nhắc nhở chính mình phải tiếp tục giữ vẻ thoải mái.
"Vậy thì tốt rồi, huynh không đi hỗ trợ sao..."
"Hoa Tranh!" Thanh âm hắn tràn đầy vẻ giận dữ, "Mới vừa rồi ở cửa khách sạn, nàng đã chính miệng nói với ta những gì, giờ đã quên rồi sao?"
"Ta... ta nghĩ rằng... Ta chỉ là..."
Những lời nói phía sau, rối rắm loạn thành một đoàn, nghẹn trong cổ họng, cố thế nào cũng không thể phun ra được nửa từ.
Ta chỉ là... không muốn người gặp nạn sẽ là hắn...
Ta chỉ là... Không muốn nhìn thấy hắn phải khó xử... không muốn hắn biết rõ nên lấy đại cục làm trọng, lại không thể không bị ta kéo chân ở chỗ này.
Cho nên... trước khi hắn khó xử, ta nghĩ ít nhất ta cũng có thể thay hắn tìm lý do để buông tay.
Như vậy hắn mới có thể rời đi mà không mang theo gánh nặng tâm lý gì.
Chỉ là, làm sao có thể nói được ra miệng?
Ta cúi đầu không hé răng.
Sau một lúc lâu, mới nghe hắn chậm rãi nói: "Hoa Tranh, rốt cuộc, nàng vẫn chưa từng tin tưởng ta..."
Theo bản năng muốn phản bác hắn, há miệng thở dốc, lại không biết nên nói cái gì mới được.
"Hiện tại, nếu người gặp nạn là ta, nàng tất nhiên sẽ không chút do dự mà ở lại... Lại không tin ta cũng sẽ như thế..." Hắn nói từng chữ, từng chữ, thật chậm, nghe vào trong tai vô cùng rõ ràng, "... Nàng nhận định Âu Dương Khắc ta là loại người thay lòng đổi dạ, bội tình bạc nghĩa?"
"Không phải..." Cho dù không dám hy vọng xa vời vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, nhưng ta cũng không rối rắm tới mức hoài nghi tình cảm của hắn.
Hắn không chịu buông tha ta, "Vậy thì là vì sao?"
Nước mắt không không chịu thua kém lập tức bừng lên.
Từ rất sớm đã biết, mỗi người đều có rất nhiều lý do của mình.
Bởi vì bận việc nên không thể tới thăm, bởi vì lo cho sự nghiệp nên không thể chăm sóc, bởi vì cha mẹ phản đối cho nên không thể cùng một chỗ... Nói cho cùng cũng chỉ là bởi vì không đủ quan trọng mà thôi.
Biết rõ không thể cân bằng tất cả mọi phía, vậy thì ngay từ đầu đừng có chờ mong làm gì.
Nhưng mà, cho dù hiểu được những điều đó, đôi khi, vẫn không nhịn được nghĩ, liệu có người nào có thể nhìn thấu tất cả những lý do đó, liệu có người nào có thể bất chấp tất cả những lý do đó, kiên định vươn tay đến...
Ta chỉ là... Sợ hãi mình sẽ dễ dàng bị bỏ lại...
Ta sợ là... vươn tay lên, chỉ có thể chạm vào không khí lạnh lẽo.
Một mảnh yên tĩnh, có người thở dài thật sâu.
"Mới vừa rồi lúc truyền thư, ta đã nói với thúc phụ, mười ngày sau hai chúng ta cùng trở về. Lúc này tất cả sự vụ đều có thúc phụ lo lắng, ta chỉ chuyên tâm ở bên nàng là được."
"Nàng từng nói Quách huynh cùng Hoàng cô nương 'Quyến luyến không rời, đồng sinh cộng tử', là thần tiên quyến lữ hiếm có... Tám chữ này, thiên hạ cũng không phải chỉ có mình Quách huynh làm được..."
"Sau này còn nói những lời mê sảng như vậy, ta nhất định sẽ tìm dây thừng cột nàng lại nhốt trong phòng... cho dù tứ ca nàng tới cũng không cho gặp..."
"Phi!"
Ngay cả trong lúc còn đang luống cuống tay chân lau nước mắt, ta vẫn không nhịn được 'phi' hắn một tiếng, hắn lại nở nụ cười, khiến ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Uy! Huynh... Đứng ở dưới lầu đi, không, đứng ở ngoài cửa khách sạn đi!"
Khoảng cách này chắc cũng xem như là an toàn rồi đi, dù sao khi nhóm lãnh đạo dẫn đài truyền hình tới an ủi những người cách ly H1N1, bất quá cũng chỉ đứng ở ngoài hành lang a.
"Nàng muốn làm gì?"
Ta cơ hồ có thể nhìn thấy hắn nhíu mày nhăn mặt, không biết vì sao, đột nhiên lại có chút buồn cười.
"Đổi phòng a... Chẳng lẽ huynh muốn ta ở trong gian phòng này ngây ngốc mười ngày cùng tên Nhạc Thiếu Đông kia sao..."
Hắn cười khẽ, mới nói: "... Kia tự nhiên là vạn vạn không thể!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro