Chương 1: Xuyên đến tương lai, bắt đầu cuộc sống mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu mình edit nên không mượt lắm, mong mọi người thông cảm :3

Truyện này có bàn tay vàng khá thô, song tính, sinh tử nên bạn nào không hợp có thể bỏ qua nha!!!

                     ----------------------------------------------------------------------

Ninh Kỳ Ngữ không nghĩ tới chính mình còn có thể tỉnh lại lần nữa, rõ ràng bị một ô tô chạy nhanh đụng phải, hắn cảm nhận được sự đau đớn không thể diễn tả, như thế nào sẽ còn có thể tỉnh lại a?

Nghĩ đến chính mình vô cùng cao hứng trở về cô nhi viện, thấy Viện trưởng cùng một người xa lạ nói chuyện.

"Lý tiên sinh, Kỳ Ngữ xác thật là người song tính, ta không có lừa ngươi."

"Không nghĩ tới, trên thế giới này thật sự có người song tính a, không biết người song tính kia có thể sinh hài tử hay không? Hừm, thật là quá có giá trị nghiên cứu, những lão gia hỏa trong viện nghiên cứu sẽ phát điên đi."

"Lý tiên sinh, vậy thù lao ngươi đã đáp ứng ta trước đó thì..."

"Nếu thật như ngươi nói, 500 vạn (khoảng 17.5 tỷ VNĐ) đối với ta cùng đoàn đội cũng là chút lòng thành, bất quá, cho dù trả tiền ngươi, cũng chờ đến khi ta nhìn thấy người, nghiệm chứng xong lại nói."

Nghe đến đó, Ninh Kỳ Ngữ không dám ở lại nghe thêm, xoay người liến chạy thật nhanh ra khỏi cô nhi viện.

Vội vội vàng vàng chạy đi, Ninh Kỳ Ngữ cũng không biết chính mình đã chạy được bao lâu, hắn chỉ biết hắn cần chạy trốn, hắn không muốn bị bán vào Viện nghiên cứu, mà 500 vạn đối với hắn mà nói là con số thiên văn, cả đời cũng kiếm không được, cho nên hắn chỉ có thể chạy trốn.

Hồi tưởng khi trước ở cô nhi viện vui vẻ hạnh phúc, Ninh Kỳ Ngữ chỉ cảm thấy đau đớn. Bởi vì hắn cùng người khác bất đồng, cho dù trong cô nhi viện có không ít tiểu hài tử, hắn vẫn luôn không có bằng hữu. Viện trưởng tuy rằng đối với hắn không tốt bằng các hài tử khác, nhưng cho tới nay đối với hắn cũng không tồi. Hắn vẫn luôn cho rằng bí mật này hắn giấu rất kín, mà viện trưởng cũng sẽ luôn giúp hắn cất giấu bí mật này, không nghĩ tới, Viện trưởng cư nhiên đem hắn bán cho Viện nghiên cứu.

Hồi tưởng quá mức nhập thần, không chú ý tới ô tô chạy nhanh phía trước, Ninh Kỳ Ngữ cứ như vậy chạy ra.

Bị ô tô đụng trúng một khắc, tuy rằng toàn thân đều đau đớn vô cùng, Ninh Kỳ Ngữ lại nghĩ, chính mình rốt cuộc được giải thoát, không cần lo lắng có người biết mình là người song tính mà bị kì thị, cũng không cần vọng tưởng có gia đình thuộc về chính mình.

Cảm nhận được ký ức trong đầu không phải của mình, Ninh Kỳ Ngữ không khỏi cảm thấy, người này cùng chính mình trùng tên trùng họ, vận mệnh cũng khổ sở không khác gì hắn. Nhưng Ninh Kỳ Ngư cảm thấy chính mình vẫn may mắn hơn một chút, ít nhất chính mình bị vứt bỏ từ nhỏ, thời điểm bị vứt bỏ hoàn toàn không biết gì, mà Ninh Kỳ Ngữ này lại bất đồng.

Thế giới này cùng thế giới trước hắn sinh hoạt là hoàn toàn không giống nhau, nữ nhân rất thưa thớt, ngàn vạn người có một người. Thế giới này còn có một loại người, bọn họ thân thể có cấu tạo như giống đực, nhưng khung xương so với giống đực lại nhỏ xinh hơn chút, lực lượng so với nữ nhân thì lớn hơn một ít, có thể mang thai, được gọi là giống cái, chiếm tỷ lệ 30%.

Thế giới này, dù là giống đực, nữ nhân hay giống cái thì đều có năng lực đặc thù. Giống đực có thể dựa là lực lượng bản thân cùng lực tương tác để thu phục thú, giống cái cùng nữ nhân lại là thông qua lực tương tác , thu phục thực vật, đào tạo thực vật, từ thực vật thu hoạch tinh hoa để chế tác dược tề.

Mà hiện tại, Ninh Kỳ Ngữ là giống cái, chỉ mình hắn kiểm tra đo lường lực tương tác bằng không, phải biết rằng các giống cái khác, lực tương tác thực vật ít nhất cũng đạt hai mươi ba mươi, mà đối với nữ nhân, lực tương tác thấp nhất có thể đạt đến sáu mươi điểm.

Quốc gia này tên là Hoa Hạ đế quốc, người có lực tương tác cao nhất là nữ nhân, cao tới 88 điểm, giống cái cao nhất là 76 điểm. Đương nhiên không bao gồm những giống cái cùng nữ nhân trong đỉnh cấp gia tộc, bọn họ lực tương tác không công bố ra bên ngoài.

Lực tương tác bằng không đại biểu cho Ninh Kỳ Ngữ không thể tới gần thực vật, đối với Ninh Kỳ Ngữ là người song tính bệnh tật ốm yếu, có không ít giống cái khuyết tật tại các thế gia trung lưu, ngay cả giá trị để liên hôn cũng không có, huống chi Ninh Kỳ Ngữ không có gì. Hơn nữa, mẫu phụ Ninh Kỳ Ngữ còn sinh ra được một giống đực có lực tương tác cao đến 75 điểm, đối với việc vứt bỏ một nhi tử có lực tương tác bằng không, hắn không hề do dự. Dù sao thì trượng phu có gì cho được đều cho, dù bi đuổi khỏi gia tộc, nhi tử giống cái này cũng đủ nuôi sống chính mình, hắn dĩ nhiên nghĩ đến nhi tử giống đực của mình suy xét nhiều hơn.

Thế giới này tuy con nối dõi gian nan, nhưng chỉ là đối với bình dân mà thôi. Tại đây, một phu có thể có nhiều thê, thế gia nào dù gian nan, vẫn sẽ có vài con nối dõi.

Phụ thân Ninh Kỳ Ngữ là Âu Dương Dũng có vài đứa con trai, cho dù từ bỏ Ninh Kỳ Ngữ, hắn vẫn còn hai nhi tử giống đực, hai nhi tử giống cái, mà nhi tử giống cái này lực tương tác bằng không, thể chất kém cỏi tự nhiên không đáng để hắn lưu nhiều tâm tư.

Bởi vì bị đuổi khỏi Âu Dương gia, thương tâm quá độ dẫn tới trước đó Ninh Kỳ Ngữ bệnh nặng một thời gian, lại không được chữa trị kịp thời mới có thể để Ninh Kỳ Ngữ xuyên đến đây.

"Nếu đã bị vứt bỏ, không cần chờ mong bọn họ sẽ hối hận vì vứt bỏ ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ cùng với thân thể này hảo hảo sống sót." Dù sao hắn đã sớm quen với sinh hoạt một mình, Âu Dương gia tước đoạt hắn quyền lợi của họ Âu Dương, lại mua phòng cho hắn, cùng với không ít phí dụng, cũng đủ để Ninh Kỳ Ngữ học xong Hoa Hạ đại học.

Ninh Kỳ Ngữ nghĩ nếu nguyên chủ cùng Âu Dương gia đã đoạn tuyệt quan hệ, số tiền này coi như hắn mượn Âu Dương gia, chờ đến khi vào đại học hắn sẽ kiếm việc làm, tranh thủ sớm đem số tiền này trả lại.

Âu Dương Dũng cấp Ninh Kỳ Ngữ mua phòng ở thật ra cũng không lớn, một phòng, một sảnh, bất quá đối với người từ nhỏ ở trong cô nhi viện như Ninh Kỳ Ngữ mà nói, đã thập phần thỏa mãn, ít nhất có phòng thuộc về mình, lại còn có thể chính mình nấu cơm.

Bởi vì điều kiện ở cô nhi viện cũng không tốt, Ninh Kỳ Ngữ từ khi học sơ trung đã bắt đầu đi làm các loại công việc. Thời học sơ trung tuổi còn nhỏ, không ai sẽ thuê hắn, đều là Viện trưởng tìm người quen, sau đó hắn lại thay người quen trong tiệm hỗ trợ quét tước vệ sinh gì đó.

Đến bây giờ hai mươi tuổi, hắn đã làm không biết bao nhiêu công việc, lâu nhất lại là làm giúp việc trong phòng bếp, bởi vậy hắn cũng học được một ít kĩ xảo nấu ăn, tự mình nấu cơm đối với hắn mà nói cũng không có gì khó khăn.

Căn cứ theo ký ức nguyên chủ lưu lại, Ninh Kỳ Ngữ đã biết đầu bếp ở thế giới này rất ít, người sẽ làm đồ ăn cũng không nhiều. Không giống sinh hoạt của hắn ở thế giới trước, khắp nơi đều là mỹ thực.

Cảm giác chính mình có chút sức lực, Ninh Kỳ Ngữ quyết định muốn quét tước căn phòng này một chút. Nguyên chủ hẳn là dọn vào liền ngã bệnh, bởi vậy không kịp sửa sang lại phòng, trừ bỏ trên giường lót khăn trải giường, thoạt nhìn thoải mái, còn lại những chỗ khác đều lộn xộn.

Tuy rằng khoa họ kĩ thuật ở thế giới này so với thế giới kia của Ninh Kỳ Ngữ không biết cường đại hơn bao nhiêu lần, nhưng Ninh Kỳ Ngữ lại không có thừa tiền đi mua người máy về dùng. Âu Dương Dũng tuy cho nguyên chủ một số tiền, khó khăn lắm cũng chỉ đủ cho nguyên chủ học xong đại học bao gồm học phí và sinh hoạt mà thôi. Bởi vậy hiện tại Ninh Kỳ Ngữ chỉ có thể dựa vào chính mình, cũng may hắn từ nhỏ đã có thói quen làm này nọ, quét dọn một gian phòng đối với hắn mà nói cũng dễ dàng.

Từ trong rương hành lý của nguyên chủ, tìm quần áo cũ làm giẻ lau, Ninh Kỳ Ngữ liền bắt đầu quét dọn. Đầu tiên đem phòng ngủ quét dọn sạch sẽ, đem hành lý thu thập thỏa đáng, lại quét dọn phòng khách, cũng may phòng ở nhỏ, quét dọn rất là đơn giản.

Bận rộn nhiều giờ, Ninh Kỳ Ngữ nhìn phòng đã rực rỡ hẳn lên, không khỏi thập phần vừa lòng. Phòng ở tuy rằng nhỏ, nhưng cũng là phòng mới, Ninh Kỳ Ngữ không nghĩ tới chính mình cư nhiên cũng có được một phòng ở như vậy. Bất quá, làm cho hắn có chut không hài lòng chính là nguyên chủ thân thể thật sự quá kém, chẳng qua là quét dọn một gian nhà liền thở hồng hộc, ngồi nghỉ ngơi trên ghế nửa giờ mới khôi phục.

Phục hồi lại tinh thần, nhớ tới lúc quét dọn liền phát hiện, căn phòng này một chút đồ vật ăn được đều không có, căn cứ theo ký ức của nguyên chủ, tiểu khu này phụ cận có một siêu thị, Ninh Kỳ Ngữ liền từ trong phòng ngủ cầm lấy tiền, tính toán đi dạo siêu thị ở thế giới tương lai này.

Tuy rằng ở thế giới tương lai đều thông qua internet đặt hàng vật phẩm cần thiết, nhưng Ninh Kỳ Ngữ từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên cơ bản không có cơ hội tiếp xúc với internet, bởi vậy càng sẽ không mua sắm ở trên mạng.

Ra cửa, đi xuống lầu, Ninh Kỳ Ngữ liền dựa vào ký ức mỏng manh tìm kiếm siêu thị, cũng may siêu thị kia cách nơi Ninh Kỳ Ngữ ở chỉ có vài phút lộ trình, đi không đến 10p, Ninh Kỳ Ngữ liền tìm được địa phương.

Đi vào siêu thị, Ninh Kỳ Ngữ không khỏi kinh ngạc, không nghĩ tới siêu thị kém sinh ý như thế. Siêu thị lớn như vậy, khắp nơi chỉ thấy mười mấy người đi dạo.

Ninh Kỳ Ngữ luôn rất tiết kiệm, đi vào siêu thị tự nhiên là đi tìm nguyên liệu nấu ăn. Đi dạo một lần khu nguyên liệu, Ninh Kỳ Ngữ không khỏi cảm khái, khó trách sinh ý siêu thị kém, rau dưa thịt các loại đều bán như vật quý, như vậy có thể có bao nhiêu người mua. Thẳng đến khi nhập học xong, Ninh Kỳ Ngữ mới biết được, nguyên lai thế giới này mọi người cơ bản đều mua sắm thông qua trên mạng, siêu thì cũng không phải sinh ý kém, mà là khách hàng cơ bản đều đặt hàng trên mạng.

Nhìn giá các loại rau dưa thịt, Ninh Kỳ Ngữ không khỏi tâm đau, như vậy quý, cùng ném tiền không có gì khác nhau. Rối rắm một phen, Ninh Kỳ Ngữ chọn một búp cải trắng (một cây), mua chút gia vị, lại tìm được khu bán gạo và mì, mua chút gạo liền tính tiền về nhà.

Cũng may còn 3 ngày trước khi nhập học, nghe nói Hoa Hạ đại học có nhà ăn, bất quá đồ ăn trong đó cũng thực quý. Ninh Kỳ Ngữ không khỏi thở dài, xem ra phải nhanh kiếm việc làm, bằng không sẽ không đủ tiền duy trì đến lúc tốt nghiệp.

Vốn dĩ cho rằng Âu Dương Dũng đủ phúc hậu, để lại một số tiền không nhỏ cấp nguyên chủ, nhưng khi ở siêu thị dạo một chuyến, Ninh Kỳ Ngữ mới biết được, trừ bỏ học phí, Âu Dương Dũng cấp số tiền kia chỉ dư lại ba vạn đế quốc tệ cho hắn sinh sống. Mà hắn hôm nay mua ba cân gạo, một búp cải trắng liền hết gần 500, hắn cố gắng cũng chỉ có thể ăn được trong một ngày mà thôi, nghĩ tới ba vạn lầm sao sử dụng trong hơn ba năm, ở chỗ này sử dụng ba tháng đã rất không tồi. Ninh Kỳ Ngữ nghĩ, nếu không vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối không sử dụng ba vạn ngoại trừ việc đóng học phí, hắn không nghĩ không có tiền học đại học.

Về đến nhà, đem bụng cấp no, rửa mặt chải đầu một phen, Ninh Kỳ Ngữ liền nằm trên giường, nghic đến sinh hoạt về sau của chính mình.

Phòng ở quá quạnh quẽ, Ninh Kỳ Ngữ mong sớm tiến vào trường học.

Đời trước hắn nhập học muộn hơn so với những người khác, hai mươi tuổi mới bắt đầu học đại học, tuy rằng nhận được một khu bhaf không tồi khi có thư thông báo trúng tuyển của đại học, hắn cũng không có cơ hội đi học. Bởi vậy, khi có thể tiếp tục đi học, hắn sẽ nắm chắc cơ hội tốt, hảo hảo học.

Nghĩ nghĩ một hồi, mệt mỏi ban ngày, lại không có nghỉ ngơi qua, Ninh Kỳ Ngữ liền vô thức ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro