Chương 4: Cùng học trưởng kết nhóm, tiểu đầu bếp đi khởi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản edit chưa có sự cho phép của tác giả -.-

Bởi vì còn hai ngày mới chính thức khai giảng, Ninh Kỳ Ngữ vốn tính toán hảo hảo ngủ nướng, nhưng hiện tại học trưởng cùng ký túc xá đã tới, hai người ở chung cũng coi như hòa hợp. Ngày hôm qua Nhạc Chính học trưởng thoạt nhìn cũng thích mấy đồ ăn đó, bởi vậy Ninh Kỳ Ngữ liền chịu đựng huyết áp thấp cùng không khỏe, 7 giờ sáng đồng hồ báo thức đã dậy chuẩn bị làm bữa sáng.

Trước kia bởi vì tính cách quái gở, Ninh Kỳ Ngữ căn bản không có bằng hữu. Mà hiện tại thân thể khuyết tật ở thế giới này mọi người vẫn có thể tiếp thu, đến nỗi lực tương tác bằng không, Ninh Kỳ Ngữ tỏ vẻ hắn căn bản không để bụng. Hắn ở thế giới kia sinh sống hai mươi năm vẫn chưa thấy có bất cứ nam nhân nào sinh hài tử, cũng chưa thấy qua thấy qua những người khác có cái gì dị năng.

Đối với Ninh Kỳ Ngữ mà nói, làm bữa sáng không có gì khó khăn, tuy là Nhạc Chính học trưởng ăn tương đối nhiều một chút. Nấu xong cơm, đem thịt ngày hôm qua dư lại làm toàn bộ, Ninh Kỳ Ngữ liền ngồi ở nhà ăn chờ Nhạc Chính Gia Kỳ vào ăn bữa sáng.

Buổi sáng ăn thịt có chút dầu mỡ, nhưng hiện tại phòng bếp chỉ còn gạo va thịt thừa hôm qua, thấy Nhạc Chính Gia Kỳ thích ăn thịt, Ninh Kỳ Ngữ cũng không nghĩ nhiều nữa.

Đang nghĩ ngợi, cửa đại môn lại bị đẩy ra.

"Buổi sáng tốt lành, Nhạc Chính học trưởng." Ninh Kỳ Ngữ có chút kinh ngạc, hắn dậy như thế cũng tính là sớm, không nghĩ tới Nhạc Chính học trưởng sớm như thế còn ra ngoài. "Trong phòng bếp còn dư lại chút thịt, ta liền làm bữa sáng."

"Ân." Nhạc Chính Gia Kỳ gật đầu liền lên lầu.

Ninh Kỳ Ngữ bị làm cho có điểm hồ đồ, liền đáp một từ như thế rồi đi, là tỏ vẻ đồng ý hắn dùng những cái đó thịt hay là tỏ vẻ muốn ăn sáng cùng nhau đây?

Không rõ ý tứ của Nhạc Chính Gia Kỳ, Ninh Kỳ Ngữ chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, dù sao Nhạc Chính học trưởng khẳng định còn xuống dưới.

Không quá mười phút, Nhạc Chính Gia Kỳ liền xuống. Nhìn tóc đối phương còn nhỏ nước, Ninh Kỳ Ngữ đã minh bạch đối phương đi lên để tắm rửa.

Ăn xong bữa sáng, Ninh Kỳ Ngữ sau khi đem chén rửa sạch liền bắt đầu phát sầu với phòng bếp. Hiện tại trong phòng bếp gạo cũng chỉ còn có hơn nửa, hắn là không nghĩ tới lượng cơm học trưởng ăn sẽ hơn hắn bảy tám lần.

Nhạc Chính Gia Kỳ toạt nhìn cao trên 1m9, nhìn qua hơi to lớn (nguyên văn là 'kiện thạc' nha) mà thôi, một chút đều không mập. Thật không biết mỗi ngày ăn những thứ như kia đều tiêu hóa đi nơi nào.

Cẩn thận tự hỏi điều kiện bản thân, tiền của hắn hiện tại với chi tiêu như hiện nay tuyệt đối không cầm cự được bao lâu, Ninh Kỳ Ngữ liền đi tới sofa trước mặt Nhạc Chính Gia Kỳ ngồi xuống, tính toán cùng Nhạc Chính Gia Kỳ thương lượng một phen.

"Nhạc Chính học trưởng, về sau chúng ta đều cùng nhau ăn cơm sao?" Tuy mới gặp mặt, đã cùng ăn hai bữa cơm, Ninh Kỳ Ngữ có chút ngượng ngùng nhưng vẫn đánh bạo hỏi ra. Kỳ thật hắn vẫn sợ bị Nhạc Chính học trưởng mắng.

"Ân."

"Ngạch, Nhạc Chính học trưởng, ta có thể giúp ngài nấu cơm, chính là cơm cùng đồ ăn của ngài cần chính ngài giải quyết." Vẫn là khả năng vận dụng tài chính thật sự quá ít.

"Ân." Nhạc Chính Gia Kỳ lên tiếng, liền đứng dậy đi đến trước người Ninh Kỳ Ngữ, từ thiết bị cá nhân chuyển qua một phần đế quốc tệ.

"Nhạc Chính học trưởng, không cần dùng nhiều như vậy." Ninh Kỳ Ngữ rất vô ngữ, nên nói học trưởng quá mức tin tưởng hắn hay là không để bụng đế quốc tệ? Một ngàn vạn đế quốc tệ so với tiền tiết kiệm của hắn gấp năm lần, cứ như vậy chuyển đến.

Đối với lời nói của Ninh Kỳ Ngữ, Nhạc Chính Gia Kỳ hoàn toàn không để ý, "Còn có việc?"

"Ngạch, không có." Ninh Kỳ Ngữ có chút phản ứng không kịp.

Thấy đã không còn việc gì, Nhạc Chính Gia Kỳ liền đi ra ngoài.

Ninh Kỳ Ngữ vài phút phát ngốc mới phản ứng lại, hiện tại trên người hắn lại thêm một phân tiền, mặc dù không phải thuộc về hắn.

Nếu Nhạc Chính Gia Kỳ đã giao tiền cơm cho mình, Ninh Kỳ Ngữ liền đi mua đồ ăn, tự nhiên sẽ không tiết kiệm như ngày hôm qua.

Nhạc Chính Gia Kỳ thích ăn thịt, Ninh Kỳ Ngữ liền đến khu thịt, mua thịt rẻ nhất là thịt thú rầm rì, mua một cân cũng 5000 khối, dựa theo sức ăn của Nhạc Chính Gia Kỳ hôm qua mua hai mươi cân. Lập tức tiêu hết mười vạn đế quốc tệ, Ninh Kỳ Ngữ còn lo lắng không đủ để Nhạc Chính Gia Kỳ ăn trong một ngày.

Tuy rằng đáp ứng giúp Nhạc Chính Gia Kỳ nấu cơm mỗi ngày, Ninh Kỳ Ngữ cũng không tính toán ăn cùng Nhạc Chính Gia Kỳ. Mua không sai biệt lắm nguyên liệu đủ để Nhạc Chính Gia Kỳ ăn ba bữa cơm, Ninh Kỳ Ngữ liền đi mua đồ ăn hôm nay của mình.

Ở siêu thị xoay hai vòng, Ninh Kỳ Ngữ đối lập lúc trước, chỉ mua mấy quả trứng thú kẽo kẹt, lại mua ít rau xanh liền chuẩn bị tính tiền về nhà.

Về nhà đem đồ ăn của mình làm xong, Ninh Kỳ Ngữ bắt đầu động thủ làm đồ ăn cho Nhạc Chính Gia Kỳ.

Dựa theo sức ăn hôm qua của Nhạc Chính Gia Kỳ, hắn ít nhất cũng ăn tới mười cân thịt cùng cơm, dựa theo giá cả mua ở ngoài hôm nay, cho dù Nhạc Chính Gia Kỳ chuyển cho hắn như thế đế quốc tệ cũng chỉ đủ ăn chưa đến ba tháng, hắn đang nghĩ biện pháp dùng số tiền kia càng lâu.

Cắt được gần ba cân thịt, Ninh Kỳ Ngữ tính toán làm thành thịt kho tàu, sau đó nấu cơm cho Nhạc Chính Gia Kỳ, lại xào ít rau xanh, cơm trưa liền giải quyết như thế.

Đem đồ ăn đặt trong nồi giữ ấm, Ninh Kỳ Ngữ đi giải quyết cơm trưa của mình. Nhìn thời gian còn chưa đến 12 giờ, Nhạc Chính Gia Kỳ đại khái hơn 12 giờ mới trở về ăn cơm, để lại một tờ giấy trên bàn cơm, Ninh Kỳ Ngữ liền trở về phòng mình.

Đem hôm nay vì Nhạc Chính Gia Kỳ mua đồ ăn phí dụng lưu ở trí não, Ninh Kỳ Ngữ chuẩn bị đi ngủ trưa. Hôm nay thức dậy có chút sớm, Ninh Kỳ Ngữ thực chịu đựng không nổi.

Nhạc Chính Gia Kỳ một lát sau về trực tiếp đi đến phòng bếp, tuy rằng không thấy Ninh Kỳ Ngữ nhưng giống đực khứu giác rất mạnh đã làm hắn nghe thấy hương vị còn lưu lại trong phòng bếp.

"Đại ca, nơi này làm thịt gì mà thơm như vậy a?" Cách Nhạc Chính Gia Kỳ 1 mét phía sau đi theo tiến vào là Nhạc Chính Gia Lân thấy mùi hương như vậy, không nhịn được liền hỏi.

Huấn luyện một buổi sáng, Nhạc Chính Gia Kỳ nửa điểm để ý đệ đệ ngạnh đi theo chính mình trở về cũng không có. Bưng đồ ăn của mình trong nồi ra, Nhạc Chính Gia Kỳ liền chuẩn bị ăn cơm.

Mạo hiểm sẽ bị đánh, Nhạc Chính Gia Lân lớn mật mở miệng, "Đại ca, chia cho ta một chút ăn đi, thật sự là quá thơm a, là học đệ mới tới làm sao?" Dĩ vãng bên người bọn họ không có người có thể làm ra thịt hấp dẫn như vậy. Đại ca xưa nay không gần gũi với ai, cho nên chỉ có thể là người mới ở ký túc xá, chỉ có thể là học đệ mới tiến vào mà thôi.

"Lăn." Lạnh lùng phun ra một chữ, Nhạc Chính Gia Kỳ tiếp tục hưởng thụ cơm trưa. Tuy hắn không thích ăn rau xanh, bất quá hắn cũng không nghĩ tiện nghi cho đệ đệ mình.

Nhạc Chính Gia Lân rùng mình một cái, vẫn kiên trì "Đại ca, không cần tuyệt tình như vậy, nếu không phải ta phân học đệ đến ký túc xá của ngươi, ngươi nào có lộc ăn như vậy a."

"Ba ngày."

"Ba ngày liền ba ngày." Nhạc Chính Gia Lân đánh bạo, trực tiếp lấy rau xanh Nhạc Chính Gia Kỳ không có động qua bỏ vào nhẫn trữ vật liền nhanh chân chạy ra ngoài. Không đi chỉ sợ xử phạt phải tăng gấp đôi.

Tuy rằng huấn luyện ba ngày có chút đáng sợ, nhưng có đồ ăn ở, hắn sẽ chiếm được càng nhiều chỗ tốt.

Thấy Nhạc Chính Gia Lân cướp đi rau xanh, Nhạc Chính Gia Kỳ cũng không có phản ứng gì.

Đem nồi thịt kho tàu cùng cơm giải quyết xong, Nhạc Chính Gia Kỳ liền trực tiếp lên lầu, mở cửa phòng Ninh Kỳ Ngữ, trực tiếp đi vào.

Thấy Ninh Kỳ Ngữ ngủ đến chăn đều đá văng, lộ ra bụng nhỏ trắng nõn, Nhạc Chính Gia Kỳ khó có được hảo tâm giúp Ninh Kỳ Ngữ che chăn lại mới ra ngoài.

Ngủ một giấc no say, Ninh Kỳ Ngữ liền cảm thấy tinh thần khôi phục lại. Nhìn thời gian mới có hai giờ, Ninh Kỳ Ngữ vào trí não, tính toán xem một ít tri thức của Hoa Hạ đế quốc.

Hiện tại Hoa Hạ đế quốc do Hoàng thất quản lý, nhưng Hoàng thất lại không xuất hiện bạo quân như Ninh Kỳ Ngữ nghĩ. Hoàng đế tuy rằng quản lý quốc gia, nhưng quân bộ lại không hoàn toàn hành sự dựa theo lời Hoàng đế, nếu Hoàng đế hạ mệnh lệnh trọng đại cần có thêm sự đồng ý của Đại Nguyên soái cùng với hai trong tứ đại Tướng quân thì mới có thể thực thi.

Nếu Hoàng đế phạm sai lầm trọng đại, Đại Nguyên soái cùng tứ đại tướng quân cùng thảo luận với các đại thần có quyền mở Nghị Chính Hội Nghị, hủy bỏ hoàng đế, lại từ hoàng thất chọn ra người thừa kế phù hợp. Chẳng qua Nghị Chính Hội Nghị rất ít khi mở ra, Hoa Hạ đế quốc thành lập 5000 năm tới nay, cũng mới phát sinh ba lần mà thôi.

Mỗi vị Hoàng đế tại vị nhiều nhất 500 năm, sau 500 năm cần tự động thoái vị. Nếu tham luyến ngôi vị Hoàng đế, giống như một vị ở 1300 năm trước kia, bị Nghị Chính Hội Nghị hủy bỏ vào năm thứ 501.

Nhìn đến đây, Ninh Kỳ Ngữ có chút không rõ, liền tìm tòi một phen mới hiểu được.

Người ở thế giới này, thực lực càng cao liền có thể sống được càng lâu, cho dù lực tương tác chỉ có hai ba mươi điểm cũng có thể sống đến 300 năm. Trước mắt, Hoa Hạ đế quốc có một vị tuổi già nhất, đã sống được 1500 năm.

Khó trách đại học ở đây ít nhất phải học mười năm, nguyên lai do người ở thế giới này trường thọ. Lại nói người có lực tương tấc bằng không có thể sống bao lâu, có phải hay không chỉ sống được nhiều nhất một trăm tuổi? Hoặc là bảy tám chục tuổi? Bất quá mặc kệ hắn còn có thể sống được bao lâu, sống lâu hay không đều là phúc của hắn.

Không hề xem Hoàng thất, Ninh Kỳ Ngữ nghĩ đến thời kiến quốc, Hoa Hạ đế quốc vẫn có không ít người, như thế nào hiện tại sẽ càng ngày càng ít, tỷ lệ sinh dục còn thấp như vậy, hắn lại tìm tòi một phen.

Vào 3100 năm trước xuất hiện một vị bạo quân, tuy chỉ thượng vị ngắn ngủi mười năm, đã bị Nghị Chính Hội Nghị hủy bỏ, nhưng hắn cũng đã giết hại một phần hai nữ nhân, thập phần duy trì giống cái.

Từ đó, nữ nhân đế quốc ngày càng ít, giống cái cũng ngày càng ít. Về sau, nữ nhân cùng giống cái tỷ lệ sinh dục càng giảm xuống, cho dù 800 năm trước đế quốc có một vị nữ nhân có lực tương tác cao tới 90, cả đời cũng chỉ sinh ra ba giống đực, một nữ nhân, một giống cái mà thôi.

Nào giống như Ninh Kỳ Ngữ ở thế giới kia, nếu không phải có kế hoạch hóa gia đình hạn chế sinh dục, chỉ sợ một đôi vợ chồng có thể sinh ra năm đến sáu, thậm chí sinh mười người đều có. Ninh Kỳ Ngữ không khỏi cảm thán, nghĩ đến sinh hoạt ở thế giới kia, có thể nói là kín người hết chỗ.

Theo như tin tức tìm hiểu được, Hoa Hạ đế quốc đến song bào thai cũng không có, trong vòng gần 500 năm, một đôi phu thê có thể sinh ra hai đứa nhỏ đã là phúc khí cực lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro