Chương 42: Thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Quyên Cát

_____________

Khi không khí trong khoang miệng Tiêu Gia Niên gần như bị cướp sạch làm cậu cảm thấy hít thở không thông, lúc đó cậu mới được buông tha.

Không cần nhìn, cậu cũng biết khuôn mặt mình lúc này chắc chắn rất đỏ, cậu cảm thấy cả người mình như sắp bốc cháy lên rồi.

Trong cơn xấu hổ tột độ, cậu ôm chặt lấy cổ Hoắc Hàm.

Giữa hơi thở dốc nhẹ, cậu vùi mặt vào hõm vai hắn.

Hoắc Hàm trầm giọng bật cười ra tiếng, hắn đột nhiên rất muốn nhìn thấy biểu cảm của Tiêu Gia Niên ngay giờ phút này.

Hắn đưa tay kéo người, nhưng cánh tay Tiêu Gia Niên lại càng ôm chặt cổ hắn hơn, như miếng kẹo mạch nha gỡ thế nào cũng không ra.

Hắn nhịn cười: "Làm gì vậy?"

Im lặng trong chốc lát, có vẻ như đã bình tĩnh lại đôi chút, từ đầu vai truyền đến giọng nói giải thích một cách nghiêm túc: "Em xấu hổ."

"Tại sao lại xấu hổ?" Hoắc Hàm vừa hỏi, vừa dùng một ngón tay nhẹ nhàng xoay xoay những sợi tóc sau gáy Tiêu Gia Niên.

Tiêu Gia Niên: "......"

"Hửm? Nói đi."

Giọng nói của Hoắc Hàm rõ ràng dịu dàng như vậy, nhưng khí thế cũng rất mạnh.

Đầu Tiêu Gia Niên khẽ cọ cọ, những sợi tóc mềm mại lộn xộn lướt qua cổ Hoắc Hàm, khiến làn da lẫn trái tim hắn đều ngứa ngáy.

Cuối cùng, Tiêu Gia Niên khẽ "Ưm" một tiếng, sau đó tố cáo một cách đáng thương: "Anh bắt nạt em."

Hoắc Hàm nhướng mày, nếu đã bị người ấy tố cáo như vậy rồi, thì hắn quyết định sẽ bắt nạt tới cùng.

"Anh bắt nạt em như thế nào?"

Hỏi xong hắn lại im lặng chờ đợi, hắn biết, dù có ngại ngùng đến mấy, Kiêu Kiêu cũng không bao giờ bỏ qua câu hỏi của hắn, cậu luôn trả lời rất nghiêm túc.

Quả nhiên, không đợi bao lâu, từ đầu vai truyền đến giọng nói run run: "Đâu có ai ngày đầu tiên đã, đã..."

Những từ phía sau không thể nghe thấy được.

Hoắc Hàm nhịn cười trong lòng: "Ngày đầu tiên? Ngày đầu tiên gì? Em có phải đang muốn nói ngày đầu tiên chúng ta ở bên nhau không? Đây là em nói đấy nhé, anh đã nói gì đâu."

Tiêu Gia Niên cảm thấy trái tim vừa mới từ từ bình ổn của mình lại như đang đi tàu lượn siêu tốc, đột ngột lộn từ trên cao xuống. Cậu buồn bực đấm một cái vào lưng Hoắc Hàm.

Hoắc Hàm như một chàng thiếu niên đang độ tuổi dậy thì, có cảm giác nổi loạn kiểu "Hôm nay tôi nhất định phải chọc con mèo nhỏ này xù lông".

(Câu gốc là "Hôm nay tôi nhất định phải bán cây kiếm này". Có thể hiểu ý cả câu là muốn troll người ta. "Bán kiếm" 贩剑 còn đồng âm với "phạm tiện" 犯贱 đều là fànjiàn, chọc vui thì "bán kiếm" chứ lố quá là thành "phạm tiện".)

Hắn có chút xấu xa trêu chọc: "Còn chưa tỏ tình mà đã 'ngày đầu tiên' rồi à? Kiêu Kiêu, em có vẻ gấp gáp quá nha."

Con thỏ bị dồn vào đường cùng sẽ cắn người đấy!

Tiêu Gia Niên thẹn quá hóa giận, chống tay lên vai người kia, đột ngột ngồi thẳng dậy.

Lại không ngờ tới, vừa mới mở miệng, còn chưa kịp nói gì, đã bị người ta áp sát hôn một cái.

Tiêu Gia Niên: "......"

Hoắc Hàm nhìn biểu cảm của Tiêu Gia Niên với vẻ mặt rất nghiêm túc, hắn nói: "Anh thích em."

Tiêu Gia Niên mở to mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang mỉm cười trước mặt: "Anh..."

"Chụt —" Lại một nụ hôn nữa, "Là anh tỏ tình trước."

Tiêu Gia Niên như quả bóng bị xì hơi, lập tức hết giận.

"Chụt —" Nụ hôn thứ ba, "Em nói đúng, hôm nay là ngày đầu tiên, ngày đầu tiên chúng ta ở bên nhau."

Tiêu Gia Niên lại thẹn thùng, cả người bị hôn đến mức có chút choáng váng.

Cậu chuẩn bị lao vào lòng người kia lần nữa, dứt khoát làm con đà điểu, tự chôn đầu cả đời cũng được.

Nhưng ngay khoảnh khắc cậu ngồi dậy, cậu đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất rồi.

Hoắc Hàm khó khăn lắm mới cạy mở được vỏ sò ra, làm sao có thể để nó khép lại?

Hắn nhanh chóng nâng mặt cậu lên, ngăn cản động tác lao về phía trước của cậu: "Định trốn đi đâu?"

Tiêu Gia Niên bị buộc phải đối diện với hắn, Hoắc Hàm hơi nghiêng người về phía trước, trán áp vào trán cậu, giọng nói dịu dàng, mang theo mùi dụ dỗ: "Vậy, bây giờ em nên nói gì nhỉ?"

Nghe câu hỏi này, gần như không có chút do dự, Tiêu Gia Niên đã đưa ra câu trả lời của mình: "Em cũng thích anh."

Mặc dù cậu đã ngượng đến mức cả người muốn bốc khói, nhưng đối với việc đáp lại tình cảm của người yêu, cậu tuyệt đối không do dự.

Cậu không muốn lưỡng lự, không muốn phân vân, không muốn giấu diếm cho riêng mình.

Cậu muốn để đối phương nghe rõ ràng, rành mạch câu trả lời của mình.

Cậu muốn nhìn thẳng vào mắt đối phương, đôi mắt không biết nói dối, tình yêu của cậu có thể truyền đạt qua ánh mắt.

Cậu muốn để Hoắc Hàm biết rằng, tình cảm của cậu không phải là con lật đật liên tục lắc lư, mà là một cây thường xuân*.

(Thường xuân*: dịch từng chữ ra là mãi mãi tươi xanh. Cây thường xuân cũng mang ý nghĩa về tình yêu chung thủy, vĩnh cửu, và gắn kết dài lâu.)

Vì vậy, giọng nói của cậu rất rõ ràng, rất dõng dạc.

Thậm chí, cậu còn nhìn vào mắt đối phương với một thái độ kiên định hơn, nhấn mạnh thêm một lần nữa: "Thích anh."

Từng chùm pháo hoa nhỏ nổ tung trong lòng Hoắc Hàm, chỉ trong nháy mắt, hắn cảm thấy mình đã trở thành thằng ngốc hạnh phúc nhất thế giới.

Hắn ôm lấy eo người kia, cả người thả lỏng dựa vào cửa kính phía sau.

"Chứng minh cho anh xem."

Tiêu Gia Niên ngẩn người chớp mắt một cái: "Chứng minh cái gì???"

Hoắc Hàm có chút ranh mãnh nhướng mày: "Chứng minh em thích anh chứ sao."

Tiêu Gia Niên khiếp sợ, cái này còn phải chứng minh hả??

"Này làm sao chứng minh được, anh cũng đâu có chứng minh?"

Tiêu Gia Niên đột nhiên có một linh cảm không lành.

Quả nhiên, Hoắc Hàm cười nói: "Anh đương nhiên chứng minh rồi, anh đã hôn em bốn lần!"

Hắn thậm chí còn rất đắc ý ấu trĩ giơ bốn ngón tay trước mặt Tiêu Gia Niên khoe khoang một chút.

"Khi anh hôn em bộ không lẽ em không hôn lại anh sao? Lực tương tác giữa hai môi là tương hỗ mà!" Tiêu Gia Niên giơ ngón trỏ, chọc vào vai đối phương.

"Không, thiếu hai chữ, chủ động!" Hoắc Hàm dựa vào cửa kính, ngẩng cằm lên một chút: "Nào, hôn anh! Chủ động ấy!"

Tai Tiêu Gia Niên lại bắt đầu nóng lên, cậu tiếp tục chọc vào vai đối phương, chỉ chỉ trỏ trỏ: "Đồ! Xấu! Xa!"

Hoắc Hàm mở miệng: "Em......"

"Chụt —"

Hoắc Hàm bị cục cưng trước mặt đột ngột áp sát hôn một cái.

Cả người Hoắc Hàm đơ người toàn tập, hắn cứ tưởng phải nói thêm một hồi lâu nữa thì người trước mặt mới hành động.

Tiêu Gia Niên mặt đỏ ửng, chăm chú quan sát biểu cảm của đối phương. Đầu tiên Hoắc Hàm ngẩn người một chút, sau đó chậm chạp nghiêng đầu sang một bên.

Làm cũng đã làm rồi, Tiêu Gia Niên không thể không nhận được phản hồi gì được, nếu không thì đây sẽ là một vụ làm ăn lỗ vốn.

Vì thế cậu cố nén xấu hổ, nghiêng đầu áp sát vào, cẩn thận quan sát biểu cảm của người kia.

Hoắc Hàm giơ một tay lên, dùng mu bàn tay che nhẹ hai mắt mình, khóe miệng dần dần nhếch lên, sau đó —

Hắn bật cười thành tiếng.

Tiêu Gia Niên cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Rất tốt, phản hồi này khiến Tiêu Gia Niên cực kỳ hài lòng.

Đây là một vụ làm ăn rất có lời.

Phải nói rằng, trong vấn đề tình cảm, phản hồi tích cực từ người yêu là một vòng tuần hoàn tốt đẹp.

Ví dụ như, Hoắc Hàm muốn Kiêu Kiêu hôn hắn, Tiêu Gia Niên không từ chối, phản hồi tích cực +1.

Cậu vui vẻ tiến lên "chụt" thêm một cái, sau đó phản ứng sung sướng của Hoắc Hàm lại là một phản hồi tích cực nữa, +2.

Cứ như thế, Tiêu Gia Niên không kìm được muốn "chụt" thêm vài cái nữa, muốn nhìn thêm kiểu phản ứng này của Hoắc Hàm, vòng tuần hoàn phản hồi tích cực cứ thế chồng lên nhau.

Vì vậy, Tiêu Gia Niên tuân theo ý muốn của mình, ôm lấy mặt người kia, nhẹ nhàng thân mật hôn môi thêm mấy cái.

Bên ngoài là tuyết rơi dày đặc, trong nhà là ánh đèn vàng ấm áp, âm nhạc du dương từ bộ phim nghệ thuật phía sau mang đến cảm giác chữa lành.

Tình cảm sâu đậm âm thầm lên men trong đêm khuya.

Tiêu Gia Niên dựa vào người Hoắc Hàm, hắn ôm cậu như ôm một đứa trẻ, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu.

Hắn nhìn đồng hồ treo tường cách đó không xa, khi chỉ còn 1 phút cuối cùng nữa là đến ngày mới: "Kiêu Kiêu, chúc mừng ngày đầu tiên vui vẻ, mong em luôn luôn bình an."

Tiêu Gia Niên cong khóe môi: "Anh trai, chúc anh ngày đầu tiên vui vẻ."

Kim giây chậm rãi chuyển động, không bao lâu đã qua khỏi mốc 0 giờ.

Một ngày mới lại bắt đầu.

Hoắc Hàn nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cậu, suy nghĩ một chút, rồi đổi cách xưng hô: "Bé cưng, chúc em ngày thứ hai vui vẻ."

Tiêu Gia Niên chậm rãi chớp chớp mắt, có chút vui mừng, trái tim như muốn tan ra mật ngọt.

"Chúc anh ngày thứ hai vui vẻ."

Sau đó, Hoắc Hàm nhẹ nhàng nâng Tiêu Gia Niên lên, đặt cậu xuống tấm thảm mềm mại, rồi đứng dậy.

Tiêu Gia Niên ngẩng đầu lên nhìn hắn với vẻ hơi nghi hoặc, Hoắc Hàm véo nhẹ gò má mềm mại của cậu: "Anh đi lấy cái này."

Tiêu Gia Niên ngoan ngoãn gật đầu, nhìn bóng dáng cao lớn của hắn đi ra khỏi phòng, rồi mới quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi cảnh vật đã phủ một lớp tuyết trắng.

Nhưng thực ra tâm trí cậu đã sớm bay đi đâu đó rồi. Cậu đưa tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa chỗ mà vừa nãy Hoắc Hàm mới véo.

Không lâu sau, cậu không nhịn được mà cúi đầu bật cười khẽ.

Cậu thực sự không ngờ rằng mối quan hệ của hai người lại phát triển nhanh đến vậy.

So với việc lo lắng trước sau của cậu, Hoắc Hàm thẳng thắn dũng cảm hơn nhiều.

Âm thanh khi cửa phòng được đẩy ra vang lên, Hoắc Hàm cầm một chiếc hộp màu đen bước vào.

Hắn ngồi xuống bên cạnh Tiêu Gia Niên, vẫn dựa vào cửa sổ kính phía sau, chỉ là động tác rất tự nhiên đưa tay kéo đối tượng mới nhậm chức bên cạnh vào lòng.

Gần như cả nửa thân trên của Tiêu Gia Niên đều nằm lên người Hoắc Hàm, cảm giác ấm áp dễ chịu.

Hoắc Hàm đưa hộp quà cho Tiêu Gia Niên: "Quà tặng em đây."

Tiêu Gia Niên cười nhận lấy: "Sao lại nghĩ đến việc tặng quà cho em?"

"Nếu quan hệ của chúng ta không thay đổi, thì đây chỉ là món quà Giáng sinh. Nhưng diễn biến tối nay cũng hơi ngoài dự đoán của anh, nên nó biến thành món quà đầu tiên khi em trở thành bạn trai anh."

Ngón tay Tiêu Gia Niên nhẹ nhàng vuốt ve hộp quà, sau đó trong lòng thầm lặp lại 2 từ, bạn trai.

Cậu ngước mắt nhìn Hoắc Hàm: "Ngoài dự đoán của anh ư? Em cứ tưởng anh đã lên kế hoạch tỏ tình hôm nay rồi chứ."

"Ban đầu không định nhanh như vậy, dù sao trước đây để em buông lỏng cảnh giác, anh cứ nói với bên ngoài 'Anh coi em như em trai ruột, tuyệt đối không có ý đồ gì khác'." Nói đến đây, Hoắc Hàm cười khẽ một tiếng: "Bây giờ thế này khác nào tự vả mặt mình, còn hơi giống cầm thú nữa."

Tiêu Gia Niên "Phụt" một tiếng bật cười.

Hoắc Hàm vẫn tiếp tục nói: "Nhưng mà, hôm nay khi chúng ta đi trung tâm thương mại, em đã nắm lại tay anh, anh nghĩ mình có thể thử tiến thêm một bước."

Hoắc Hàm cúi đầu cười một cái, tuy nói tính tình hiện tại của Kiêu Kiêu đã thay đổi nhiều so với mô tả trong truyện, nhưng thực ra rất nhiều phẩm chất tính cách cốt lõi vẫn không thay đổi.

Hoắc Hàm hiểu rất rõ, tuy Kiêu Kiêu ngây thơ trong sáng, nhưng thực ra cậu rất có ý thức về giới hạn.

Dù cậu thân thiết với Văn Thần Cảnh và Nam Tinh từ nhỏ, nhưng trong lòng cậu có một thước đo, phạm vi bạn bè là bạn bè, sẽ không làm ra những hành động hay nói mấy từ ngữ có thể gây hiểu lầm.

Vì vậy, khi Tiêu Gia Niên nắm lại tay hắn, Hoắc Hàm đã suy nghĩ rất rõ ràng.

Không chỉ là khoảnh khắc đó, mà còn có những chuyện đã xảy ra trước đây.

Bọn họ từng nắm tay nhau, từng ôm nhau, cũng từng áp vào hõm vai đối phương thủ thỉ những lời dịu dàng nhỏ nhẹ.

Thậm chí, bọn họ còn từng nằm trên cùng một chiếc giường, ôm nhau không rời một tấc ngủ ngon cả một đêm.

Rồi sau đó, ở giữa đám đông, bỏ qua ánh mắt của người khác, mười ngón tay đan vào nhau, như thể muốn trở thành mối quan hệ mà mọi người xung quanh vẫn nghĩ về họ.

Hoắc Hàm nghĩ, không chỉ hắn đã vượt qua ranh giới.

Kiêu Kiêu cũng vậy.

Bỗng nhiên như được khai sáng, Hoắc Hàm đã nhận ra được điều gì đó.

Nhận thức này trở thành sự tự tin để hắn bày tỏ tình cảm trong lòng.

Tiêu Gia Niên trêu chọc hắn một câu: "Không tệ, có thể tự ý thức được mình là cầm thú, giác ngộ rất tốt."

Hoắc Hàm nhìn xuống, ánh mắt có phần nguy hiểm nhìn Tiêu Gia Niên: "Anh còn chưa có hành động gì cầm thú đâu!"

Tiêu Gia Niên đỏ mặt thức thời ngậm miệng, gượng gạo chuyển chủ đề: "Chúng ta cùng xem món quà là gì nào?"

Hoắc Hàm khẽ "Hừ" một tiếng, xem như tạm thời bỏ qua cho cậu.

Tiêu Gia Niên lén cười một chút, từ từ mở chiếc hộp gỗ có cảm giác hơi lạnh trong tay.

_______________

Tác giả có lời muốn nói:

Trước khi yêu đương, Kiêu Kiêu: Tôi có một anh trai rất tốt

Sau khi yêu đương, Kiêu Kiêu: Ah! Lưu manh! Lsp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro