Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Tố Tố đối với Quý Ứng Thời cũng không phải loại dịu dàng săn sóc hay "xin gì được nấy", anh ta nói đông tuyệt đối cô không được đi tây, nói đi lên tuyêt đối sẽ không đi xuống, buổi tối nói ăn mì cô tuyệt đối không được ăn cháo!

Anh ta tự dưng nhẹ nhàng như vậy là đã xảy ra chuyện gì đây? !

Diệp Tưởng Vãn ngẫm nghĩ, bình thường Thẩm Tố Tố và Quý Ứng Thời ở chung với nhau làm sao nhỉ, bỗng nhiên cô thấy mình chỉ nhớ rõ một ít sự kiện, còn rất nhiều chi tiết nhỏ cũng không biết! Ngay cả một chút đối thoại với vẻ mặt của Ứng Quý Thời đối với Thẩm Tố Tố có thái độ gì, vậy mà cũng đều mơ hồ không rõ.

QAQ, trời muốn giết ta mà!

*QAQ: ngôn ngữ mạng, ám chỉ việc khóc.

Diệp Tưởng Vãn cảm giác như cô ở kiếp trước nhất định là đã đắc tội với hệ ngân hà rồi! Vì vậy bây giờ cô mới phải đến đây trả giá!

Nhưng tốt xấu nam chính không nói ra điều gì làm cho cô hồn bay phách lạc, hắn nhìn cô một cái rồi gật đầu ngầm đồng ý. Tim cô nhảy đến cổ họng, Diệp Tưởng Vãn vội nuốt xuống.

Nhớ đến vừa rồi cô còn sợ bóng sợ gió, trong lòng cô chột dạ không ngừng, trong lòng cô có chột dạ thế nào đi nữa, trên mặt cũng chỉ một biểu hiện bình tĩnh dịu dàng, mím môi cười khẽ, một bộ dáng rất hạnh phúc.

"Được rồi." Diệp Tưởng Vãn sờ sờ làn tóc của hắn, ôm khăn mặt khẽ cúi đầu cẩn thận hỏi: "À, anh muốn đi bây giờ sao? Vậy em đi lấy quần áo cho anh..."

"Ừm."

Giọng nói trước sau như một lạnh nhạt.


Diệp Tưởng Vãn cười lớn trong lòng, nhưng trên mặt lại không muốn: "Hả, vậy được rồi." Cô muốn nói lại thôi, lưu luyến không rời, chạy như bay đến phòng quần áo, trong một đám âu phục màu đen, cô tùy tiện cầm lấy một cho hắn, thức thời đi ra ngoài ngay lập tức.

Tách rời tầm mắt của nam chính, Diệp Tưởng Vãn liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn như cũ không dám thả lỏng cảm giác, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, Thẩm Tố Tố tha thiết muốn người đàn ông này lập tức đi ngay, biểu hiện của cô quá mừng rở vui vẻ, cũng không tốt lắm.

Không thể không nói nam chính Quý Ứng Thời có tư cách lạnh nhạt, không nói đến bối cảnh dòng dõi hùng hậu ở sau, bản thân anh ta sinh ra đã có tư thế hiên ngang, phong thái cao ngất. Lông mày hình thanh kiếm, hai con mắt hẹp dài, sống mũi cao, bờ môi mỏng manh khiêu gợi, đặc biệt đôi mắt đen kịt như mực, khi hắn nhìn về người nào đó, giống như có thể nhìn thấu bí mật cất giữ sâu nhất trong đáy lòng họ, sáng sủa mà lạnh lẽo, làm người ta không dám nhìn thẳng.

*Lông mày hình thanh kiếm: lông mày chuẩn của nam giới TQ.

Quý Ứng Thời xuất hiện một lần nữa trước mắt Diệp Tưởng Vãn là lúc đã mặc xong , bộ tây trang vừa vặn, đường nét vết cắt của bộ tây trang màu đen rất chính xác càng làm cho con người hắn thêm lạnh lùng, diện mạo siêu phàm. Tim Diệp Tưởng Vãn cũng không nhịn được nhảy lên hai lần, cũng khó trách Thẩm Tố Tố sẽ yêu Quý Ứng Thời, không thể không nói hắn có đủ tư cách khiến người ta động lòng.

Diệp Tưởng Vãn đưa Quý Ứng Thời đến cửa, nhìn hắn sắp đi ra đến cửa lại đột nhiên xoay người lại.

"Sao.. sao vậy?" Làm sao còn chưa đi cơ chứ?

"Tố Tố."

Đây là lần đầu tiên Diệp Tưởng Vãn nghe được Quý Ứng Thời nói. Trừ mấy cái lời ngoài "Ừ" kia ra, hắn nói tên cô mang theo vài phần tùy ý và lười biếng, đơn giản bị hắn gọi hai chữ, ngoài ý muốn lại thấy rất dễ nge.

Diệp Tưởng Vãn cong môi lên, cười híp mắt: "Dạ?"

Đã thấy hắn cúi người dùng môi man mát, vuốt ve trên gò má cô một cái, nhẹ nhàng lướt, như một mảnh lông chim khẽ vuốt qua. Khí tức lạnh lẽo thuộc về người đàn ông phả vào mặt, Diệp Tưởng Vãn cố nhịn không né tránh, gò má cô hơi đỏ đụng hắn một cái, cười híp mắt vẩy vẩy tay: "Đi đường cẩn thận nha."

Mãi đến tận lúc Quý Ứng THời hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Diệp Tưởng Vãn mới hoàn toàn yên lòng. Cô cố gắng suy nghĩ rất lâu, muốn nhớ đến lúc Thẩm Tố Tố và Quý Ứng thời, đến tột cùng là họ chung đụng với nhau như thế nào, nhưng đại khái cũng chỉ có thể biết mơ hồ thôi, Thẩm Tố Tố thật sự rất yêu Quý Ứng Thời, Diệp Tưởng Vãn bây giờ cũng chỉ có thể cảm giác được trong lòng có một tia yêu thích đối với Quý Ứng Thời.

Có điều, Quý Ứng THời vừa đi, Diệp Tưởng Vãn vừa buông lỏng tâm tình, tác dụng phụ của thuốc tránh thai đã đến, đầu óc choáng váng buồn nôn, không còn chút sức lực nào khiến cô còn có tâm tư suy nghĩ được nhiều nữa, cô bò lên trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, vào giấc ngủ lúc nào cũng không biết.

Diệp Tưởng Vãn cảm giác giấc ngủ của cô rất không ổn, trong giấc mộng dường như cũng nhìn thấy tấm mặt lạnh lùng kia của Quý Ứng Thời, giọng nói lạnh lẽo của hắn ta hỏi cô "Cô là ai?" ; một lúc sau lại cầm thanh kiếm gỗ muốn chém cô, không làm cô hôn phi phách tán thề không nghỉ, đến cơ hội làm cô hồn dã quỷ cũng không cho, một lúc sau lại mơ đến lúc cô bị đưa đến một phòng nghiên cứu, bị trói trên một chiếc giường sắt cứng ngắt lạnh lẽo, bị người ta rút máu cắt thịt! cô bị dọa đến mức gào khóc hét lên, la hét muốn giết Quý Ứng Thời báo thù vì chính bản thân mình...

Lúc tỉnh lại lần nữa, có ánh sáng xinh đẹp của mặt trời ngoài cửa sổ soi vào chói mắt, gió thổi qua rèm cửa sổ màu trắng có in hoa nhẹ nhàng tung bay, cây xương rồng trên bệ cửa sổ màu xanh biếc dồi dào sức sống, trong không khí còn có một mùi hương thơm nồng nặc, nước miếng cô chạy ròng ròng, hít một hơi thật sâu, là mùi thịt hầm thơm quá!

Cửa phòng ngủ yên lặng bị đẩy ra đủ một cái khe hở , quan sát Diệp Tưởng Vãn bên trong, người đến thấy cô đã dậy, cũng không cần rón rén nữa, đẩy cửa ra trực tiếp đi vào, mu bàn tay đặt lên trán cô, "Tỉnh rồi à. Cũng đở rồi, hạ sốt rồi có thấy khá hơn chút nào không? Còn thấy chỗ nào không thoãi mái không?"

Cô nhận ra được người phụ nữ có tóc ngắn trước mắt này là chị Dương người đại diện của Thẩm Tố Tố. Diệp Tưởng Vãn cười cười, lắc đầu, cô cũng không còn cảm thấy chỗ nào không thoãi mái, "không có đâu, có thì là rất đói bụng! Chị Dương, em đói bụng, muốn ăn thịt hầm!" Giọng nói phát ra còn hơi khàn khàn.

"Ăn! Em chỉ có biết ăn thôi!" Chị Dương có hơi giận gõ lên đầu cô, "Chính em bị nóng rần cả người lên biết không? Nếu như không phải chị gọi điện thoại cho em mà không có ai nhận, sợ em xảy ra chuyện gì mới đến xem em một chút. Nếu không phải chị đến đây, em xem xem, em có bị đốt cho ngu luôn không! Không thoải mái cũng không biết gọi cho chị sao?"

Thật ra chị Dương này là người rất cẩn thận, đối với người khác cũng không xấu, Thẩm Tố Tố vừa vào nghề chính là do chị ấy mang theo, bây giờ cũng đã gần ba năm trôi qua, hai người cũng coi như đã đồng cam cộng khổ cùng nhau, cảm tình tất nhiên là không bình thường. Lúc trước Thẩm Tố Tố muốn leo lên Ứng Quý Thời, chị Dương vốn phản đối, làm sao nhịn được với sự kiên trì của Thẩm Tố Tố.

Diệp Tưởng Vãn cười cười , giải thích: "Em chỉ có hơi choáng váng thôi, cho là ngủ một giấc sẽ ổn, nào đâu biết tự nhiên là phát sốt. Chị Dương, chị yên tâm, lần sau em sẽ không như vậy nữa."

"Có gì không thoãi mái nhất định phải nói sớm, chữa trị sớm mới tốt. Tố Tố, em phải biết, chúng ta làm nghề này không thể ngã bệnh được."

"Vâng, em biết."

Lúc ăn cơm, Diệp Tưởng Vãn cầm nguyên hộp cơm ăn sạch, chị Dương muốn nói lại thôi, đại khái nhìn cô trên mức độ ngã bệnh, khó có thể không để cho cô ăn chút gì, để giữ vóc dáng.

Sau khi ăn xong, Dương Dung thấy Thẩm Tố Tố gần như đã khỏi hẳn, luôn mãi dặn dò cô có chuyện gì phải gọi điện thoại liền, sáng sớm ngày mai phải dậy sớm bay đến Sương Thành chụp diễn.

Diệp Tưởng Vãn đáp lại từng cái, Dương Dung đi rồi, cảm giác buồn ngủ lại đến, dưỡng thể lực đã tốt, cô lại lên mạng để hiểu rõ hơn cái thế giới này, sau khi mặt trời lặn, cô cải trang quần áo màu đen, cẩn thận xác nhận lại chính bản thân mình đã khôi phục lại thân phận là người qua đường A trước đây, mới kéo cao cổ áo, đeo kính đen, cột tóc đuôi ngựa, lấy lượng lớn tiền mặt ra và cầm theo điện thoại di động đi ra cửa, trước khi ra cửa cô cẩn thận tra xét đường đến chỗ xe buýt trạm số 53!

Tuy rằng động đất một lúc làm cô từ gia đình ba người hài hòa mỹ mãn, biến thành cô nhi, nhưng bên kia dầu dì cũng là thể kỷ hai mươi mốt nơi cô quen thuộc, mặc dù có rất nhiều ký ức không tốt, thế nhưng nơi đó cũng làm cô nhớ nhung. Mỗi lần đến ngày sinh nhật cha mẹ, ngày giỗ Thanh minh, cô còn đi tảo mộ tế bái, cô càng không thể ở lại chỗ này, cô không thể để cho người sinh dưỡng ra cô, cho cô hai lần sinh mạng, để cha mẹ lẻ loi đến khi chôn xuống lòng đất, ngay cả người trông coi cũng không có . . .

Bạn bè của cô, tất cả cũng đều ở bên kia.

Tất cả nơi này đều không thuộc về Diệp Tưởng Vãn cô.

Cho nên, dù cuộc sống của Thẩm Tố Tố so với cuộc sống của Diệp Tưởng Vãn tốt hơn hẳn rất nhiều, coi như sau này Diệp Tưởng Vãn không làm việc cũng đủ để sinh hoạt cả đời, cô cũng không muốn ở chỗ này chờ đợi, cô càng không muốn chiếm lấy cuộc sống của Thẩm Tố tố, cho dù là tốt hay xấu.

Diệp Tưởng Vãn theo tọa độ bản đồ, lần nữa xác nhận lại tuyến đi, thuê xe đến gần trạm xe số 53 gần nhất, sau đó bắt đầu đi tìm quá khứ.

Cái thế giới này và thế kỷ hai mươi mốt của cô cũng không có khác biệt gì lớn, nhưng cũng có sự khác biệt rất nhiều. Diệp Tưởng Vãn nhìn xe cộ đang chạy băng băng trên đường và đám người đang qua lại, thật ra thì cứ như vậy đi, cô căn bản cũng không cảm giác được trước kia và bây giờ có gì khác nhau, nhưng trong lòng cô luôn rõ ràng, cũng bởi vì như vậy mới đáng sợ, bởi vì lịch sử thì cô biết rõ danh nhân ở đây và trước kia có sự khác biệt rất lớn, ngay cả một ít quốc gia ở đây cũng không có, ví dụ như Quốc đảo Neon.

Diệp Tưởng Vãn thở dài, xoa xoa cái bụng có hơi đói, vào một cửa hàng siêu thị dùng năm đồng tiền mua hạt bắp, vừa đi vừa gặm, nhàn hạ xa xôi cũng không ai hoài nghi cô là một nữ minh tinh.

Lúc đi đến ngã tư đường, màn hình chính trên nhà cao tầng phía đối diện đang phát <Thích khách> để quảng bá, đây là một bộ phim hành động thương mại được đầu tư rất nhiều, dĩ nhiên sẽ không thể thiếu các màn diễn đánh nhau đẹp mắt. Hấp dẫn nhất bên trong mà Diệp Tưởng Vãn chú ý trừ ảnh đế Ngô Hạo ra, nếu là cuốn tiểu thuyết cô xem thì nữ chính của phim này, chính là Cảnh Hạ, khi phân đoạn Cảnh Hạ một thân áo đen che mặt xuất hiện, Diệp Tưởng Vãn cũng biết, đây chính là cô ta.

Cảnh hạ trong cảnh đó chỉ một cái thoáng qua, vậy mà cô im lặng coi Thương Sinh như không, ánh mặt lạnh lẽo đó, dù có áo đông cũng vẫn khiến lòng cô không khỏi run lên, không có chút cảm tình nào, lại mang theo sự tàn nhẫn, đóng vai khi chết giống y như thật. Quả nhiên không hổ danh là nữ chính! Vẻn vẹn chỉ cái ánh mắt cũng làm người ta không dời mắt đi nơi khác được!

Diệp Tưởng Vãn đứng ở ven đường chờ đèn đỏ, vừa gặm bắp vừa nhìn đèn báo hiệu phía trước, xung quanh rất nhiều người cũng giống như cô, nhìn chằm chằm chân người di chuyển, rõ ràng đã qua ba lần! Diệp Tưởng Vãn cũng đứng đợi ở đầu đường chờ đèn đỏ qua 3 lần, mới tiếc nuối rời đi. Mặc dù cô rất muốn đi đến rạp chiếu phim, nhưng ý nghĩ về nhà càng nóng lòng hơn, nhìn lại chút thời gian, khoảng chừng nữa giờ cô cũng không giải thích được, cô đã nhìn thấy trạm dừng đứng cách đó không xa, thời gian vừa đủ.

Diệp Tưởng Vãn hiếm có thể lãnh hội được cái gì đó gọi là "Tình yêu quê hương."

Càng chạy càng gần, Diệp Tưởng Vãn càng hưng phấn, kích động lại thấp thỏm lo sợ, hiếm khi có rơi run chân, tim đập "Ầm ầm ầm""nhảy vọt lên nhanh chóng.

-- Nếu như, vẫn không thể quay về được thì sao đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro