Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 02:

Thời điểm trước khi tiến vào tiểu thế giới, hệ thống nói qua với nàng, nhiệm vụ lần này rất đơn giản, chỉ vẻn vẹn có ba bước ——

1. Trở thành bạn bè của nam chủ.

2. Thời điểm nguy hiểm chặn đao thay nam chủ.

3. Chết trong ngực nam chủ, đẹp đẽ mà đọc lên lời thoại đã được chuẩn bị,khiến nam chính bi phẫn mà bật hack, từ đó một đường thực hiện vượt cấp đánh quái.

Đúng vậy, tất cả cái này đều hướng tới mục đích —— "Đánh quái".

Thế giới này có thiết lập "Yêu", chúng nó từ khi sinh ra đã có năng lực mê hoặc lòng người, lấy sự sợ hãi của con người làm đồ ăn, khắp nơi phiêu đãng, mai phục ở nơi sơn thôn mái ngói gạch đỏ hoặc là thành thị xa hoa truỵ lạc.

Vì khắc chế những yêu vật này, một số người có trong mình năng lực đặc biệt cũng sinh ra.

Đương nhiên, những cái này cùng Phan Thiên Quỳ không có quá nhiều quan hệ, người qua đường không có quyền lựa chọn.

Đừng nói có năng lực gì, cái xác chết này kể cả thân thể cũng không quá khoẻ mạnh, đi hai bước chân liền bắt đầu phồng rộp, chính xác là phế vật yếu ớt.

Theo lời hệ thống mà nói, đó chính là "Nhìn qua liền biết người mang mệnh chết sớm".

Thực tế cũng không khác gì.

*

Sau khi hết đau nhức, Phan Thiên Quỳ mở mắt.

Trước mặt bày một khăn trải bàn nhung thiên nga cùng hình ảnh sao trời sáu cách tạo nên chòm sao, bộ dáng lại rất thê thảm, trên đầu khắp nơi đều dính tro nhanh bị nghiền ra, thủy chỗ dính nước ẩm ướt bẩn hề hề, chu sa bị thổi khắp nơi đông một chút, tây một ít.

Ngọn nến trắng chập chờn tỏa ra ánh sáng nhỏ, thân nến đọng lại sáp lệ nhìn như mặt quỷ vặn vẹo, đang há mồm rít lên.

Tuy ở trong bầu không khí đầy quỷ dị như vậy, nhưng nữ hài vẫn chỉ chuyên tâm cúi đầu làm việc.

"Như vậy... Liền hoàn thành!"

Cô* đưa tay nâng lên ——

*Xưng hô cho nguyên chủ

Bên trên ngón áp út tay trái, có dây nhỏ màu vàng còn dính nước quấn vòng, phía cuối còn thắt hình nơ bướm.

Phan Thiên Quỳ muốn nhìn một chút phong cảnh xung quanh một chút, nhưng cảm nhận được cổ đang cứng ngắc, cũng không cử động được.

Cô đành phải tiếp tục làm một người xem an tĩnh.

Nữ hài đem hai tay tạo thành chữ thập, cầu khẩn: "Khiến tôi cùng anh ấy làm người yêu... Làm ơn, nhất định phải khiến anh ấy thích tôi a!"

Dứt lời, cô liền thổi tắt ngọn nến, lên trên giường nằm.

Cô đắm chìm trong cảm xúc hưng phấn, không có chú ý gì, Phan Thiên Quỳ lại là thấy được ——

Khoảng khắc cây nến tắt đi, bức tường trắng phản chiếu bóng cô, bỗng nhiên biến thành một con rắn độc đang há to miệng, mạnh mẽ xông về phía cô!

Một giây sau, lại tiếp tục đau đầu kịch liệt.

Một đoạn nội dung cốt truyện này gần hơn như một huyễn cảnh, như là một thước phim cố định chuyển từng tấm một.

Nữ hài nằm mơ, ở trong mộng, nàng đi vào một căn phòng lạnh lẽo ẩm ướt, trần nhà cực kỳ thấp bé, cùng một nam nhân yêu nhau.

Cô không thấy rõ khuôn mặt của hắn, nhưng nàng biết, đây chính là người yêu của nàng.

Nam nhân nhẹ nhàng cười, hỏi cô: "Lần sau còn đến gặp ta sao?"

Cô không chút do dự gật đầu.

Tạp âm kì quái ở xung quanh trở lên ồn ào hơn một chút, nhưng là không sao cả, cái này không phải vấn đề quan trọng gì.

Đôi mắt cô chỉ đắm chìm vào nam nhân, đối với bất cứ chuyện gì đều thờ ơ.

Sau khi tỉnh dậy, cô cảm thấy rất buồn bã, không có phát hiện, sợi dây màu vàng trên ngón tay nhẹ nhàng thắt trặt hơn một chút.

Cô bắt đầu thường xuyên mơ lặp đi lặp lại một giấc mộng, từ xa lạ đến ngựa quen đường cũ.

Những hoa văn kì quái trên trần nhà thấp bé, trên mặt tường ẩm mốc đầy rêu xanh, hơi nước ẩm ướt trong không khí.. Những chi tiết vốn dĩ mờ ảo chi trở nên rõ ràng hơn.

Ngay cả những tạp âm kì quái kia cũng trở nên rõ ràng rất nhiều, quen thuộc đến mức như ngày bên tai.

Một ý niệm đột nhiên xuất hiện ở trong đầu ——

Cô không phải đang nằm mơ, mà là tại trở lại chốn cũ. Nơi này, nhất định là trong hiện thực chân thật tồn tại.

Nói không chừng... Thật sự có cái gọi là kiếp trước kiếp này!

Hắn nói, hắn vẫn đợi cô...

Cô rất muốn gặp nam nhân, nhưng ... Như vậy thật sự được không?

*

Cô ở trên mạng phát thiếp mời, kể lại chuyện gặp phải, phía dưới bình luận đều khuyên bảo cô, "Không cần".

Cô do dự nhiều lần, nhìn về phía sợi dây vàng trên ngón tay.

Bản thuyết minh nói hãy đợi nó tự nhiên tách ra, cô liền nghe lời vẫn luôn không có đi phá nó, thế cho nên hiện tại đã hoàn toàn quên lãng sự tồn tại của nó.

Không biết có phải là ảo giác hay không, vốn dây mảnh màu vàng nhìn u ám, lúc này lại tươi đẹp như đoá hoa cúc dại đang nở rộ, lộ ra một cảm giác dối trá ẽo ràng khiến người buồn nôn.

Nó như là một gốc hấp thu chất dinh dưỡng thố ti hoa, tham lam đến cực điểm gắt gao quấn lấy ngón tay của nàng, mãnh vừa thấy thậm chí cho rằng đó là từ trong thịt mọc ra đồ vật.

Trong lòng nảy sinh sự sợ hãi, cô nhặt lên kéo.

—— cắt không đứt.

Cô sợ hãi mà cắt đi, lại đi tìm bật lửa đốt.

Một giây sau, cô nghiêng đầu, bật lửa từ trong tay trượt xuống.

Cô mở mắt ra, vẫn là trần nhà thấp bé, vách tường ẩm ướt, người nam nhân đang dựa nửa người vào tường cười với nàng.

Cô răng tại khanh khách run rẩy, nhưng không bao lâu, sự sợ hãi còn sót lại liênf biến mất.

Cô thật thương hắn —— cô tự nhủ bản thân như vậy.

Nam nhân như không nhận thấy được sự khác thường của nàng, ôn nhu nói: "Chúng ta yêu nhau lâu như vậy, nàng nguyện ý đến xem ta sao?"

Mặc dù chỉ là mơ, cô vẫn đối với nam nhân si mê không thôi, nhưng giờ khắc này, cảm giác kì lạ thôi thúc cô dừng lại.

Lúc cô chần chờ, những kia tiếng ồn cũng cùng nhau dừng lại, toàn bộ khung cảnh yên lặng đến lạ thường.

Một loại áp lực không tồn tại mạnh mẽ bao trùm, cô như là bị lực lượng nào đó bức bách, thong thả địa điểm phía dưới.

Phảng phất...

Nếu cô nói ra lời không đồng ý, sẽ lập tức phát sinh chuyện cực kỳ kinh khủng.

Nhận được sự đồng thuận của cô, nam nhân vô cùng cao hứng, hôn lên mái tóc cô, ôn nhu nói lời hứa hẹn: "Nàng là mệnh trung chú định tân nương tử của ta, nàng sẽ gả cho ta, chúng ta vĩnh viễn cũng không xa rời nhau."

Tay của nữ hài thấm mồ hôi, không ngừng run rẩy.

Phan Thiên Quỳ- người vẫn luôn bằng góc nhìn thứ ba rơi vào trầm mặc không biết nói gì.

Nguyên nhân rất đơn giản, trong tầm mắt nữ hài là cái gì đó không rõ ràng, nhưng Phan Thiên Quỳ lại thấy ——

Kẻ vẫn đang xoa đầu nữ hài, thổ lộ ra vô số lời ngon tiếng ngọt, là con mãng xà to khoẻ khiển người sợ hãi.

Con mắt lạnh lùng của nó chăm chú nhìn chiếc cổ mảnh khảnh của người đối diện, miệng chảy ra chấy lỏng màu xanh sẫm, sền sệt.

Cái mùi vô cùng hôi tanh kia, như là một tín hiệu không ổn "sắp tạch".

Về phần nữ hài vẫn luôn nghe được, như bị lực lượng nào đó ảnh hưởng không thèm để ý đến tạp âm, nhưng mà——

Rắn.

Quấn quanh tại bên chân, bò sát trên mặt đất bản, băn khoăn tại vách tường, chờ đã... Ở khắp mọi nơi, đều có rắn.

Đây đâu phải một căn Phòng, đây rõ ràng là hang động bò đầy rắn độc!

Ngay trong khoảng khắc này ——

Tiếng chuông di động chói tai vang lên, làm nữ hài tỉnh giấc.

Cô há mồm thở gấp, phía sau lưng tất cả đều là ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Gọi đến là một số lạ, nàng che lỗ tai, không dám đi tiếp.

Sau khi kêu mấy tiếng, điện thoại bị cúp, ngay sau đó tiếng tin nhắn "Ting ting ting" không ngừng vang lên ——

【 Xin chào, tôi là Lâm Mộ Hoảng học sinh của học viện Vẫn Nhật, xin đừng sợ hãi, tôi không phải người xấu đâu 0-0 】

【 di không đúng... Người xấu chắc không nói mình là người xấu [cẩu cẩu khiếp sợ. jpg] nhưng mà, này không phải trọng điểm, tôi chỉ là muốn hỏi thăm, bạn có phải hay không ở trên mạng phát qua thiếp mời, nói mình làm một lần tế tự tên là "Cửu ảnh mỗ xá tâm" ? 】

【 Nếu đúng như vậy, bạn học, có chuyện gì cũng lập tức báo cho tôi... Tình hình của bạn bây giờ rất nguy hiểm! 】

Nữ hài hoài nghi nhìn tin nhắn.

Học viện Vẫn Nhật? Chưa nghe nói qua thứ này... Hơn nữa, nàng thiếp mời cũng không nhắc tới chính mình bất luận cái gì chân thật thông tin a?

Ngược lại là Phan Thiên Quỳ chớp chớp mắt, trong mắt bộc lộ một tia ngoài ý muốn.

Lâm Mộ Hoảng... Đây là tin nhắn nam chủ gửi tới.

Học viện Vẫn Nhật là hoc viện không nhất cũng nhì ở thành phố Khung Hải, sau khi tốt nghiệp ở lại tại an toàn thự nhậm chức không ở số ít, trường học bên này có đặc thù con đường không hiếm lạ.

Bất quá, cho dù cảm thấy này tin nhắn tràn đầy chỗ khả nghi, lúc này tựa như chim sợ cành cong nữ hài lại vẫn gọi lại.

Chỉ là, này chuyển được quá trình đặc biệt dài lâu.

"Tút tút", cuộc điện thoại cuối cùng cũng được kết nối.

"Xin chào!" Nữ hài kích động kêu lên, "Cho hỏi ngài biết có chuyện gì đã xảy ra với tôi sao? Vì sao lại nói là tình cảnh rất nguy hiểm, vậy giờ tôi cần làm gì?"

"Đừng quá hoảng sợ, bạn học."

Chẳng biết tại sao, thanh âm nghe vào tai, lại có cảm giác rất quen thuộc.

Người bên kia điện thoại nhẹ nhàng an ủi: "Chúng tôi sẽ cử người qua để bảo vệ cô, yên tâm, chúng tôi đều có kinh nghiệm xử lí loại chuyện này... Cô hãy nói cho tôi, vị trí hiện tại của cô là ở đâu?"

Nữ hài vội vàng trả lời địa chỉ nhà mình, vừa mở miệng, nàng đột nhiên như rơi vào hầm băng.

Cô nhận ra, giọng nói này... Cô đã nghe qua.

Đó là... Giọng nói của nam nhân trong mộng.

Một giây sau, trong ống nghe thanh âm liền trở nên bén nhọn mà vặn vẹo: "Nàng trốn không thoát, nàng sẽ trốn không thoát đâu, tân nương tử, nhanh đến đây nào, đến đây! Ta đang trên đường tìm nàng nha, ta sẽ đến bên nàng... Nàng đang ở đâu, nàng đang ở đâu, nàng đang ở đâu ——!"

Nữ hài hét lên một tiếng, ném điện thoại ra xa. Cô lảo đảo bò lết đi đến bên cạnh bàn, cầm lên điện thoại mới mua chưa kịp kích hoạt, vội vội vàng vàng xách lên ba lô cá nhân, cầm lấy cái dù liền chạy ra ngoài.

Cô không cần sống ở chỗ này, thật đáng sợ! Hết thảy đều trở nên thật là khủng khiếp!

Cô kéo cửa ra, một chân bước ra ——

"A a a ——!"

Cô thét lên ngã xuống, lại phát hiện bản thân đang ngồi ở một mảnh đất vàng hoàn toàn, như vừa tỉnh dậy từ cơn ác mộng dài. Đây là... Đâu?

Cô bỗng nhiên nhìn về phía sau, lại phát hiện cánh cửa không cánh mà bay, vừa nhập mắt ở chỉ có vọng không thấy đầu đất vàng, trưởng đạo, xanh um tươi tốt cây cối.

Đỉnh đầu vang lên tiếng ve kêu.

*

Thiếu niên lấy xuống tai nghe, có chút phiền não gãi đầu, quay đầu hỏi: "Tuyết tỷ, tin nhắn gửi qua, nàng không trả lời, điện thoại cũng vẫn luôn không kết nối... Làm sao bây giờ? Muốn qua tìm nàng sao?"

Nói, trên màn hình máy tính điểm đỏ đột nhiên nhấp nháy vài cái, thật nhanh xuất hiên ở cỗ khác.

"A, vị trí đột nhiên thay đổi..." Cậu chậm rãi đọc lên định vị, "Thành phố Khung Hải huyện Vạn Sơn... Đó không phải là vị trí ngay cạnh chỗ ta sao?"

*

Nhìn Phan Thiên Quỳ vẫn luôn không nói chuyện, hệ thống tò mò: [Nội dung cốt truyện là gì vậy? Ta cũng muốn xem!]

... Không được.

Phan Thiên Quỳ ý đồ ngăn cản.

—— không thành công.

Tục ngữ có câu, hiếu kỳ có thể giết chết mèo (hệ thống).

Quả nhiên, hệ thống sau khi xem xong đoạn nội dung cốt truyện này, chết luôn tại chỗ: [Quỳ Quỳ, chúa ơi, ngươi thấy thế nào xong... Này còn mang bản thân nhập vai trải nghiệm, a a a a cảm giác rắn bò trên trên vẫn còn rõ ràng này, chết mất!]

Nó thấy ký chủ nhỏ xem xong, vẫn một khuôn mặt không biểu cảm như cũ, không hề có cảm xúc dao động, liền cho rằng đây chỉ là một đoạn nội dung cốt truyện bình thường!

Khinh thường!

Thiếu nữ nghiêng đầu, hơn nửa ngày mới nghẹn ra lời nói: "... Vậy hả?"

—— đã bảo ngươi không nên nhìn nha.

Hệ thống xù lông xong, lại cảnh giác hỏi: [Người cổ vẫn luôn đang gọi "Anh ấy" là ai đây? Không thể là thật sự anh ruột nha, chủ đề cũng không cho phép. Chẳng lẽ là minh tinh nào đó?]

Phan Thiên Quỳ lắc đầu, tỏ vẻ nàng cũng không biết.

Nàng có thể nhìn thấy hình ảnh "Chân thật", ngược lại không thể thấy "ảo giác" là như thế nào.

Chính nàng cũng không biết, mình nên thấy gì qua ánh mắt của nữ hài.

Nhưng mà nó cũng chả phải vấn đề gì quá quan trọng, quan trọng là ——

Nàng lại liếc mắt qua ghi chép trên di động sổ ghi chép.

【 Nếu ngươi cảm thấy hối hận, có suy nghĩ muốn bỏ dở nghi thức, mời đến thành phố Khung Hải huyện Vạn Sơn chùa Hồ Tâm, sẽ có nhân sĩ chuyên nghiệp giúp ngài thoát khỏi buồn rầu, tìm kiếm hạnh phúc. 】

Nếu nhớ không lầm, ở thời khắc cuối cùng, nữ hài bởi vì sợ, làm mất điện thoại cũ, mua tạm một cái mới bóc seal, điiện thoại còn chưa qua sử dụng.

Như vậy, phần ghi chú này ,là do ai viết đây?

Đặc biệt, cuối cùng còn kèm theo dãy số liên hệ, có cảm giác hối thúc "Mau gọi điện thoại cho ta".

Hệ thống lo lắng: [chúng ta... Gọi hay không gọi?]

Phan Thiên Quỳ bình tĩnh nhắc nhở: "Chúng ta không có thẻ sim."

[... À.]

Hoàn toàn quên mất vấn đề chết người này.

Đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên vươn tới, mạnh mẽ nắm chặt bả vai thiếu nữ ——

"Em gái, đang buồn rầu chuyện gì vậy? Bị lạc đường sao? Nếu không... Nói cho anh đây nghe một chút?"

Là một ông chú đánh xe bò, tro cùng đất vàng đầy mặt.

Hắn đứng ở bên cạnh nàng, đôi mắt ti hí nhìn chằm chằm người nàng, khóe miệng lộ ra ý cười ác độc.

[Làm gì đây? Làm gì đây nên làm gì đây a?] hệ thống lúc này cảnh giác, [Lão già này không có ý tốt! Quỳ Quỳ, gặp nguy hiểm!]

Phan Thiên Quỳ:...

Nàng nhìn kĩ đại thúc đang cười khinh khỉnh, lại ngó lên sợi chỉ vàng trên tay mình.

Hừm... Còn không biết ai gặp nguy hiểm đâu.

Tác giả có chuyện nói:

Vấn đề: Những ghi chép đó, do ai viết vào?

Hệ thống (tràn đầy tự tin): [ta biết! Là sao lưu ICLOUD! Có mạng tự động đồng bộ, không sợ mất đi số liệu, ngươi, đáng giá có được!]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro