Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ cái ngày gặp nhau ở quán bar đến nay cũng được vài tuần, Ngô Tinh Vân cũng không nói chuyện với sáu người dưới góc bàn kia, gặp nhau bất quá cũng chỉ chào hỏi có lệ.

Có điều, Ngô Tinh Vân hưởng thụ thời khắc yên bình này.

Chẳng qua, vài ngày gần đây sáu người kia cũng chả đi học. Tính toán thời gian thì đây là thời điểm hai bên trong bang của sáu người đấy có chuyện, sau đó cả hai sẽ sát nhập lại thành một bang. Cũng mất tầm chừng 10 ngày để giải quyết, chắc là khoảng tuần sau sẽ đi học lại bình thường.

Nhắc đến bang hội, Ngô Tinh Vân lại có vấn đề đau đầu. Cái người Mẫn Đại Can kia lúc đầu kì thật rất ít nói, không ngờ về sau lại là một người bát nháo, đến bây giờ vẫn bám theo cô, một mực mong cô làm phó bang, thậm chí còn bám đến tận nhà cô. Mẹ Tinh Vân thấy bạn bè cô tới, càng vui vẻ mời vào nhà. Đại Can lại có thêm cái cớ bám cô.

Giờ ra chơi đến, Tinh Vân duỗi lưng thoải mái  nằm xuống bàn, lười biếng không muốn xuống lầu, đáng tiếc, cái bụng lại phản chủ, kêu lên vài tiếng.

Ngô Tinh Vân đành thất thiểu đi xuống.

Đang đi nửa đường, thì gặp Mẫn Đại Can, muốn tránh cũng không xong, đành để Đại Can bám theo. Hôm nay cô mua một tô cháo nhỏ, ngồi bàn một góc khuất trong khuôn viên nhà ăn, kế bên là Đại Can đang nói một ít việc đang dao động trong giang hồ.

" Tinh Vân à, dạo gần đây các bang lớn gây nhau, phận làm chủ bang nhỏ như tôi thật sự rất bất lực, cậu làm ơn có thể trở thành phó bang chủ, giúp đỡ tôi đi"

" Khoan, cậu vừa nói gì?"

" Giúp đỡ tôi đi?"

" Không phải, câu trước đó, cái gì bang lớn ấy"

" Các bang lớn hiện giờ đang gây nhau?"

" Đúng, đúng trọng điểm đấy. Nói cho tôi biết một chút đi"

" Sao đột nhiên lại có hứng thú?" Mẫn Đại Can nghi hoặc nhìn người trước mặt. Bất quá, cũng lười để ý đến Ngô Tinh Vân, Đại Can tiếp tục

" Hai bang lớn nhất nhì thế giới ngầm nghe bảo xảy ra tranh chấp, lại nghe nói vì thế mà nhiều bang nhỏ hợp lại để đánh hai bang đấy, dĩ nhiên bang của tôi không tham gia. Nhưng mà, những kẻ nổi lên ý định đánh bại đều bị cả hai con quái vật ấy tẩy trừ, không còn tồn tại trên giang hồ nữa. Nghĩ lại thật rùng mình, vừa đấu đá nhau lại vừa đối phó với các bang liên kết cũng không bị thua thiệt gì, thật may tôi không tham dự vào" Nói xong, Mẫn Đại Can vẻ mặt cảm thán chốt câu cuối.

Ngô Tinh Vân chỉ cười cười, lại nói " Tầm vài ngày nữa, hai bang đó sẽ hợp lại thành một bang càng to lớn"

" Sao cậu lại biết?"

" Tôi đoán."

" Không có khả năng"

" Vì?.."

" Hai bang nghe bảo đang rất bất hoà, tuyệt không thể có ngày hợp lại"

" Hắc, tiểu cô nương, cứ đợi xem đi, coi liệu lời tôi nói có thành sự thật không"

Nói rồi, Ngô Tinh Vân vừa vặn ăn xong tô cháo, đứng dậy đi lên phòng học, để lại Mẫn Đại Can ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô.

Buổi chiều, Ngô Tinh Vân uể oải xách cặp ra khỏi lớp, chỉ thấy cái kia một ánh mắt lấp lánh Mẫn Đại Can sùng bái nhìn cô.

Tinh Vân giật giật khoé môi, cô không biết người tên Đại Can trước kia lạnh lùng biến đi đâu rồi.

" Tinh Vân, Tinh Vân, cậu thật sự lợi hại."

" Chuyện gì a?" Ngô Tinh Vân lười ngáp một tiếng, mới đưa ánh mắt nhìn đến Đại Can.

" Chuyện cậu nói hồi trưa, thật sự xảy ra. Hai bang đó đã kết thành một bang đấy"

" Thế nào, tin chưa?" Ngô Tinh Vân đắc ý nhìn Mẫn Đại Can, đồng thời cũng suy nghĩ vì sao còn sớm hơn dự tính của bản thân.

" Tin a, Tin a, Tinh Vân đại nhân thật lợi hại, cậu có thể.."Đại Can tiếp tục vẫy đuôi chó nói

" Từ chối" Chưa kịp đợi Mẫn Đại Can nói hết, Tinh Vân đã mở miệng từ chối. Chỉ thấy Đại Can tiểu thư phồng má, tức giận nhìn Ngô Tinh Vân.

" Ít nhất cũng để người ta nói hết câu chứ."

" Không thích a."

"..." Mẫn Đại Can cứng họng, được rồi, cô nổi tiếng giảo hoạt nhưng lại không cãi được với người này. Đành xách cặp bước nhanh theo Ngô Tinh Vân.

Kì thật, Mẫn Đại Can cảm thấy, ngoại trừ chuyện gia nhập làm cho Ngô Tinh Vân lạnh nhạt ra, còn lại hai người kì thật vô cùng hoà hợp. Đặc biệt là đồ ăn, Đại Can cũng là một cái ngọt khống giống Tinh Vân. Hai kẻ ngọt khống sưu tập khắp đồ ngọt ở thành phố này mà chia sẻ với nhau.

~~~~~ ta là dải phân cách~~~~
Sáng chủ nhật.

Ngô Tinh Vân mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái, mang theo đôi giày bata vải để chạy bộ.

Gần nhà cô có một công viên, chạy tầm 5 phút là tới.

Nơi đây rộng lớn, bao phủ toàn bộ là một màu xanh lục thuận mắt, ở giữa là một cái hồ lớn, không khí trong lành khiến cô yêu thích vô cùng.

Bây giờ là 6 giờ sáng, ngoại trừ các lão nhân gia thì chỉ có chưa tới 10 bạn trẻ giống Ngô Tinh Vân mà tập thể dục.

Tinh Vân mang theo tâm trạng thoải mái, khởi động tay chân một hồi rồi bắt đầu cước bộ. Ngô Tinh Vân chạy không quá nhanh, trên đường gặp rất nhiều lão nhân chào hỏi, dù sao cô chạy ở đây cũng được gần 2 tuần, cũng quen biết được nhiều người cao tuổi.

Vừa chạy thì phía trước Tinh Vân thấy có bóng dáng của một cô gái, bóng lưng chạy vô cùng xinh đẹp, tốc độ chạy cũng tương đương Ngô Tinh Vân, khá chậm, cô hơi tăng tốc chạy, chủ yếu là để nhìn mặt người chạy trước, bởi vì nhìn người này có hơi quen mắt.

Vừa chạy đến gần người kia thì Tinh Vân phanh gấp, người đó còn là ai khác ngoài nữ chủ Ninh Tịch đây, vội quay đầu định bỏ chạy thì không may, Ninh Tịch đã quay đầu lại nhìn về phía người tính bỏ chạy kia, lúc nãy cô đã cảm nhận có người chạy sau, chỉ là đột nhiên thấy người nọ dừng lại nên mới mang theo cảm giác tò mò quay đầu lại nhìn có sự kiện gì xảy ra.

Thì kết quả bắt gặp được Ngô Tinh Vân, Ninh Tịch nhàn nhạt cười, còn chưa kịp để Ngô Tinh Vân chạy trốn đã lên tiếng.

" Hảo."

" Hắc, hảo sớm, Ninh Tịch." Tinh Vân cảm thấy đường lui bị chặt rồi, không còn cách nào chỉ có thể quay đầu lại tươi cười chào hỏi nữ chính.

Ninh Tịch gật đầu, tiếp lời " Không nghĩ Ngô tiểu thư đây thật sớm đã chạy bộ."

" Ách, haha, Ninh Tịch cũng thật sớm, nhưng mà, không thấy hai người kia."

" Bọn họ? Còn đang ngủ."

"..." Ngô Tinh Vân lâm vào trầm mặt, không biết nên nói gì tiếp, chỉ cười cười, bắt đầu tiếp tục chạy, Ninh Tịch thấy thế cũng chạy kế bên.

Chạy được tầm 3,4 vòng quanh hồ lớn, Ngô Tinh Vân mới thở phì phò mà dừng lại, chỉ thấy Ninh Tịch kia chỉ có vài giọt mồ hôi, đến cả hơi thở cũng không đổi. Quả nhiên là nữ chủ, năng lực vô cùng cường đại.

" Ngô tiểu thư đã ăn gì chưa?" Ninh Tịch bất ngờ lên tiếng làm Tinh Vân load chậm thông tin.

" Hắc, vẫn chưa, bây giờ tôi định về nhà ăn."

" Vậy không bằng đi ăn cùng tôi."

"A, nhưng mà, cái này, phiền cậu quá."

" Không sao, dù sao tôi cũng từng nói sẽ mời cậu một bữa. Bây giờ có dịp, cùng ăn được không." Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng Ngô Tinh Vân cảm thấy bản thân không thể từ chối, đành ngoan ngoãn gật đầu.

Ninh Tịch thấy thế, cũng liền thở phào, vừa định lấy điện thoại ra gọi nhờ quản gia cho xe đến thì Tinh Vân đã ngăn lại.

" Đi với tôi tới quán này, không cần làm phiền quản gia nhà cậu." Ninh Tịch thấy thế cũng không biểu tình, chỉ cất điện thoại rồi nhìn Tinh Vân gật đầu.

Cả hai cùng đi song song trên đường, căn bản cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi một vài điều không quan trọng.

Đến một ngã tư đường, Ngô Tinh Vân mắt sáng nhìn cửa tiệm đối diện, phấn khởi nắm lấy cánh tay của Ninh Tịch qua đường, miệng còn luôn nói tới rồi, tới rồi a

Ninh Tịch người này, từ nhỏ đến lớn đặc biệt bài xích đụng chạm, chỉ có hai người bạn thân cùng gia đình mới có thân thiết, không nghĩ cư nhiên Ngô Tinh Vân này nắm tay một cách trắng trợn như vậy, vừa định hất bàn tay của nàng ra, nhưng lại nhìn đến gương mặt phấn khích kia của Tinh Vân lại không đành lòng. Đành để mặc cho Ngô Tinh Vân nắm tay lôi kéo.

Tinh Vân hăng hái nắm tay lôi vào một quán nhỏ bán hủ tiếu, nhanh nhẹn tìm đến một chỗ ngồi trong quán, từ đầu đến cuối quá trình đều không bỏ tay Ninh Tịch ra, đến khi vào bàn chuẩn bị ngồi xuống, bất đắc dĩ nhìn mình đang nắm bàn tay nữ chủ, liền vội buông ra, cười hề hề.

Sau đó, cúi đầu không dám ngẩng lên, lén lút nhìn Ninh Tịch, thấy cô không biểu tình mới thở phào, tiếp theo lại lo Ninh Tịch thấy quán này không thích liền hỏi, chỉ thấy nàng trả lời không sao. Liền an tâm.

Màn này vừa xong, từ bên ngoài bước vào một ông chú trung niên người đầy hơi nóng, nhìn Ngô Tinh Vân.

" Nhóc Con Tinh Vân, hôm nay cũng chạy bộ sao, còn dẫn theo người bạn xinh đẹp tới" cười sảng khoái một tiếng rồi nhìn Ninh Tịch, sau đấy hướng Ngô Tinh Vân nói tiếp " Lại như cũ đúng không?"

" Bác già, lại một phần như cũ" Ngô Tinh Vân trả lời xong lại xấu hổ hướng đến Ninh Tịch vẫn im lặng hỏi

" Khụ, cậu muốn ăn gì?"

" Tôi không biết chọn, cậu chọn giúp tôi đi."

" Ách, vậy được. Bác già, cho hai phần giống như cũ"

Chỉ thấy Ông chú trung niên trả lời " Biết rồi" Sau đó tiếp tục ra ngoài nấu.

Sau vài phút, ông chú bưng ra hai tô nghi ngút khói đặt xuống bàn

" Đây, hai tô hủ tiếu mì hoành thánh xá xíu của con đây"

" Oa, cám ơn chú." Ngô Tinh Vân mắt sáng, miệng vừa nói vừa cầm lấy đũa chuẩn bị ăn thì nhìn sang Ninh Tịch vẫn im lặng, cô nhìn người nọ chưa động đậy, thì liền hiểu, người này là không quen chỗ này nên không biết là phải tự lấy đũa đây mà. Dù sao nhà hàng người ta phục vụ muỗng dĩa đều để ngay trên bàn ăn 囧

Ninh Tịch thấy không có muỗng đũa gì ở trong tô, liền nhìn lên phía chú đầu bếp, lại nhìn xuống tô, muốn nói lại không biết nói thế nào.

Vẻ mặt vô cùng đăm chiêu.

Ngô Tinh Vân cười thầm, thì ra nữ chủ cũng có một mặt khả ái thế này, liền lấy một đôi đũa cùng muỗng, cẩn thận dùng khăn giấy lau lại hai, ba lần. Rồi đưa cho Ninh Tịch

" Đây, của cậu, ở quán này thì đũa muỗng để ở ngay đây." Nói rồi, chỉ chỉ vào cái hộp đựng trên bàn.

"C...cám ơn cậu."

Xong một màn này, cả hai đều cắm cúi ăn, không nói chuyện.

Đến khi ăn xong thì Ninh Tịch trả tiền, Tinh Vân chỉ có thể cười hì hì bảo lần sau sẽ bao lại rồi ôm cái bụng đã no đi về.

Cả hai cùng đi chung một đoạn thì đến ngã ba tách ra, đi theo hai hướng ngược nhau.

Ngô Tinh Vân mới nhận ra không ngờ nhà Ninh Tịch lại ở ngay đây. Đột nhiên cảm thấy có một chút vui mừng, vậy là thường xuyên có thể gặp nhau rồi.

Ninh Tịch về đến nhà, lúc bước lên lầu hai thì Trường Cửu cũng vừa dậy mở cửa phòng, cô ngáp dài một cái, thấy Ninh Tịch liền hỏi.

" A, Ninh Tịch, đói không, tớ kêu người làm đồ ăn sáng cho chúng ta?"

" Không a, tớ ăn rồi."

" Hả, ăn rồi, nhà hàng nào gần đây mở sớm thế à."

" Ừ, không gần lắm, cậu bảo Bích Thuỷ dậy rồi cùng ăn đi." Nói rồi, cô mở cửa bước vào phòng, cô cảm thấy đột nhiên không muốn nói chuyện này với người nào khác. Đành giữ bí mật.

Nghĩ đến người kia, Ninh Tịch hơi nhoẻn miệng cười, không ngờ là cô gái này còn có một mặt như thế, cứ nghĩ người giàu có không thích đến chỗ như thế, nhưng mà người này có vẻ đã đến chỗ đó thường xuyên.

Ngẫm lại, quán đó thật sự là rất ngon.

Có phải, cô ấy mỗi ngày đều tập vào sáng thế này không...

Vậy thì tốt rồi, mình có thể gặp được cô nàng.

Nói rồi, Ninh Tịch lấy một bộ quần áo đem vào nhà tắm chuẩn bị tắm rửa. Tâm trạng cô cảm thấy vô cùng tốt, chỉ là, có vẻ như Ninh Tịch không phát hiện được điều kì lạ trong suy nghĩ của mình.

____________________________________________________
Sáng thứ hai, sau khi Ngô Tinh Vân chạy bộ cùng nữ chính trở về, vì còn đi học nên cả hai đều không ăn ở quán cũ, chỉ nhanh chóng về nhà để thay đồng phục.

Cầm cặp trên tay, Tinh Vân ngáp vài cái, tay lấy miếng bánh mì phết mứt dâu bỏ vào miệng ăn nhanh, dáng vẻ gấp gáp đến độ mẹ cô ngồi đấy cũng cười.

" Chậm một chút, coi chừng con mắc nghẹn đấy."

"K..không sao, c...con đi học ...đây" Nói rồi nhanh chân chạy ra xe đi học.

Đến trường, đa phần học sinh đang tập hợp thành một đoàn đợi cái gì đó, một bên nam sinh, một bên nữ sinh. Vừa nhìn Tinh Vân đã biết đây là mấy người hâm mộ quá khích của đoàn người con cưng tác giả rồi.

Cũng muốn xem trò vui, cô đứng nép sang một bên, nhàm chán lấy ra một quyển sách đọc trong khi chờ đợi nam chính, nữ chính đến.

Qua 5 phút, trước cổng nghe được tiếng xe cùng tiếng la hét chói tai của bọn người hâm mộ.

Ngước nhìn đến phía cổng, Ngô Tinh Vân cảm thán, không hổ là giàu nhất nhì thế giới nha, tuy cô không rành mẫu xe trên thị trường, nhưng nhìn kiểu dáng là thấy một đẳng cấp vô cùng cao rồi a.

Đáng sợ, đáng sợ.

Trong lúc Tinh Vân đang cảm thán thì đoàn người đã đứng sang hai bên, để những người vừa gây nên sự náo loạn này đi qua, đến khi bước đến gần chỗ Ngô Tinh Vân, Bích Thuỷ thấy được cô, liền giơ tay nói.

" A, Tinh Vân, đứng ở đây làm gì thế, không vào lớp à?" Lời nói gây chú ý, khiến nhiều người đổ dồn con mắt vào Ngô Tinh Vân, Ninh Tịch cũng nhìn cô, khoé miệng vô thức cong lên một chút.

" Hắc, xin chào, tôi đang chuẩn bị vào." Nói rồi, định xoay người bước lên cầu thang thì Bích Thuỷ đã chạy lại ôm lấy cánh tay, lôi đến chỗ Ninh Tịch với Hạo Thiên đang đứng.

" Vậy đi cùng với bọn này đi." Bích Thuỷ trưng ra nụ cười khả ái.

"..." Ngô Tinh Vân cảm thấy cô không thể từ chối cái đẹp được, đành cười gật đầu, đi theo đám người nổi bật, cả sáu người đều đang trò chuyện vui vẻ, chỉ có cô đổ mồ hôi lạnh

Không xong rồi, không xong rồi.

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt hằn hộc của những học sinh kia, nếu ánh mắt có thể giết người thì cô chắc đã chết nghìn lần rồi.

Đến cửa lớp, Tinh Vân nhanh chóng chào rồi phóng đến chỗ ngồi của mình, để mặc ánh mắt như muốn xuyên thủng của mấy kẻ trong lớp cùng ánh mắt quái dị của những người nổi bật kia.

Cô thật sự không muốn bản thân bị chú ý mà.

Ninh Tịch đi đến chỗ ngồi cùng bạn bè, sáu người bắt đầu yên ổn thì cũng là lúc tiếng ồn từ bàn dưới cùng vang lên của Bích Thuỷ và Hạ Nam.

Cô lắc đầu, thiệt tình, cả hai người họ chẳng bao giờ chịu yên cả.

Mà đây cũng là lần đầu tiên cô thấy Bích Thuỷ trẻ con với một người lạ ngoài gia đình.

Trường Cửu cùng nam nhân Cố Đan thì yên tĩnh hơn, cả hai đều ngủ, có lẽ phải giải quyết việc suốt đêm nên bọn họ đều mệt rồi.

Ninh Tịch lại nhìn đến Ngô Tinh Vân, đang thấy cô nàng không có hình tượng mà dựng cuốn sách ở trước mặt để ngủ, lại cảm thấy người này kì thực vô cùng đáng yêu, cứ như một chú cún vậy.

Sau khi chợt nhận ra suy nghĩ của mình, Ninh Tịch chột dạ ho khan vài tiếng, rồi quay lại nói chuyện với Hạo Thiên.

Hai người đều là chủ Bang, đều cùng nói về Bang hội và cách giải quyết, kì thực Trường Cửu đã từng nói với Ninh Tịch đây là lần đầu thấy  cô nói nhiều với người lạ đến vậy.

Nhưng kì thực, cô chỉ cảm thấy đối với người này Hạo Thiên có một cái gì đó khiến cô không thể rời mắt, có hảo cảm nhưng Ninh Tịch chắc chắn một điều cô không hề có tình cảm gì với người này.

Trái lại với Ninh Tịch đã phân rõ cảm xúc, thì Hạo Thiên lại có suy nghĩ rối ren, anh cảm thấy ngày càng không giống bản thân, lúc nào cũng đưa ánh mắt tìm kiếm hình bóng Ninh Tịch, những lúc cùng nói chuyện đều cố tìm chủ đề cùng thảo luận.

Hạo Thiên cảm thấy, có vẻ Ninh Tịch cũng để ý đến mình, anh đột nhiên nghĩ có phải cả hai đều cùng một cảm xúc hay không ?

Hai con người, đang cùng nói chuyện, nhưng lại mang những suy nghĩ riêng của bản thân.

Giờ ra chơi đến.

Ngô Tinh Vân sau khi ngủ một giấc dậy, cô lấy điện thoại đọc tin nhắn vừa đến.

" Hôm nay tôi không ăn cùng cậu được, đừng nhớ tôi quá đấy (≧∇≦)" Mẫn Đại Can gửi xong dòng tin nhắn, liền phóng về nhà mình giải quyết chuyện.

Sau khi Tinh Vân đọc xong tin nhắn, mặt nổi đầy đường hắc huyết, cố nén sự khinh bỉ ra mặt của mình. Cô lê thân xuống nhà ăn, mua lấy ổ bánh mì rồi đi vòng ra sau trường gặm lấy.

Khu phía sau sân trường đầy cây xanh cùng bãi cỏ mềm mại, Ngô Tinh Vân thoải mái nhắm mắt tịnh thần dựa vào một góc cây lớn.

Chỉ là

Tịnh thần chưa được 5 phút thì đã nghe tiếng chua chát của một người con gái.

" Đã gửi lời nhắn cho con nhỏ đó chưa ?"

" Đại tỷ, em đã gửi rồi."

" Tốt lắm, Ninh Tịch dám dành Hạo Thiên của tao, nhất định phải đánh cho nó thừa sống thiếu chết."

" Phải, phải, đánh cho con hồ ly đó không quyến rũ anh Hạo Thiên."

Nói xong thì vang lên tiếng cười lớn của hai người.

Sau đó là tiếng bước chân rời khỏi.

Ngô Tinh Vân nhíu mài, cô nghe rõ ràng cuộc đối thoại vừa rồi, có vẻ như sự tình trong sách đang diễn ra.

Nhưng là

Cô mới là nhân vật nữ phụ và cũng là người sẽ đưa ra lời nói kia, mà hiện tại Tinh Vân lại ở đây.

Chẳng lẽ cuốn sách này tự tạo ra một nhân vật mới để làm hại nữ chính ?

Cũng phải, dù sao vai phản diện này thúc đẩy mối quan hệ của nam chính nữ chính rất nhiều mà.

Gật gù với suy nghĩ của mình, Ngô Tinh Vân đứng dậy, phủi phủi chỗ váy vừa ngồi rồi về lớp, trên mặt vẫn mang vẻ buồn ngủ.

" Sau giờ tan học, phía sau trường. Một mình mày."

Ninh Tịch gấp lại mảnh giấy nhỏ bỏ vào trong túi áo, cô bảo năm người kia về trước, nói rằng có việc cần phải giải quyết, tí nữa theo sau.

Ninh Tịch cầm lấy cặp mình đi đến phía sau trường, đứng ở đó và hơn 10 nữ sinh đang nhìn cô, trên tay người này có kéo, người kia có hộp mực, vài người mang theo gậy nhỏ.

Ai cũng đều đang nhìn chòng chọc vào cô

Ninh Tịch cảm thán, trên đời thật ra vẫn còn những đứa ngu ngốc rất nhiều.

Một đứa con gái bước tới, có vẻ như người cầm đầu, chỉ vào Ninh Tịch nói.

" Hôm nay mày tới số rồi, Hạ Di tao đây sẽ khiến cho mày không sống nổi cái trường này đâu."

" Có chuyện gì sao?" Ninh Tịch nhíu mi, cô ghét ai chỉ thẳng vào mặt cô, có lẽ tí nữa phải cho cô gái này biết thế nào là đúng đây.

" Dĩ nhiên là có chuyện, ai bảo mày dùng gương mặt hồ ly này đi quyến rũ Hạo Thiên, cho mày ngồi chung, lại còn khiến anh ấy rời xa tao."

Hạ Di tức giận, tiếng nói mềm mại bây giờ đã trở nên chua ngoa, gằn từng chữ nhìn Ninh Tịch.

Ninh Tịch cảm thấy "..."

Ngô Tinh Vân núp sau góc tường cảm thấy "..."

Thì ra là bị thanh niên Hạo Thiên đá cho một vố.

" Là do cô không có bản lĩnh giữ cậu ta thôi, mà cậu ta thì liên quan gì đến tôi?"

" M... mày, mày đừng có tưởng như vậy là hết tội. Tụi bây, lên đánh nó cho tao." Lời vừa dứt, bọn nữ sinh chưa kịp xông lên thì Ngô Tinh Vân đã từ góc tường đi ra.

Cô bình tĩnh, mặt hướng về mấy cô nữ sinh đang ngơ ngác, cúi người xuống gần 90 độ, dõng dạc la

" Hiệu Trưởng, chào thầy."

Ninh Tịch "..."

Nói xong, Ngô Tinh Vân nắm tay Ninh Tịch chạy đi, để lại đám nữ sinh mặt tái xanh, quay đầu tìm kiếm bóng dáng người đàn ông lớn tuổi.

Đáng tiếc, tìm đến mắt mỏi cũng không có, bây giờ Hạ Di tức giận dậm chân, bản thân mới vừa bị lừa, thầm chửi khốn khiếp.

Sau khi lôi kéo Ninh Tịch chạy đi tầm 10 phút, Ngô Tinh Vân mới ngừng lại, thở hồng hộc, mệt mỏi dựa vào tường.

" Tôi có thể tự giải quyết." Ninh Tịch nhìn người kia, mở miệng

" Tôi biết."

" Vậy vì sao?"

" Tránh phiền phức không đáng có thôi."

Ninh Tịch cũng chỉ gật đầu, Ngô Tinh Vân vẫn đang mệt, cô cảm giác đầu xoay vòng vòng rồi aaaaa.

" Nhưng mà, sao cậu lại ở đó?" Ninh Tịch bây giờ mới nhớ ra vì sao người này lại ở ngay đó.

" À..." Tinh Vân nữ phụ của chúng ta đổ mồ hôi, cô không thể nói là vì lúc mình bị mâu thuẫn giữa việc muốn đi giúp hoặc để mặc người này thì chân tự động đi đến chỗ này được, chỉ đành cười cười bảo " Hắc, tôi đi ngang qua thôi."

" Ừ, dù sao.... cũng cảm ơn cậu." Ninh Tịch nói.

Ngô Tinh Vân khựng lại, cô đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng không biết lý do, đành tìm chuyện khác mà trả lời.

" Không có gì, không có gì, chạy nãy giờ cũng đói rồi. Cậu có muốn đi ăn không? Tôi biết một chỗ ngon vô cùng."

" Lại quán ăn nhỏ bên đường à?"

" A, cậu không thích sao?" Tinh Vân lo lắng hỏi, cô sợ lần trước không hợp khẩu vị người này.

" Không phải, chỉ là cảm thấy cậu biết thực nhiều về những quán thế này."

" Hắc, nếu nhà hàng nấu ngon thì ở đây những quán này nấu còn mang hương vị ngon hơn, mỗi quán đều có cách làm khác nhau nên hương vị độc đáo vô cùng..." Ngô Tinh Vân hăng hái kể cho Ninh Tịch nghe.

" Đây là lần đầu tiên tôi nghe đến việc này đấy." Ninh Tịch vừa nghe, khoé môi cong lên nhìn người trước mặt mình.

" Được rồi, giờ cậu muốn ăn gì nào?"

" Ăn gì cũng được, cậu chọn đi."

" Được thôi, được thôi, tôi vừa biết một quán mới nổi, dẫn cậu đi ăn."

" Được." Nói rồi, Ninh Tịch đi theo Ngô Tinh Vân, cả hai giờ đây đã kéo gần khoảng cách hơn một chút, không còn bức tường dày ngăn cách như lúc đầu.

_______________________________________________________
Chap mớiiii ♪───O(≧∇≦)O────♪
Huraaa, xin lỗi các cậu, tôi trở lại rồi đây, haha, thật ra chap này được bắt đầu từ tuần trước rồi, nhưng mà tại vì tôi lỡ cày một đống anime yuri, hint yuri đến bây giờ nên hôm nay mới xong. Kì thực, là xong chap này, tôi cày tiếp nên không biết đến tầm chừng nào có chap mới. Hắc.
* quỳ xuống* xin hãy thông cảm cho kẻ mê anime này. ('°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro