Chương 10: Lẳng Lặng Ghen Tuông(H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Tĩnh và Vạn Lệ Tước cãi nhau, gọi điện thoại cho Vu Thế Châu tới đón cô ta, kết quả Vu Thế Châu không đồng ý, cô ta cảm thấy anh đã thay đổi. Hứa Duy và Vu Thế Châu ăn cơm xong về thẳng nhà, phát hiện ra Tô Tĩnh đang đợi bọn họ.

Vu Thế Châu mở cửa, Hứa Duy lười phải tiếp cô ta, đi về phòng trước. Tô Tĩnh nhìn thấy Vu Thế Châu đi theo Hứa Duy vào cùng một phòng, có chút kinh ngạc, bọn họ ở cùng nhau? Cô ta nhớ rõ ràng trước kia hai người tách ra ở riêng cơ mà.

Trong lòng Tô Tĩnh nổi lên chút gợn sóng, trước kia Hứa Duy thích Vạn Lệ Tước không thèm che dấu, Vạn Lệ Tước là chồng cô ta, tất nhiên sẽ không cho Hứa Duy cơ hội. Vu Thế Châu là bạn thanh mai trúc mã của cô ta, trong mắt cô ta, Vu Thế Châu càng thân thiết với cô ta hơn.

Hai người đàn ông ưu tú đều có mối quan hệ với cô ta tốt hơn, Hứa Duy là thiên kim tiểu thư thì đã sao, so với cô ta càng thông minh xinh đẹp hơn lại như thế nào, so về mặt đàn ông thì Hứa Duy thất bại hoàn toàn. Chỉ cần một điểm này thôi đã lợi thế hơn rất nhiều, đến ganh ghét cũng giảm đi đôi chút, cô ta âm thầm có chút đắc ý.

Hiện tại cô ta cãi nhau với Vạn Lệ Tước cũng chỉ vì khoảng cách chênh lệch giữa hai gia đình, Hứa Duy và Vu Thế Châu lại càng ngày càng tốt, cô ta cảm thấy có điểm lại thua rồi. Tô Tĩnh nhận lấy cốc nước Vu Thế Châu đưa cho mình, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Lẳng lặng ngồi yên không nói chuyện, chỉ chốc lát sau Vạn Lệ Tước gọi điện thoại tới, Tô Tĩnh nhìn thoáng qua không tiếp. Hứa Duy đứng sau sô pha chỗ Vu Thế Châu ngồi, hai tay ghé vào vai anh, thể hiện vô cùng thân mật.
"Hôm nay cô tới đây làm gì?"

Ngồi lâu như vậy lại chẳng nói câu nào, không biết chính bản thân mình khiến người ta chán ghét bao nhiêu sao? Vu Thế Châu vỗ vỗ tay Hứa Duy, sườn mặt thanh tú, "Nếu đã không có việc gì, anh gọi Vạn Lệ Tước tới đón em về."

Tô Tĩnh thoáng nhìn qua Hứa Duy, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Em không muốn để anh ta tới đón, hôm nay cũng không muốn về."

"Nhà tôi không chào đón cô, đừng nghĩ tới chuyện ngủ lại đây, có phòng cũng không cho cô ở." Hứa Duy nói thẳng ra.
Tô Tĩnh có chút tủi thân chớp mắt, "Tôi và Thế Châu cùng nhau lớn lên từ nhỏ, như anh em ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, cô có cần thiết phải như thế không? Tôi và Lệ Tước cãi nhau, có phải cô vui lắm đúng không."

Hứa Duy cười tủm tỉm, thêm dầu vào lửa chọc tức cô ta, "Tôi vui mà, tôi vui cô còn tới đây cho tôi chê cười, trách được tôi sao."

Tô Tĩnh nhìn về phía Vu Thế Châu, bị Hứa Duy gắt gao chọc tức túm chặt vạt váy, trước kia lúc cô ta và Vạn Lệ Tước ở bên nhau, đều là cô ta nhìn Hứa Duy mà chê cười, hiện tại sao tình thế lại đảo ngược thế này?

Ở trong mắt Tô Tĩnh, Vu Thế Châu hoàn toàn làm phản, một chút cũng không giúp cô ta nói chuyện, càng thêm tức giận. Hứa Duy nói, "Anh không gọi, em gọi."

Lấy di động ra chuẩn bị gọi điện cho Vạn Lệ Tước, Vu Thế Châu nắm chặt điện thoại trong tay, mí mắt nhẹ nâng lên, rõ ràng điềm nhiên như không, Hứa Duy lại bị anh nhìn chằm chằm đến mức trong lòng cảm thấy căng thẳng. "Anh gọi."

Tô Tĩnh bị Vạn Lệ Tước đưa đi rồi, hai người vẫn còn giận nhau không thèm nói chuyện.

Buổi tối, anh áp lên người cô, chân dài chen vào giữa hai chân trơn trượt, đùi để ở nơi mẫn cảm của cô, nụ hôn nóng bỏng khắc lên bả vai đơn bạc trắng nõn. Đôi tay bao trọn cô lại, tuyết nhũ mềm mại ở trong tay anh tùy ý biến hóa đủ mọi hình dạng.

Hứa Duy nghĩ không ra thế nào mà lại để anh trèo lên đây, từ sau lần đầu tiên giống như mở ra một cái miệng cống, trước kia hai người vẫn bình yên vô sự, bỗng nhiên sau khi phát sinh quan hệ lại vô lý chảy ra. Nhưng hiện tại cô thật sự rất thoải mái, đầu óc mơ hồ, không thể nghĩ ra nguyên nhân.

Một bàn tay anh lặng lẽ trượt xuống phía dưới, nhẹ nhàng bóp chặt tiểu hạch, cảm giác như bị nắm cả trái tim, khóe mắt Hứa Duy đỏ sậm, răng cắn vào môi cảm thấy thẹn thùng. Anh híp nửa mắt lại, trên mặt tràn ngập tình dục. Ở dưới ánh đèn màu vàng, chiếc cổ thon dài, đường cong lộ ra dáng người hoàn mỹ, cô giống một nữ yêu tinh.

Nâng một chân cô đặt trên khuỷu tay, côn thịt nóng bỏng dán lên, cô cảm thấy đêm nay anh vừa trầm mặc lại nguy hiểm. Miệng khe hẹp chảy ra chất lỏng trong suốt, cô đã ướt không chịu nổi, anh vẫn ở bên ngoài nhẹ nhàng cọ xát.
Rõ ràng đã cứng nóng lên, vậy mà còn không tiến vào, trước nay làm vài lần đều là do anh chủ động, Hứa Duy nằm hưởng thụ là được, đêm nay anh như đang cố ý tra tấn cô, ở ngoài cửa huyệt dằng co bất động. Hứa Duy khổ sở xoay đi xoay lại, nghiêng đầu quay lại hôn anh, anh cố ý tránh né chỉ hôn vành tai của cô.

Hứa Duy thở hổn hển, trong thân thể tựa như bị kiến cắn, cả người tê mỏi, mật huyệt cũng khát vọng có thứ gì tiến vào hung hăng càn quấy, chỉ là cô nói không nên lời.

Khó chịu đến hốc mắt cũng đỏ, ấm ức nhìn anh, Vu Thế Châu rũ mắt, trong lòng than thở, chung quy vẫn luyến tiếc bắt nạt cô. Bản thân xứng đáng bị khó chịu. Côn thịt ở cửa huyệt trượt vài cái, phá mở huyệt khẩu ra, sau đó nhanh chóng vọt vào trong.

Lần thâm nhập này rốt cuộc cảm giác được lấp đầy, cảm giác khó chịu trong lối đi được xoa dịu, thật ra cô còn cảm thấy mình không thể nuốt trọn anh vào bên trong, côn thịt vừa thô vừa lớn, mở huyệt đạo đến căng chặt. Ngay cả dâm thủy rót ở bên trong một giọt cũng tiết không ra, Hứa Duy bị đâm hừ một tiếng như mèo kêu, trong đôi mắt tràn ngập hơi nước, mơ hồ phản chiếu lại khuôn mặt của anh.

Vu Thế Châu mím môi thật chặt, thu toàn bộ biểu cảm của cô vào trong đáy mắt, khó chịu vui thích, một chút cũng không muốn buông tha. Giống như phát cuồng, hận không thể hủy hoại cô rồi ăn vào trong bụng, côn thịt cọ sát trên lối đi, mỗi cái đều dũng mãnh khí thế như trẻ tre.

Xương mu hai người va đập vào nhau, thanh âm bạch bạch bạch vang lên trong phòng ngủ, trong nháy mắt Hứa Duy cho rằng Vu Thế Châu hận cô, động tác phía dưới mới dùng sức như vậy, tựa hồ như đến cả hai viên tinh hoàn cũng muốn nhét vào trong. Mật đạo bị mạnh mẽ lao tới kích thích co bóp sít sao, hút lấy côn thịt rồi không buông ra, mỗi một lần rời đi đều gian nan vô cùng.

Cô giống một con cá mắc cạn, cả người chảy mồ hôi ròng ròng, tóc dính trên má, khuôn mặt ửng hồng. Hai tay nắm chặt lấy khăn trải giường, móng tay màu phấn hồng nhàn nhạt vì nắm chặt mà trở nên trắng bệch. Hứa Duy nức nở không ngừng, cổ ngửa lên, xương quai xanh tinh xảo mỹ lệ như là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất. Anh hôn dần lên trên, như muốn cắn đứt cổ cô.

Anh ở trong trầm mặc bùng nổ, cả người cậy mạnh dùng toàn bộ sức lực tới bắt nạt trên người cô, biểu tình yên lặng, mồ hôi nóng từ đầu tóc rơi xuống tích tụ lại tên làn da tuyết trắng của cô. Mồ hôi lặng yên không một tiếng động trượt từ thái dương xuống đôi mắt, giống như đang khóc, Hứa Duy cảm giác chính mình như động vật bé nhỏ đang biểu diễn trên sân khấu mặc cho người ta xâu xé, ánh mắt của anh khiến người ta cảm thấy quá đáng sợ.

Tình dục như triều dâng ẩn chứa cả điên cuồng, có đôi khi cũng sẽ từ trong cổ họng thốt ra một tiếng kêu rên, gợi cảm kỳ lạ. Lúc ấy nhất định là lúc côn thịt tiến vào chỗ sâu nhất, quy đầu vọt vào trong cửa tử cung nhỏ hẹp, một cái quá lớn một cái quá nhỏ, kích cỡ hoàn toàn không xứng đôi, khiến cả hai người đều thống khổ.

Chỉ là anh không biết mệt, lấy phương thức này thể hiện cảm giác mãnh liệt tồn tại, Hứa Duy cảm thấy bản thân mình sắp chết ở dưới thân anh. Không biết đã làm trong bao lâu, cảm giác trong âm đạo đều trở nên chua sót, phiếm ra cơn đau nhè nhẹ, đêm nay anh thật sự điên rồi.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro