Chương 20: Tha Thứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sân nhà họ Hứa đã xây được vài thập niên, sau cũng tu sửa lại vài lần, vẫn duy trì lát gạch màu xanh lục vô cùng thanh lãnh.

Bị bà nội túm lấy giáo dục hồi lâu, cơm nước xong Hứa Duy liền trốn ra, cũng không đề cập tới chuyện trở về.

Trong hậu viện cây cối um tùm có một tòa tiểu đình ngồi hóng mát, bên cạnh đặt ghế xích đu, làm bộ dạng rùa đen rụt đầu, một tia sáng cuối cùng nấn ná không tắt.

Ánh mặt trời màu cam vàng chiếu vào mặt, vầng sáng chói mắt, con ngươi màu đen biến thành màu trà nhạt. Vu Thế Châu đứng ở cửa vào, nghiêng đầu nhìn thoáng qua phía sau, bà nội Hứa xoa xoa cằm, quay về.

Anh yên tĩnh đứng ở sau xích đu, Hứa Duy quay đầu lại, nhìn anh cười một cái, nụ cười yêu kiều: "Giúp em đẩy một lúc."

Làn váy màu trắng phất qua cẳng chân bóng loáng, trượt xuống lộ ra làn da trắng nõn, tầm mắt ngừng lại nhiều hơn một giây.

Hứa Duy co chân lên, tựa như trước kia Vạn Lệ Tước chơi cùng cô cũng như vậy, giọng nói của cô mang theo ý cười: "Lúc em lên cấp ba, thích nơi này nhất, trước kia đều là Lệ Tước chơi với em."

Động tác của anh hơi dừng lại, đầu quả tim bị đâm một cái, đáy mắt có chút chua xót. Tầm mắt buông xuống bị tóc rủ nhẹ nhàng che đi, không nhìn rõ thần sắc.

Anh vẫn muốn xin lỗi, biết lần này gây ra lửa giận quá lớn, chỉ là lúc ấy không suy nghĩ nhiều. Loại hưng phấn này xưa nay chưa từng có cướp lấy thần kinh tự chủ mới hành động tùy theo bản năng mãnh thú trong lòng.

Hứa Duy đứng dậy đối mặt với Vu Thế Châu, con ngươi cô trong như nước, khuôn mặt như phù dung, trong mắt giận giữ lạnh nhạt: "Các anh đều giống như nhau, lật lọng. Anh so với anh ta còn ghê tởm hơn, mệt tôi còn tin tưởng anh."

Vu Thế Châu nắm lấy tay cô, miệng khẽ hôn lên một cái, khóe mắt ảm đạm cụp xuống: "Duy Duy, tha thứ cho anh một lần này nữa được không? Không có lần sau, anh quá sai rồi".

Hứa Duy tức giận nện một đấm trên ngực anh, giãy không thoát khỏi tay anh: "Anh có biết không, hôm đó anh thật thực sự quá đáng, thế mà lại...... Thế mà lại......"

Bất kể là bắn nước tiểu, hay là làm bụng cô phình lên làm tình với anh, cô vẫn như vậy nói không nên lời. Anh nhẹ nhàng cuốn người vào trong lồng ngực, nhận đánh nhận mắng, giọng nói khàn khàn: "Anh biết, anh sai rồi."

Độ ấm trên người anh nóng bỏng, không ngừng truyền nhiệt độ đến khiến cô cũng choáng váng.

Chỉ là sẽ không dễ dàng tin lời anh nói, lúc này đây một hai nhất định phải cho anh một bài học đích đáng.

Ánh sáng ban ngày dần tản đi, cho nên Hứa Duy không thấy rõ khuôn mặt Vu Thế Châu có chút đỏ không bình thường. Hai người nói chuyện ở trong vườn hoa nửa ngày, Hứa Duy vẫn không chịu trở về, bà nội Hứa nhìn cô lên lầu.

Vu Thế Châu chào bà nội Hứa, ánh mắt lưu luyến hướng về phía trên lầu liếc mắt một cái, mỉm cười nói: "Bà nội, ngày mai cháu lại tới đón Duy Duy".

Bà nội Hứa bị hai người này lăn lộn không khỏi tức giận: "Nếu không thì cứ ở lại đây, đỡ phải một ngày cháu chạy đi chạy lại mấy lần".

"Không được, cháu còn có việc".

Nếu cùng Hứa Duy ở nơi này, còn không biết ngày tháng năm nào cô mới bằng lòng về nhà với anh. Bà nội Hứa nhìn bóng dáng cháu rể tuấn tú đĩnh đạc biến mất ở cửa, cảm thấy cần thiết phải nói chuyện rõ ràng với Duy Duy.
Hai người bọn họ sống không tốt, bà cũng lo lắng theo, vịn lan can đang chuẩn bị đi lên lầu. Quản gia hoang mang chạy vào, mặt thất sắc: "Ai nha, Thế Châu xảy ra chuyện rồi."

Vốn ông định ra mở cổng, nào biết rằng xe của Vu Thế Châu bỗng như bị mất khống chế, đột nhiên đâm vào cây cột trước cổng, đầu xe cũng bị lõm vào.
Hứa Duy ở trên lầu nghe thấy động tĩnh, lúc chạy xuống tới nơi quản gia đã đi cứu người. Cô đi theo đến bệnh viện mới phát hiện Vu Thế Châu đã bị sốt cao, ý thức mơ hồ, hơn nữa còn mệt mỏi quá độ.

Lăn lộn một đêm, ngày hôm sau mới tỉnh lại, cô mang theo canh đã nấu sẵn từ nhà chuẩn bị đẩy cửa phòng ra. Nghe thấy bên trong có một giọng nói quen thuộc: "Hứa Duy cứ làm quá lên, bỏ về nhà nhiều ngày như vậy, còn bắt anh mỗi ngày đưa đón, thân thể chắc chắn là không chịu nổi rồi".

Lông mày Hứa Duy dựng đứng lên, chuẩn bị bước vào, có người phản ứng so với cô còn nhanh hơn: "Là anh khiến cô ấy bỏ về nhà, bọn anh có chút việc cần chuẩn bị".

"Có việc gì cũng không thể như thế được, anh nhìn xem anh mệt thành cái dạng gì? Còn phát sốt nữa". Tô Tĩnh tiếp tục nói.

Trong phòng là Tô Tĩnh và mẹ Vu Thế Châu, nhìn thấy cô vào trong, luôn không nói một lời nào. Hứa Duy đặt bình giữ nhiệt lên trên bàn, múc cho Vu Thế Châu một bát, lúc nhìn sang quả thật có chút chột dạ.

Vu Thế Châu ngồi ở trên giường, mặt tái nhợt không chút huyết sắc, quầng thâm trên mắt còn đậm hơn chút. Thấy cô cười cười, Hứa Duy chào một tiếng mẹ, gật đầu cười với bà một cái, bộ dạng không giống như có ý kiến.

Nhưng thật ra Tô Tĩnh còn muốn nói thêm gì đó, Vu Thế Châu đảo mắt lạnh lùng nhìn qua, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn em đã đến đây, nếu không có chuyện gì em đi về trước đi, không khéo lại bị chậm trễ công việc."

Tô Tĩnh nhíu nhíu mày, "Anh nói cái gì thế, giao tình giữa chúng ta còn phải nói chậm trễ công việc cái gì. Chỉ là chuyện của anh với nghỉ việc có liên quan gì đâu, anh nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần lo cho em."

"Hứa Duy, sao hai người lại thế này. Có chuyện gì không thể từ từ nói sao, một hai phải giận dỗi, làm hại Thế Châu nằm viện."

Cô ta đứng ở góc độ người nhà Vu Thế Châu, lấy danh nghĩa em gái làm khó dễ cô, vốn dĩ Hứa Duy cảm thấy bị người nhà chỉ trích cũng không sao cả, rốt cuộc quả thật cô có cho anh ăn hành chút.

Chỉ là lời này do Tô Tĩnh nói ra cứ như vậy liền không thoải mái, cô nói: "Cô thấy chúng tôi cãi nhau? Chắc chắn thế à, Thế Châu sinh bệnh tôi có trách nhiệm. Nhưng bất luận kẻ nào ăn ngũ cốc hoa màu rồi sinh bệnh, tôi cũng không thể kiểm soát được."

Cô thật sự không phải người có tính tình tốt đẹp gì, Tô Tĩnh này dùng ngữ khí trỉ trích cô cũng phải đáp trả lại cô ta, dù sao hiện tại cô cũng không để bụng chuyện Vạn Lệ Tước nữa, lại còn có mặt mẹ chồng ở đây.

Tô Tĩnh cũng coi như có như có chỗ dựa, xen vào giữa chuyện của hai người bọn họ, mẹ chồng khẳng định cũng muốn biết giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì.

Vu Thế Châu nhẹ nhàng lôi kéo Hứa Duy, kéo người qua ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn về phía với mẹ mình nói: "Mẹ, con và Duy Duy bị dựng (*), bác sĩ yêu cầu một số chuyện, cho nên hai chúng con tách ra ở riêng."
(*) bị dựng: chuẩn bị sinh con

Bị dựng thì bị dựng, không cần thiết tách ra ở riêng.

Chính là có một cách nói khác, chuyện phòng the quá mức thường xuyên bị quá độ khiến hiệu quả không tốt, tỉ lệ mang thai thấp.

Người trẻ tuổi không hiểu chuyện này, mẹ chồng lại biết, sau khi nghe rõ ràng mặt đỏ bừng, ấp úng không biết nói cái gì.

Tô Tĩnh nhấp môi nhìn về phía Vu Thế Châu, rõ ràng ngày đó lúc cô ta đi tìm anh, liền phát hiện anh và Hứa Duy xảy ra mâu thuẫn, Hứa Duy tức giận phủi tay về nhà mẹ đẻ.

Anh nói như vậy chẳng qua là cố ý giúp cô ta che giấu, mắt Tô Tĩnh chớp mắt một cái yên lặng, cảm nhận được tầm mắt Vu Thế Châu lạnh băng, cũng có chút nản lòng thoái chí.

Khuôn mặt Hứa Duy đã đỏ lựng, nhưng nhìn thấy bộ dạng mẹ chồng vui vẻ, da mặt thì mỏng, muốn phản bác nhưng lại nói không nên lời.

Đưa Tô Tĩnh và mẹ chồng ra khỏi bệnh viện, Hứa Duy xoay người trở về. Vu Thế Châu đang ăn canh, nhìn cô cười ôn nhu nói: "Cảm ơn em".

Hứa Duy không được tự nhiên, lẩm bẩm, "Cảm ơn em cái gì."

Thật ra cô biết anh nói cái gì, trước mặt mẹ chồng cô biểu hiện rất ngoan ngoãn. Đối với bà mẹ chồng này, cô xuất thân từ hào môn lại không có chút làm giá cao cao tại thượng nào.

Lúc trước hai người kết hôn, cha mẹ Vu thật sự rất sợ Hứa Duy là thiên kim đại tiểu thư không dễ hầu hạ, nửa đời sau Vu Thế Châu sẽ phải chịu nghẹn khuất. Sau khi kết hôn, Hứa Duy lại đặc biệt dễ nói chuyện, đối đãi với bề trên cũng tốt.

Mẹ Vu rất thích cô, vấn đề khiến vô số đàn ông bối rối vì chuyện mẹ chồng nàng dâu Vu Thế Châu chưa từng gặp phải. Bởi vì có một người cũng yêu thương mẹ anh, có một nàng dâu tuy rằng không yêu anh, nhưng phẩm hạnh cao thượng, đức hạnh ưu tú.

"Mới không phải vì anh."

Đứa nhỏ không có ba mẹ rất nhạy cảm, từ nhỏ Hứa Duy đã nhìn mặt đoán ý bản lĩnh kiên cường, nói chuyện làm việc đều có thể nắm đúng mấu chốt đúng mực chuẩn xác.

Ở chung với ba mẹ Vu Thế Châu hòa hợp, cũng chẳng qua vì chính mình được sống thoải mái.

Anh kề mặt dựa vào vai cô, giọng nói có chút trầm khàn: "Tha thứ cho anh đi được không, về sau anh sẽ không bao giờ làm loạn nữa. Thật sự không dám, mấy ngày nay không có em, ăn không ngon ngủ không yên, em phạt anh cũng được, về nhà có được không?"

Bởi vì xin lỗi cô, ném sạch sẽ cái gì mà cao ngạo lạnh lùng trên người đi, mỗi lần xin lỗi đều dùng giọng điệu nhỏ nhẹ đáng thương. Hứa Duy nghe đến lỗ tai ngứa ngứa, nhịn không được duỗi tay xoa.

Anh bắt lấy đầu ngón tay xanh xao, để trên môi, con ngươi đen láy nghiêm túc nhìn cô chăm chú, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu. Hứa Duy thuận tiện kiểm tra độ ấm trên trán anh một chút, nói: "Được rồi, em về nhà trước, xem biểu hiện của anh thế nào."

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro