Chương 55: Hắn biết mình đang làm gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Miểu cảm thấy vấn đề này có chút quái.

Trên thực tế, nàng không rõ như này là như nào.

Ai dạy hay không dạy chứ, thật khó hiểu, kiếm quyết của nàng vẫn là sư tổ hắn dạy mà......

Đương nhiên, những lời này nàng cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, không có khả năng nói ra.

Nàng và Thẩm Nguy Tuyết ở chung thời gian dài như vậy, khác không nói, tính tình hắn thật ra nàng rất rõ ràng.

Người này tuy nhìn qua ôn hòa bao dung, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có mặt cường ngạnh, đặc biệt ở trong chuyện nào đó, sẽ biểu hiện vô cùng chấp nhất, người bình thường khó có thể lay động.

Bạch Miểu cảm thấy, hắn hiện tại khả năng chính là tiến vào trạng thái này.

Nàng nghĩ nghĩ, quyết định thuận theo: "Ngài là sư tổ, sư tôn có thể dạy, ngài tất nhiên cũng có thể dạy. Nếu ngài hy vọng con nhận Tích Cốc Đan, vậy con nhận là được."

Thẩm Nguy Tuyết nghiêng đầu nhìn nàng: "Không miễn cưỡng?"

Bạch Miểu: "......"

Nàng có chút bất đắc dĩ: "Không miễn cưỡng."

Thẩm Nguy Tuyết lúc này mới cười thỏa mãn.

Hắn cười lên, liền như hồ quang nhộn nhạo, từ đuôi mắt đến khóe mắt đều là liễm diễm long lanh, khiến người nhìn đến nhập thần.

Bạch Miểu vội vàng thu tầm mắt, bình tâm định khí.

Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể bị sắc đẹp mê hoặc.

Đây chính là sư tổ, nói cách khác, chính là lão tổ tông của nàng.

Không thể có suy nghĩ không an phận với lão tổ tông nha!

Thẩm Nguy Tuyết tâm tình chuyển tốt, thần sắc cũng nhu hòa hơn.

Lòng bàn tay hắn vừa lật, một cái hộp thủ công nhỏ tinh xảo xuất hiện trong tay hắn.

"Đây là Tích Cốc Đan." Hắn dịu dàng nói, "Mở ra nhìn xem."

Bạch Miểu nói cảm ơn, ngoan ngoãn cầm lấy hộp từ trong tay hắn, mở nắp hộp.

Một viên thuốc cỡ viên kẹo Mylikes lẳng lặng nằm trong hộp, có mùi thơm, tản ra ánh sáng xanh nhạt, nhìn qua tràn ngập hơi thở sang quý.

Bạch Miểu kinh ngạc nói: "Vẻ ngoài không tồi."

So với bình bột ớt lúc trước quả thực cách biệt một trời một vực.

Thẩm Nguy Tuyết cười khẽ: "Bởi vì y tiên muốn bán giá tốt."

Bạch Miểu: "......"

Nàng khó hiểu nói: "Vậy vì sao hắn không luyện nhiều một chút?"

Thẩm Nguy Tuyết: "Vật hiếm sẽ quý......"

Ai ya, y tiên này còn rất biết làm marketing.

Bạch Miểu lại nhìn Tích Cốc Đan, khép lại hộp gấm, tiếp theo trịnh trọng nói với Thẩm Nguy Tuyết: "Cảm ơn sư tổ, con nhất định cất viên Tích Cốc Đan này, tuyệt không cô phụ tâm ý ngài."

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng lặp lại: "Cất đi?"

Không xong, lại nói sai rồi.

Bạch Miểu lập tức sửa miệng: "Ách, là cất mang về, trở lại động phủ liền dùng, tuyệt đối không trì hoãn."

Thẩm Nguy Tuyết bình tĩnh nhìn nàng.

Bạch Miểu cảm thấy ánh mắt hắn phảng phất xuyên thấu linh hồn nàng, khiến nàng đứng ngồi không yên, tâm thần không yên.

"Liền dùng ở đây đi." Thẩm Nguy Tuyết nói.

Bạch Miểu đột nhiên không kịp phòng ngừa: "A?"

Thẩm Nguy Tuyết ngoắc ngoắc ngón tay, hộp tự động mở, viên thuốc bên trong bay ra, dừng ở trước mặt Bạch Miểu.

"Không cần chờ lúc về." Hắn nhẹ giọng nói, "Bây giờ đi."

Bạch Miểu: "......"

Nàng dám cam đoan, vừa rồi Thẩm Nguy Tuyết khẳng định nhìn thấu dự tính của nàng.

Nàng xác thật không muốn lãng phí viên Tích Cốc Đan này, cho nên muốn nhận trước, mang về, tạm thời không ăn, chờ đến lúc đó xem tình huống mới quyết định nên dùng nó hay không.

Nhưng Thẩm Nguy Tuyết hiển nhiên không cho nàng cơ hội quyết định.

Nàng nhìn viên Tích Cốc Đan trước mắt, do dự nói: "Ách, con hiện tại không ăn uống......"

Thẩm Nguy Tuyết: "Vậy ta đút cho con?"

Bạch Miểu: "......"

Nàng bị những lời này nghẹn một chút, sợ tới mức lập tức lấy Tích Cốc Đan, không nói hai lời, trực tiếp nhét vào trong miệng.

Vị Tích Cốc Đan rất kỳ lạ, ngửi thì ngọt, nhưng ăn vào trong miệng, lại có vị đắng nhàn nhạt.

Bạch Miểu đã đói bụng vài ngày, đột nhiên nếm được hương vị này, Tích Cốc Đan còn chưa vào cổ họng, trong cổ họng tức khắc dâng lên cảm buồn nôn mãnh liệt.

Thẩm Nguy Tuyết nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng tựa hồ muốn nhổ ra, lập tức giơ tay tiếp được.

Tích Cốc Đan dừng trong lòng bàn tay hắn, ướt át sáng bóng, bên trên một tầng ánh sáng vi diệu, mang theo độ ấm của Bạch Miểu.

Bạch Miểu khó chịu ho khan, mặt cũng đỏ lên: "Sư tổ, con......"

"Chậm một chút."

Thẩm Nguy Tuyết đứng dậy, một tay khác để phía sau nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

Động tác của hắn ôn nhu mà kiên nhẫn, Bạch Miểu ho khan dần dần nguôi.

Mắt, chóp mũi nàng đều hồng hồng, bởi vì vừa rồi ho khan quá mức kịch liệt, khóe mắt còn chảy ra một giọt nước mắt sinh lý.

"Sư tổ, viên Tích Cốc Đan......" Nàng ngẩng mặt, thần sắc hối hận.

"Không sao."

Thẩm Nguy Tuyết giơ tay nhẹ lau khóe mắt nàng, một bên ôn nhu trấn an nàng, một bên đưa Tích Cốc Đan một lần nữa vào miệng nàng.

Tích Cốc Đan còn đắng hơn trước, Bạch Miểu vừa nếm được hương vị này, mày liền không chịu khống chế mà nhăn lại.

"Muốn uống nước không?" Thẩm Nguy Tuyết thương tiếc nhìn nàng.

Bạch Miểu vẻ mặt gian nan, liên tục gật đầu.

Thẩm Nguy Tuyết nhấc ấm trà trên án, rót một ly trà lạnh.

Không đợi hắn bưng chén trà tới, Bạch Miểu lại muốn phun ra.

Lần này Thẩm Nguy Tuyết tay mắt lanh lẹ, lập tức giơ tay, ngón cái bịt môi nàng, chặn viên Tích Cốc Đan ở giữa môi răng nàng.

Bạch Miểu khẽ nhếch môi, chớp chớp mắt, phát ra âm thanh mơ hồ không rõ.

"Con nhện......"

Thẩm Nguy Tuyết đoán, nàng muốn nói "Sư tổ".

Hắn nhẹ thở dài: "Ta chỉ có một viên này, lại nhổ ra sẽ không còn."

Bạch Miểu rất ủy khuất.

Nàng cũng không muốn nha, đều do cẩu y tiên này, luyện đan phải luyện cho cẩn thận, làm không được vị ngọt có thể làm vô vị, nhưng đừng làm vị kì lạ như vậy chứ?

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng hỏi: "Còn có thể nuốt xuống không?"

Bạch Miểu không xác định.

Lòng bàn tay hắn hiện tại bịt môi nàng, Tích Cốc Đan bị kẹp ở giữa môi răng và lòng bàn tay hắn, tuy rằng vì đỡ Tích Cốc Đan không cho nó lăn xuống, nhưng cục diện này lại làm Bạch Miểu tiến thoái lưỡng nan.

Kỳ thật nàng chỉ cần dùng đầu lưỡi là có thể cuốn Tích Cốc Đan vào lại, nhưng Thẩm Nguy Tuyết chống Tích Cốc Đan, nàng làm như vậy, tất sẽ liếm ngón tay hắn.

Nàng không dám làm như vậy.

Bạch Miểu nhíu mi, thần sắc khó xử.

Lúc nàng do dự, Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên khẽ đẩy Tích Cốc Đan, chủ động đem ngón tay thâm nhập trong miệng nàng.

Bạch Miểu hoảng hốt, phản xạ có điều kiện nuốt Tích Cốc Đan xuống.

Nàng động tác cực nhanh, đầu lưỡi không thể tránh mà đảo qua đầu ngón tay hắn, nếm được một chút hương vị mát lạnh.

Lạnh lạnh, thanh lãnh, hoà với vị đắng của Tích Cốc Đan, hòa tan cảm giác khó chịu ở cổ nàng.

Tim Bạch Miểu đập rất nhanh, lông mi khẽ run, nuốt hỗn hợp hơi thở hắn và Tích Cốc Đan xuống.

"Như thế nào?" Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng hỏi.

Hắn đứng trước mặt nàng, khoảng cách hai người cực gần, thanh âm dừng bên tai nàng, giống đám sương ẩm ướt lượn lờ.

Bạch Miểu nhỏ giọng đáp: "...... Ăn xong rồi ạ."

Thẩm Nguy Tuyết nghe vậy, mặt mày hơi cong, nhu hòa cong môi.

"Con uống miếng nước trước, ta đi lấy hoa."

"...... Vâng." Bạch Miểu ngoan ngoãn đồng ý.

Thẩm Nguy Tuyết sờ tóc nàng, xoay người đi lên gác mái. Bạch Miểu nhìn chằm chằm bóng dáng hắn, thẳng đến khi hắn tiến vào phòng, nàng mới như trút được gánh nặng, thở phào một hơi.

Vừa rồi, nàng xác thật liếm ngón tay hắn.

Tuy rằng không phải cố ý...... Nhưng hành vi này, thấy thế nào cũng rất không ổn?

Cẩn thận ngẫm lại, khả năng còn có chút hiềm nghi quấy rối tình dục?

Tưởng tượng đến bốn chữ này, Bạch Miểu lại không thể tránh né mà nhớ tới đêm mưa lần trước, mình thiếu chút nữa đẩy ngã Thẩm Nguy Tuyết.

Vãi, sao lại tới nữa, nhanh cút ngay đồ lịch sử đen!

Bạch Miểu trong lòng run sợ, vội vàng nâng ấm trà lên, uống trà lạnh bên trong một hơi cạn sạch.

Trà tuy rằng lạnh, lại rất thơm, cũng không chua, nước trà mát lạnh, mang một chút ngọt lành, uống xong vô cùng sảng khoái.

Bạch Miểu theo bản năng nếm thử.

Cảm giác...... Còn có thể nếm ra một chút hương vị vừa rồi.

Về điểm này như có như không, loáng thoáng mát lạnh.

...... Sao còn nghĩ về nó thế! Tích cốc tích đến si ngốc sao!

Bạch Miểu dùng sức lắc đầu, vội vàng rót cho mình một ly trà.

Nàng giơ chén trà lên, đang chuẩn bị một ngụm uống hết, Thanh Loan đột nhiên từ bên ngoài bay vào.

Thanh Loan một bộ lén lút, động tác đập cánh rất nhẹ, tựa hồ sợ bị người ta phát hiện.

Nó bay đến bên người Bạch Miểu, không một tiếng, cắn vạt áo Bạch Miểu, sau đó dùng hết sức lực, kéo nàng ra bên ngoài.

Bạch Miểu: "???"

Làm gì đấy? Kéo nàng đi ra ngoài chơi? Hay là kéo nàng ra ngoài một chọi một?

Bạch Miểu không hiểu sao: "Thanh Loan, ngươi không sao chứ?"

Thanh Loan không dám lên tiếng, cũng không dám phát ra động tĩnh quá lớn, chỉ có thể cắn quần áo nàng, hao hết sức lực kéo ra ngoài.

Nó gần đây thường xuyên lúc kinh lúc rống, làm người ta không hiểu sao. Bạch Miểu tuy rằng có tâm phối hợp, nhưng cũng lo lắng bị lừa, vì thế một bên ổn định bản thân, một bên nỗ lực suy đoán ý đồ nó.

"Bên ngoài có đồ tốt?"

"Bên ngoài có người?"

"Bên ngoài có sâu?"

Thanh Loan: "......"

Nó trừng lớn mắt, hô hấp dồn dập, nhìn qua tức giận không nhẹ.

Bạch Miểu bất đắc dĩ nói: "Ngươi đợi chút đi, sư tôn...... Không phải, sư tổ sắp xuống rồi, ta còn phải lấy hoa, tạm thời không đi được."

Thanh Loan nghe vậy, phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng, dùng sức đập cánh.

Ồ, tính tình còn không nhỏ.

Bạch Miểu càng không muốn phản ứng nó.

Đang lúc một người một chim lôi kéo, Thẩm Nguy Tuyết bê chậu hoa từ trên gác mái xuống.

"Thanh Loan." Hắn nhàn nhạt đi xuống thoáng nhìn, "Ngươi đang làm gì?"

Thanh Loan bị hắn bắt được, tức khắc nhả ra, thu cổ, sợ hãi rụt rè chuyển qua một bên.

Bạch Miểu mơ hồ cảm thấy, Thanh Loan gần đây tựa hồ càng ngày càng sợ Thẩm Nguy Tuyết.

Là Thanh Loan làm chuyện gì sai sao?

Nàng tuy rằng luôn đánh nhau với Thanh Loan, nhưng nàng kỳ thật cũng không chán ghét con chim này. Ngược lại, có đôi khi còn rất thích, cảm giác tuy nó không biết nói, nhưng cũng giống oan gia bằng hữu của nàng, là thứ bên nàng không thể thiếu.

Nếu Thanh Loan đã làm chuyện sai, nàng có thể thử cầu tình cho nó.

Thẩm Nguy Tuyết đi đến trước mặt Bạch Miểu, đưa chậu hoa sạch sẽ cho nàng, dịu dàng dặn dò.

"Đây là hoa thường dạ, không dễ chết, nửa tháng tưới một lần là được."

"Vâng, con nhớ rồi." Bạch Miểu tiếp nhận chậu hoa, nghĩ nghĩ, nói, "Sư tổ, Thanh Loan gần đây có phải phạm sai lầm không?"

Thẩm Nguy Tuyết cười khẽ: "Vì sao con nghĩ vậy?"

"Bởi vì......" Bạch Miểu nhìn thoáng qua Thanh Loan rúc ở góc, "Con thấy nó tựa hồ rất sợ ngài, hơn nữa nó gần đây có chút kỳ quái, cho nên......"

Thẩm Nguy Tuyết nghe vậy, hơi rũ mắt, nhìn Thanh Loan trong một góc.

Thanh Loan đối diện tầm mắt hắn, lập tức thấp đầu, chôn mõm trước ngực, làm bộ chải lông.

Thẩm Nguy Tuyết hiểu rồi, sở dĩ Thanh Loan cử chỉ khác thường, là bởi vì nó đang khẩn trương.

Thanh Loan lo hắn sẽ mất khống chế.

Nhưng hắn không cho rằng như vậy.

Hắn biết mình đang làm gì, cũng rõ ràng mình suy nghĩ gì.

"...... Thanh Loan không sao."

Thẩm Nguy Tuyết cười cười, ngữ khí bình tĩnh trước sau như một.

"Không cần lo lắng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro