Chương 6: Con không đọc, người cũng không được phép đọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Miểu: "......"

Haiz, toang rồi.

Ánh mắt sư tôn tốt hơn nàng, nàng có thể nhìn thấy, hắn tất nhiên cũng có thể nhìn thấy.

Lông mi Thẩm Nguy Tuyết buông xuống, chậm rãi cầm lấy thoại bản, nhẹ giọng thì thầm: "...... Mối tình khuynh thế của Kiếm Tôn Thẩm Nguy Tuyết và Tiễn Đồng tiên tử?"

Giọng hắn lành lạnh nhẹ nhành, kỳ ảo dễ nghe, mặc dù tiêu đề thô tục như thế, cũng có thể nghe ra vài phần duy mĩ động lòng người.

Bạch Miểu lập tức chứng minh trong sạch: "Không phải con viết!"

Thẩm Nguy Tuyết dừng một chút: "Lấy từ đâu ra?"

Bạch Miểu: "...... Tiệm sách ạ."

Thẩm Nguy Tuyết: "Con vừa hỏi ta chuyện cung chủ Sơn Quỳnh Cung, chính là bởi vì cái này?"

Bạch Miểu yên lặng nuốt nước miếng.

Biểu tình trên mặt Thẩm Nguy Tuyết bình tĩnh giống như trước, một đôi mắt sáng không gợn sóng, nhìn không ra có tức giận hay không.

Nhưng những lời hắn hỏi rất tế nhị.

Thanh Loan ý thức được không khí không ổn, đã nhanh chóng bay khỏi hiện trường vụ án. Để lại một mình Bạch Miểu đối mặt với Thẩm Nguy Tuyết, nín thở, đứng ngồi không yên.

Nàng cẩn thận mở miệng: "Sư tôn......"

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ liếc nàng một cái: "Mắt thâm cũng là vì cái này?"

Bạch Miểu: "......"

Nàng lập tức rũ đầu, cuộn mình thành một con chim cút.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, lúc này, vẫn nên thành thật câm miệng là tốt nhất.

Dù sao sư tôn nàng chính là đại lão chân chính. Nàng có giảo biện hay không, đại lão liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.

Tay Bạch Miểu ấn trên đầu gối, dáng ngồi vô cùng đoan chính, thần sắc thê thảm, không rên một tiếng giống đứa trẻ làm sai.

Thẩm Nguy Tuyết thấy nàng đáng thương như vậy, cũng không đành lòng nặng lời.

Hắn đã lâu không quan tâm thế sự, nên không biết hiện giờ bên ngoài đã bắt đầu lấy hắn viết truyện, viết ra những thứ từ không thành có.

Tuy rằng có chút không vui, nhưng hắn cũng muốn biết, đến tột cùng là viết nội dung gì, có thể làm Bạch Miểu mê mẩn như vậy, ban đêm không ngủ thì thôi, ban ngày cũng tâm tâm niệm niệm.

Hắn mở sách ra, đang muốn nhìn xem bên trong viết gì, đối diện đột nhiên duỗi tới một đôi tay, lấy tốc độ sét đánh đè lại trang sách.

Thẩm Nguy Tuyết vừa nhấc mắt, nhìn thấy thiếu nữ ngồi đối diện không biết khi nào đã đứng lên, thân mình lướt qua bàn, gắt gao đè thoại bản trong tay hắn.

Bạch Miểu thành khẩn: "Sư tôn, loại sách giải trí này, chúng ta vẫn là đừng đọc!"

Bị hắn phát hiện mình lén đọc truyện đồng nhân lấy hắn làm vai chính đã đủ xấu hổ, nếu lại để hắn phát hiện cuốn này còn là truyện người lớn, vậy phải chui đi đâu?

Hôm qua nàng mới ăn lẩu một lần, tạm thời chưa muốn chết đâu!

Thẩm Nguy Tuyết chớp mắt: "Ta chỉ xem bên trong viết gì thôi."

Bạch Miểu vô cùng kiên định: "Rất nhàm chán, đặc biệt không hay, không đáng lãng phí thời gian quý giá của người!"

Thẩm Nguy Tuyết: "Vậy vì sao con thức đêm đọc nó?"

Bạch Miểu: "...... Chủ yếu là con muốn xem sách này đánh giá người thế nào."

Thẩm Nguy Tuyết cười như không cười: "Ồ? Vậy con nói xem, quyển sách này đánh giá ta như thế nào?"

Sao người còn hăng hái thế?

Bạch Miểu gắt gao đè lại thoại bản, căng da đầu nói: "Nói người anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, tranh với nhật nguyệt, đệ nhất mỹ nhân thiên hạ ở trước mặt người cũng phải ảm đạm thất sắc......"

Càng nói càng không đàng hoàng.

Thẩm Nguy Tuyết nhìn bộ dáng vắt hết óc của Bạch Miểu, trong mắt hiện lên ý cười.

Thôi, không làm khó nàng nữa.

Hắn than nhẹ một tiếng, thỏa hiệp nói: "Được rồi, ta không đọc."

Bạch Miểu như trút được gánh nặng, còn chưa buông tay, liền nghe Thẩm Nguy Tuyết nói: "Con cũng không được đọc."

Bạch Miểu: "...... A?"

Tối hôm qua nàng thức lâu như vậy, cái kết còn chưa đọc đến, hắn như vậy có phải có chút không phúc hậu không?

"Sao?" Thẩm Nguy Tuyết liếc nàng một cái, "Con còn muốn đọc?"

"Không muốn đọc không muốn đọc!" Bạch Miểu lập tức làm ra bộ dáng lòng đầy căm phẫn, "Loại sách thối nát này, đệ tử sẽ đốt nó đi!"

"Không cần đốt." Thẩm Nguy Tuyết nhàn nhạt nói, "Để ở chỗ ta đi."

Bạch Miểu: "......"

Nàng run rẩy nói: "Sư tôn, vậy không thích hợp đâu......"

"Chỗ nào không thích hợp?" Thẩm Nguy Tuyết ngữ khí bình tĩnh, "Chẳng lẽ vừa rồi con chỉ gạt ta, kỳ thật trong lòng vẫn muốn đọc?"

"Sao có thể!" Bạch Miểu lập tức phản bác, "Con tuyệt đối sẽ không đọc nữa, chỉ là......"

"Chỉ là?"

"Chỉ là......" Bạch Miểu trộm liếc biểu tình Thẩm Nguy Tuyết, "Nếu người vô tình đọc......"

Cư nhiên còn dám hoài nghi hắn.

Thẩm Nguy Tuyết không khỏi cảm thấy buồn cười, trên mặt vẫn nhàn nhạt như cũ: "Ta sẽ không đọc."

Bạch Miểu nhỏ giọng nói thầm: "Người đọc con cũng không biết......"

Thẩm Nguy Tuyết bất đắc dĩ thở dài, đốt ngón tay nhẹ gõ thoại bản, một luồng chân khí giống hơi nước nháy mắt hiện lên, bao phủ thoại bản.

"Ta đã dùng chân khí phong bế, hiện tại ai cũng không đọc được."

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói: "Như vậy con an tâm chưa?"

Bạch Miểu cũng không biết chân khí kia có thể ngăn hắn hay không, nhưng nếu hắn đã nói như vậy, nàng cũng không đôi co nữa.

Nàng lập tức tỏ lòng trung thành: "Con đều nghe sư tôn!"

Thẩm Nguy Tuyết nhớ tới bộ dáng bướng bỉnh vừa rồi của nàng, khóe môi hơi cong, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt.

*

Bởi vì chuyện thoại bản, sau đó Bạch Miểu vẫn luôn cảm thấy không được tự nhiên. Mặc dù Thẩm Nguy Tuyết không nói gì nàng, nhưng nàng vẫn chột dạ, ở Tê Hàn Phong chốc lát liền tìm lý do trốn đi.

Nàng đi rồi, Thẩm Nguy Tuyết nhìn lướt qua thoại bản trước mặt, dùng thuật truyền kính triệu hoán chưởng môn.

"Chúc Ẩn chân nhân." Hắn nhìn người trong thủy kính, ôn hòa bình tĩnh, "Ta có một chuyện muốn thương lượng với ông, không biết hiện tại có tiện không?"

Chưởng môn vừa thấy hắn, lập tức lên tiếng: "Đương nhiên tiện, hiện tại ta có thể qua."

Thẩm Nguy Tuyết: "Không cần, ta đi tìm ông."

Nói xong, liền ngắt liên hệ.

Chưởng môn biết Kiếm Tôn trầm tính, không vui khi mọi người vây xem, liền cho đệ tử xung quanh lui xuống, một mình ở trong điện chờ đợi.

Rất nhanh, thanh niên tuyết y chậm rãi đến.

Mặt mày hắn xa cách, vạt áo như mây trôi, trong tay cầm một quyển sách, xa xa nhìn lại, khiêm tốn ôn nhuận, giống như công tử thế gia thanh nhã tự phụ.

"Kiếm Tôn." Chưởng môn đón nhận.

Thẩm Nguy Tuyết hơi gật đầu, đưa cuốn sách trong tay cho hắn: "Làm phiền chưởng môn đọc."

Chưởng môn tiếp nhận cuốn sách, nhìn hàng chữ to trên bìa, tức khắc cả kinh thiếu chút nữa tròng mắt trừng ra ngoài.

"Đây......" Ông ta khiếp sợ nói, "Đây là ai viết, quả thực chính là từ không thành có, vô căn cứ!"

"Là thoại bản ta nhận được." Thẩm Nguy Tuyết ngữ khí nhàn nhạt, "Tiệm sách đều có bán, đại khái là viết để kiếm sống."

Chưởng môn tức khắc tức giận: "Cư nhiên bôi nhọ danh dự ngài và cung chủ Sơn Quỳnh Cung như thế, hiện tại ta liền sai người đi tra, phải bắt được người này, hung hăng khiển trách!"

Thẩm Nguy Tuyết: "Không cần. Không có hắn, cũng sẽ có người khác viết."

Chưởng môn: "Vậy liền cấm các tiệm sách lớn bán thứ này, người vi phạm nghiêm trị không tha!"

"Chỉ là thủ đoạn kiếm sống thôi, không cần cắt đứt con đường làm ăn của người ta." Thẩm Nguy Tuyết lắc đầu, "Chỉ là......"

Chưởng môn nghiêm túc nói: "Chỉ là gì?"

Thẩm Nguy Tuyết hơi dừng lại, nhớ tới lúc trước Bạch Miểu hỏi hắn những vấn đề đó.

Tuy rằng hắn biết thoại bản đó đều là hư cấu, nhưng đứa trẻ kia tựa hồ không biết.

Nếu nàng coi nội dung trong thoại bản là thật......

Thẩm Nguy Tuyết nghĩ nghĩ, nói với chưởng môn: "Tra trong tông môn một chút, nếu như lại phát hiện loại thoại bản này, vẫn là thu đi."

Chưởng môn nghiêm mặt lên tiếng: "Được, ta đây liền cho người đi làm."

*

Bạch Miểu về chỗ ở, liền bắt đầu thở ngắn than dài.

Hệ thống: 【 Cô lại than cái gì? 】

Bạch Miểu bóp cổ tay thở dài: "Hai mươi linh thạch, thoại bản đó khiến ta tốn chừng hai mươi linh thạch......"

Hệ thống: 【 Xứng đáng, ai bảo cô không đi tuyến chính. 】

Bạch Miểu: "......"

Nàng đột nhiên an tĩnh, đi đến trước giá sách, mở ngăn kéo, lấy kim chỉ đặt ở bên trong ra.

Hệ thống: 【 Sao? Rốt cuộc bắt đầu muốn làm chính sự rồi? 】

"Thoại bản đã bị tịch thu, không làm chính sự thì làm gì?" Bạch Miểu tức giận nói, "Mau làm xong nhiệm vụ, đỡ phải nghe ngươi lải nhải cả ngày, nghe đến lỗ tai ta mọc kén."

Hệ thống rất vừa lòng: 【 Cô biết là được. 】

Bạch Miểu mặc kệ nó, nghiêm túc cầm lấy sợi tơ màu trắng.

Thời gian từng chút trôi qua, mười lăm phút đi qua, nàng vẫn cứ duy trì động tác này.

Hệ thống: 【...... Cô thật ra không động! 】

Bạch Miểu rốt cuộc mở miệng: "...... Tua kiếm, bện thế nào?"

Hệ thống lần đầu tiên sinh ra ý niệm giết ký chủ.

【 Sao tôi biết, tự cô nghĩ đi! 】

"Nhưng ta không biết làm." Bạch Miểu khó hiểu, "Nếu nguyên chủ còn sống biết làm mấy đồ thủ công này, vậy theo lý thuyết ta hẳn cũng sẽ biết làm chứ? Chẳng lẽ ta không kế thừa chút kỹ năng nào của nàng sao?"

【 Nàng là nàng, cô là cô, hai người trừ lớn lên giống nhau, thứ khác không hề liên quan! 】 hệ thống hô to, 【 Trước khi bện tua kiếm xong không cho phép cô hỏi tôi bất kì vấn đề gì, nếu không tôi sẽ phán cô nhiệm vụ thất bại! 】

Bạch Miểu: "......"

Được được được, sao sốt ruột thế.

Nàng thấy không có cửa xin giúp đỡ, cũng không nói chuyện nữa, đơn giản cầm lấy sợi tơ, bện bện cuốn cuốn theo suy nghĩ của mình.

Một canh giờ sau.

Ngoài cửa sổ sắc trời dần tối, trong nhà một mảnh yên tĩnh, chỉ có ánh nến lẳng lặng cháy trên án.

Đột nhiên, Bạch Miểu duỗi người, thở phào một hơi: "Xong!"

Hệ thống nghe vậy, nhìn thứ màu trắng để trên bàn, đưa ra nghi ngờ.

【 Đây là tua kiếm? 】

Tuy rằng có chút giống tua kiếm thế tục, nhưng nửa trên quá to quá tròn, nửa dưới lại xoè ra, thoạt nhìn rất cồng kềnh.

"Đương nhiên."

Bạch Miểu nhìn thứ mình vất vả bện ra, càng nhìn càng vui, thậm chí cảm thấy nó tròn tròn cũng rất đáng yêu, có thể nói có phong cách riêng, tươi mát thoát tục.

Chỉ là cảm thấy hình như thiếu cái gì đó.

"Đến tột cùng thiếu cái gì nhỉ......"

Bạch Miểu nhìn chằm chằm tua kiếm hồi lâu, trầm tư suy nghĩ, cũng không nhìn ra manh mối.

Hệ thống không nhịn được cười nhạo nàng: 【 Không phải thiếu, cái thứ này của cô căn bản không phải tua kiếm. 】

"Ngươi câm miệng."

Bị hệ thống làm gián đoạn như vậy, Bạch Miểu cũng lười cân nhắc. Nàng cầm tua kiếm trong tay ngó trái ngó phải, tinh tế thưởng thức, sau đó cười thỏa mãn.

"Không hổ là ta, đúng là quá hoàn mỹ."

Hệ thống: 【......】

*

Trong điện trống trải, tiên khí mờ mịt, ánh nến mờ ảo.

Chu Thận đứng trước mặt một ông lão khoẻ mạnh, đầu buông xuống, không lên tiếng.

Ông lão đúng là sư tôn hắn —— Huyền Hư trưởng lão, lúc này chính là hận sắt không thành thép mà nhìn hắn, quở trách không chút lưu tình.

"Con xem con đi, một con chim cũng đánh không lại, uổng công ta đưa linh kiếm cho con, có ích lợi gì? Quả thực mất hết mặt mũi vi sư!"

Chu Thận bị ông ta giáo huấn đến mặt xám mày tro, nhịn không được biện giải cho bản thân: "Sư tôn, không phải con đánh không lại......"

Huyền Hư trưởng lão cả giận nói: "Thế đó là gì? Đánh không lại chính là đánh không lại, còn dám lấy cớ!"

"Là con không dám đánh mà sư tôn!" Chu Thận ủy khuất, "Con chim đó quá mơ hồ, giống thần điểu Thanh Loan trong truyền thuyết như đúc, nếu thật là thần điểu, con đây một kiếm giết nó chẳng phải là muốn trời phạt......"

"Bậy bạ!" Huyền Hư trưởng lão tức giận đến thổi râu trừng mắt, "Thần điểu vẫn luôn ở Tê Hàn Phong làm bạn với Kiếm Tôn, sao có thể bay tới nhằm vào con? Còn dám giảo biện, liền đi Sóc Phong Đường suy ngẫm lại một tháng!"

Sóc Phong Đường là nơi giam giữ, âm hàn quạnh quẽ, chỉ đệ tử làm trái với tông quy mới bị vào đó.

Chu Thận nghe vậy run lên, oán hận với Bạch Miểu trong lòng càng sâu.

Nếu không phải nàng, sao mình lại bị con chim hung dữ kia mổ bị thương, càng sẽ không bị sư tôn răn dạy như thế......

Hắn càng nghĩ càng giận, đột nhiên siết chặt hai tay, ngẩng đầu lớn tiếng nói: "Sư tôn, kỳ thật con chim kia không nhằm vào con!"

Huyền Hư trưởng lão khựng lại: "Vậy nó nhằm vào ai?"

"Là một nữ đệ tử tên là Bạch Miểu......" Chu Thận nghiến răng nghiến lợi, "Con tận mắt nhìn thấy cô ta có ý đồ lẻn vào Tê Hàn Phong, đệ tử hoài nghi cô ta lòng mang ý xấu với Kiếm Tôn, cho nên mới âm thầm theo dõi......"

Huyền Hư trưởng lão nhíu mày hỏi: "Vậy con có phát hiện gì không?"

"...... Đệ tử lo quấy nhiễu Kiếm Tôn, cho nên theo tới chân Tê Hàn Phong liền ngừng lại, không tiếp tục theo sau nữa."

Trong mắt Chu Thận hiện lên một tia xấu hổ: "Nhưng đệ tử khẳng định, cô ta sẽ còn tìm cơ hội để hạ thủ! Chỉ cần sư tôn giúp con một phen, con nhất định có thể tóm gian tế to gan lớn mật đó, để Kiếm Tôn hiểu được dụng tâm của người!"

Huyền Hư trưởng lão nhíu mày thật sâu.

Tuy hiện giờ nói Tu chân giới bình yên, nhưng ma đạo còn đang ngo ngoe rục rịch, địch trong tối ta ngoài sáng, không thể không phòng.

Nếu thật sự có người muốn lẻn vào Tê Hàn Phong ám hại Kiếm Tôn......

"Phong Thanh." Huyền Hư trưởng lão trầm giọng gọi một tiếng, một đệ tử từ ngoài điện đi đến.

"Đệ tử có mặt." Phong Thanh kính cẩn hành lễ.

"Con cùng Chu Thận đi điều tra việc này, nếu như tình huống là thật, lập tức bắt sống gian tế về."

Phong Thanh: "Vâng, đệ tử đã hiểu."

Chu Thận cúi đầu, khóe miệng giương lên độ cung âm lãnh.

Có Liễu Thiều làm chỗ dựa thì sao?

Hiện giờ nàng đã biến thành gian tế có ý đồ mưu hại Kiếm Tôn, cho dù là mười Liễu Thiều, cũng không cứu được nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro