Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Phó Tiểu Ngư dậy sớm tập thể dục, tuy rằng bây giờ cô vẫn nhớ rõ chiêu thức và cách đánh, nhưng lực của cô lại không đủ, cho nên chỉ có thể mỗi ngày chăm chỉ rèn luyện thể lực.

Phó Tiểu Ngư vừa chạy vài vòng dọc biệt thự làm nóng người thì gặp chú Phương vừa đi mua sắm về, chú Phương dừng xe, mở cốp, cho người trong phòng bếp mang nguyên liệu nấu ăn tươi vừa mua về cùng với một ít vật dụng hàng ngày vào nhà, chờ mang đồ xong, chú Phương mới đóng cốp, lại vòng ra phía trước, mở cửa ghế phụ, sau đó khom lưng lấy ra một bó hoa hồng đỏ tươi xinh đẹp mang theo một ít bọt nước.

Phó Tiểu Ngư vừa làm nóng người xong, cô chuẩn bị rèn luyện thể lực, bất chợt nhìn thấy bó hoa hồng trong tay chú Phương khiến cô hơi dừng lại, tò mò đến chỗ chú Phương: "Chú Phương, sao sáng sớm chú đã mua bó hoa hồng lớn vậy? Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?"

Phó Tiểu Ngư sát lại nhìn kỹ, duỗi ngón tay chọc chọc một nụ hoa trong đó, cười nói: "Hoa hồng thật không tệ, chắc là vận chuyển từ nước ngoài về."

Chú Phương đưa bó hoa nặng trịch cho cô, nói: "Có người đến đưa hoa thì bị bảo an của tiểu khu cản lại, trên đường chú trở về gặp được, bảo an thấy chú thì để shipper đưa hoa cho chú, bên trên có thiệp, cháu nhìn xem là ai đưa, mới sáng sớm."

Phó Tiểu Ngư nhận bó hoa hồng, không tính được trọng lượng nhưng tay cô ôm hoa lập tức cảm thấy trĩu xuống, eo cũng bị đè xuống.

"Ai da, nặng vậy cơ à, rốt cuộc có mấy đóa vậy!" Cô bĩu môi nói.

Chú Phương hớn hở tươi cười: "Thôi để chú cầm cho, cháu xem thiệp đi." Nói xong chú Phương ôm hoa trở về.

Trong lòng Phó Tiểu Ngư có chút dự cảm, cô gần như là không có bạn bè, nếu tặng hoa cho cô, lại còn là hoa hồng, vậy thì chính là người kia rồi còn gì.

Rút tấm thiệp màu hồng nhạt mở ra xem, bút đi như rồng bay phượng múa, nét chữ phóng khoáng cứng cáp đập vào mắt cô, trong lòng Phó Tiểu Ngư không nhịn được khen một câu: Chữ đẹp đó.

Cô chưa kịp xem nội dung, cô nhìn lướt qua chỗ ký tên, quả nhiên nét bút rồng bay phượng múa hiện lên hai chữ "Thanh Vân".

Phó Tiểu Ngư thở dài, lúc này mới đưa mắt nhìn nội dung, thật ra chỉ có một câu: "Hy vọng hôm nay em có thể bớt giận một chút, buổi chiều anh tới gặp em, chờ anh."

Phó Tiểu Ngư "Bụp" một tiếng đóng thiệp lại, xoay người rời đi.

Chú Phương vội vàng gọi cô lại, hỏi: "Tiểu thư, bó hoa này xử lý như thế nào đây?"

Chân Phó Tiểu Ngư không dừng lại, cũng không quay đầu nói: "Ném đi."

Chú Phương: ...

Phó Tiểu Ngư tập luyện xong đã là một tiếng sau, trong lòng cô không thoải mái, ra mồ hôi nhưng thật ra là giảm sức ép, lúc đi vào phòng khách cô ngó khắp nơi cũng không thấy hoa hồng đâu, có lẽ chú Phương thật sự nghe lời cô nói, ném hoa đi thật rồi. Phó Tiểu Ngư cảm thấy việc mình lấy hoa đẹp như vậy để trút giận thật cũng không tốt lắm, ném đi thì phí phạm quá mà.

Nghĩ vậy, tâm trạng của cô lại không tươi tỉnh nổi.

Cố Thanh Vân này cũng thật bản lĩnh, người không tới đây mà chỉ đưa một bó hoa cũng có thể làm tâm trạng cô không ổn định, rối tung lên.

Cô lên tầng trở về phòng ngủ tắm rửa rồi thay một bộ quần áo, lại trở lại lầu một thì nhìn thấy Phó Dũng đang ngồi trên sô pha xem báo, trên bàn trà có thêm một bình hoa pha lê tinh xảo, trong bình cắm một bó hoa hồng nhỏ, hẳn là bó hoa cô cho rằng đã bị vứt đi.

"Bố." Phó Tiểu Ngư đi qua chào hỏi Phó Dũng.

Phó Dũng buông tờ báo, đứng lên nói: "Đi, đến phòng ăn ăn cơm, vận động lâu vậy, con đói bụng rồi đúng không."

Phó Tiểu Ngư gật đầu, theo ông đến nhà ăn.

"Con bảo chú Phương vứt hoa đi thật sự rất đáng tiếc, bó hoa kia hẳn có thể để được vài ngày, bố kêu chú Phương tìm mấy cái bình hoa chia ra cắm rồi, đặt ở vài chỗ cũng khá là đẹp." Phó Dũng giải thích với cô.

Phó Tiểu Ngư gật đầu, hơi xấu hổ nói: "Vừa rồi con nói vứt đi cũng có chút hối hận, là do con tức giận quá."

Phó Dũng vỗ nhẹ ót cô, cười nói: "Không sao, nếu trong lòng con không thoải mái thì có thể lấy hai anh ra trút giận."

Phó Tiểu Ngư che miệng cười trộm: "Con không dám đâu."

Vào phòng ăn, Phó Tiểu Ngư phát hiện trên bàn cũng bày một bó hoa hồng nhỏ, nụ hoa đang hé nở, tươi mát ướt át trông vô cùng xinh đẹp, cô nâng khóe miệng, ngồi vào bàn, cảm thấy trong lòng mình nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Hoa thật đẹp.

"Chú Phương, có bánh bao không ạ? Cháu muốn ăn hai lồng." Phó Tiểu Ngư nói.

Phó Dũng vừa ngồi xuống, mắt mang theo ý cười nhìn cô, nói: "Ăn uống cũng tốt thật."

Phó Tiểu Ngư híp mắt cười, gật đầu.

Ăn hết một lồng bánh bao, đang chuẩn bị tới vỉ thứ hai thì Phó Minh Nghĩa xuống lầu, mặc bộ âu phục cao cấp định chế kết hợp cùng móc kẹp tay áo nhãn hiệu nổi tiếng, xa hoa nhưng lại khiêm tốn, dáng vẻ tinh anh của xã hội, nhìn thế này trông thật đẹp mắt.

Mọi người chào hỏi nhau, Phó Minh Nghĩa ngồi xuống bên cạnh Phó Tiểu Ngư, khi anh ấy nhìn thấy hoa hồng trên bàn, không khỏi quay đầu liếc Phó Tiểu Ngư một cái, Phó Tiểu Ngư bất đắc dĩ thở dài, nói: "Sáng nay Cố Thanh Vân cho người đưa tới."

Đuôi lông mày Phó Minh Nghĩa nhướng lên, bình thản nói: "Không tồi, là một người thuộc phái hành động."

"Hôm nay chủ nhật còn phải đến công ty sao?" Phó Dũng ăn xong cháo, đặt đũa xuống hỏi anh ấy.

Phó Minh Nghĩa gật đầu: "Có đại biểu công ty đối phương đến nên phải mở cuộc họp."

Phó Dũng gật đầu, không hỏi nữa.

Kết thúc đề tài, Phó Tiểu Ngư và Phó Minh Nghĩa tiếp tục ăn sáng, Phó Dũng nói chú Phương đưa báo cho mình, ngồi bên cạnh tiếp tục đọc.

Trong lúc nhất thời, phòng ăn to như vậy chỉ còn lại tiếng chén đũa ngẫu nhiên va vào nhau cùng với âm thanh lật báo.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất đi vào, chiếu vào bọt nước trên cánh hoa hồng khiến nó sáng bừng lên thật bắt mắt.

Chờ Phó Tiểu Ngư ăn xong hai vỉ bánh bao, sau đó uống hết ly nước chanh lớn, Phó Minh Lễ mới rời giường, anh ta hiển nhiên là ngủ không đủ, vừa xuống lầu vừa ngáp, đầu tóc bù xù như ổ quạ, như bị mộng du đi vào nhà ăn.

"Cuối thu mát mẻ đúng là thời điểm thích hợp để ngủ, mọi người sao lại dậy sớm hơn vậy, tự làm khổ mình sao?" Phó Minh Lễ gãi đầu, đi đến bên còn lại của Phó Tiểu Ngư ngồi xuống.

Phó Tiểu Ngư nhìn anh ta không mở được mắt, buồn cười hỏi: "Anh hai, anh tỉnh ngủ chưa? Đánh răng rửa mặt chưa, không đánh răng rửa mặt thì không được phép ăn sáng nha!"

Phó Minh Lễ tức giận nói: "Đánh rồi." Nói xong anh ta còn khoa trương quay đầu hà hơi về phía cô.

Hương vị nước súc miệng tươi mát truyền tới.

Phó Tiểu Ngư vô cùng ghét bỏ giơ tay đẩy mặt anh ta: "Quay ra chỗ khác quay ra chỗ khác đi! Em sợ bị anh hun chết!"

Cô càng giãy giụa Phó Minh Lễ càng không chịu quay đi, anh ta làm ra hành động muốn tiếp tục hà hơi về phía cô, trêu Phó Tiểu Ngư đến mức vừa cười vừa kêu.

Không khí yên lặng của nhà ăn lập tức đã bị xua tan đến không thấy bóng dáng tăm hơi đâu.

Chú Phương đứng bên cạnh cười nhìn một lúc, mới lấy sở trường ba phải của mình ra, nói: "Nhị thiếu, đừng làm loạn nữa, tiểu thư mới vừa ăn no, hoạt động mạnh quá sẽ không tốt cho tiêu hóa."

Phó Minh Lễ lúc này mới buông Phó Tiểu Ngư ra, quay đầu nói với chú Phương: "Chú Phương, cơm nước xong rồi thì chú lên tầng giúp cháu thu thập hành lý, cháu muốn đi xa vài ngày."

Chú Phương vội nói được, thuận miệng hỏi: "Nhị thiếu muốn đi đâu vậy?"

Ánh mắt ba người trên bàn cùng nhất trí nhìn về phía Phó Minh Lễ, anh ta đột nhiên muốn đi xa nhà làm mọi người rất bất ngờ.

Phó Tiểu Ngư kéo tay áo anh ta hỏi: "Anh hai, anh muốn đi công tác sao?"

Phó Minh Lễ nói: "Không phải, chỉ là tùy tiện muốn đi một chút thôi."

Phó Tiểu Ngư trừng mắt: "Du lịch hả?"

Phó Minh Lễ còn chưa trả lời, đã nghe thấy Phó Dũng nói: "Công việc của con không bận sao?"

Phó Minh Lễ tức giận nói: "Bận hay không không phải như nhau sao, con quanh năm suốt tháng nghỉ được mấy ngày cơ chứ, giờ con muốn đi ra ngoài một chút thì làm sao? Con không giống với bố, con không phải là người cuồng công việc."

Phó Dũng nắm chặt tờ báo, ông trầm mặt không nói nữa.

Không khí hòa hợp ban đầu lại vì Phó Minh Lễ bất ngờ sắp xếp lịch trình khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng.

Thấy bầu không khí không đúng lắm, Phó Minh Lễ không kiên nhẫn đứng dậy, cũng không ăn bữa sáng nữa, kêu chú Phương lập tức lên tầng xếp đồ đạc giúp mình.

Chờ anh ta rời đi, Phó Minh Nghĩa mới nói với Phó Dũng: "Nó muốn đi thì bố để cho nó đi đi, phần nó phụ trách trong công ty con sẽ trông coi giúp nó."

Phó Dũng bất đắc dĩ thở dài: "Chỉ có thể như vậy thôi."

Phó Tiểu Ngư nhìn anh cả lại nhìn bố, duỗi tay cầm hai cái bánh bao vừa trắng vừa tròn, đứng dậy nói: "Anh hai chưa ăn, vậy để em lên đưa bánh bao cho anh ấy."

"Đi đi."

Lên tầng ba, Phó Minh Lễ không đóng cửa, bên trong phát ra tiếng nói chuyện của anh ta và chú Phương. Phó Tiểu Ngư nhẹ nhàng đi đến, dựa vào cạnh cửa: "Anh hai, em lấy bánh bao cho anh nè."

Phó Minh Lễ đang cuốn dây cáp sạc tai nghe, nghe được giọng cô quay đầu lại nhìn, sau đó ngoắc đầu ngón tay, ý bảo Phó Tiểu Ngư đi vào.

Phó Tiểu Ngư chạy chậm vào, đưa hai cái bánh bao nóng hừng hực cho anh ta, hỏi: "Anh hai, anh định đi đâu vậy?"

Phó Minh Lễ ngước mắt nhìn chú Phương đang gấp quần áo, nói với cô: "Không biết là đi đâu, đi tự do mà thôi, đến nơi nào cũng được."

Trong lòng Phó Tiểu Ngư cảm thấy kỳ lạ, Phó Minh Lễ nhìn không giống như là đột nhiên muốn đi du lịch, anh ta hẳn là có mục đích gì đó, chỉ là không muốn cho người trong nhà biết cho nên mới cố ý không nói.

Phó Tiểu Ngư cẩn thận nhớ lại tiểu thuyết gốc cô đã từng xem, bên trong đề cập đến nguyên nhân duy nhất khiến Phó Minh Lễ ra ngoài chính là đi đến một thị trấn nhỏ nào đó ở phương nam tìm manh mối về mẹ ruột của mình, sau đó lại biết được mẹ ruột anh ta nhiều năm trước vì nghèo khó vất vả mà chết đi, sau đó anh ta bất lực quay về, trong lòng lại càng thù hận thêm.

Chẳng lẽ là Phó Minh Lễ đột nhiên nhận được tin tức gì đó cho nên mới muốn chạy đến thị trấn nhỏ đó điều tra chân tướng?

Trải qua một thời gian nỗ lực, quan hệ giữa Phó Minh Lễ và Phó Minh Nghĩa rõ ràng đã hòa thuận hơn rất nhiều, nếu như anh ta đi tới đó rồi biết được mẹ đẻ mình chết thảm như vậy, khi trở về sẽ tràn ngập thù hận, nỗ lực trước đây của cô không phải đều uổng phí sao??

Phó Tiểu Ngư thở sâu, bỗng nhiên tủi thân nói với Phó Minh Lễ: "Anh hai, em đi cùng anh được không?"

Phó Minh Lễ cắn mấy miếng bánh bao, hai bên má phồng lên, anh ta không nói rõ, chỉ có thái độ kiên quyết lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý.

"Anh hai, anh dẫn em đi chơi đi, em ngoan lắm, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho anh đâu, em về nước lâu như vậy còn chưa ra ngoài chơi bao giờ! Anh dẫn em đi đi~~" Phó Tiểu Ngư lôi kéo vạt áo anh ta, làm nũng lắc lắc.

Chú Phương ở bên cạnh không nhịn được hỏi: "Tiểu thư cũng muốn đi chơi? Vậy tiên sinh hẳn là sẽ lo lắng lắm."

"Cháu lớn như vậy rồi có gì mà lo lắng chứ, chú cũng biết Cố Thanh Vân nói chỉ cần cháu không tha thứ cho anh ta, mỗi ngày anh ta đều sẽ tới tìm cháu, cháu không muốn gặp anh ta, không thể trêu vào còn không thể trốn sao?"

Phó Tiểu Ngư thật là quá bội phục đầu óc của mình, vậy mà lại có thể tìm ra lý do không thể chê vào đâu được như vậy!

Phó Minh Lễ nuốt thức ăn trong miệng, trầm giọng nói: "Anh không dẫn em theo đâu, phiền toái."

Phó Tiểu Ngư dí sát vào, nói bên tai anh ta: "Anh muốn đi thị trấn nhỏ đúng không, nếu anh không đưa em đi cùng, em sẽ lập tức nói cho bố với anh cả biết đó!"

Vốn dĩ Phó Minh Lễ định âm thầm điều tra tin tức về mẹ ruột của mình, Phó Tiểu Ngư lấy điều đó ra uy hiếp anh ta thật sự là uy hiếp đúng rồi.

Vì thế sau bữa cơm trưa, Phó Minh Lễ mang theo hành lý và Phó Tiểu Ngư để chú Phương lái xe đưa bọn họ đến sân bay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh