CHƯƠNG 60: CHẲNG AI NGỜ RẰNG LẠI TRÙNG PHÙNG TẠI NƠI NÀY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Hi Nguyệt Công Tử
Nguồn: Tàng Thư Viện (Người đăng: luoihoc)

Editor: Kẹo Bông

Xử lý xong công việc tại thành phố S, sáng chủ nhật Cố Khê lập tức bay về thành phố G. Tới nơi cũng đã là buổi chiều, Sở Dục Tân lái xe tới đón cô, đưa cô tới chung cư gần bệnh viện thành phố. Chung cư cô thuê là một căn hộ có một phòng khách, một phòng ngủ, bếp nhỏ và một ban công. Đồ dùng trong nhà cũng khá đầy đủ, trước khi thuê, Khương Linh cũng đã quay lại video gửi cho cô. Cố Khê thấy hợp ý liền quyết định thuê, một tháng tiền thuê nhà hết ba ngàn đồng.


Khương Linh đến đây từ sớm giúp cô dọn dẹp, lúc Cố Khê tới mọi việc cũng đã tạm ổn. Sở Dục Tân cũng tham gia đội ngũ quét dọn, Cố Khê thu xếp đồ đạc trong nhà, đồ do cô mang theo cũng không nhiều, chủ yếu đã được chuyển phát tới địa chỉ nhà Khương Linh. Sáng sớm hôm nay Khương Linh và Sở Dục Tân đã mang những món đồ đó tới chung cư từ trước.
Sau khoảng hai giờ quét dọn và sắp xếp, căn phòng sạch sẽ như mới. Cố Khê mời Khương Linh và Sở Dục Tân buổi tối đi ăn cơm hải sản để cảm ơn.


Sở Dục Tân lập tức nhắn tin cho Hạ Hữu Nam: "Ông chủ, Cố Khê tối nay mời cơm, đi không?"

Nhắn tin xong, Sở Dục Tân liền lái xe chở Cố Khê và Khương Linh đi nhà hàng ăn cơm hải sản.
Sau khi tới nơi, Sở Dục Tân mới nhìn thấy tin nhắn của Hạ Hữu Nam: "Đang ở bên ngoài, không tiện."
Sở Dục Tân nhắn lại: "Được."


Sở Dục Tân nghĩ, đã nhiều năm như vậy, Hạ Hữu Nam có lẽ đã không còn tình cảm với Cố Khê, biết đâu gặp mặt Cố Khê lại khiến hắn không được thoải mái.


Ba người bọn họ tìm tới một bàn trống ở gần cửa sổ lầu một, nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới, Cố Khê đưa cho Sở Dục Tân, "Dục Tân, cậu chọn đi, muốn ăn cái gì cứ chọn, không cần khách khí."
Sở Dục Tân tiếp nhận, cười nói: "Người có tiền ngay trước mắt, tớ sẽ không khách khí." 

Khương Linh sợ Sở Dục Tân thật sự không nương tay, chọn nhiều món đắt tiền, "Cố Khê, cậu đừng để anh ấy chọn, cậu tự chọn đi."
Cố Khê nói: "Không có việc gì, để cậu ấy chọn." 

Sở Dục Tân cũng không chọn những món quá đắt tiền, chỉ gọi vài món ăn đủ cho ba người bọn họ. 

Trong lúc chờ đồ ăn, Sở Dục Tân bắt đầu ý kiến, "Cố Khê, tớ nói cho cậu biết, cậu nên sớm trở về đây phát triển sự nghiệp, một mình tại thành phố S đó thật sự sẽ lẻ loi hiu quạnh, ảnh hưởng nhiều đến chất lượng cuộc sống." 


Cố Khê cười cười, "Chủ yếu là lúc ấy tớ thấy công việc phù hợp nên mới ở lại."
Khương Linh hỏi: "Vậy cậu sẽ tiếp tục tìm việc ở đây chứ?" 

"Nhất định."

Cố Khê uống một hớp nước, "Tớ không thể chịu được cảnh không làm việc, cảm giác sống rất uổng phí."
Sở Dục Tân hai tay chống lấy cằm nhìn đối diện Cố Khê, "Cậu có thể viết bản thảo mà, tiền thù lao thu nhập cao như vậy, tớ mà là cậu sẽ ở trong nhà viết viết bản thảo, không có việc gì thì ra ngoài du lịch du lịch, còn tìm việc khác làm gì." 

Đối với vấn đề này cô đã nghĩ từ khi học đại học, đáp án cũng rất rõ ràng, Cố Khê cầm bưng cốc lên rồi nói "Viết tiểu thuyết chỉ là hứng thú, nếu như đem hứng thú xem như công việc chính thì ý nghĩa liền thay đổi, biến thành việc nhất định phải viết mới có thể sinh tồn, mà không phải tớ muốn viết là viết ra được, viết như vậy thực sự không có cảm xúc."

Sở Dục Tân sau khi nghe nói, "Cái này gọi là kiếm tiền tùy hứng."
Khương Linh liếc Sở Dục Tân một cái, "Phải nói là Cố Khê xác định rõ mục tiêu, nào giống như anh."
Sở Dục Tân ủy khuất, "Anh thế nào?"
"Mục tiêu không rõ, không đủ kiên trì."
"Từ lúc nào mà mục tiêu của anh lại không rõ ràng?" 

Hai người bọn họ vẫn thích đấu võ mồm, Cố Khê thấy rất quen thuộc, cô chỉ cười không nói khi nghe họ tranh luận như vậy.
Một lúc sau, đồ ăn được mang lên, toàn là hải sản cỡ bự, tôm, cua hấp, sò biển, bào ngư sốt tương.
Ăn cơm xong, Sở Dục Tân đưa Cố Khê đến bệnh viện rồi hắn cùng Khương Linh trở về nhà.
Tại bệnh viện, Cố Khê mua cho Quan Trân Lệ chút hoa quả, lại mua một phần sủi cảo cho Tiêu Hàm đang trực đêm ở đó. Hôm nay lúc ăn cơm muốn gọi Tiêu Hàm đến nhưng hắn trực ban, không thể rời bệnh viện.

Tới bệnh viện, Cố Khê mang phần sủi cảo tới văn phòng của Tiêu Hàm trước, sau đó mới mang hoa quả đến phòng bệnh thăm mẹ.
Cố Khê thuê người chăm sóc bà từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, lúc này người chăm sóc đã trở về nhà. Quan Trân Lệ còn chưa ngủ, tựa ở đầu giường nhìn ra ngoài cửa sổ, Cố Khê đến nơi, bà cũng không phát hiện ra. 

"Mẹ." Cố Khê gọi một tiếng.
Quan Trân Lệ quay đầu nhìn, phát hiện cô mua rất nhiều hoa quả, "Hoa quả mẹ vẫn còn nhiều, sao con lại mua nữa."
Cố Khê đem hoa quả mới mua về đặt vào trong giỏ, "Con không mua nhiều đâu, mẹ phải ăn thêm hoa quả vào." "Con lần này ở lại thành phố G thật sao?"
"Vâng."
Cố Khê ngồi xuống bên giường, "Con đã thuê được nhà, ký trước hợp đồng nửa năm, qua mấy ngày nữa con định đi tìm việc làm." 

Quan Trân Lệ có chút áy náy, "Kỳ thật con có thể không cần vì mẹ mà từ bỏ công việc của mình, con như vậy càng khiến cho tội của mẹ càng sâu nặng hơn." 

Cố Khê nói, "Mẹ đừng nói như vậy, kỳ thật chính con cũng muốn trở về." 

Quan Trân Lệ trong lòng hổ thẹn với Cố Khê, hiện tại Cố Khê vì bà từ bỏ công việc mình thích, trong thâm tâm bà tội nghiệt càng sâu nặng hơn, "Cho dù là chuyện gì, con cũng phải ưu tiên chính con, không cần quá lo lắng cho mẹ." 

"Không có, đó cũng là suy nghĩ cho bản thân con mà."
Cố Khê nhìn khắp phòng, cô nhìn thấy trên bàn có một bó hoa tươi, cô nói sang chuyện khác, "Người của Chu gia tới thăm sao?" 

Quan Trân Lệ lắc đầu, "Không có."
"Cái kia hoa. . ."
Quan Trân Lệ nói: "Là bác sĩ Tiêu mua, cậu ấy nói hoa tươi giúp bệnh nhân cảm thấy vui vẻ."
Cố Khê trong lòng ấm áp, không nghĩ tới Tiêu Hàm làm như vậy. 

Quan Trân Lệ nói: "Bác sĩ Tiêu chờ đợi con như vậy, cậu ấy rất tốt, con cùng cậu ấy. . ."
Không chờ Quan Trân Lệ nói xong, Cố Khê ngắt lời, "Là bằng hữu, giống như anh trai, anh ấy cũng có vị hôn thê rồi mẹ đừng có đoán mò." 

Quan Trân Lệ có chút tiếc hận, "Có hôn thê rồi."
"Vâng."
Cố Khê cùng Tiêu Hàm những năm này vẫn luôn giống như anh em, năm đó Tiêu Hàm gặp Cố Khê, đúng lúc cả hai đang ở thời điểm khó khăn trong cuộc sống, hai người bọn họ quan tâm, khích lệ nhau, nhưng đều rõ ràng không phải là tình yêu nam nữ. 

Vị hôn thê của Tiêu Hàm, Cố Khê cũng đã thấy qua, là một chuyên gia thiết kế thời trang, không phải quá xinh đẹp nhưng rất dịu dàng, người cũng rất có khí chất. 

Quan Trân Lệ hôm nay giống như là có tâm sự, có chút không yên lòng.
Cố Khê bóc vỏ cam, "Sao thế ạ? Con nhìn mẹ giống như có tâm sự." 

"Gần mười năm." Quan Trân Lệ nói.
Cố Khê nghe không hiểu, "Cái gì mười năm?"
Quan Trân Lệ nghiêng đầu sang chỗ khác lảng tránh, do dự một lát, mới nói: "Cha con." 

Cố Khê sững sờ, những năm này cô rất ít khi nghĩ đến, dù sao cô cũng chưa từng gặp, chỉ biết là người này dính líu tới một vụ án kinh tế, bị phán tù mười năm, dựa theo thời gian để tính cũng sắp đến thời gian xuất ngục. 

Cố Khê nhìn Quan Trân Lệ, không biết sau biến cố đó bà có còn tình cảm với người chồng cũ hay không, "Mẹ, nếu ba ra tù, mẹ có muốn gặp không?"
Quan Trân Lệ cười khổ, "Mẹ chỉ sợ ông ấy không muốn gặp mẹ." 

Năm đó chồng vào tù, chưa tới nửa năm sau Quan Trân Lệ rơi vào cảnh khó khăn liền gả cho Chu Vĩ Hồng, trong thâm tâm bà hổ thẹn, đã không còn mặt mũi nào để gặp lại người chồng đó. Nhưng bà vẫn còn nhớ tới, dù sao cũng là vợ chồng gần hai mươi năm. 

Cố Khê cũng đang nghĩ, nếu người này ra tù cô sẽ phải đối xử như nào, mặc dù cô chưa từng gặp mặt nhưng dù sao cũng là có quan hệ máu mủ, ông lại là con trai độc nhất, không có huynh đệ tỷ muội. Cố Khê dự định, nếu ông tìm đến cô, cô sẽ đưa cho ông một khoản tiền, đảm bảo lúc tuổi già không phải lo lắng. 

Quan Trân Lệ nói: "Đúng, tiểu Khê, con có thể giúp mẹ một việc không?"
Cố Khê gật đầu, "Vâng, mẹ nói đi."
"Giúp mẹ viết đơn ly hôn."
Nghe được câu này, Cố Khê gật đầu, "Vâng, được ạ."
_ _ _ _ _
Trước mắt, tình trạng của Quan Trân Lệ coi như ổn định, Tiêu Hàm lên lịch phẫu thuật cho bà, ung thư gan giai đoạn đầu thông qua giải phẫu tỉ lệ thành công là rất lớn.

Cố Khê cũng không thể ở bệnh viện cả ngày, ban ngày đã có người cô thuê chăm sóc mẹ, buổi tối cô sẽ qua đó. 

Ban ngày, Cố Khê ở tại chung cư tìm việc làm hoặc viết bản thảo.
Cô gửi hồ sơ trên mạng tới mấy nơi liền nhận được hai thư mời phỏng vấn, một trong số đó là nơi cô cảm thấy khá hứng thú, là một tờ báo mạng có tên Thâm Khắc, ở trong nước cũng có danh tiếng không hề nhỏ. Hơn nữa, vị trí họ tuyển so với tính chất công việc trước kia của cô cũng không có gì khác, cũng là phóng viên biên tập.

Cố Khê đã nhận được điện thoại hẹn thời gian phỏng vấn cụ thể. Hôm sau, cô mặc một chiếc váy liền màu xanh đen, trang điểm nhẹ, tự tin đi phỏng vấn.
Báo mạng Thâm Khắc có trụ sở đặt tại cao ốc Duy Tân, thành phố G, Cố Khê đi xe buýt rồi đi tàu điện ngầm hết chừng bốn mươi phút.

Đến nơi, Cố Khê đăng ký thông tin tại quầy lễ tân, đồng thời lễ tân cũng báo cho bộ phận phỏng vấn. Cố Khê ngồi chờ tại sảnh mười phút thì được lễ tân mời tới phòng phỏng vấn.

Trong phòng đã có người chờ ở đó, là một người phụ nữ mặc váy màu đen tầm hơn ba mươi tuổi, là quản lý nhân sự của công ty.
Thấy Cố Khê người phụ nữ mỉm cười, chỉ vào chỗ ngồi đối diện, "Ngồi đi."
Cố Khê mỉm cười nói, "Cám ơn." 

Quản lý nhân sự cầm CV của Cố Khê trên tay và thông tin cô vừa điền tại quầy lễ tân, "Chị đã xem qua CV của em, trước kia em làm phóng viên biên tập mảng tài chính và kinh tế tại Willy."
"Vâng, đúng ạ."
"Về sau làm sao lại từ chức?"
Cố Khê không nhanh không chậm nói: "Mẹ em bị bệnh cho nên em muốn trở về đây để tiện chăm sóc bà." 

Quản lý nhân sự gật đầu, "Có thể giới thiệu qua một chút công việc của em tại Willy không?"
"Đơn giản là phỏng vấn kèm theo viết bản thảo ạ. Căn cứ vào chủ đề của tạp chí, em sẽ sắp đặt phỏng vấn, cùng người được phỏng vấn thương lượng hẹn trước, sau đó tới phỏng vấn, cuối cùng đem nội dung phỏng vấn chuyển hóa thành văn bản, cung cấp cho biên tập sắp chữ in ấn."
Vị quản lý nhân sự lại gật đầu, "Công tác tại đây cũng không khác lắm, chỉ là trước kia em làm báo giấy thì nay là báo mạng." 

"Vâng."
Quản lý nhân sự lại hỏi: "Có thể hỏi em một số câu hỏi riêng tư không?"
"Có thể ạ."
"Em đã kết hôn chưa?"
Cố Khê thành thật khai báo, "Không có ạ, trước mắt vẫn còn độc thân."
"Tốt." 

Quản lý nhân sự lại hỏi thêm mấy câu nữa, Cố Khê trả lời rõ ràng từng vấn đề.
Sau đó, vị quản lý nhân sự giới thiệu một chút về phúc lợi khi làm việc tại Thâm Khắc.
Cuối cùng, họ nói cô trở về chờ tin tức, nếu là quyết định trúng tuyển trong vòng hai ngày sẽ báo kết quả. 

Phỏng vấn hoàn tất, Cố Khê cầm theo túi xách rời đi, vào thang máy sau, cô ấn lầu một.
Nơi này là tầng 32, đến tầng 1 cũng hết mấy phút, cô lấy tai nghe từ trong túi xách đeo lên.
Thang máy dừng lại tại tầng 28, cửa thang máy mở ra, chắc là có người muốn đi vào, Cố Khê cố ý lui về sau mấy bước, nhường chỗ cho người sắp bước vào. 

Cửa thang máy mở to, Cố Khê hơi ngẩng đầu, thấy được người bên ngoài thang máy, cô sửng sốt.
Người bên ngoài cũng sửng sốt không kém.
Thời gian như ngừng lại.
Lần trước, bọn họ gặp mặt là sáu năm trước, tại thời khắc đếm ngược sang năm mới.
Từ biệt đã sáu năm.
Cửa thang máy chuẩn bị khép lại, người bên ngoài cùng người ở bên trong đồng thời ấn mở cửa, cửa thang máy lại mở ra. 

Cố Khê đối diện với ánh mắt của hắn, khẽ cười cười, người bên ngoài cất bước tiến vào thang máy, Cố Khê buông tay khỏi nút bấm, để cửa thang máy chậm rãi khép lại. Trong thang máy, chỉ có hai người bọn họ.
Chẳng ai ngờ rằng, lại trùng phùng tại đây. 

Nhịp tim Cố Khê nhanh hơn một chút, cô lấy tai nghe xuống, hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
"Công ty ở đây."
Hạ Hữu Nam nghiêng đầu nhìn cô, "Còn cậu?"
"Tớ tới phỏng vấn."
"Báo mạng Thâm Khắc ở lầu trên?"
Cố Khê kinh ngạc, "Làm sao cậu biết?"
"Đoán." 

Sở Dục Tân nói qua, Cố Khê trước đó làm phóng viên biên tập tại tạp chí tài chính và kinh tế cho nên hắn liền nghĩ đến công ty ở lầu trên.
Cố Khê hỏi: "Cậu về nước khi nào?" 

"Tháng chin năm ngoái."
"Ừ."
Trong thang máy, hai người bọn họ một hỏi một đáp, rất nhanh thang máy tới lầu một, Cố Khê nói: "Tớ đến nơi rồi." Cửa thang máy mở ra, Cố Khê không quên nói câu, "Hẹn gặp lại."
Hạ Hữu Nam không lên tiếng, hắn đưa mắt nhìn Cố Khê ra khỏi thang máy, sau đó chờ cửa thang máy khép lại tiếp tục đi xuống một bãi đỗ xe dưới tầng ngầm. 

Cửu biệt trùng phùng, nhìn như bên ngoài gió êm sóng lặng, kì thực trong lòng gió nổi mây phun.
Đi ra khỏi cao ốc, Cố Khê chưa kịp bình tĩnh lại, một chút cảm giác chân thực cũng không có, cô thậm chí hoài nghi tất cả những gì cô vừa mới thấy trong thang máy đều là giả. 

Cô hít sâu một hơi, cất bước về phía nhà ga tàu điện ngầm, trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh của Hạ Hữu Nam, sáu năm không thấy, hắn cũng không thay đổi nhiều, chỉ là ngũ quan càng thêm rắn rỏi. 

Từ sáu năm trước, hắn đột nhiên ra nước ngoài học, Cố Khê vẫn nghĩ một vấn đề. Hạ Hữu Nam đối với cô chỉ là bạn bè sao? 

Cô chưa từng nghĩ tới muốn cùng Hạ Hữu Nam phát triển thành người yêu. Nhưng trong mắt cô, Hạ Hữu Nam lại chiếm một vị trí mà chính cô cũng không tưởng tượng nổi.

Cho tới bây giờ, cô cũng không có được đáp án.
Sao mới trùng phùng, những tâm sự chôn giấu bao nhiêu năm lại xông ra, lặp đi lặp lại, xâm chiếm đầu óc của cô, khiến cô khó mà bình tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh