Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói những lời như vậy trong đám tang chính là không tôn trọng chủ nhân ngôi nhà đến cùng cực.

Nhiều người viếng lặng lẽ rời xa hai người này, cảm thấy thương hại cho Cố Thư Di vừa mất chồng.

Một giây sau, Cố Thư Di đang bi thương đứng dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vọt tới góc tường cầm cây chổi lên.

"Ôi, nhà bẩn quá thu hút ruồi muỗi, tiếng vo ve thật phiền phức."

Cây chổi kia được nhân viên công tác dùng để quét lá cây, dài gần bằng chiều cao của một người trưởng thành, Cố Thư Di tùy tiện quét trên mặt đất, xới tung từng lớp đất khiến nhà tang lễ trở nên bụi bặm.

"Khụ khụ khụ, khụ."

Tiếng ho khan không ngừng vang lên, hai người phụ nữ kia là ho dữ dội nhất.

Cố Thư Di cố ý quét dưới chân hai người họ, đầu chổi thô ráp được làm từ những lá cây khô cứng tạo thành, đập vào chân sẽ rất đau, khiến hai người bọn họ buộc phải nhấc chân để trốn khỏi chổi.

Cứ trốn như vậy, chốc lát sau, Cố Thư Di đã thành công quét sạch hai người ra khỏi cửa.

"Đánh ruồi thật là sảng khoái."

Vị khách vừa rồi thương hại cô che miệng mũi, nghe thấy câu này trong không khí tràn ngập bụi bặm, không khỏi tặc lưỡi.

Còn tưởng rằng Hoắc Thiệu Hằng cưới một cô gái nhỏ đáng thương, không ngờ lại là một đóa hoa bá vương biết cắn người, thế này thì cần gì người giúp đỡ, hắn mau chóng rời đi thôi nếu không cũng bị chổi quét đi như rác.

Mấy vị khách khác liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chung một suy nghĩ, từng người từng người bước đi thật nhanh.

Chưa đến hai phút, bên trong nhà tang lễ đã trống rỗng, chỉ còn lại Cố Thư Di yên tâm nghiên cứu hệ thống.

[Đúng rồi Tiểu Kim, nhiệm vụ tân thủ mà mày vừa nói là gì?]

Hệ thống trợn tròn hai mắt, chờ Cố Thư Di hỏi xong nó mới chầm chậm nói ra nhiệm vụ.

[Nhiệm vụ: đuổi bạn gái cũ của Hoắc Triệu Hằng ra khỏi đám tang.]

[Phần thưởng: có hệ thống ràng buộc]

Cố Thư Di:...

Cô ngước mắt lên nhìn xung quanh nhà tang lễ đã không còn bóng người nào, khóe môi nhếch lên: "Tao đuổi tất cả mọi người đi, đây có tính là hoàn thành vượt mức nhiệm vụ hay không.”

Hệ thống lập tức lo lắng trả lời: [Hoàn thành vượt mức cũng không có phần thưởng thêm.]

Cố Thư Di nghe thấy vậy thì cười: "Tao cũng không cần phần thưởng thêm, nhưng mà nếu đã đề đến rồi chúng ta thương lượng một chút, được không?"

Hệ thống lo lắng giả vờ như không nghe thấy, nhanh chóng bắt đầu ổn định.

[Tinh, nhiệm vụ tân thủ thành công, hệ thống đã ràng buộc thành công với ký chủ]

[Xin chào, hệ thống số 65722 hân hạnh phục vụ ngài.]

Dưới góc nhìn của Cố Thư Di thì thấy một quả trứng vàng xuất hiện, với hai cánh tay giống như cành cây nhỏ thò ra từ hai bên cơ thể, lay động về phía Cố Thư Di, có lẽ đó chính là hệ thống.

Trông rất đáng yêu.

Cố Thư Di nhìn thấy bàn tay vàng của mình đáng yêu như vậy, tâm trạng cũng rất tốt, vẫy vẫy tay với nó.

Theo phản ứng của Cố Thư Di, trên quả trứng vàng nhỏ xuất hiện một đường cong cong, sau đó Cố Thư Di mới phát hiện ra rằng nó có mắt và miệng.

Quả trứng vàng nhỏ lên tiếng: [Nhận ra rằng mong muốn của ngài là trở thành một người phụ nữ giàu có, tôi sẽ chọn mục tiêu cho ngài: trở thành người mẹ giàu nhất thế giới, khi hoàn thành mục tiêu, ngài sẽ nhận được một cuộc sống hoàn toàn mới!]

[Hệ thống sẽ giúp đỡ ký chủ, ngài chỉ cần hoàn thành các nhiệm vụ nhỏ của ba mẹ dành cho con cái là có thể nhận được phần thưởng bằng tiền!]

[Nhiệm vụ 1: Nghe Giang Thành gọi một tiếng mẹ.]

[Phần thưởng: Tiền mặt 1.000.000 tỷ]

Chờ một chút! Bao nhiêu?

Một tỷ !

Cố Thư Di nheo mắt lại, ánh sáng từ đôi mắt hồ ly bị che bớt hơn nửa.

Mục tiêu này, phần thưởng này, cô rất thích!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro