Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Thành quyết định tranh thủ cho mình một chút.

"Lớn lên con sẽ kiếm được nhiều tiền, con cũng có thể học nghề bác sĩ."

Cậu sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền để trả lại cho Cố Thư Di, cũng sẽ cố gắng học bác sĩ để chữa bệnh cho cô, cho nên cô có thể mãi mãi là mẹ của cậu được không?

Giang Thành muốn hỏi như vậy, nhưng cậu lại không quen cách biểu đạt nên chỉ nói câu đầu tiên.

Cậu lo lắng siết chặt hai tay, chờ đợi câu trả lời của Cố Thư Di.

Cố Thư Di không hiểu ra gì cả.

Sao bỗng nhiên nói đến tương lai sau này?

Trong cốt truyện Giang Thành trở thành ảnh đế, chẳng lẽ trong lòng cậu vẫn luôn có một giấc mộng làm bác sĩ?

"Tiểu Thành thông minh như vậy, chỉ cần chăm chỉ học tập nhất định có thể thành công."

Cô giơ tay lên vẫy vẫy, có một bóng đen phản chiếu trên màn hình: "Con muốn học cái gì mẹ cũng ủng hộ con.”

Bàn tay đang nắm chặt của Giang Thành cũng thả lỏng, trên mặt nở một nụ cười.

Sau khi bị ngắt lời, Cố Thư Di muốn mở miệng nhưng lại chần chừ đôi chút.

Nhưng mà chuyện này không nói, Cố Thư Di luôn cảm thấy sẽ biến thành một cái gai giữa hai mẹ con.

Cô đã sẵn sàng nuôi dạy Giang Thành thật tốt, nên đương nhiên muốn hòa thuận với cậu.

Cái tát lúc trước, dù thế nào cũng phải xin lỗi.

Cô sắp xếp suy nghĩ một lần nữa rồi mở miệng: "Tiểu Thành, mẹ muốn nói với con một lời xin lỗi.”

Giang Thành mới bình tĩnh vài giây đã bị lời này dọa sợ.

"Không có lỗi", cậu hốt hoảng nói, lầm tưởng Cố Thư Di không muốn nuôi cậu nữa, nhanh chóng từ trên ghế massage ngồi dậy.

"Không", thái độ của Cố Thư Di rất kiên quyết: "Mẹ xin lỗi sáng nay mẹ đã đánh con một cái, là mẹ không đúng, mẹ xin lỗi con.”

Hóa ra là nói về điều này.

Giang Thành thả lỏng cả người.

Cậu từ nhỏ đến bây giờ đã bị đánh nhiều, mẹ kế đánh cậu một cái cũng không đau chút nào, nếu cô không nhắc tới, cậu thậm chí còn không nhớ ra.

Không sao đâu mẹ", Giang Thành vui vẻ nhảy xuống từ ghế massage, tiến đến bên cạnh Cố Thư Di

"Mẹ đánh không đau chút nào, Tiểu Thành cũng đã quên rồi."

Cậu không đau...

Cố Thư Di nghe được lời này thì nhớ lại cốt truyện, ngoại trừ nguyên chủ ra, còn có người đánh đứa nhỏ này sao?

Chẳng trách khi Giang Thành lớn lên lại ghét tiếp xúc gần nhau với bất cứ ai.

Cố Thư Di nhìn Giang Thành với vẻ mặt phức tạp, áp trán cậu vào trán cô.

"Đánh người là sai, cho dù mẹ là mẹ của con, cũng không thể tùy tiện động thủ với con như vậy, cho nên mẹ phải xin lỗi, sau này mẹ sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, chúng ta móc tay hứa với nhau được không?"

Giờ khắc này sự đồng cảm của cô không liên quan đến tiền bạc.

Giang Thành còn vươn tay ra nhanh hơn cô, móc lấy ngón út của Cố Thư Di

"Móc tay một trăm năm cũng không được thay đổi."

Giọng nói của người lớn và trẻ con đồng thời vang lên, Giang Thành vụng trộm ở trong lòng cầu xin một nguyện vọng.

"Hy vọng trong 100 năm tới, mẹ kế đều có thể thích cậu như vậy"

—-----------------

Sau vài ngày hoảng loạn, hai bảo mẫu phát hiện ra Cố Thư Di thực sự không phái người đến gây rối, lập tức vui vẻ trở về công ty, dự định tìm một gia đình giàu khác để làm việc.

"Tất cả những nhà cần tìm bảo mẫu đều ở chỗ này, chỉ có ba bốn nhà đáp ứng được điều kiện của hai người, tôi đã đánh dấu đỏ rồi đấy, tự xem đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro