Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸

“Hạnh! Hạnh! Dậy! Dậy đi!”

Cô gái mơ màng mở mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên giật mình đứng thẳng dậy, vì động tác đứng lên vội vàng làm chiếc ghế bị đẩy lùi ngã ngửa về phía sau.

Cô lúng túng cúi thấp đầu, giọng nói run run:

“Cháu...cháu xin lỗi, tại tối hôm qua cháu thức hơi muộn nên...”

“Không phải giảo biện, cháu có biết bệnh nhân sáng nay đông như thế nào không? Vậy mà cháu vừa đi làm đã ngồi ngủ gật ở đây rồi.”

Cô y tá trưởng khuôn mặt nghiêm túc, hai đầu lông mày nhíu chặt vào nhau:

“Tối qua cháu lại đi làm thêm đúng không?”

Hạnh vội vàng ngẩng đầu lên, xua tay liên tục:

“Không có ạ! Cháu...cháu không đi nữa.”

Cô y tá trưởng thở dài một hơi, giọng nói mang theo bất đắc dĩ:

“Cháu đi rửa mặt rồi ra đẩy xe đi tiêm với cô.”

“Vâng.”

Thấy y tá trưởng quay người đi ra khỏi cửa, Hạnh mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Năm nay cô hai mươi mốt tuổi, vừa mới tốt nghiệp loại giỏi đại học điều dưỡng liền xin vào bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất Hà Nội làm việc.

 Từ lúc đi làm tới nay đã được hơn một tháng, nhưng cô vẫn chưa làm quen được nhiều với những người đồng nghiệp khác, bọn họ thường hay tụ tập đi ăn uống hay đi mua sắm với nhau, chỉ có mình cô không tham gia, nên có lẽ dù họ thấy cô ngủ gật ở đây cũng không muốn gọi cô dậy.

Cô thật sự không có thời gian để làm những việc đó, một phần khác cũng là vì cô cảm thấy tự ti.

Ngoài thời gian đi làm, đi trực, cô còn phải đi làm thêm ngoài giờ, nên cô làm gì còn có thời gian để theo mọi người kết bạn.

Tuy đãi ngộ và lương ở bệnh viện tư nhận này rất cao, nhưng từng ấy vẫn chưa đủ để cô trang trải cho cuộc sống của mình, cô còn gia đình đang trông cậy vào cô.

Suốt bốn năm đại học cũng vậy, cô chưa từng dám nghỉ ngơi một ngày nào, có bị ốm sốt cô cũng gắng gượng làm việc, thật sự không cố được nữa mới dám nghỉ một ngày rồi lại tiếp tục đi làm.

Các bạn cùng phòng ký túc đại học thường hay đùa cô là cỗ máy dùng pin vĩnh cữu, vĩnh viễn không hết pin.

Thật ra cô cũng muốn như các bạn, đi ăn, đi chơi, đi dạo phố mua sắm, nhưng hoàn cảnh của cô không cho phép cô làm như vậy.

Hôm nay không phải phiên trực của cô, nên sau khi tan làm, Hạnh vội vàng thay quần áo, chào tạm biệt mọi người chạy nhanh ra bến xe buýt.

“Con bé này sau lúc nào em cũng thấy nó vội vội vàng vàng thế?”

Cô Mai điều dưỡng thắc mắc với cô Trung điều dưỡng trưởng.

“Chị cũng không biết.”

“Làm như đi đầu thai không bằng, hứ.”

Cô Trung lạnh nhạt đáp lại một câu.

Cô biết Hạnh lại vội vã đi làm thêm, ở bệnh viện này có quy định, không cho phép nhân viên làm thêm bất cứ việc gì ngoài bệnh viện để tránh ảnh hưởng tới hiệu quả công việc, nếu như để phát hiện sẽ lật tức đuổi việc.

Nhưng một lần tình cờ đi siêu thị, cô phát hiện ra Hạnh đang chạy bàn cho một quán ăn mở cửa 24h. Sau khi cô phát hiện ra điều này, đã nói chuyện riêng với Hạnh, muốn con bé nghỉ việc ở quán ăn, nếu không cô sẽ báo lên giám đốc, con bé đã đáp ứng không đi làm thêm nữa.

Vậy mà nó vẫn vội vàng như vậy làm gì?

“Hôm nay em đến hơi muộn đó.”

Chị quản lý nhíu mày nhìn cô gái đứng trước mặt.

“Em xin lỗi, hôm nay em bị lỡ một lần bắt xe, sẽ không có lần sau đâu ạ.”

“Được rồi, em đi vào thay đồ rồi rửa bát trước đi. Hôm nay đông khách lắm đấy.”

Hạnh vội vã tới phòng thay đồ của nhà hàng, hôm nay ở bệnh viện bệnh nhân đến đông hơn mọi ngày, nên các cô phải ở lại tăng ca, làm cho cô lỡ mất chuyến xe đến cửa quán, cô phải đợi mất mười lăm phút mới bắt được chuyến tiếp theo nên đến muộn hơn.

Hạnh phải thật sự cảm ơn chị quản lý nhà hàng ở đây, cô tìm thấy công việc này lúc học năm nhất đại học, cô làm từ lúc đó đến tận lúc tốt nghiệp đi làm ở bệnh viện.

Thật ra ngay từ đầu cô muốn xin nghỉ, vì sợ công việc ở bệnh viện phải đi trực không đi làm đều được sẽ ảnh hưởng tới quán, nhưng sau khi chị quản lý nghe cô nói chuyện đã nói với cô rằng có thể để cô làm khác với lịch trực ở bệnh viện.

Lúc ấy Hạnh đã rất cảm động, công việc ở quán tuy vất vả, nhưng lương cũng cao, cô lại làm nhiều năm, bỏ cũng rất tiếc, cô chưa từng nghĩ tới chị quản lý sẽ cho cô làm tiếp như vậy.

Hàng ngày nếu như không phải đi trực thì năm giờ Hạnh sẽ tan làm tại bệnh viện, năm rưỡi đến quán làm việc đến mười hai giờ đêm là tan làm, vừa lúc đó có chuyến xe buýt cuối cùng đi qua nhà trọ cô, nếu hôm nào quá đông khách mà cần người hỗ trợ cô sẽ ở lại làm thêm một hai tiếng, lúc ấy chị quán lý sẽ để một bạn nhân viên đưa cô về.

Vì vậy cô thật sự nhớ ơn chị quản lý.

Hôm nay như thường lệ, mười hai giờ đêm Hạnh được tan làm, cô vội vàng thay quần áo để kịp chuyến xe cuối cùng.

“Này, cậu từ từ hãy về, đi ăn đồ nướng với bọn mình đi?”

Hương túm lấy ống tay áo cô kéo lại.

“Không được rồi, hôm nay tớ hơi mệt, để hôm khác tớ đi cùng mọi người nhé.”

Hạnh vội vàng chạy ra ngoài chào chị quản lý, cô sắp bị muộn xe mất rồi.

“Hứ! Làm như báu lắm.”

Hương lẩm bẩm trong miệng rồi cũng thay quần áo ra về.

“Alo, mẹ ạ! Con đang về rồi ạ, sao giờ này mẹ vẫn chưa ngủ vậy? Sáng mai mẹ còn phải ra viện làm kiểm tra nữa mà.”

Hạnh vừa chạy vừa nghe điện thoại.

“Con chưa về mẹ không ngủ được.”

Bà Hiền thở dài một hơi:

“Con đi từ từ thôi, đừng vội, cẩn thận xe cộ.”

Bà thật sự tự hào về cô con gái này, từ lúc đi học đến lúc đi làm, con bé chưa từng để bà phải lo lắng điều gì.

Chồng bà mất sớm, chỉ còn lại ba mẹ con nương tựa vào nhau, một năm sau chồng mất bà thấy sức khỏe yếu hơn mới đi khám bệnh, ai ngờ lại phát hiện ra bị suy thận, từ ấy gia đình đã khó khăn lại càng khó khăn hơn, cũng may nhờ có con bé.

“Được rồi ạ, con phải sang đường đợi xe đây, không xe lại đi mất, mẹ ngủ trước đi nhé, con về ngay ạ.”

“Ừm, cẩn thận con nhé.”

“Dạ.”

Hạnh tắt cuộc gọi nhét vào túi sách, nhìn đường một chút rồi băng qua để sang bến xe buýt bên kia.

Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vừa đi vừa cúi đầu lấy điện thoại ra, thấy màn hình nhấp nháy hiển thị một dãy số lạ, cô nhíu mày suy nghĩ.

Ánh đèn pha rọi chói lóa làm cô khẽ nheo mắt lại, theo bản năng dơ tay lên che mắt lại.

Kéttttt

Bịch

Hạnh chỉ cảm thấy khẽ đau một chút rồi không cảm thấy gì nữa, cả người cô nhẹ nhàng như đang bay, cô chưa từng thấy cơ thể mình thoải mái đến như vậy bao giờ.

Ba cô mất năm năm nay, cô chưa từng được nghỉ ngơi thoải mái một ngày nào, lúc nào cũng vội vã khắp nơi kiếm tiền.

Cô phải chữa bệnh cho mẹ, phải nuôi em trai ăn học. Nên làm sao còn thời gian giành cho bản thân nghỉ ngơi.

Lúc này đây cô lại muốn chiếm một chút thời gian để cơ thể thoải mái như vậy.

Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc Hạnh cũng mở mắt, hình ảnh đầu tiên hiện ra là trần nhà màu trắng tinh, mùi thuốc khử trùng quen thuộc.

Chẳng lẽ cô được đưa vào bệnh viện?
Nghiêm trọng vậy sao? Cô cũng không thấy đau lắm mà.

Hạnh chống tay muốn ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra có một người phụ nữ đang ngục xuống bên cạnh giường, tay nắm lấy tay cô.

Hạnh giật nhẹ muốn kéo tay ra thì người phụ nữ kia liền giật mình tỉnh dậy.

???

Bốn mắt nhìn nhau, người phụ nữ tầm tuổi trung niên, đầu tóc không được gọn cho lắm, có lẽ vì nằm gục xuống giường khiến nó hơi rối.

Bà thấy Hạnh đã tỉnh, ngồi trên giường mở to mắt nhìn chằm chằm bà, lúc này bà mới giật mình đứng dậy, tay chân luống cuống:

“Bác sỹ, bác sỹ...con bé tỉnh rồi!”

“???”

Hạnh hoang mang nhìn người phụ nữ kia, giọng khàn khàn lên tiếng:

“Bác, bác là ai? Sao lại ngồi cạnh cháu vậy ạ?”

“Hạnh! Con không nhận ra dì?”

Lúc này, có ba bác sỹ nối nhau đi vào phòng, bác gái thấy vậy liền chạy tới túm lấy tay áo vị bác sỹ lớn tuổi đi đầu tiên, giọng nói gấp gáp:

“Bác sỹ Giang, ông mau lại xem cho con bé, nó không nhận ra tôi!”

Vị bác sỹ đi đầu vỗ mu bàn tay bác gái trấn an:

“Để tôi xem cho con bé trước.”

Đoàn người đi đến trước giường cô, bác sỹ Giang nở một nụ cười nhân từ hỏi:

“Cháu thấy trong người như thế nào rồi?”

Hạnh nhìn một chút mới ngập ngừng trả lời:

“Cháu thấy rất khỏe, không thấy đau ở đâu ạ.”

Cô không biết mình được đưa vào bệnh viện nào, nhưng dù là ở đâu cũng phải trả viện phí, mà cô thì lại không có tiền dư để nằm viện khi mình không bị làm sao như vậy:

“Cháu có thể xuất viện rồi chứ ạ?”

“Được. Nhưng cho bác hỏi thêm một số việc nữa được không?”

Hạnh ngập ngừng gật đầu.

“Cháu có nhớ mình tên gì không?”

Hạnh cảm thấy lạ khi có người lại hỏi cô có biết tên mình không, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời:

“Dạ biết, cháu tên Hạnh.”

“Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”

“Cháu hai mươi mốt.”

Vị bác sỹ chỉ vào bác gái trung niên đứng ở cửa phòng bệnh:

“Cháu có biết dì kia không?”

Hạnh hoang mang lắc đầu:

“Cháu không biết cô ấy.”

“Vậy cháu có nhận ra bác không?”

Lúc này Hạnh ngập ngừng quan sát ông một lát, cô nhớ là mình chưa từng tiếp xúc với bác sỹ nào lớn tuổi như vậy mà.

 Ở bệnh viện cô làm, bác sỹ lớn tuổi nhất cũng chỉ có bác giám đốc, mà cô cũng gặp qua một lần rồi, không phải vị trước mặt này:

“Cháu không biết, bác có quen cháu ạ?”

Bác sỹ Giang nhíu mày trầm tư:

“Được rồi, trước mắt cháu vẫn phải nằm viện, lúc cháu bị va đập có gây ra chấn động não nhẹ, nên vẫn phải theo dõi vài ngày.”

Hạnh vội vàng níu lấy ống tay áo bác sỹ Giang:

“Bác sỹ,  cháu thật sự không thấy đau ở đâu cả, mẹ cháu còn đang đợi ở nhà, vả lại cháu cũng không có tiền để trả viện phí đâu ạ.”

Sau khi nghe thấy câu nói này, bác sỹ Giang càng nhíu chặt mày hơn.

Con bé này nói cái gì vậy chứ, dù sao nhà cô cũng có một công ty bất động sản đang làm ăn được, nhà ông ngoại cô còn là một tập đoàn lớn, vậy mà lại nói mình không có tiền.

Vả lại mẹ con bé đã mất nhiều năm rồi, sao giờ con bé lại nói mẹ nó đang đợi ở nhà?

Chẳng lẽ là bà mẹ kế kia?

Tuy có rất nhiều thắc mắc trong đầu nhưng bác sỹ Giang vẫn nở một nụ cười nhân hậu, vỗ mu bàn tay cô bé:

“Không có vấn đề gì, không bắt cháu phải trả.”

“Nhưng cháu...”

Dì Hà vội vàng kéo lấy tay Hạnh nắm chặt lấy, quay sang nói với bác sỹ Giang:

“Cảm ơn ông, để tôi chăm sóc con bé, nếu nó có vấn đề gì tôi lại gọi cho ông.”.

“Được rồi, vậy cô để ý con bé, có gì thì bảo y tá gọi tôi.”

“Vâng.”

Sau khi các bác sỹ ra khỏi phòng, dì Hà mới ngồi xuống giường:

“Hạnh, con không nhận ra dì thật sao?”

“Cháu, cháu thật sự không biết cô ạ.”

Đôi mắt dì Hà đỏ ửng, từng giọt nước mắt rơi xuống, bà nghẹn ngào khóc:

“Dì biết, là dì có lỗi với con, đáng lẽ ra hôm ấy dì không nên ra ngoài, dì lẽ ra phải nhìn rõ bộ mặt thật của bọn họ. Hạnh, hãy tha lỗi cho dì, đừng tỏ ra không quen dì được không? Con có giận thì đánh dì mắng dì đi, đừng xa lạ với dì như vậy được không con?”

Hạnh lúc này đã thấy hơi sợ, cô luống cuống tay chân bò xuống giường chạy vụt vào nhà vệ sinh trong phòng đóng chặt cửa lại.

Mấy người này bị làm sao vậy chứ, hết người này đến người khác đến hỏi cô có biết họ không, cô làm sao mà biết được họ.

Bây giờ điều quan trọng nhất là cô phải ra khỏi được đây, mẹ đang chờ cô ở nhà, giờ này chắc chắn mẹ đang rất sốt ruột.

Hạnh với tay xả một ít nước vào bồn rửa mặt, cô muốn tỉnh táo một chút, từ lúc tỉnh dậy đến giờ mọi thứ đều làm cô bị mơ hồ.

Sau khi rửa mặt xong, ngẩng đầu nhìn vào gương...

Gương mặt trong gương rất đẹp, thật sự rất đẹp, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn long lanh, từ chiếc mũi đến đôi môi đều tinh xảo như được đúc thành, làn da trắng như tuyết, mịn màng như bấu được ra nước.

Nhưng điều quan trọng nhất đó là...

Đây không phải cô!!

Tuy cô cũng được mọi người khen xinh đẹp, nhưng cũng không thể sánh được với khuôn mặt cô gái này.

Hạnh bất giác đưa tay lên sờ lên mặt, người trong gương cũng đưa tay lên theo, cô vẫn chưa tin vào mắt mình, mạnh tay bấu một cái lên má:

“Á! Đau quá!”

Không phải mơ, cô thấy đau.

“A a a a........”
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro