Q1 - Chương 18: Đi dạo phố bị làm khó dễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Q1 – Chương 18: Đi dạo phố bị làm khó dễ

Editer: Phong Miên

"Chuyện xưa kế tiếp cháu giảng là, người cổ đại đọc sách như thế nào." Cố Hi lại nói, "Người cổ đại thi Trạng Nguyên, làm đại quan, nhưng bọn họ cũng là từ dân chúng từng bước một đi lên. Mọi người biết thời điểm bọn họ đọc sách mệt mỏi, chịu không nổi muốn nghỉ ngơi, muốn ngủ, bọn họ nên làm sao bây giờ sao?"

"Ngủ?"

"Đánh trượng?"

"Nhờ ba mẹ quản?"

Đại gia tới hứng thú, bắt đầu thảo luận.

Cố Hi lắc đầu, cười nói: "Không phải, bọn họ dùng một cái dây thừng cột vào trên xà nhà, sau đó buộc lên đầu chính mình......" Nói, Cố Hi lấy ra một sợ dây thừng thị phạm, "Mọi người, chính là như vậy, nếu cháu mệt nhọc, đầu liền sẽ trầm đi xuống, đầu trầm xuống, liền sẽ kéo dây thừng căng ra giữ chặt, sau đó liền sẽ đau, đau xót xong chính mình liền tỉnh. Dùng loại biện pháp này, cũng sẽ không thương tổn chính mình, có thể thấy được bọn họ cỡ nào nỗ lực đọc sách."

"Thế nhưng còn có loại này biện pháp, người cổ đại thật thông minh."

"Chính là a, vì đọc sách, bọn họ thật là liều mạng."

"Vị đại thúc này, bọn họ không phải vì đọc sách mới liều mạng đâu." Cố Hi lại nói.

"Vậy là vì cái gì?"

"Đúng vậy, không phải vì đọc sách như vậy liều mạng làm gì?"

Cố Hi cười cười, hỏi thôn trưởng: "Thôn trưởng a bá, bá đưa con trai bá đi học, đưa cháu trai bá đi học, là vì cái gì?"

Lý thôn trưởng nói: "Đương nhiên là vì có tiền đồ a."

Cố Hi gật đầu: "Đúng vậy, con của chúng ta đọc sách là vì tiền đồ, cổ nhân đọc sách cũng là vì tiền đồ. Cổ đại quan lớn không có khả năng để người thất học làm, chúng ta hiện tại công nhân cũng không có khả năng để người thất học làm. Ví như thôn trưởng, thôn trưởng không biết chữ thì cũng không được làm thôn trưởng. Thôn trưởng a bá, cháu nói đúng không?"

"Đúng vậy, thôn trưởng phải đến văn phòng huyện tham gia họp, còn muốn viết báo cáo, viết chứng minh, không biết chữ làm như thế nào?" Lý thôn trưởng có chút xúc động nói.

"Cho nên hôm nay, thôn trưởng nhận thức đến tầm quan trọng của việc đọc sách, liền mở lớp dạy vỡ lòng cho thôn chúng ta. Cháu một cái học sinh trung học ngày thường không có việc gì làm, xung phong nhận việc vì mọi người tới đi học. Cháu hy vọng sau này người Lý gia thôn chúng ta đi ra ngoài đều sẽ biết chữ, chính là không có lên lớp qua, mọi người cũng biết cái họ Lý này viết như thế nào, chúng ta Trung Quốc viết như thế nào, ba mẹ hai chữ viết như thế nào. Ở chỗ này, chủ yếu vẫn là thôn trưởng a bá tính giác ngộ cao, hắn hy vọng mọi người đều có tiền đồ. Chúng ta vỗ tay cảm ơn thôn trưởng a bá."

Cố Hi đi đầu, tiếng vỗ tay bạch bạch bạch vang lên, các thôn dân cảm kích nhìn Lý thôn trưởng.

Lý thôn trưởng phát hiện, chính mình ngày thường là xem thường Lý Ái Quốc người này. Tuy rằng trước kia, ham ăn biếng làm, nhưng người ta có cái ba ba là một tay làm việc giỏi, có cái mụ mụ khôn khéo, có cái ca ca tham gia quân ngũ, có cái tỷ tỷ gả đến huyện thành, nhân gia có tư bản ham ăn biếng làm a. Hiện tại vợ chồng Lý Đại Ngưu đi rồi, nhân gia lập tức liền đứng lên tới, thuyết minh nhân gia trước kia chính là thông minh.

Lại xem hiện tại, tiểu tử này đem công lao đều đẩy cho chính mình, đủ thấy cậu cơ linh.

Kế tiếp, Lý thôn trưởng bắt đầu nói chuyện, hắn cũng có tính toán: "Mọi người bất mãn mà nói, Lý gia thôn chúng ta dân cư không ít, nhưng là bởi vì không có thầy giáo, thế hệ trước chúng ta này đó không biết chữ còn chưa tính, tiểu hài tử sáng sớm liền muốn đi đến ba bốn km đường đi để đến thôn khác đi học, thật sự là quá vất vả. Thậm chí nếu ở trong thôn khác bị khi dễ, chúng ta cũng không biết. Liền tính đã biết có thể chạy tới nơi, nhưng tiểu hài tử đã bị khi dễ, chúng ta lại có thể làm thế nào?"

Cố Hi cười chết trong lòng, những lời này còn không phải là Cậu nói dùng để thuyết phục Lý thôn trưởng sao?

"Cho nên ta quyết định, hướng văn phòng huyện xin, tiểu học của Lý gia thôn một lần nữa thành lập." Lý thôn trưởng nói.

Bạch bạch bạch bạch......

Lại là một tràng vỗ tay vang dội.

Thời gian nửa giờ, qua đi thực mau.

Chờ đến thời điểm kết thúc lớp học, Cố Hi vị đại thúc vừa rồi kia: "Thúc, trong nửa giờ này, thúc có học được chữ không?"

Vị đại thúc kia cười to: " Tiểu tử ngươi, thúc thực đúng là học được hai chữ, một là chữ Lý, một là chữ ba."

"Ta cũng học xong một chữ mẹ này."

"Ái Quốc." Thôn trưởng Lý gọi lại Lý Ái Quốc, hai người đi ở phía sau, "Ái Quốc, ta sẽ đi xin mở lớp tiểu học, điều này thì không khó khăn lắm, thôn chúng ta vốn dĩ liền có trường tiểu học, hơn nữa phụ cận thôn chúng ta còn có bộ đội đóng quân, trong bộ đội cũng có không ít đứa nhỏ muốn đi học, cho nên chính là vì tạo điều kiện cho bộ đội, chính phủ huyện cũng sẽ đồng ý thôi." Thôn trưởng Lý nói tới đây, lại dừng một chút, "Còn có tiền lương của cháu ta cũng có thể đi xin trợ cấp cho cháu, nhưng là một khi trường tiểu học mở ra, liền chỉ có một người là cháu làm thầy giáo thôi sao?"

Cố Hi nói: "A bá, thúc giúp cháu thống kê dân số, sau đó xem một chút trong thôn còn có học sinh trung học hay không, nếu không có học sinh trung học thì chính là học sinh tiểu học đã tốt nghiệp cũng được. Học sinh tiểu học đã tốt nghiệp dạy niên cấp thấp cũng là dư dả. Nếu thực sự không có ai, chỉ có một người là cháu mà nói, vậy thì một mình cháu tới dạy cũng được."

"Một mình cháu có làm được không?" Thôn trưởng Lý sợ Cố Hi chỉ là mạnh miệng.

"Được, trong lòng cháu tự có cân nhắc." Những năm 57, học sinh tiểu học thực sự không có thứ quan trọng gì muốn học.

"Được, nếu vẫn là cái dạng này mà nói, a bá xin cho cháu 3 phần tiền lương của thầy giáo." Nói cách khác một tháng tiền lương liền có 15 khối, phiếu thịt 3 cân, 30 cân lương thực.

"Cảm ơn a bá." Cố Hi đương nhiên sẽ không cự tuyệt, "A bá, cháu muốn vào thành một chuyến, sau đó đi mua ít sách, thuận tiện đi địa phương khác xem một chút tình huống dạy học của bọn họ, ngài có thể viết cho cháu cái giấy chứng minh không ạ?"

"Cháu muốn đến nơi nào xem?" Lý thôn trưởng hỏi.

"Thượng Hải a."

Cố Hi lấy được thư giới thiệu, trưa ngày hôm đó hai cha con liền vào thành. Sau khi vào thành trước liền cùng Lý nhị thẩm chào hỏi, nhờ bà buổi sáng hỗ trợ nhặt trứng gà trong ổ.

Cố Hi ngồi xe bò trong thôn đi, đến huyện thành cho nhân gia một cái trứng gà luộc làm lộ phí. Đến huyện thành vừa đúng hai giờ rưỡi, quen cửa quen nẻo cậu trước tiên đi một chuyến đến nhà Lý Hỉ Mai.

Lý Hỉ Mai đi nhà xưởng làm việc, công việc theo sản phẩm, một kiện 2 phân tiền, một ngày cũng liền được 1 mao tiền, một tháng 3 đồng tiền, chỗ tốt duy nhất chính là dễ dàng xin nghỉ.

Nếu không phải Cao Lượng ở phân xưởng, công việc này cũng không tới phiên nàng.

Cho nên thời điểm Cố Hi mang theo Tiểu Thành Đồ đến, Lý Hỉ Mai cũng không có ở nhà, nhưng thật ra có Cao mẫu cùng Cao Đại Bằng ở nhà. Nhìn thấy Cố Hi, Cao mẫu có chút ngoài ý muốn: "Ái Quốc, cháu đến chơi? Hay trong nhà có việc gì sao?"

Cao Đại Bằng đi theo kêu một tiếng: "Tiểu cữu cữu."

"Cao nãi nãi, Đại Bằng biểu ca." Tiểu Thành Đồ cũng đi theo kêu.

"Dạ." Cố Hi trả lời, từ trong túi lấy ra một túi hạt dẻ, ước chừng nặng khoảng 3 cân, "Đây, cầm đi ăn." Sau đó lại lấy ra 3 cân rau xanh đưa Cao mẫu, "Thím, trong nhà không có việc gì. Cháu là đến huyện thành nhìn một chút, sau đó ngày mai cháu muốn đi Thượng Hải một chuyến, phỏng chừng cần khoảng 3 4 ngày, Thành Đồ một người ở nhà cháu cũng không yên tâm, cháu nghĩ nhờ thím hỗ trợ chiếu cố một chút." Cậu liền sợ Tiểu Thành Đồ một người ở tại trong nhà, lại đi theo Song Đản lên núi. Lên núi không có gì, nhưng là khi cậu không ở bên cạnh, một đứa nhỏ xảy ra sự cố liền làm sao bây giờ.

"Không có việc gì, liền ở lại nơi này, vừa vặn làm bạn cùng Đại Bằng." Cao mẫu sảng khoái đáp. Hướng về lúc trước Cố Hi đưa sữa bột cùng sữa bột lúa mì, Cao mẫu cũng sẽ không cự tuyệt. Huống chi lần này lại lấy tới đồ ăn vặt cùng ra xanh. Ba cân rau xanh, bọn họ có thể ăn trong ba ngày. Không nghĩ tới hiện tại Ái Quốc càng ngày càng hiểu chuyện.

"Bà nội, cái này ăn ngon thật, đây là cái gì a?" Cao Đại Bằng hỏi. Nóng hầm hập, còn thơm thơm ngọt ngọt, còn thực bột.

"Đây là hạt dẻ." Tiểu Thành Đồ nói, "Buổi sáng ta cùng ba ba lên núi hái."

"Hạt dẻ? Ta không có ăn qua." Cao Đại Bằng nói, lại bóc một viên.

"Đây là hạt dẻ, chẳng qua huyện thành không có, Cung Tiêu Xã cũng không bán thứ này, cũng chỉ có người trong thôn các ngươi lên núi hái mới có." Cao mẫu nói, đưa cho Cao Đại Bằng một nắm, "Một ngày chỉ có thể ăn từng này, muốn ăn từ từ."

"Đã biết." Cao Đại Bằng không cao hứng trả lời.

"Ái Quốc, cháu đi Thượng Hải muốn làm gì?" Cao mẫu không quên chính sự.

"Tiểu học ở Lý gia thôn chúng cháu muốn mở của lần nữa, cháu được làm thầy giáo của trường tiểu học, vì vậy cháu muốn đi Thượng Hải để nhìn xem bên kia tình huống giáo dục như thế nào." Cố Hi nói. Xem cái rắm, Cậu chính là muốn đi Thuợng Hải chơi, sau đó nhìn xem bên đó có đồ vật gì cậu muốn mua hay không.

"Thật sự a? Tốt như vậy?" Cao mẫu cũng vì Cố Hi mà cao hứng, "Làm thầy giáo trường tiểu học khá tốt, cháu cần nỗ lực hơn."

"Cảm ơn thím." Cố Hi nói, "Vậy thím vội trước, cháu cùng Thành Đồ đi trước, ngày mai cháu đem đứa nhỏ đưa lại đây."

"Được, có chuyện gì tuỳ thời lại đây, chúng ta đều là người một nhà."

"Vâng."

Cố Hi mang theo Tiểu Thành Đồ đi đến đại lâu bách hoá, nhìn một chút vải bên trong. Chủng loại vải không nhiều lắm, màu sắc thì càng thiếu, chỉ có mấy màu cơ bản như xanh quân đội, xanh lam, xám, trắng.

Sau đó lại đi nhìn giày cùng quần áo thành phẩm. Thời điểm Cậu nhìn đến xe đạp, quả thực không dời tầm mắt ra được. Không phải bởi vì tham tưởng chiếc xe đạp kia, mà đây là xe đạp có đèn xe. Dưới tình huống ở nông thôn còn không có phổ cập đèn điện, đèn xe quả thực được Cố Hi yêu thích không thôi.

Cố Hi lại cẩn thận nhìn một chút, đèn xe này là dùng pin. Nếu đem xe đạp mua trở về, cũng liền có thể giải quyết nhu cầu đèn điện trong nhà.

"Xem liền xem, ngươi chớ có sờ mó lung tung, sờ hỏng rồi ngươi có bồi thường được không?" Người phục vụ vội vàng lại đây ngăn cản.

Đây là một người phụ nữa dùng mắt lé xem người.

Cố Hi cười cười: "Xe đạp này làm từ bột mì hả? Chỉ sờ sờ liền sẽ hỏng?"

"Ngươi biết cái gì?" Người phục vụ nói, "Tay ngươi bẩn như vậy, ở trên mặt lưu lại dấu vết thì làm sao bây giờ?"

"Ta xem miệng ngươi bẩn như vậy, nước miếng phun ở trên mặt thật sẽ hỏng." Cố Hi nói.

"Ngươi...... Đồng chí này sao ngươi lại nói chuyện như vậy? Ngươi người này thật không có lễ phép, quá không có giáo dưỡng." Người phục vụ thở phì phì nói. Bình thường người nhà quê tới công ty bách hoá vừa bị các nàng nói, cũng không dám cãi lại, không nghĩ tới nam nhân này còn dám cãi lại, nói chuyện còn ác độc như vậy.

"Ta như thế nào không có giáo dưỡng? Đồng chí chủ tịch nói, muốn yêu thương quan tâm nhân dân lao động, dân chúng chúng ta là người làm vườn vất vả, cần cù lại đáng yêu, ta bất quá là sờ soạng một chút xe đạp, ngươi lại nói là ta dơ, lại l nói ta bồi thường không nổi, ngươi đây là không tán thành lời nói của đồng chí chủ tịch, không xem nhân dân lao động chúng ta là người có phải không, ta muốn đi đồn công an tố cáo ngươi, tố cáo ngươi không đi theo bước chân của đảng, tố cáo ngươi không có giác ngộ." Cố Hi nói.

Thời buổi này, không đi theo bước chân của đảng là tội rất nghiêm trọng.

"Ngươi..... Ngươi..... Ngươi không cần đổ oan ta, ta khi nào thì không đi theo bước chân của đảng?" Người phục vụ tức đến nỗi mặt mũi trắng bệch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro