Q1 - Chương 2: Ta không cứng nổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editer: Phong Miên

Cố Hi nghe tiếng nói của người bên ngoài, biết được một phương hùng hổ doạ người kia chính là người nhà chồng của Lâm quả phụ. Mà thanh âm nữ nhân đang cầu tình cho hắn, hẳn là chị gái cùng cha khác mẹ của hắn Lý Hỉ Mai.

Cố Hi lạnh lùng cười, nếu cậu tới, Lâm quả phụ còn nghĩ ăn vạ, làm cậu nuôi đứa con của Lâm quả phụ gian díu cùng em chồng cô ta, cửa đều không có đâu. Nâng cái trán bị đánh sưng, Cố Hi xuống giường. Thân hình Lý Đại Ngưu cao lớn, Trương Nhị Thuý lớn lên xinh đẹp, nguyên chủ kết hợp ưu điểm của hai người bọn họ, vô luận là dáng người hay là tướng mạo, vẫn là đặc biệt tốt.

Cậu mặt không một biểu tình kéo cửa ra.

Bên ngoài một trận náo loạn, bị thanh âm mở cửa thình lình quấy nhiễu. Lý Hỉ Mai là người thứ nhất lấy lại tinh thần: "Em trai, em tỉnh rồi? em không sao chứ? Bác sĩ.... Bác sĩ mau tới đây, em trai của tôi tỉnh rồi."

"Lý Ái Quốc ngươi rốt cuộc cũng chịu dậy, ngươi không giả chết nữa? Ngươi nói, ngươi đối với chị dâu ta làm ra sư việc như vậy, phải giải quyết như thế nào?"

"Ta.... Ta không muốn sống nữa, ta thực sự không muốn sống nữa....." Lâm quả phụ nhu nhược khóc thút thít.

"Lý Ái Quốc, ngươi cho rằng Lâm gia thôn chúng ta không có ai phải không? Ngươi dám đối với quả phụ dở trò đồi bại."

"Đúng vậy, loại người này đặt ở cổ đại liền báo quan."

"Báo cảnh sát, báo cảnh sát tố cáo hắn dở trò đồi bại."

"Không được, các ngươi không được bắt em trai ta." Lý Hỉ Mai khóc lóc cầu tình, "Cùng lắm thì.......... Cùng lắm thì em trai ta..... cưới...."

"Chị hai." Cố Hi đánh gãy lời nói của cô ta, "Ta bị bọn họ đánh thành trọng thương nằm viện, chị báo cảnh sát chưa?"

"Cái này...." Lý Hỉ Mai sửng sốt, đầu cô ta còn chưa kịp phản ứng. "Ái Quốc, loại chuyện như thế này làm sao có thể báo cảnh sát, em......" Ngươi đây là tội hiếp dâm a.

"Chị hai, đi báo cảnh sát." Khuôn mặt Cố Hi trầm xuống, trên khuôn mặt đẹp trai còn có vài vết xanh tím.

"Chính là......."

"Đi." Thanh âm của Cố Hi tăng lên.

"Không được đâu em trai, em đây là tội hiếp dâm, vạn nhất......."

Ánh mắt Cố Hi nheo lại: "Em không có hiếp dâm cô ta, một quả phụ hạ tiện em còn chướng mắt, chị đi báo cảnh sát, nếu em thực sự hiếp dâm cô ta, em nguyện ý tiếp thu xử phạt."

"Lý Ái Quốc ngươi có ý gì?"

"Lý Ái Quốc ngươi khinh người quá đáng."

"Lý Ái Quốc, ta liều mạng với ngươi."

Nói, đám người Lâm quả phụ muốn xông lên đánh người.

"Câm miệng, đều là người nào, ồn ào nhốn nháo, nơi này là bệnh viện, đều đi ra ngoài cho ta." Bác sĩ mặc áo blouse trắng đi tới, liếc mắt nhìn Lý Ái Quốc một cái, "Tỉnh lại liền có thể xuất viện, trong bệnh viện đừng gây sự, bằng không tất cả đều tiến vào cục cảnh sát cho ta."

"Thực xin lỗi bác sĩ, thực là gây phiền toái cho các ngươi." Cố Hi lễ phép nói, lại nhìn Lý Hỉ Mai bên cạnh một tấc cũng không rời, "Chị, trước tiên chị đi làm thủ tục xuất viện cho em. Còn các người....... Muốn đổ oan cho ta, cửa đều không có đâu, chúng ta đi Cục cảnh sát."

"Ta nhổ vào, được lắm Lý Ái Quốc, đi liền đi, chúng ta còn sợ ngươi sao."

"Đúng vậy, chúng ta đều tận mắt nhìn thấy, ngươi dở trò đồi bại còn không dám thừa nhận."

"Vậy cùng đi Cục cảnh sát." Cố Hi cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, "Chị, sau khi chị làm tốt thủ tục xuất viện, liền tới Cục cảnh sát chờ em." Nói, Cố Hi đi nhanh rời đi.

Nhìn Cố Hi rời đi, Lâm quả phụ liền kéo Lâm tiểu thúc lại: "Thật sự đi Cục cảnh sát?"

"Đi, sợ cái gì."

"Nhưng......"

"Đừng nhưng nhị gì cả, chúng tôi một đám người đều nhìn thấy, không phải hắn chống chế là được, chúng ta đều là nhân chứng."

Cục Cảnh Sát

"Đồng chí cảnh sát, chúng tôi muốn tố cáo Lý Ái Quốc đối với chị dâu tôi dở trò đồi bại."

"Đúng vậy, chúng tôi những người ở đây đều nhìn thấy, đồng chí cảnh sát, súc sinh Lý Ái Quốc này không phải người mà."

"Đồng chí cảnh sát, tôi oan uổng lớn a, tôi không muốn sống nữa."

"Đồng chí cảnh sát, cầu xin anh làm chủ cho chúng tôi."

"Câm miệng." Cảnh sát nghe đầu cũng đau, "Rốt cuộc sao lại thế này, một người nói, ai là người bị hại, người bị hại tới nói."

Lâm quả phụ bước ra từ trong đám người, một bộ dáng mềm yếu. "Đồng chí cảnh sát, tôi..... tôi là người bị hại."

"Được, chị tới nói, rốt cuộc sao lại thế này?" Cảnh sát hỏi.

"Sự tình là như thế này, Lý Ái Quốc.......... Lý Ái Quốc là súc sinh chết không tiếc, ỷ vào có một anh trai tham gia quân ngũ, điều kiện trong nhà cũng không tệ, cho nên luôn đùa giỡn tôi, tuy rằng tôi là một quả phụ, nhưng là tôi vẫn luôn cùng hắn bảo trì khoảng cách, các anh cũng biết, trước cửa quả phụ nhiều thị phi, hắn không biết xấu hổ tôi còn muốn mặt mũi đâu." Lâm quả phụ một bên khóc thút thít, một bên tiếp tục nói, "Thẳng đến buổi tối hôm qua, Lý Ái Quốc đột nhiên xông vào trong nhà của tôi, hắn ép tôi.... Không phải hắn cưỡng gian tôi."

"Đúng vậy, hôm nay tôi phát hiện chị dâu tôi không có đi làm, sợ rằng phát sinh tình huống không may, thời điểm đi xem liền phát hiện...... phát hiện......." Lâm tiểu thúc mặt đỏ lên, "Phát hiện cửa trong phòng không khoá, Lý Ái Quốc cùng chị dâu tôi nằm ở trên giường. Hơn nữa chị dâu..... chị dâu còn bị hắn dùng dây thừng trói lại."

"Đúng vậy, chúng tôi cũng thấy." Nguời Lâm gia thôn nói, "Hôm nay tôi cùng Lâm Nhị Đảng cùng đi tìm Lâm quả phụ, thật là........ Thật là nói ra đều cảm thấy hổ thẹn."

Cảnh sát nhíu mày: "Lý Ái Quốc đâu? Có đến không?"

"Đến." Cố Hi đi đến trước mặt cảnh sát, trên mặt hắn còn có thương tích, trừ bỏ vết xanh tím không nói, còn có nước thuốc màu đỏ, nhìn thoáng qua có chút khủng bố.

"Đối với lời cáo buộc của bọn họ, cậu giải thích như thế nào?" Cảnh sát hỏi.

Cố Hi nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi muốn tố cáo bọn họ, tố cáo Lâm quả phụ cưỡng gian tôi, tố cáo bọn họ đánh đập tôi, muốn bọn họ bồi thường cho tôi."

Phốc..... cảnh sát nghe xong nhịn không được cười ra tiếng: "Cậu choáng váng? Một người phụ nữ cưỡng gian cậu?"

"Tôi xem không phải choáng voáng, là nước vào đầu mới đúng." Cảnh sát bên cạnh đi theo nói.

"Đồng chí cảnh sát, tôi có chứng cứ, tôi có thể lấy ra chứng cứ." Cố Hi nói.

"Hả? Chứng cứ đâu?" Cảnh sát hỏi.

Cố Hi nhìn nhìn người tại hiện trường, im lặng một chút, sau đó lại nói: "Có thể tìm chỗ ít người lấy ra không? Người nhiều quá, tôi.... Tôi lấy ra có vẻ không quá thích hợp."

"Hả, sao lấy ra chứng cứ còn làm ra vẻ như vậy." Cảnh sát mắt trợn trắng.

"Đồng chí cảnh sát, chủ tịch có nói qua, chúng ta không thể oan uổng bất luận một người dân nào, đồng chí cảnh sát là bạn tốt của nhân dân, là người công bằng công chính vô tư nhất, cho nên tôi có chứng cứ, đồng chí cảnh sát cũng nên cho tôi cơ hội lấy ra có phải hay không?" Cố Hi nói.

"Đây thật là lời chủ tịch nói qua?" Cảnh sát hoài nghi, hắn cũng xem qua lời trích của chủ tịch, hắn cảm giác mình không có thấy qua lời nói này đâu?

"Là thật, lời nói có đạo lý như vậy, trừ bỏ chủ tịch còn ai có thể nói ra được?" Cố Hi nghiệm trang nói.

"Tôi thấy tên súc sinh này đang nói lời vô nghĩa đâu."

"Lý Ái Quốc ngươi bốc phét, ngươi tiếp tục bốc phét, hôm nay ngươi đối với chị dâu ta dở trò đồi bại, ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời."

"Im lặng." Cảnh sát đứng dậy, "Được, cho cậu một cơ hội, đến phòng thẩm vấn riêng."

Tiếp theo, cảnh sát mang theo Cố Hi đi đến phòng thẩm vấn.

"Nói đi, chứng cứ của cậu là cái gì?" Cảnh sát hỏi.

"Tôi có hai chứng cứ." Cố Hi nói, "Chứng cứ thứ nhất, ba mẹ tôi vừa qua đời, ngày hôm qua tâm tình tôi không được tốt, mới có thể đi uống rượu, kết quả trên đường từ trên huyện trở về nhà, tôi say nên ngã ở bên đường, sau đó mơ mơ màng màng cảm giác có người đỡ tôi, tôi tưởng đó là mẹ tôi. Thời điểm đó, tôi mơ hồ còn có chút ấn tượng, nghe được bên tai có một nam một nữ đang nói chuyện, cái gì mang thai a, giá hoạ a linh tinh. Tôi hiện tại ngẫm lại, tám phần là Lâm quả phụ gian díu với nguời khác rồi mang thai, muốn tôi gánh trách nhiệm. Chuyện này cũng đơn giản, chúng ta cho Lâm quả phụ đi kiểm tra một chút liền biết, cô ta nói tôi với cô ta tối hôm trước là lần đầu tiên, nếu cô ta mang thai, đứa nhỏ khẳng định không phải của tôi."

"Vậy nếu cô ta không có thai thì sao, ngộ nhỡ do cậu say nên nghe lầm?" Cảnh sát hỏi.

"Tôi đây.... Tôi còn có chứng cứ thứ hai." Nói đoạn, Cố Hi cúi đầu thấp xuống, cả người như mất hết sức lực không còn một tia sinh khí.

"Chứng cứ thứ hai là cái gì?" Cảnh sát hỏi.

"Tôi..... tôi....." Thanh âm Cố Hi càng ngày càng nhẹ, "Tôi có một anh trai, năm nay 26 tuổi, đã là trung đội phó........."

Cảnh sát nghe xong, không khỏi tức giận: "Lý Ái Quốc ngươi được a, ngươi tưởng lấy anh trai ngươi áp ta, ngươi đây là......"

" Không không không....... Không phải." Cố Hi chặn lại lời nói của cảnh sát, "Ý của tôi muốn nói là, anh trai tôi đem con của ảnh quá kế cho tôi làm con thừa tự."

"Cậu có ý tứ gì?" Cảnh sát nghe xong có chút hồ đồ.

"Anh trai tôi là trung đội phó, khẳng định nuôi được đứa nhỏ, có cái lý do gì mà đem con của ảnh quá kế cho tôi? Bởi vì....... bởi vì tôi không thể sinh đứa nhỏ." Cố Hi lại cúi đầu thấp xuống, "Tôi khi còn nhỏ nghịch ngợm, có một lần vui chơi quá trớn té ngã, đem..... đem chân giữ làm bị thương rồi, thấy nữ nhân liền.... liền không cứng lên nổi."

Trong phòng thẩm vấn một mảnh yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, cảnh sát vỗ vỗ bả vai Cố Hi: "Người anh em, ngươi đừng đau lòng." Cốt truyện này.... thực quang co a.

"Tôi không buồn, tôi..... tôi có thể xin anh không cần đem chuyên này nói cho người khác được không? Tôi.... Tôi còn muốn một chút mặt mũi a." Cố Hi.

Là nam nhân, cảnh sát đồng tình nhìn Cố Hi, đương nhiên cũng biết loại chuyện này quan hệ đến mặt mũi của nam nhân, cho nên sảng khoái đáp ứng: "Được, cậu yên tâm, về những người đó, bây giờ cậu muốn làm sao?"

"Bọn họ........ tôi cũng mặc kệ, bọn họ phải bồi thường tổn thất cho tôi." Cố Hi nói.

"Được, tôi đi nói với bọn họ." Cảnh sát nghĩ nghĩ, lại an ủi, "Tôi biết một vị bác sỹ trung y, y thuật không tồi, hôm nào cậu tới tìm tôi, tôi giới thiệu cậu đi xem bệnh." Cảnh sát đương nhiên không có hoài nghi qua lời nói của Cố Hi, thời buổi này con người vẫn rất là thành thật chất phác, huống chi việc này còn liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân.

"Thật sự? Vậy liền cảm ơn anh." Trong mắt Cố Hi tràn ngập hy vọng.

Sau khi cảnh sát cùng Cố Hi từ phòng thẩm vấn đi ra ngoài, liền cho Cố Hi ngồi một bên, sau đó liền gọi Lâm quả phụ đi vào. Một lát sau, cảnh sát đi ra, lại đem tiểu thúc Lâm gia gọi vào.

Lại một lát sau, cảnh sát cùng Lâm quả phụ, Lâm tiểu thúc đều đi ra ngoài, nhìn đến Cố Hi còn ngồi ở bên ngoài, sắc mặt Lâm quả phụ cùng Lâm tiểu thúc liền cứng ngắc. Lâm tiểu thúc đi đến trước mặt Cố Hi: "Chuyện này là chúng tôi đổ oan cho cậu, rất xin lỗi, tiền thuốc men chúng tôi sẽ bồi thường cho cậu."

"Còn có bồi thưòng." Cảnh sát ở phía sau liền nói thêm. Ai kêu Lâm quả phụ cùng Lâm tiểu thúc thiếu đạo đức như vậy, hai người có gian tình còn có đứa nhỏ, thế nhưng liền muốn cho người khác gánh tiếng xấu, lại giúp bọn họ nuôi đứa nhỏ.

Thật là không có gặp qua người không biết xấu hổ như vậy.

"Đúng đúng đúng, còn có bồi thường, tiền thuốc men thêm bồi thường, đồng chí cảnh sát nói bồi thường cho cậu 100 tệ." Lâm tiểu thúc nói, "Cậu xem được không?"

"Được, vậy khi nào đưa tiền cho tôi?" Cố Hi hỏi.

"Điều kiện trong nhà của chúng tôi cũng không tốt, tiền......" Ý tứ của Lâm tiểu thúc, có thể kéo dài mấy ngày được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro