185

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyên mục gặm truyện ngọt 💝😋

Truyện Đam Mỹ

Tên Truyện: 穿成黑心莲的沙雕徒弟
               Xuyên Thành Đồ Đệ Ngốc Nghếch Của Hắc Tâm Liên
              
Tác giả: 卷耳猫猫
               (Quyển Nhĩ Miêu Miêu)

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ😝

VUI LÒNG KHI LẤY BÀI ĐÃ DỊCH VÀ EDIT NÀY XIN HÃY ĐỂ LẠI NGUỒN Ạ, CẢM ƠN!! 😘

___________________

Xuyên Thành Đồ Đệ Ngốc Nghếch Của Hắc Tâm Liên.

Chương 185: Một chữ tình này quá hại người rồi.

Hứa Mộ Ngôn khịt khịt mũi, bỗng có hơi trẻ con nói: "Thanh âm của ta rất thô, không êm tai bằng chim sơn ca."

"Ngươi là đang tức giận sao?" Ngọc Ly Sinh buồn cười hỏi: "Không phải người xuất gia nên lòng dạ rộng lượng, từ bi hỉ xả sao? Ta cũng chỉ là thuận miệng nói thôi mà, sao ngươi lại tức giận rồi?"

Hứa Mộ Ngôn cổ quái nói: "Lời này sai rồi, ngươi chỉ nghe câu người xuất gia lòng dạ từ bi, vậy ngươi có từng nghe qua câu, một câu nói hay làm ấm ba mùa đông, một lời cay độc hại người lạnh sáu tháng hay chưa*."

Ngọc Ly Sinh nói: "Có nghe qua, vậy thì sao chứ?"

"Ngươi có biết, thứ sắc bén nhất trên cơ thể người dễ tổn thương người khác hơn cả lưỡi dao, là cái gì không?" Hứa Mộ Ngôn đột nhiên đặt câu hỏi, một đôi mắt to tròn sáng lấp lánh trong bóng tối, hệt như một ngôi sao đang nhấp nháy chiếu sáng trên bầu trời đêm.

Ngọc Ly Sinh nhịn không được mà cúi đầu liếc qua, rất nhanh đã dời ánh mắt sang chỗ khác.

Sau đó lại cúi đầu liếc qua, rồi lần nữa dời ánh mắt đi.

Mãi cho đến khi hắn lần thứ ba đưa liếc mắt nhìn, thì Hứa Mộ Ngôn mới chợt "A" lên một tiếng, đưa hai tay xuống che lấy phía dưới, nhìn qua như đang rất tức giận.

Vốn dĩ khuôn mặt trắng bệch, thế mà giờ phút này đã đỏ lên, tiểu đạo sĩ mặt đỏ tới mang tai, cắn răng thấp giọng mắng: "Ngươi……. Ngươi…….. Ngươi suy nghĩ không sạch sẽ!"

Ngọc Ly Sinh: "......."

Hắn cũng đâu có nhìn đến chỗ không nên nhìn đâu.

Chẳng qua chỉ là cảm thấy ánh mắt của tiểu đạo sĩ, thật sự sáng rực rỡ như ngôi sao.

Trong đêm tối có một loại ánh sáng ấm áp kỳ lạ bao phủ, nên mới không nhịn được mà đưa mắt nhìn sang.

Nhưng lại sợ bản thân sẽ chìm đắm trong đó, cho nên mới không dám quang minh chính đại nhìn trực diện, chỉ có thể nhanh chóng liếc vài cái rồi thôi.

"Ta……. Không có nhìn đến chỗ đó."

Trông thấy chỗ mà tiểu đạo sĩ đang che, đôi mày rậm của Ngọc Ly Sinh cau lại, rất nhanh trên mặt đã lộ ra thần sắc giễu cợt .

Ngọc Ly Sinh nói: "Ngươi che cái gì mà che? Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi, chưa đánh đã khai sao?"

"Từ khi nào mà ta chưa đánh đã khai, rõ ràng chính là ngươi đã nhìn……. Chỗ này của ta, cho nên……. Cho nên ta mới……."

Hứa Mộ Ngôn khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng bò ra khỏi ngực Ngọc Ly Sinh.

Cảm thấy mặt của mình rất nóng, nhiệt khí sôi trào lên.

Thấy ánh mắt của Ngọc Ly Sinh đang quang minh chính đại nhìn qua, Hứa Mộ Ngôn càng thêm thẹn thùng, hận không thể một đao chém đứt mình.

Hứa Mộ Ngôn hắng giọng, vội vàng nghiêm trang nói: "Được rồi, ngươi vẫn chưa trả lời ta, thứ sắc bén nhất  trên cơ thể người, dễ  tổn thương người khác hơn cả lưỡi dao là cái gì."

Ngọc Ly Sinh không đáp, vốn dĩ hắn cũng chẳng có chút hứng thú gì với câu hỏi kỳ lạ cổ quái này, nên cũng lười đoán.

Có thể thấy được tiểu đạo sĩ vẫn luôn che lấy cơ thể mình, đây còn không phải là đang giấu đầu lòi đuôi hay sao?

Rõ ràng chính là đang muốn nói ra loại chuyện kia ấy mà.

Chẳng lẽ nói, nhanh như vậy mà đuôi cáo của tiểu đạo sĩ đã lòi ra rồi?

Lại còn nói suy nghĩ hắn không sạch sẽ, có thể nói ra loại chuyện hạ lưu đến cực điểm này, quả thực không biết liêm sỉ.

Ngọc Ly Sinh cười lạnh một tiếng, bởi vì cảm thấy loại suy nghĩ muốn thân cận với tiểu đạo sĩ, khiến hắn vô cùng chán ghét, trầm giọng nói: "Ngươi đã nói đáp án ra cho ta biết rồi."

Hứa Mộ Ngôn: "......."

Không có nha, không có nói ra đáp án nha.

Chẳng lẽ là……..

Cậu thầm tự oán trách bản thân, đang yên đang lành đi đặt câu hỏi khiến người ta dễ hiểu lầm này làm cái gì chứ.

Lần này thì hay rồi, cái này chính là đang tự lấy đá đập chân mình.

Nhưng vì không để cho Ngọc Ly Sinh tiếp tục hiểu lầm, Hứa Mộ Ngôn chỉ có thể kiên trì giải thích, nói: "Thứ sắc bén nhất trên cơ thể người hơn cả lưỡi dao, thật ra nó chính là lưỡi người."

"Cái gì…….. Người?"

"Lưỡi người."

"Lưỡi ai?"

"Người."

"Ngươi chắc chắn là lưỡi người?" Ngọc Ly Sinh cau chặt mày hơn, gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt tiểu đạo sĩ hệt như một con bọ cạp độc.

Hắn đã chắc chắn, hoàn toàn chắc chắn.

Cái đuôi hồ ly của tiểu đạo sĩ này đã giấu không được rồi, miệng không sạch sẽ còn nói những thứ ô uế không chịu nổi kia với hắn.

Nhất thờ che thân, nhất thời nói cho hắn biết, thứ sắc bén nhất trên cơ thể người dễ tổn thương người khác còn hơn cả lưỡi dao, chính là lưỡi người.

Thật không ngờ, tuổi của tiểu đạo sĩ không lớn lắm, thế mà một người xuất gia đường đường chính chính,  trái lại còn hiểu rất nhiều thứ.

Những thứ phong hoa tuyết nguyệt này, nếu không phải đã đích thân trải nghiệm, thì sao có thể há miệng ra, đã có thể hỏi một cách tự nhiên như thế được chứ?

Ngọc Ly Sinh cười giễu cợt nói: "Sao thế, Ma tôn cũng từng tổn thương ngươi như thế sao?"

"Ừm." Hứa Mộ Ngôn nhẹ gật đầu, hoàn toàn không có nghĩ đến loại chuyện kia, còn tưởng rằng, Ngọc Ly Sinh cuối cùng cũng không phụ dụng tâm lương khổ của cậu, giải thích nói: "Lưỡi chính là thứ sắc bén nhất trên cơ thể người còn hơn cả lưỡi dao, nó có thể tùy tiện xuyên thấu phòng tuyến tâm lý yếu ớt nhất."

Ngọc Ly Sinh nói: "Nguơi hiểu rất nhiều."

"Hiểu cũng không nhiều, nhưng chỉ hiểu nhiều hơn người khác một chút thôi." Chủ yếu là do Hứa Mộ Ngôn đã chết mấy lần, cũng có chút cảm ngộ với nhân sinh.

Cậu đang hiểu nhầm Ngọc Ly Sinh là đang khen cậu kiến thức rộng rãi, lập tức nhẹ nhõm hơn hẳn, Hứa Mộ Ngôn quay đầu lại, chớp chớp mắt hỏi: "Vậy ta……. Giải thích cặn kẽ thêm một chút?"

"Tùy ngươi!"

Ngọc Ly Sinh lạnh giọng nói, dừng một chút, thần sắc của hắn càng thêm khó coi, nói tiếp: "Nếu như ngươi không cảm thấy ngại thì nói cặn kẽ cũng được .Ta mặc kệ. "

Hứa Mộ Ngôn không hiểu, cậu cũng đâu có làm chuyện gì sai đâu, sao phải ngại chứ?

Cậu cũng chỉ là muốn nói cho Ngọc Ly Sinh biết, thứ sắc bén nhất trên trên cơ thể người hơn cả lưỡi dao, không phải tay hay chân, mà là miệng.

Rõ ràng đều là người còn đang sống sờ sờ, nhưng sao lại có thể nói ra những lời lãnh khốc vô tình như thế chứ.

Ý đồ vạch trần người khác, gián tiếp giết chết người khác, có rất nhiều người có thể kiếm tiền bằng miệng, tích hủy tiêu xương, chỉ với một cái lưỡi thôi cũng có thể giết chết người khác.

"Lưỡi người còn sắc bén hơn cả lưỡi dao, giết người trong vô hình, cái gọi là, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, kỳ thật ta cũng không đồng ý cho lắm." Hứa Mộ Ngôn nghiêm túc trình bày quan điểm của mình: "Nếu như, có một người bị hất nước bần, nhưng lại không có cách nào để kịp thời lau nó đi, vậy thì người qua đường nhìn thấy vết bẩn trên người hắn, đương nhiên sẽ cho rằng cả người hắn đều bẩn, dù sao thì cũng không có nhiều người rảnh rỗi đến mức, đi đến tìm tòi nghiên cứu xem vết bẩn trên người hắn có phải là vết bẩn bên ngoài hay không. Lúc này nếu không tự thanh minh cho bản thân, mà nhận định cái gì mà thanh giả tự thanh, không để ý nhiều hơn một chút, thậm chí là giấu nó đi, cũng không giao lưu với người bên ngoài, chỉ sợ sẽ càng khiến người ta không muốn tới gần hơn."

Ngọc Ly Sinh: "Đến cùng là ngươi đang muốn nói cái gì?"

"Kỳ thật ta chính là đang nói, Ngọc Ly Sinh, hiện tại ngươi chính là đang bị người ta hất nước bẩn, trông rất bẩn, khiến người ta không muốn tới gần, những người kia mắng ngươi, khi nhục ngươi, hủy hoại ngươi, chà đạp ngươi dưới vũng bùn, nhưng cho dù là như thế, trái tim của ngươi vẫn sạch sẽ như cũ, bọn họ chỉ là không quá hiểu rõ ngươi mà thôi."

Hứa Mộ Ngôn lại bắt đầu rót hàng tá canh gà vào trong miệng Ngọc Ly Sinh, kéo lấy tay hắn, trên mặt tràn đầy vẻ chân thành, nói: "Ngươi không biết cũng đường trách, cuối cùng trên thế gian này vẫn còn rất nhiều người tốt. Người khác càng cảm thấy ngươi khó có thể đến những nơi thanh nhã, thì ngươi phải càng chứng minh để cho bọn họ nhìn thấy,  khi ngươi có thể bước đến một độ cao nhất định, sẽ có thể giẫm đạp những người đã từng khi nhục ngươi, chúng cũng chỉ có thể ngước đầu lên nhìn ngươi. Nếu như ngươi cứ mãi gục ngã, phong bế nội tâm của mình, trầm luân trong đó như thế, ngược lại sẽ càng đúng với tâm ý của chúng, chúng sẽ càng khi nhục ngươi không một chút kiêng kỵ nào."

Sau khi Ngọc Ly Sinh nghe xong, không thể bình phục nội tâm trong chốc lát được, lúc lâu sao, hắn mới cười tự giễu nói: "Một người giống như ta, sẽ có được một tương lai tươi sáng sao? Sẽ có người sẵn sàng chấp nhận ta sao?"

"Sẽ, nhất định sẽ, chỉ cần trong lòng có ánh sáng, vô luận là đi đến đâu, ánh sáng đều sẽ chiếu rọi con đường mà ngươi đang đi." Hứa Mộ Ngôn nhân cơ hội nói: "Trong lòng có thiện niệm, mới có thể quang minh chính đại đứng dưới ánh sáng."

"Trong lòng có thiện niệm, mới có thể quang minh chính đại đứng dưới ánh sáng."

Ngọc Ly Sinh lập lại câu nói kia, vốn dĩ nội tâm tràn ngập oán hận, dường như đã có một tia sáng len lỏi chiếu rọi.

Nhưng chỉ rất nhanh, ánh sáng kia đã dần dần dập tắt.

Ngọc Ly Sinh đè thấp giọng nói: "Tiểu đạo sĩ, vì cái gì ngươi và ta lại không gặp nhau sớm hơn chứ."

Hứa Mộ Ngôn: "......."

Cậu và Ngọc Ly Sinh đã gặp nhau từ rất sớm!

Trước kia, khi cậu trở thành nô lệ Yên Yên, lúc đó Ngọc Ly Sinh còn rất nhỏ tuổi!

Chỉ đáng tiếc, ngay từ đầu đã chọn sai thời điểm, cuối cùng mới nhận lấy kết cục bi thảm như thế.

Sao Ngọc Ly Sinh có thể trách cậu đến quá trễ chứ? Rõ ràng từ đầu đến cuối Ngọc Ly Sinh đều không có nhận ra cậu.

Hứa Mộ Ngôn hận đến nghiến răng.

Cho nên, vừa rồi ngươi là đang nói, thứ sắc bén nhất trên cơ thể người là lưỡi, ý là đang nói những lời cay độc, đúng không?" Ngọc Ly Sinh lại hỏi.

"Đúng vậy đó, không phải nó thì còn có thể là gì đây?"

"Không có gì."

Trái lại Ngọc Ly Sinh đã nghĩ sai rồi đi, vốn dĩ hắn còn tưởng rằng, cậu là đang muốn nói với hắn, lưỡi của Ma tôn sắc bén đến mức nào, có thể đả thương người như thế nào.

Sau đó, bầu không khí lần nữa trở nên yên tĩnh.

Hai người đều không nói tiếp, cổ họng Hứa Mộ Ngôn cũng bắt đầu ngứa ngáy.

Cậu sợ tiếng ho khan của cậu quá lớn, sợ sẽ ảnh hưởng đến việc Ngọc Ly Sinh nghỉ ngơi.

Lập tức dùng nắm tay chặn miệng lại, cố gắng không ho ra tiếng.

Nhịn đến mức mặt đều đỏ lên, lồng ngực không ngừng lên xuống, mỗi tiếng khục, hệt như muốn ho văng lá phổi ra ngoài luôn vậy.

Hứa Mộ Ngôn có thể cảm nhận được, thân thể của mình hiện giờ đã bị tàn phá rất nặng, sắp không chống đỡ nổi rồi.

Không biết còn có thể kéo dài hơi tàn được bao lâu đây.

Trước đó cậu có nghe nói, Ma tôn dự định phái Ma nhân mang một nhóm lô đỉnh tiến về Nam Hải, bắt Giao nhân, lần này hẳn là cậu cũng phải đi đến đó.

Không biết Ngọc Ly Sinh có thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn này hay không.

Cũng không biết, đến lúc đó có chạy thoát được hay không.

Hứa Mộ Ngôn thầm suy đoán, cảm thấy chỉ cần rời khỏi Ma giới, không đứng dưới mí mắt Ma tôn, tỉ lệ thành công trốn thoát sẽ rất lớn.

Kỹ năng bơi lội của cậu coi như không tệ.

Chỉ cần Ma nhân vứt cậu xuống biển, Hứa Mộ Ngôn ắt có thể đào tẩu.

Chỉ là không biết kỹ năng bơi lội của Ngọc Ly Sinh hai mươi tuổi như thế nào.

Hứa Mộ Ngôn suy đi nghĩ lại, lần nữa ho khan kịch liệt.

Còng lưng khom eo, giấu mặt trong một góc âm u hẻo lánh.

Ánh mắt Ngọc Ly Sinh vẫn luôn dán lên trên người tiểu đạo sĩ, tận mắt nhìn thấy tiểu đạo sĩ ho khan đến mức mặt đỏ tới mang tai, thỏ hồng hộc.

Cổ họng hệt như một cái ống nước bị bể, không ngừng hô hô hô hô.

Nhịn không được mà tay nắm chặt thành quyền.

Hắn nghĩ, có phải đã đến lúc để cho cơ thể dược nhân của hắn phát huy tác dụng hay không.

Cho tiểu đạo sĩ uống vài ngụm máu thì có sao?

Nếu tiểu đạo sĩ chết trong địa lao, chẳng phải là công dã tràng, lấy giỏ trúc múc nước sao.

Nhưng Ngọc Ly Sinh lại có hơi lo lắng, tiểu đạo sĩ sẽ có thể lòng tham không đáy, không thỏa mãn khi uống hai ngụm máu của hắn hay không.

Người không vì mình, trời tru đất diệt.

Sống chết ngay trước mắt, Ngọc Ly Sinh cũng không tin tiểu đạo sĩ sẽ cam tâm tình nguyện chịu chết như thế.

Ngọc Ly Sinh nhìn chằm chằm tiểu đạo sĩ đang không ngừng ho khan, từ đầu đến cuối đều không có ra tay trợ giúp.

Thờ ơ lạnh nhạt nhìn tiểu đạo sĩ đau đớn.

Mãi cho đến rạng sáng, cửa địa lao đã lần nữa được mở ra.

Một đám Ma nhân nối đuôi nhau tiến vào, trong tay còn cầm lấy roi da, lần lượt mở cửa địa lao kiểm tra, sau đó lôi ra những lô đỉnh có thân thể khá cường trán.

Rồi dùng dây thừng trói hai tay lại.

Buộc vào một sợi dây thừng hệt như đâm châu chấu.

Ma nhân thô bạo kéo Hứa Mộ Ngôn từ dưới đất lên, tháo xiềng xích trên người cậu xuống.

Rồi trói hai tay cậu lại.

Sau đó cũng kéo Ngọc Ly Sinh lên, hai người bị trói lại với nhau, vừa vặn một trước một sau.

Ước chừng bắt hơn hai mươi lô đỉnh, Ma nhân mới đuổi bọn họ ra khỏi địa lao hệt như đang lùa heo.

Có lẽ là đang lo lắng đám lô đỉnh sau khi rời khỏi địa lao sẽ phản kháng.

Mạnh mẽ cạy miệng đám lô đỉnh, rồi nhét một viên đan dược màu nâu vào.

"Đây chính là phệ tâm đan, nếu không có thuốc giải, trong vòng mười ngày sẽ ngay lập tức hóa thành vũng máu, nếu không muốn chết, thì an phận thủ thường một chút, bảo các ngươi làm gì, thì các ngươi phải làm cái đó!"

Ma nhân cầm đầu lạnh lùng nói, ánh mắt quét qua đám người, bỗng quét đến chỗ Ngọc Ly Sinh, chợt nhớ đến cái lô đỉnh này, tính cách mạnh mẽ nhất, cũng không an phận nhất trong đám lô đỉnh.

Trước kia, khi vừa mới đến Ma giới, đã từng ba phen mấy bận muốn chạy trốn, nhưng mỗi lần đều bị bắt về hung hăng giáo huấn một trận.

Hành hạ ròng rã một năm, mới có thể khiến hắn yên tĩnh lại một chút.

Nhưng cũng không thể khiến cho người ta cảm thấy yên tâm, Ma nhân cầm đầu nghĩ muốn giết gà dọa khỉ, liền đưa tay chỉ một cái, lạnh lùng nói: "Đi lấy một bộ móc sắt, xuyên qua xương tỳ bà của hắn cho ta!"

Vừa dứt lời, một Ma nhân bên cạnh hệt như có chuyện gì đó, nói nhỏ vài câu.

Sao đó, cái Ma nhân lên tiếng vừa rồi đã lập tức rời đi.

Nhưng vấn đề lại tới rồi, Hứa Mộ Ngôn và Ngọc Ly Sinh bị trói chung một chỗ.

Khoảng cách vô cùng gần.

Cái Ma nhân vừa chỉ từ xa, những lô đỉnh khác đều nhanh chóng lui ra xa, nhưng Hứa Mộ Ngôn lại ngu ngốc hết lần này tới lần khác, người khác né tránh Ngọc Ly Sinh còn không kịp, nhưng hết lần này đến lần khác lại tiến lên bảo vệ Ngọc Ly Sinh ở sau lưng mình.

Ma nhân cầm bộ móc sắt nặng nề đi tới, nhìn Hứa Mộ Ngôn một chút, rồi lại nhìn sang Ngọc Ly Sinh, không biết nên xuyên xương tỳ bà của ai, lập tức hỏi sang bên cạnh: "Vừa rồi, lão đại chỉ ai vậy? Thị lực của ta không tốt lắm, không có nhìn rõ."

Ma nhân ở bên cạnh nói: "Hẳn là Ngọc nô đi, Ngọc nô chính là lô đỉnh không thành thật nhất trong đám lô đỉnh."

"Không đúng nha, cái tiểu đạo sĩ kia mới là lô đỉnh không thành thật nhất đấy, mấy ngày trước kéo hắn đi hầu hạ Ma tôn, kết quả tên đạo sĩ thúi này thà tự hủy dung, cũng không chịu khất phục, thật là một khối xương cứng." Một Ma nhân khác nói.

"Ngọc nô mới không thành thật nhất."

"Cái rắm! Ta nói, cái tên đạo sĩ thúi kia mới là không thành thật nhất! Lão đại muốn giết gà dọa khỉ, nghe ta đi, xuyên xương tỳ bà tên đạo sĩ thúi kia đi!"

Hai Ma nhân ngươi một câu, ta một câu, tranh chấp chỉ vì chuyện này.

Ma nhân cầm móc sắt, nhìn bên này một cái, nhìn bên kia một cái, không biết nên nghe ai, đành phải đưa tay chọn giữa Hứa Mộ Ngôn và Ngọc Ly Sinh.

Mắt thấy tay hắn sắp chỉ đến người Ngọc Ly Sinh, trái tim Hứa Mộ Ngôn nhảy loạn tùng phèo, hệt như sắp nhảy ra khỏi cổ họng luôn vậy, nắm chặt nắm đấm lại, trong lòng thầm nghĩ, vô luận như thế nào, cậu cũng phải bảo vệ Ngọc Ly Sinh thật tốt.

Bỗng sau lưng cảm thấy có một lực lượng mạnh mẽ đánh tới.

Cậu không chút phòng bị, cả người lảo đảo về phía trước, xém chút đã cắm đầu vào trong ngực tên Ma nhân kia.

Tên Ma nhân kia thấy thế, lập tức quát lớn, Cái tên đạo sĩ thúi nhà ngươi, đã bị bắt làm lô đỉnh còn không chịu thành thật! Đi, đè hắn xuống cho ta!"

___________________

*Một câu nói hay làm ấm ba mùa đông, một lời cay độc hại người lạnh sáu tháng.

-叫作好言一句三冬暖,恶语伤人六月寒。

- 良言一句三冬暖 : Một câu nói hay làm ấm ba mùa đông.
- 恶言伤人六月寒 : Một lời cay độc hại người lạnh sáu tháng. (没有什么可改变的)

-Đoạn giải thích/ ý nghĩa của câu là muội lấy trên GG thân yêu á nha@@

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro