Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Mình là Như
Beta :
Dư Hạ đứng ở một bên nhìn đoàn làm phim hỗn loạn , ngẫu nhiên có vài nhân viên công tác sắc mặt kinh hoảng vội vàng đi xuyên qua người cậu nhanh chóng chạy về nơi phát sinh sự cố.

  Mấy nhân viên y tá nâng một người đàn ông toàn thân máu tươi , hai mắt nhắm nghiền lên xe cứu thương trong tiếng ồn ào chụp ảnh của phóng viên rời khỏi thành điện ảnh.

Các phóng viên truyền thông đưa mắt ra hiệu cho đồng bạn một người ở lại đoàn làm phim , người còn lại chạy theo xe cứu thương đến bệnh viện tranh thủ lấy được tin tức mới nhất. Đại khái đều ôm ý tưởng giống nhau phóng viên ở hiện trường đã tản đi được phân nửa.

Dư Hạ nhìn nhân viên công tác nhanh chóng bị phóng viên vây quanh , tai cậu nhạy bén bắt được một giọng nói yếu ớt : " ....Ngã xuống từ chỗ cao như vậy , có thể còn sống sao ?"

Một người khác lên tiếng ngữ khí có chút nghiêm túc , tựa như sợ mọi người nghe thấy nhỏ giọng trách cứ nói : " Đừng nói bậy!"
 
Dư Hạ quay đầu lại, nhìn thấy hai người đang ngồi xổm trong góc phía xa.
 
  Cậu là người đã gặp qua là không thể quên được, hai người này là diễn viên quần chúng của đoàn làm phim, bởi vì diện mạo bình thường, tuổi tác cũng khá lớn, lại không có bối cảnh, ở giới giải trí tàn khốc này vẫn luôn không có tiếng tăm gì. Thường lăn lộn ở các đoàn làm phim, diễn một số nhân vật quen mặt với người xem nhưng không bao giờ được nhớ tên.

Có lẽ là nhớ lại hiện trường máu tươi đầm đìa quá mức thảm thiết vừa rồi, tuy khiển trách đồng bạn cẩn trọng lời nói nhưng bản thân hắn cũng không xác định được : " Hẳn là không thể nào , lại không phải vách núi thật , cao cũng chỉ tầm hai ba tầng lầu , đoàn làm phim đã làm hết các biện pháp bảo hộ rồi , nhiều lắm......cũng chỉ ngã tàn phế , không đến mức ngã chết đi......"

"......"người bắt đầu câu chuyện chần chờ một lúc lâu, nhìn trái nhìn phải, mới tiến đến trước mặt người kia, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi tôi đứng cách nơi cậu ấy vừa mới ngã xuống gần nhất, bởi vì mặt đất có chút độ dốc, lúc ngã xuống cậu ấy còn lăn vài vòng, tôi nhân lúc người khác không chú ý chạy đến đó, phát hiện nơi đó có một cục đá, xung quanh cục đá ...... Tất cả đều là máu, vị trí chính là phần đầu......" Lời còn chưa dứt, đã bị người kia bưng kín miệng.

Người kia vẻ mặt nghiêm trọng, lắc đầu ra hiệu chú ý phóng viên xung quanh.

Người nọ lập tức sợ không dám nói nữa.

Dư Hạ nghe đến đó, rũ xuống con ngươi.

Là nhân vật chính, cậu so với người khác hiểu càng rõ ràng, cho dù xe cứu thương đưa cậu đến bệnh viện cũng không có ích gì .

Dư Hạ là người ở trong giới giải trí có cả nhan sắc lẫn khả năng diễn xuất. Trong lúc đóng phim, dây cáp bị đứt, ngã xuống vách núi chết ngay tại chỗ.
 
Cuộc sống của cậu bấp bênh từ nhỏ, không biết cha mẹ ruột là ai. Năm sáu tuổi cậu vô tình biết được từ trong miệng hàng xóm rằng cậu bị bắt cóc về, chẳng trách cậu chưa từng nhận được một chút ôn nhu ấm áp nào đến từ cha mẹ , mà chỉ có đánh đập cùng chửi rủa đến từ cha mẹ. Khi còn nhỏ cậu chịu vô số trận đánh phi thường thê thảm, da tróc thịt bong, áo rách quần manh, ăn không đủ no là chuyện thường ngày. Đến khi Dư Hạ chịu không nổi, thừa dịp cha mẹ ngủ, trộm tiền chạy trốn, bắt đầu cuộc sống lưu lạc.

Không ngờ trời xui đất khiến thế nào, trước khi cậu lưu lạc thành tên cặn bã xã hội, bởi vì vẻ ngoài xuất sắc đánh bậy đánh bạ mà tiến vào giới giải trí, cũng bởi vì từ nhỏ đã nhìn quen nhân tình ấm lạnh nên không thầy dạy cũng hiểu được bản lĩnh xem mặt đoán ý, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Thành thạo sắm vai mọi nhân vật.
 
Khả năng này giúp cậu không ít khi ở giới giải trí. Cuối cùng trong một bộ phim mọi người đã nhìn ra diễn xuất và nhan sắc tuyệt vời của cậu, ở trong giới giải trí tốt xấu lẫn lộn, ít nhân tài, Dư Hạ phảng phất như một dòng nước trong, cho nên chỉ trong một đêm Dư Hạ liền hot.

Cậu cứ ngỡ ông trời đã nhìn thấy cuộc sống đau khổ, tăm tối khi còn bé của cậu nên đã thương hại cậu cuối cùng cho cậu khổ tận cam lai. Không ngờ rằng khi cậu đang ở thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, tương lai tràn ngập mong đợi, lại hung hăng cho cậu một cái tát, cậu đã chết.
 
Vào những ngày tăm tối kia, Dư Hạ đã từng nghĩ rằng khả năng một ngày nào đó cậu mà chết thì trên đời cũng không một ai biết cậu từng tồn tại. Tuy nhiên cho đến bây giờ khi đã chết cậu vẫn không ngờ cái chết của mình sẽ trái với suy nghĩ trước đây như vậy. Cậu có thể tưởng tượng ra sau khi công bố tin tức mình chết trên mạng sẽ sóng to gió lớn cỡ nào.

Một cái chết không thể lường trước được ...

Dư Hạ ngửa đầu nói với ông trời: "Ta – đệt – mẹ –nhà - ông -!"

Đột nhiên một âm thanh máy móc vang lên trong đầu cậu: "Chúc mừng ký chủ kích hoạt hệ thống thành công, xin hỏi hiện tại muốn tiến vào cốt truyện luôn hay không."

Dư Hạ: "..."

"Bây giờ ngài có hai sự lựa chọn, một là có, hai là không."

Dư Hạ cuống quít tìm nơi phát ra âm thanh, nhưng mà trước mắt lại xuất hiện một giao diện màu xanh, trên giao diện có hai lựa chọn.

Dư Hạ hoang mang, không biết hệ thống chỉ xuất hiện trong phim khoa học viễn tưởng này đến từ đâu.

Sao lại thế này? Đã xảy ra cái gì? Vừa mới còn đắm chìm trong sự phẫn hận ông trời bất công, Dư Hạ cảnh giác bốn phía.

Âm thanh máy móc lạnh băng lại nói: "Chúc mừng ngài tiến vào cốt truyện, tiếp theo ngài sẽ được kết nối sóng điện não, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng, một, hai, ba."

"Khoan đã!" Dư Hạ hô to: "Từ từ! Chuyện quỷ gì ——" Lời cậu chưa dứt, đại não bỗng đau đớn, trên trán Dư Hạ nổi gân xanh, bóng dáng bắt đầu lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng ngất đi.

Chờ lúc cậu tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở một nơi trắng xóa.

"Leng keng ——"

Âm thanh máy móc quen thuộc vang lên: "Hệ thống Tấn Giang 2.0 rất vui được phục vụ ngài, sau đây tôi sẽ truyền tư liệu cho ngài, xin tiếp nhận."

Lại là âm thanh máy móc lạnh lẽo không để người ta phản bác! Dư Hạ nhăn mày, bị bắt nhận những số hiệu phát sáng lần lượt chạy vào trong óc cậu, chúng nhảy múa điên cuồng trong ý thức cậu giống như bông tuyết bị cuốn trong gió lớn.

Cậu ôm đầu, cố nén đau đớn, trong lòng không khỏi tức giận, tựa như bạn đang tập trung tinh thần lướt web, nhưng mấy quảng cáo cứ nhảy ra, bạn muốn thoát thì hệ thống lại nhắc nhở bạn đang download phần mềm, tính tình Dư Hạ vốn không tốt, mặc dù đang bối rối với chuyện bất thình lình xảy ra này, nhưng sau một loạt thao tác của tên gia hỏa tự xưng hệ thống, cậu vẫn không nhịn được tức giận trong lòng, phẫn nộ hô to: "Chờ một chút! Mi định làm gì tao thế?! Dừng tay!"

"Cốt truyện download thành công, hoan nghênh đi vào truyện ngôn tình 《 Lão Đại Sủng Đến Tận Tim 》, sau đó ngài sẽ bị thả vào thế giới trong sách, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng để hỗ trợ hệ thống sửa chữa cốt truyện bị hỏng, chúc ngài có một trải nghiệm vui vẻ, nếu có bất kỳ câu hỏi nào, vui lòng liên hệ với bộ phận chăm sóc khách hàng bất cứ lúc nào. Tôi là hệ thống Tấn Giang 2.0, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp ngài. Thả xuống đếm ngược, 10, 9, 8, 7, 6..."

"......" Nhìn quanh một vòng, bốn phía đều không có cái gì, không tìm thấy vũ khí, dù sao cậu đều đã chết, Dư Hạ liều mạng đặt tay lên cổ, bóp đến mắt trợn trắng, nổi giận đùng đùng uy hiếp: "Cái hệ thống rác rưởi này, nếu không dừng tao chết cho mi xem!"Âm thanh đếm ngược đột nhiên im bặt.

Dư Hạ đánh cược chính xác.

Hệ thống thấy cậu không chịu phối hợp, giống như muốn đồng quy vu tận, nó ôn tồn nói: "Ký chủ không cần kích động, có chuyện bình tĩnh nói."

Dư Hạ châm chọc: "Tao không muốn bình tĩnh với một gia hỏa giấu đầu lòi đuôi."

Hệ thống: "..."

Trầm mặc một lúc lâu, trước mắt Dư Hạ xuất hiện một số hiệu tạo thành hình người màu xanh.

"Mi là ai?" Dư Hạ lạnh giọng hỏi.

Hệ thống: "AI. Cũng chính là trí tuệ nhân tạo, cậu là Dư Hạ, sinh năm 1994, nam diễn viên nổi tiếng trong giới giải trí, vào lúc quay 《 Trường An 》 của Trần đạo diễn thì ngoài ý muốn mà chết, bởi vì các thông số đều phù hợp với yêu cầu của chúng tôi nên được lựa chọn làm người sữa chữa, hỗ trợ công việc của chúng tôi."

Hệ thống tùy tay vung lên, trong mắt Dư Hạ xuất hiện một video chỉ dài hai phút, nhưng các nhân vật bên trong đều không giống nhau. Trong video có nhiều người chết ngoài ý muốn, bị các số hiệu màu xanh lựa chọn, rồi thả xuống các không gian bị rách, giống như con nhện cần cù chăm chỉ lao lực mà sửa chữa thế giới bị tàn phá.

Hệ thống giải thích ở bên tai: "Trách nhiệm chính của chúng tôi là duy trì sự ổn định của thế giới trong sách, sửa chữa thế giới bị phá trong sách. Tuy nhiên do số lượng thế giới rất nhiều nên không thể đảm đương hết được, nên cần người sữa chữa hỗ trợ. Điều kiện chọn người sửa chữa thế giới rất khắt khe, do có nhiều nguy hiểm, cường độ làm việc cao, nếu tố chất tâm lý hơi yếu một chút thì không thể đảm nhiệm, vì vậy chúng tôi đã thống kê sàng lọc danh sách người chết ngoài ý muốn trong vòng 10 năm qua, số người thích hợp không đến 100, ngài là một trong số đó, được phân phối đến chỗ tôi."

Dư Hạ lập tức hiểu được đây gọi là xuyên sách. Từ khi làm diễn viên, bình thường lúc không có kịch bản hay thông cáo thì cậu sẽ xem các loại tiểu thuyết ở trên mạng. Dư Hạ thích xem yêu hận tình thù của các nhân vật trong truyện, đôi khi gặp được một tác phẩm hay, cậu có thể tự mình ở nhà diễn các nhân vật trong truyện, đến khi diễn xong cậu sẽ xem lại các đoạn phim mình quay, từ đó đúc kết bài học vận dụng lên biểu diễn.

Cậu thích thử sức các nhân vật khác nhau, và có thể giữ được bình tĩnh để trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình, điều này đã giúp cậu có một vị trí trong giới giải trí.

Mà xuyên sách, tất nhiên Dư Hạ cũng biết.

Chỉ là Dư Hạ cho rằng đây đều là giả thuyết dưới ngòi bút của tác giả, không thể ngờ có ngày mình sẽ đụng phải.

Dư Hạ vẫn giữ thái độ lạnh lùng "Không phải chuyện của tao, thả tao ra ngoài!"

"Ngài vẫn chưa hiểu sao." Hệ thống nói: "Ngài đã chết, không trở về được. Lúc này thi thể ngài hẳn là đã vào lò thiêu, bây giờ ngài chỉ có thể hỗ trợ tôi, đương nhiên khi ngài hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, để khen thưởng chúng tôi sẽ giúp ngài sống lại."

Dư Hạ không khỏi dao động, cậu nâng mí mắt lên, sống lại một lần nữa, chuyện này với cậu mà nói là một sức hút rất lớn, nhưng khi quay lại cậu lập tức đề phòng nói: "Vậy sao ngay từ đầu mi không nói rõ với tao, sau đó để tao lựa chọn, vì sao lại vội vàng nhét một đống thứ linh tinh vào trong đầu tao, lại còn trói người như lưu manh. Nếu không phải thái độ tao kiên quyết, chỉ sợ giờ phút này mi đã thành công, làm sao để tao tin mi không có âm mưu."

Hệ thống: "......"

"Tiết kiệm thời gian." Hệ thống có nề nếp trả lời: "Người bình thường sẽ không tin vào sự tồn tại của chúng tôi, giải thích thì sẽ lãng phí thời gian, không bằng để cậu tự mình trải nghiệm sẽ có sức thuyết phục hơn."

"......" Hệ thống còn gật đầu, tăng cao sự tin tưởng: "Ban nãy tôi đã nghĩ như vậy."

Thật không? Dư Hạ hoài nghi.

"Đương nhiên." Hệ thống sung sướng trả lời: "Cậu vẫn chưa tin sao? Hiện tại cậu chỉ là một linh hồn, cho dù tôi thả cậu ra ngoài, cậu cũng chỉ có thể tận mắt nhìn thi thể mình hóa thành tro tàn. Con người sau khi chết đều không có gì cả, bây giờ cậu hoàn toàn không có danh khí, thứ hai là không có tiền bạc, tôi có thể lừa cậu cái gì?"

Dư Hạ: "......"

2.0 nói không sai, với dáng vẻ hiện giờ của cậu đúng là không có gì đáng giá khiến người khác nhớ thương.

Hệ thống thấy cậu đã dao động, nói tiếp: "Xin hỏi ký chủ suy xét kĩ chưa? Thời gian khẩn cấp, sau khi chuẩn bị xong, tôi sẽ đưa cậu tiến vào thế giới trong sách."

Dư Hạ nhận thua, có thể sống sót thì không ai muốn chết, sau những ngày chịu đựng gai góc, thật vất vả cậu mới nếm được một chút vị ngọt, Dư Hạ không cam lòng biến mất khỏi thế gian.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Dư Hạ cũng không rối rắm nữa, bắt đầu đọc những thứ hệ thống truyền vào đầu mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro