Chương 14.1: Nhìn trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm tắt nội dung: Muốn tắm cùng bổn tọa sao.

"Bí tịch của Nguyệt Minh các."

Mấy chữ này ở trong đầu Thi Mân ầm ầm nổ tung.

Ngày đó ở trên phi thuyền, hành thích Cơ Vô Ưu chính là khôi lỗi thất giai của Nguyệt Minh các.

Đường đường là một chưởng giáo chân nhân của môn phái tu tiên lại cất giấu bí tịch âm độc như vậy.

Những tiên nhân này được thường nói ma giới âm hiểm ngoan độc, nhưng bọn họ không phải cũng như thế sao? Treo lá cờ chính phái lại làm chuyện tà giáo.

Như vậy xem ra, tám người trong địa cung Ngọc Thanh Yên, cũng là khôi lỗi nàng luyện chế không thể nghi ngờ, khó trách Cơ Vô Ưu nói bọn họ đã chết rồi.

Con rối trên thuyền có liên quan gì đến Ngọc Thanh Yên không?

Theo lý thuyết thời gian đó, Ngọc Thanh Yên đang bế quan, không có khả năng chỉ huy khôi lỗi làm việc. Nếu khôi lỗi thất giai trên phi thuyền không phải của Ngọc Thanh Yên, vậy chủ nhân của nó rốt cuộc là ai?

Chẳng lẽ còn có người trên tay có bí tịch của Nguyệt Minh Các nữa?

Cơ Vô Ưu đem ngọc giản trong tay ném vào Loan Hỏa Trì.

Ngọc giản giống như tảng băng thiết thạch kia, còn lơ lửng phía trên hồ nước, đã bị hỏa tinh đang bay nhảy hòa tan.

- Tiểu Bạch ngươi nói xem, bổn tọa đem bí tịch khôi lỗi của Nguyệt Minh Các hủy đi, có phải đã làm một chuyện tốt hay không?

Cơ Vô Ưu vui vẻ hỏi.

Thi Mân nghênh đón ánh mắt của hắn, thấy trong đôi mắt đen kia giống như có một tia u ám không thể giải thích .

Hắn dường như không vui vẻ như vẻ bề ngoài.

"Meo."

Thi Mân chủ động tiến lại gần, cọ cọ hai má hắn.

Cơ Vô Ưu sửng sốt một chút, lập tức khẽ cười ra, "Vật nhỏ này, ngươi ngược lại sẽ an ủi người khác.

"Meo."

Cơ Vô Ưu ôm nàng, ngón tay lạnh lẽo khẽ vuốt ve lưng nàng, thanh âm trầm thấp, "Tiểu Bạch, bổn tọa càng ngày càng luyến tiếc ngươi.

...

Xử lý ngọc giản xong, Cơ Vô Ưu mang theo Thi Mân trở về hành cung.

Thanh Già sớm đã canh giữ ở cửa, thấy Cơ Vô Ưu trở về, nàng vội vàng nghênh đón, "Tôn chủ, thuộc hạ đã điều tra rõ ràng mục đích của Úc Ảnh Hà đến Thiên Thùy Trấn.

Cơ Vô Ưu nhíu mày, "Là vì chuyện gì.

Thanh Già từ trong ngực lấy ra một cái bình gốm sứ nhỏ màu trắng, "Tôn chủ, đây là Ngọc Tủy Đan, thuộc hạ ở Thiên Thùy trấn trong một cửa hàng ở chợ đen lấy được, lần này Úc Ảnh Hà đến đây chính là vì cái này.

Thi Mân cũng tò mò nhìn qua.

Cơ Vô Ưu tiếp nhận bình nhỏ màu trắng, ánh mắt tối sầm lại.

Thanh Già tiếp tục nói, "Ngọc Tủy Đan có thể rút ra ma khí hoặc tiên khí trong cơ thể, lại dẫn độ cho người có quan hệ huyết thống, thuộc hạ cũng điều tra rõ ràng, phụ thân Úc Ảnh Hà cũng sinh hoạt ở Thiên Thùy trấn, nói vậy Úc Ảnh Hà cố ý dùng Ngọc Tủy Đan thanh trừ ma khí trong cơ thể mình, lại dẫn độ cho phụ thân của hắn.

Cơ Vô Ưu nhếch môi, thần sắc lạnh như băng, "Úc Ảnh Hà ngược rất lại tàn nhẫn.

Thanh Già mím môi.

"Vì vứt bỏ thân phận của mình, cam nguyện vi phạm lệnh cấm tiên giới, ngàn dặm không do dự đến Thiên Thùy trấn đổi lấy Ngọc Tủy Đan, còn ra tay với phụ thân ruột thịt của mình."

Cơ Vô Ưu dừng một chút, "Thủ đoạn không tầm thường.

Từ mấy vạn năm trước, Ngọc Tủy Đan đã trở thành cấm phẩm tiên giới, chỉ có một ít trong chợ đen Ma giới mới bán.

Nghe bọn họ nói chuyện, Thi Mân đột nhiên nhớ lại.

Nguyên văn cũng đề cập đến ngọc tủy đan - đem tiên khí hoặc ma khí trong cơ thể mình dẫn độ cho người thân nhất, để loại bỏ thể chất hỗn huyết của mình.

Chỉ như thế Ngọc Tủy Đan cũng không cần phải trở thành cấm phẩm của Tiên giới.

Sử dụng Ngọc Tủy Đan dẫn độ, đối với người khác là cực kỳ tổn hại, người bị dẫn độ có thể nửa chừng đã bị đau chết đi sống lại, cho dù may mắn sống sót, sinh mệnh còn lại cũng sẽ chịu đủ loại tra tấn, cho đến chết.

Hơn nữa dẫn độ còn không thể là người khác, chỉ có thể là người huyết thống thân cận nhất mới được, ví dụ như cha mẹ, huynh đệ.

Khó trách Cơ Vô Ưu sẽ nói Úc Ảnh Hà tàn nhẫn.

Thanh Già: "Tôn chủ, vậy chúng ta có nên ngăn cản Úc Ảnh Hà hay không?

Cơ Vô Ưu chơi đùa với bình sứ nhỏ trong tay, nhàn rỗi nhìn nàng, "Bổn tọa có hảo tâm như vậy sao?

Thanh Già vội vàng cúi đầu tạ tội, "Thuộc hạ biết rồi.

-

Đêm nay bóng đêm cực tốt, một vầng trăng treo cao giữa không trung.

Sau khi trở về hành cung, Thi Mân lại bị Cơ Vô Ưu đuổi đi tu luyện.

Thi Mân: "..."

Nếu như thời gian trung học, có một người như Cơ Vô Ưu, vậy nàng nhất định chính làtrạng nguyên đại học.

Trong lòng thầm chửi bới hai câu, Thi Mân vẫn ngoan ngoãn đi tu luyện.

Không thể không nói có ngọc tang quả gia trì, tốc độ tu hành của nàng nhanh hơn rất nhiều. Cho tới bây giờ, cái đuôi thứ hai của nàng đã dần dần ngưng tụ.

Thi Mân thông qua ngọc giản xem qua lịch sử tu hành của các tộc nhân khác trong Linh Miêu tộc, tư chất kém một trăm năm mới có thể tu thành một cái đuôi. Mà những người có tư chất tốt nhất, ít nhất cũng cần hai ba năm.

Tốc độ tu hành này của nàng đã xem như quá biến thái rồi.

Nguyệt Huy bao phủ trên người, nàng "nhìn thấy" Ngọc Tang Quả sau khi hấp thu tinh hoa của những ánh trăng kia, trải qua ngưng tụ rồi biến mất, lại hội tụ thành từng con sông nhỏ chảy về tứ chi bát mạch toàn thân, thân thể hình như càng thêm nhẹ nhàng, nàng cũng có thể nhìn xa hơn.

Thần thức của nàng bay ra bên ngoài hành cung, dừng trước cung điện của Ô Thuyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro