Chương 19.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam tử kia cũng chú ý tới Cơ Vô Ưu, ánh mắt hắn sáng ngời, vội vàng đi lên, chắp tay, "Tại hạ Hứa Thính Song – người Thanh Mạc Môn, không biết vị đạo hữu này từ đâu tới? Nên xưng hô như thế nào?

Cho dù Cơ Vô Ưu thay đổi diện mạo, nhưng tu chân giả vẫn dễ dàng nhìn ra hắn cũng không phải người bình thường.

Cơ Vô Ưu nhìn hắn một cái, xoay người rời đi, cũng không để ý tới hắn.

Hứa Thính Song chưa từ bỏ ý định đuổi kịp bước chân của Cơ Vô Ưu, "Ta thấy đạo hữu thực lực không tầm thường, không bằng chúng ta cùng nhau vạch trần bộ mặt thật của quốc sư, tạo phúc cho dân chúng Đại Chu?

Hắn luyên thuyên nói không ngừng, còn lì lợm la liếm mà đi theo Cơ Vô Ưu.

Thi Mân thật sự sợ hắn đi thêm một bước nữa, sẽ bị Cơ Vô Ưu bóp nát đầu.

Ở tiên giới Cơ Vô Ưu giết Đại La Kim Tiên đều dễ như trở bàn tay, hắn chỉ là tu sĩ luyện khí kỳ nho nhỏ, giết hắn so với bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn.

Hứa Thính Song còn đang tiếp tục nói, "Đạo hữu xin dừng bước! quốc sư Đại Chu xem thường mạng người, tàn sát trung thần, bóc lột dân chúng, chúng ta thân là người tu đạo, há có thể bỏ qua?

"Chúng ta đều là người tu đạo, lẽ ra phải lòng mang thiên hạ, kẻ gian ác bực này, nhất định phải tự tay diệt trừ."

"Đạo hữu, tu vi của ngài cao như vậy, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?"

......

Lời này của hắn nói có chút bắt cóc đạo đức*.

*(Bắt cóc đạo đức là một hiện tượng cưỡng bức đạo đức đối với một số cá nhân hoặc tập thể nhân danh đạo đức)

Thi Mân nhìn không nổi nữa, nói: "Đạo hữu ngươi vừa rồi không phải nói quốc sư kia chỉ là học chút mánh khóe gạt người sao, nếu hắn không có thực lực, nói vậy đạo hữu một mình có thể giải quyết.

Cơ Vô Ưu từng nói qua, hắn không muốn làm anh hùng lục giới.

Hứa Thính Song bị vạch trần trước mặt mọi người, vừa sợ hãi vừa xấu hổ, sắc mặt lúc xanh, lúc trắng, giống như biến thành con tắc kè hoa.

Hắn thập phần kinh ngạc nhìn một người một mèo trước mặt.

Con mèo này còn có thể nói chuyện!

Linh sủng bình thường đều không thể nói chuyện, chỉ là sau khi ký kết khế ước với chủ nhân, cùng chủ nhân sẽ có thần giao cách cảm.

Quốc sư kia quả thật chỉ có chút mánh khóe gạt người, nhưng mấy trợ thủ bên cạnh hắn thực sự lợi hại, tu vi phỏng chừng đều trên Trúc Cơ kỳ.

"Đạo hữu, chuyện này..."

Cơ Vô Ưu lạnh lùng nhìn hắn, sát ý từ trong đôi mắt tràn ra, "Tại hạ cũng không có tấm lòng mang thiên hạ.

Hứa Thính Song trong nháy mắt liền kinh hoàng.

Người này thực lực và địa vị đều cao một thân uy áp vừa rồi thiếu chút nữa làm cho hắn ở trước mặt mọi người mất mạng

Hắn nhìn bóng lưng một người một mèo rời đi, trong lòng nhịn không được oán thầm, "Người tu tiên nên có tấm lòng nhân từ, sao vị đạo hữu này tâm địa lạnh lùng cứng rắn như vậy, thật sự là uổng phí một thân thực lực tốt!

Hắn gõ trán.

Thôi, đạo bất đồng bất tương vi mưu, xem ra lần sau phải tìm kiếm đạo hữu đáng tin cậy chút.

-

Cơ Vô Ưu mang theo Thi Mân đi dạo một vòng ở Biện Kinh, đi tới trước mặt một khách điếm.

Khách điếm này phú quý hoa lệ, vừa nhìn liền biết xây đựng tiêu tốn không ít tiền tài.

Tiểu nhị là người tinh mắt, thấy Cơ Vô Ưu, liền biết hắn là công tử của gia đình phú quý, vội vàng nghênh đón, nịnh nọt cười nói, "Khách nhân muốn nghỉ chân hay là ở trọ?

Cơ Vô Ưu đem hai viên trân châu đặt ở trên quầy, "Một gian phòng.

Tiểu nhị thấy trân châu, ánh mắt đều sáng lên, "Vâng thưa công tử.

Thi Mân đang chuẩn bị cùng tiểu nhị lên lầu, đột nhiên nghe được một vài tiếng nói chuyện kỳ quái, nàng theo âm thanh quay đầu nhìn lại ——

Liền nhìn thấy hai con mèo hoang nằm trước cửa khách điếm.

Tiếng nói chuyện đó được phát ra từ miệng mèo hoang.

"Ta vừa nghe Lưu chưởng quỹ đến ăn cơm nói, cháu họ hắn mất tích."

"Lại mất một người nữa? Vị Kinh Triệu Doãn đó không quản sao?

"Hắn làm sao mà quản được? Dán vài tờ thông báo là xong việc. Hơn nữa, đầu năm nay thường xuyên có người biến mất, cũng không có gì phải làm ầm ĩ lên, đoán chừng là bị bắt đến một gia đình giàu có nào đó làm hạ nhân đi. À, đây là những việc của loài người bọn họ, không liên quan gì đến chúng ta.

"Ừ đúng rồi."

......

Thi Mân khẽ nhíu mày.

Từ sau khi tu luyện, nàng có thể nghe hiểu tiếng nói chuyện của đồng loại.

Cơ Vô Ưu vuốt đầu Thi Mân, "Chuyện gì vậy?

Thi Miểu thành thật nói, "Hai con mèo hoang kia nói, Biện Kinh mất người.

Cơ Vô Ưu khẽ cười nhạo, "Loại chuyện nhỏ này cũng đáng để ngươi đi nghe?

Thi Mân: "..."

Tiểu nhị nhìn một người một mèo đang giao lưu, vẻ mặt nghi hoặc.

Một người một mèo này giao lưu bằng cách nào vậy?

"Công tử, mời theo tiểu nhân lên lầu."

Cơ Vô Ưu ừ một tiếng.

Nhân giới này cũng không thể so với Ma Cung, bất quá khách điếm nho nhỏ này cũng rất tinh xảo và độc đáo mang một loại phong tình khác.

Sau khi vào phòng, trước tiên Cơ Vô Ưu thiết lập kết giới. Vừa rồi ở Biện Kinh dạo một vòng, hắn phát hiện ở đô thành này không ít người đến từ mấy giới khác. Có kết giới này, chỉ cần có người dám xông vào, hắn sẽ biết.

Sau khi thiết lập kết giới xong, Cơ Vô Ưu buông Thi Mân xuống, tự mình đi vào trong phòng thay quần áo.

Thi Mân nhìn thấy trong phòng bày một chậu nước sạch.

Nàng biết sau khi mình bị Cơ Vô Ưu mang ra ngoài, liền biến thành một bộ dáng khác, nhưng cụ thể trông như thế nào, nàng hiện tại còn chưa biết.

Thi Mân mang theo tâm tình chờ mong đi tới trước mặt chậu nước, bên trong phản chiếu bóng dáng của nàng ——

Toàn thân tối đen, ngay cả đôi mắt mèo màu xanh cũng biến thành màu nâu vàng. Toàn thân nàng chỉ có dấu hiệu mặt trăng trên trán là màu trắng.

Thi Mân: "?

Thi Mân: "..."

Aaaaa ! Tên Cơ Vô Ưu này biến nàng thành Bao Thanh Thiên!

Tác giả có lời muốn nói: Bao Thanh Thiên:?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro