Chương 21.1 Tình cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Huynh chính là ma tôn Cơ Vô Ưu giết người như ma?"

Hứa Thính Song sắc mặt trắng bệch.

"Đúng vậy."

Cơ Vô Ưu thâm trầm nói, nửa khuôn mặt tuấn tú của hắn che dấu dưới bóng đêm, đôi môi mỏng đỏ ửng đỏ xinh đẹp, giống như ma quỷ ẩn giấu trong bóng tối.

Hứa Thính Song giật giật khóe môi, vẻ mặt sắp không duy trì được nữa, "Đạo, đạo hữu thật sự biết nói giỡn.

Hắn ngượng ngùng cười hai tiếng, "Chưởng quầy nói Cơ Vô Ưu là một lão đầu già nua, đạo hữu trẻ tuổi tuấn tú như vậy, khẳng định không phải.

Khẳng định không phải!

Hắn lặp đi lặp lại một lần nữa.

Cơ Vô Ưu môi mỏng khẽ nhếch lên, "Đạo hữu tin tưởng lời của chưởng quầy, hay là tại hạ.

Hứa Thính Song mím môi, khẳng định, "Chưởng quầy!

"Chưởng quầy kia đã đi qua Linh Vực, kiến thức rộng rãi. Linh Vực đạo hữu, huynh có biết không?

Cơ Vô Ưu ngây thơ vô tội nói, "Không biết đâu.

Hứa Thính Song kiên nhẫn giải thích, "Linh vực chính là chợ đen mà ma giới thành lập, trước kia chỉ cung cấp cho ma tộc. Về sau Lục giới ký kết hiệp ước, tất cả mọi người đều có thể tiến vào.

Cơ Vô Ưu làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, "Vậy sao.

"Vậy đạo hữu đã từng đến chưa?"

Hứa Thính Song mặt đỏ lên, "Tại hạ không có lệnh bài thông hành, chưa từng, chưa từng đi qua.

Cơ Vô Ưu à một tiếng, liền không để ý tới Hứa Thính Song nữa, chuẩn bị đi về phía tế đàn.

Hứa Thính Song vội vàng đi theo, "Đạo hữu mới tới Đại Chu có thể chưa biết lai lịch của quốc sư.

Cơ Vô Ưu không cắt ngang, chỉ tò mò nhìn hắn.

Hứa Nghe Song thấy vậy, tiếp tục nói.

Hoàng đế Đại Chu trầm mê tu tiên luyện đạo, khát vọng trường sinh bất lão. Hắn nhiều lần đến Thanh Mạc Môn cầu dược, nhưng lần nào cũng thất bại trở về, đúng lúc này, một vị tiên nhân tự xưng là người Thanh Mạc Môn xuất hiện.

Tiên nhân kia đầu tiên là đưa cho Hoàng đế một ít đan dược kéo dài tuổi thọ, hoàng đế sau khi ăn xong, quả nhiên thân thể khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh, hắn mừng rỡ quá đỗi, lập tức phong tiên nhân đó làm quốc sư, luyện đan dược cho hắn.

Sau đó, trong cung xuất hiện một con giao long ngàn năm, muốn đoạt ngôi vị hoàng đế Đại Chu. Lúc này quốc sư ra tay, thu phục được Giao Long.

Cũng bởi vậy, hoàng đế càng thêm tín nhiệm tiên nhân.

Ở Đại Chu, quốc sư có thể nói là dưới một người dưới vạn người, có đôi khi ngay cả Hoàng đế cũng sẽ nghe lời hắn.

Cơ Vô Ưu nghe Hứa Thình Song nói xong thì a một tiếng.

Hứa Thính Song: "..."

Mất công hắn nói nhiều như vậy, tất cả đều vô ích.

Hứa Thính Song oán hận nói, "Đạo hữu, trên đời này nào có đan dược trường sinh bất lão gì?! Rõ ràng là yêu đạo kia mê hoặc thánh tâm, ức hiếp dân chúng mà thôi, đã như vậy, chúng ta thân là đệ tử chính phái há có thể khoanh tay đứng nhìn?

Hắn nhiều lần hướng Cơ Vô Ưu phát ra lời mời trừng ác dương thiện*.

(Trừng ác dương thiện :Chỉ nói, phô bày, làm những điều thiện, điều hay điều tốt đẹp, còn những điều ác, không hay, không tốt thì giấu đi.)

Cơ Vô Ưu nhàn rỗi nhìn về phía hắn, "Bổn tọa đã bao giờ nói bổn tọa là người chính phái chưa?

Dứt lời, hắn ôm Thi Mân xoay người, biến mất khỏi ngõ nhỏ.

Hứa Thính Song: "..."

Vị đạo hữu này vào vai Cơ Vô Ưu còn diễn đến nghiện rồi!

Không nói đến Cơ Vô Ưu là một lão đầu xấu xí, cho dù là hắn, người ta thân ở Ma cung, làm sao có thể tới nhân giới này?

Khi Cơ Vô Ưu ôm Thi Mân trở lại Vu Lâu, hoạt động tế tự đã gần kết thúc.

Quốc sư cởi mặt nạ ra, lộ ra một khuôn mặt gầy gò, hắn hướng về phía hoàng đế Đại Chu trên cao bái lạy, "Bệ hạ, ông trời đã nghe được thần cầu khẩn, nhất định sẽ phù hộ Đại Chu mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.

Hoàng đế Đại Chu vội vàng hỏi: "Vậy còn trẫm thì sao? Ông trời có đáp lại yêu cầu của trẫm hay không?

Quốc sư thần bí cười, "Bệ hạ tự nhiên sẽ đạt được ước muốn trong lòng.

Hoàng đế liên tục nói vài chữ tốt, "Trọng thưởng quốc sư.

Quốc sư lại lần nữa dập đầu, "Tạ bệ hạ.

Hiện giờ thuế tăng nặng, dân Đại Chu phải vật lộn kiếm sống, mà hoàng đế lại đem lượng lớn vàng bạc châu báu ban thưởng cho quốc sư.

Đối với việc này, dân chúng giận không dám nói.

Nếu có người bất mãn, không chừng cả nhà sẽ bị xử trảm.

Thi Mân nhìn về phía hoàng đế, lại nhìn quốc sư bái tạ, nhíu mày.

"Cơ Vô Ưu, vậy..."

"Hửm?"

Cơ Vô Ưu nghiêng đầu nhìn nàng, Thi Mân cả kinh, vội vàng sửa miệng, "Ma Tôn đại nhân, hoàng đế kia đã có dấu hiệu suy bại, chỉ sợ thời gian không còn nhiều, mà trên người quốc sư kia quả thật có linh khí quanh quẩn, xem ra đúng là người tu tiên, bất quá tu vi của hắn cũng không cao, cùng Hứa Thính Song không sai biệt lắm.

Người lục giới, trừ phi tận lực ngụy trang, bằng không liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra người nọ là ma hay tiên.

Cơ Vô Ưu ừ một tiếng.

Thi Mân bĩu môi, "Quốc sư cùng Nguyệt Minh Các có quan hệ gì sao?

Cơ Vô Ưu rũ mắt nhìn nàng, con ngươi màu đen thuần khiết trong suốt, "Chuyện này,"

Hắn dừng một chút, "Bổn tọa cũng không biết.

Thi Mân: "..."

...

Tế tự kết thúc, Cơ Vô Ưu mang theo Thi Mân trở về khách điếm.

Đêm nay ánh trăng cực tốt, ánh trăng bao phủ mặt đất, giống như trải một lớp lụa mỏng. Thi Mân vừa chuẩn bị đánh một giấc ngon lành, đã bị Cơ Vô Ưu đuổi đi tu luyện.

Cơ Vô Ưu hừ cười nói, "Xem ra Tiểu Bạch muốn lười biếng nha.

Thi Mân: "..."

Ok ok, bây giờ ta đi tu luyện.

·

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro