Chương 8.2 : Có qua có lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian Cơ Vô Ưu ở lại Tang Kỳ Châu không dài, sau khi tuần tra xong, ma quân tiếp tục đi về phía đông.

Điểm tiếp theo là Huyền Minh Châu, ước chừng cần thời gian bảy ngày.

Từ sau khi ăn Ngọc Tang quả, Thi Mân rõ ràng cảm giác được biến hóa của thân thể mình, thân hình càng thêm nhanh nhẹn nhẹ nhàng, hơn nữa có thể nhìn thấy xa hơn, nghe được thanh âm hoa tươi nở rộ, thanh âm bướm lay động cánh, còn có thể nghe hiểu ngôn ngữ giữa các tiểu động vật.

Bóng đêm nồng đậm, vầng trăng tròn treo cao giữa không trung, ánh trăng trải dài khắp đất.

Thi Mân vô tri nhảy lên đài, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trăng.

Hôm nay vầng trăng kia tựa như đặc biệt chiếu cố nàng, nguyệt huy chiếu lên người, trong thân thể lại có dòng nước ấm chảy qua, nàng tận mắt "nhìn thấy" viên Ngọc Tang quả nằm trong cơ thể nàng đang hấp thu những nguyệt huy này.

Thi Mân không thể tưởng tượng nổi mở to mắt mèo.

Nàng đây là đánh bậy đánh bạ mở ra phương thức tu hành?

Loại cảm giác "tu hành" này phi thường tuyệt vời, không chỉ là biến hóa thân thể, nàng còn cảm giác cảnh giới của mình tăng cao.

Đáy lòng Thi Mân chợt dấy lên khát vọng ——

Cô muốn hấp thụ nhiều mặt trăng hơn.

Cô nhắm mắt lại, cảm nhận sự kỳ dị mà Nguyệt Huy để lại trên người cô.

"Quả nhiên sẽ tu luyện."

Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng, Thi Mân sợ tới mức vội vàng mở mắt ra.

Cơ Vô Ưu không biết từ lúc nào xuất hiện ở phía sau, thanh âm thanh nhuận nhàn tản của hắn, đôi mắt như cánh hoa còn tràn đầy ý cười.

Bất quá hắn hình như đối với chuyện Thi Mân bắt đầu tu hành cũng không ngoại lệ.

Cơ Vô Ưu sải bước đi tới, nắm lấy đầu mèo của nàng, chống lại đôi mắt mèo màu lam của nàng, "Cũng không uổng công bổn tọa đem ngọc tang quả trân quý như vậy cho ngươi. "

"Meo."

Thi Mân nhu thuận đáp một tiếng.

"Công pháp của ngươi..."

Cơ Vô Ưu dừng lại, trong mắt tựa hồ hiện lên cái gì đó, cười nói, "Mèo con, ngươi có biết lục giới này cất giữ công pháp mạnh nhất ở đâu không. "

Tiên Vân Tông?

Thi Mân nhớ rõ trong nguyên văn có viết qua, Tàng Thư Lâu của Tiên Vân Tông đứng nhất lục giới.

"Lần trước Tiên giới đến ma giới của ta làm khách." Khóe môi hắn nhếch lên, "Lễ thượng vãng lai*, lần này đổi lại bổn tọa có phải nên đến làm khách hay không? "

*(Lễ thượng vãng lai: Có qua có lại)

Thi Mân: "..."

Nàng hình như biết Cơ Vô Ưu muốn làm gì.

Dứt lời, Cơ Vô Ưu ôm Lấy Thi Miểu, đặt nàng ở đầu vai, sau đó từ trên thuyền bay nhảy thẳng xuống.

Thi Mân: "? "

Đây không phải là đi Tiên giới, mà là đi Minh giới* đi?!

( chỗ này là đi tìm chết ý, đi xuống âm phủ)

Gió ở ma giới gào thét mà thổi qua, thổi đến lông mèo trắng của nàng bay loạn trên không trung, nàng sợ tới mức ôm chặt cổ Cơ Vô Ưu, nhắm mắt lại.

Cảm giác không trọng lực khi rơi xuống không kéo dài bao lâu, nàng cảm giác được Cơ Vô Ưu ngừng lại, ma khí chung quanh hiện giờ lại biến thành tiên khí nồng đậm.

Nàng hiện tại đã có thể phân biệt ma khí, tiên khí.

Thi Mân chậm rãi mở mắt ra.

Hiện tại nàng và Cơ Vô Ưu đang đứng ở trên một tòa nhà, dưới chân là tiên sơn kéo dài không dứt, sương mù mông lung, giống như lụa mỏng bao phủ kiến trúc chạm trổ.

Nơi này là Tiên Vân Tông?

Cơ Vô Ưu nhẹ nhàng nhảy xuống lầu các, một tấm biển ngang dọc treo trước mặt bọn họ ——

Tinh Vân các.

Đây chính là Tàng Thư Lâu của Tiên Vân Tông.

"Thé mà lại thiết lập cấm chế."

Cơ Vô Ưu khẽ cười.

"Meo."

Cơ Vô Ưu nhân cơ hội xoa đầu mèo, "Nhóc con, bổn tọa sẽ lấy được công pháp cho ngươi. "

Hắn hừ nói, "Chỉ là cấm chế của Tiên Vân Tông cũng có thể ngăn cản bổn tọa? "

Lời này của hắn tuy rằng hơi gợi đòn.

Nhưng Thi Mân biết, hắn nói đúng sự thật.

Chỉ cần tu vi không cao bằng hắn, cấm chế với hắn mà nói có như không có.

Cơ Vô Ưu vung tay lên, cấm chế kia giống như giấy dán, trong nháy mắt biến mất.

Hắn ôm Thi Mân vào Tinh Vân các.

Không gian bên trong Tinh Vân Các phi thường rộng lớn, nghiễm nhiên chính là một tiểu thế giới.

Cơ Vô Ưu đứng ở trước cửa, chạm vào tảng đá nhỏ một chút, giữa không trung liền đột nhiên xuất hiện một giá sách bằng gỗ, trên giá sách đặt đầy công pháp.

Có trúc giản*, giấy, còn có ngọc giản phong cách

(trúc giản: thẻ tre, tương tự như ngọc giản chỉ khác chất liệu tạo thành).

"Meo."

Thi Mân kinh ngạc kêu lên.

Tại sao trông hắn lại thành thạo như vậy?

Tiến Vào Tinh Vân Các cũng giống như đi vào cửa nhà mình.

"Mèo con đừng nóng vội."

Cơ Vô Ưu ở trước giá sách lật xem từng quyển từng quyển, "Cái này thích hợp với Tiểu Bạch nhà ta, cái này cũng thích hợp, à. Cái này hình như cũng không tệ..."

Thi Mân: "..."

Hắn dường như bị hội chứng khó khăn trong việc lựa chọn.

Cơ Vô Ưu có chút tức giận, "Cái này cũng được, cái kia cũng được, không bằng tất cả đều mang đi. "

Dứt lời, tay áo hắn vung lên, công pháp trên giá sách liền toàn bộ tiến vào trong túi càn khôn của hắn.

Thi Mân: "..."

Hắn trông chẳng khác nào một tên cướp cả.

Cơ Vô Ưu tựa như phát hiện suy nghĩ của nàng, "Bọn họ cướp Ngọc Tang quả của bổn tọa, dù sao cũng phải trả một cái giá lớn, ngươi nói có đúng hay không, mèo con. "

Thi Mân: "... Meo meo. "

Cơ Vô Ưu tâm tình bỗng nhiên tốt lên.

Sau khi cướp bóc xong công pháp, hắn ôm Thi Mân ra khỏi Tinh Vân các.

Vừa mới đi ra ngoài, Thi Miểu liền nhìn thấy đệ tử Tiên Vân Tông vây lấy ba tầng trong ngoài Tinh Vân Các.

Cũng đúng.

Vừa rồi Cơ Vô Ưu không mang theo một tia do dự phá hủy cấm chế của Tinh Vân Các, Tiên Vân Tông khẳng định nhận được tin tức.

Người cầm đầu kia hẳn là thủ lĩnh, mặc bạch y, mặt mày lạnh lùng, thanh lãnh cao ngạo.

Chẳng lẽ là Bộc Đài Ngọc?

- Cơ Vô Ưu, ngươi thật to gan, dám xông vào Tàng Thư lâu của Tiên Vân Tông ta!

Một trong những vị đại thúc căm phẫn nói.

"Tới làm khách mà thôi, Tiên Vân Tông không cần nhiều đệ tử như vậy tới hoan nghênh bổn tọa."

Ánh mắt Cơ Vô Ưu rơi xuống trên người cầm đầu, ra vẻ kinh ngạc, "A! Ngay cả chưởng môn Bộc Đài cũng đến à. "

Hắn nhếch môi, "Bổn tọa đêm nay tâm tình tốt, không muốn giết người. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro