chap1: Xuyên??????

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào 1 ngày không được đẹp trời lắm khi cậu bạn Giai Tuệ đang chuẩn bị đi chơi với bạn khi đã lên kế hoạch sẵn thì....
- Dì ơi, cháu tới rồi !Nhờ dì mở cửa giúp cháu ạ.
-Thằng bé Giai Tuệ kia, xuống mở cửa cho chị kìa (bé kia là chị họ na9)!
Aizzz, đã bị hỏng kế hoạch không đi chơi được laji còn phải chăm một con bé nhỏ hơn mình 12 tuổi nữa.Nhưng không chỉ thế, trừ việc anh chàng không đi chơi thì còn cả việc ai đó đã chiếm máy tính và không cho cậu bạn online Liên Quân.
- Em trai ơi, đọc tiểu thuyết với chị kkkkkk
-A, nam chính ngầu dãi
-A, nữ chính xinh dãi
-A,A,A,A...
Vâng ,và cũng nhờ con bé nào đó mà miệng của năm chính đã phát ra vô vàn từ ngữ hay ho+ thú vị và mang tính chất BỐC PHỐT. Nói thẳng ra là motip truyện tiểu thuyết mạng nói về n9 thảo mai và tổng tài nhìn người khác ngoáy cứ.t mũi ,không yêu anh rồi chửi bậy m cũng thấy thú vị như thế thì anh đây cũng chỉ phê bình được 1 từ HÃM với cặp lày .Vâng, sáng thì cũng phải tối và khi màn đêm buông xuống , vạn vật , con người chìm trong giấc ngủ và cái con bé lắm chuyện kia cũng cú.t khỏi tầm mắt của anh thì vì một lý do xamlon nào đó khi anh tỉnh dậy
(Đoạn này bé bạn mik bảo là còn chửi bậy rồi ko viết hẳn hơi là bà đây ko chịu trách nhiệm lúc bạn bị báo cáo sử dụng ngôn ngữ không phù hợp nha khà khà và đó cũng chính là lý do vì sao đoanh sao mik đã viết 1 cách tử tế và..ko phải là mình)

Trong mơ màng anh lại nghe giọng mẹ mình thấp thoáng, như đang gọi tên anh, như đang khóc: "Điền Điền,Bách Điền, tỉnh dậy đi con! Không biết sao con trai cưng của tôi lại ăn phải đậu nành cơ chứ?"

"Con trai cưng tỉnh dậy về nhà với ba mẹ."

Anh lờ mờ mở mắt ra, thế giới trước mắt xoay một cách lợi hại, đầu đau như đập đầu vô crush, lưng cũng đã sắp bị thoát vị vĩa đệm rồi. Phải gắng gượng chớp mắt mấy lần mới nhìn rõ được người trước mặt, vừa nhìn thấy gương mặt xa lạ ấy anh cứ ngỡ mình còn đang mơ chưa tỉnh.

Người trước mắt là ai???

Anh nhấc tay lên, tự véo má làm bản thân đau điếng lên, xác thực không tỉnh lại thêm lần nào nữa, anh mọc ra cả vạn câu hỏi trong đầu: "Vậy mọi chuyện là sao? Không phải mình đang ở phòng ngủ hả? Rồi mắc j lại ở bệnh viện? Ở đây lại còn có ai đây?".

Thấy có điểm gì đó sai, anh vội nhìn lại bản thân sau đó trợn mắt: " chàng trai 1.76, làn da rám nắng của tôi đâu?", sau đó sờ soạng mặt mình: "Sao da đẹp vậy, da trắng nõn lun, đã vậy lại cao chỉ khoảng 1.68 ...", nhìn tới kim tiêm trên tay anh tái mặt suýt chút ngất xỉu, thề là cuộc đời cô sợ nhất chính là bị tiêm.

Mẹ anh giật mình hốt hoảng, nhẹ nhàng sờ trán rồi gọi khe khẽ: "Bách Điền ,nghe mẹ nói không con?", sau đó chực khóc nói nghẹn ngào: "Không lẽ mê sảng nữa rồi, tối nằm la hét suốt, giờ tỉnh thì mê mê man man."

Ba cô chạy đi gọi bác sĩ, bác sĩ xem tới xem lui, vạch mắt rọi miệng đủ thể loại, sau đó kết luận tình trạng cô ổn định, bình thường hết mức.

Bách Điền vừa định mở miệng thì cổ họng dâng lên một tràng khô khốc nói không ra tiếng, phải uống ngụm nước mới miễn cưỡng thông họng để dò hỏi: "Con tên là gì vậy mẹ?"

Nguyễn Vân Nhã nhìn cô với vẻ mặt nghi ngờ rồi trả lời: "Con tên là TRẦN Bách Điền, sao vậy, con có sao không, quên hay gì rồi?

Vậy là anh xuyên không rồi, thật sự xuyên vào quyển tiểu thuyết mạng như cứ.t kia, không nghĩ tới có một ngày bản thân anh lại xuyên không mà lại còn vào vai na8 ẻo lả nữa...

Anh gãi gãi mũi cười khổ, nói: "Dạ đâu có, con nhớ mà, tại con cảm thấy ngủ lâu quá nên nhầm lẫn tí rồi."

Nguyễn Vân Nhã chính là mẹ của Trần Bách Điền, một người phụ nữ dịu dàng, hiền hậu. Gương mặt anh được thừa hưởng phần nhiều từ mẹ mình, đôi mắt, sóng mũi hay cả đôi môi. Nguyễn Thanh Nhã có một nét đẹp rất dịu dàng, bà đối xử với mọi người bằng cả tấm chân tình, luôn nhã nhặn trong lời nói cùng hành động. Về phần Trần Tuyết Nhi, anh được thừa hưởng lớn về đức tính này của bà nhưng chỉ là bộ mặt thứ nhất thôi , bộ mặt thứ hai của anh...

Tình hình lúc này.

Trần Bách Điền từ nhỏ đã yếu ớt ,lại dị ứng đậu nành,có lần anh ăn đậu nành hôn mê suốt một ngày, làm người nhà đứng ngồi không yên. Giờ anh mới phát hiện, năm anh ta 18 tuổi có lần anh định giả bệnh nhưng ăn phải đậu nành- món ảnh ta dị ứng và anh bệnh thiệt luôn nên phải nhập viện.

Anh nghĩ thầm: "Đm, không trở về sau lúc này để bớt đau hay về trước để né hoạ, cứ phải vào ngay lúc này. Đã vậy lại xuyên vào tk điê.n này chứ. Oh my lovely life!"

Vừa nói xong anh chợt giật mình nghĩ tới một chuyện "Trong nguyên tác xuyên không luôn là nhân vật trước đó đã chết mới được xuyên đi, vậy chẳng lẽ mình ngủ mà cũng chết?"

Sau đó lại thở dài bất lực  thì thào: "Không lẽ nó đm tới vậy sao? Hay khi mình ngủ thằng cứ.t chó nào giết mình gòi ???"

Nguyễn Vân Nhã thấy con trai ỉu xìu, miệng thì cứ lẩm bẩm lải nhải nên tiến đến xem xét: "Con còn mệt ở đâu không? Để mẹ đi gọi bác sĩ lại kiểm tra lần nữa nha."

Anh lắc đầu điên cuồng: "Không sao, con khoẻ mà mẹ, chắc mới tỉnh lại nên có hơi mệt mỏi chút thôi, năfm một chút là không sao nữa."

Mọi người xung quanh nghe vậy thì không tới hỏi thêm nữa, để không gian cho anh nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro