1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


( Phần 01/04)

Tôi đang đọc một cuốn tiểu thuyết máu chó thì đột nhiên xuyên thành người qua đường suốt ngày bị trùm trường bắt nạt.

Trong khi mọi người vây quanh ngó nghiêng tôi thì nữ chính ngây thơ tốt bụng xông tới bảo vệ tôi.

Vì vậy, nữ chính đã thu hút được sự chú ý của trùm trường, cả hai bắt đầu một hành trình yêu đương máo chóa kéo dài hơn ba trăm chương.

Mà tôi, một người qua đường sẽ bị đàn em của trùm trường giếc chếc ở chương thứ 299 sau khi hết nhiệm vụ, còn trùm trường ở chương 300 vẫn đang theo đuổi vợ hỏa táng tràng.

Tôi: “ Có cần phải cẩu huyết như vậy không.”

Tin tốt là, tôi có võ.

Đối với âm mưu chếc tiệt của mụ tác giả, tôi đã tập taekwondo từ nhỏ.

Muốn bắt nạt tôi ấy hả?

Đừng có mà mơ.

Tin xấu là khi ý thức được cốt truyện đang không tiến triển tiếp, tôi đột nhiên bị mù khi đọc tiểu thuyết ở nhà. Móa!

Đúng, chính là tự dưng bị mù không lí do!

Sau khi đi kiểm tra ở 7749 bệnh viện và sử dụng hết thể loại xét nghiệm thì vẫn không tìm ra nguyên nhân bị mù, tôi bắt buộc phải quay về trường học.

À không, thực ra là quay về đi theo đúng cốt truyện.

Hóa ra trở thành người khiếm thị phải đi học khó khăn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.

Khi tôi lần mò được đến tòa nhà giảng dạy, chuông vào lớp đã reo.

Trong cơn hoảng loạn, tôi bất ngờ vấp chân vào cầu thang và ngã chúi đầu về phía trước.

May mắn là tôi đã kịp thời túm tay được vào lan can của cầu thang giúp đầu tôi không bị đập xuống đất.

Tuy nhiên cơ thể tôi vẫn lảo đảo vài bước theo quán tính.

Bên tai tôi vang lên một tiếng rít lên rên rỉ, lúc này tôi mới nhận ra là mình vừa giẫm vào chân của một bạn học nam nào nó.

Tôi chưa kịp lên tiếng xin lỗi thì đã có người cướp lời:

“Cô không có mắt hay sao? Không nhìn thấy anh Bùi đang đi giày mới hả, cậu vừa giẫm vào giày anh Bùi đấy có biết không?”

Anh Bùi???

Giọng này…quen quen.

Tôi tuyệt vọng mím chặt môi.

Không ngờ cốt truyện lại diễn ra nhanh như vậy!!

“Tôi không có cố ý giẫm..”

Tôi còn chưa kịp nói hết câu để giải thích thì lại một lần nữa bị giọng nói sốt sắng kia cắt ngang:

“ Bạn học đáng thương ơi, tôi không quan tâm cô có cố ý hay không, cô vô tình hay cố ý thì có mua đền được cho anh Bùi đôi giày này không? Mau quỳ xuống lau giày cho anh Bùi đi.”

Giọng điệu kiêu ngạo lại độc đoán thế này, người không biết chuyện còn tưởng cậu ta mới chân chính là trùm trường cơ đấy.

Tôi cong môi phớt lờ cậu ta, dựa vào linh cảm của mình quay người sang phía Bùi Húc.

Nào, nam chính mau mau mắng tôi đi.

Sau đó, nữ chính sẽ từ đâu xông tới, lên sàn diễn bảo vệ cho tôi, và kết cục là tôi lấy lại được thị lực!

Mọi người đều hạnh phúc.

[ Gru gru gru…]

Âm thanh lạ lùng vang lên bên tai làm tôi giật mình.

Từ khi bị mù, thính giác của tôi trở nên nhạy bén hơn trước rất nhiều.

Nhưng mà nhạy bén hơn thì cũng không thể nào nghe được âm thanh lạ cách xa tôi mấy trăm mét chứ nhỉ?

Đang đinh ninh rằng mình ảo giác, bên tai tôi lại vang lên tiếng.

[ Cái thằng ngu xuẩn này, vợ tao giẫm lên chân tao chứ giẫm lên chân mày đâu mà mày lắm mồm quá dị. Tao đập cho mày trận giờ. ]

[ Đừng nói giẫm lên chân mình, cho dù vợ đá vào mặt mình, mình cũng chỉ nhẹ nhàng hỏi: “ Vợ ơi, chân có đau không.]

Tôi: ????

Tôi và Bùi Húc từ nhỏ đã học cùng lớp nhau, mặc dù cũng chẳng thân quen mấy.

Dù không thân quen mấy nhưng giọng nam chính mà, có chếc tôi cũng còn nhớ chứ đừng nói là đang vang lên bên tai. Tôi cố gắng lắng tai lại nghe xem còn tiếng nào nữa không.

Tôi quay đầu sang hỏi anh: “ Anh vừa nói cái gì vậy? Anh nói lại thử xem?”

[Ahhhhh, vợ nói chuyện với mình kìa, chếc rồi, khi nãy mình đã nói gì vậy, mình đã nói gì ấy nhỉ, nói gì nhỉ, cứu tôi, online chờ gấp…..]

“Yên lặng.”

Một loạt câu hỏi của anh vang lên trong đầu tôi làm tôi chóng hết mặt, tôi lập tức gào lên.

Ừ thì….

Chắc tôi nhận nhầm người thật.

Chứ giọng nói này không thể là của Bùi Húc được.

Ngay khi tôi định cúi người xin lỗi để đi trước, giọng nói mất nết của bạn học kia lại vang lên.

“Cô đang làm cái trò gì vậy? Cô không nghe thấy tôi kêu cô quỳ xuống lau giày sao…”

Chịu hết nổi, tay tôi vo tròn thành nắm đấm.

Cái thằng cha này có im lặng để bà đây đi trước không thì bảo.

Ngay khi tôi định xông về phía giọng nói kia, giọng nói đột nhiên im bặt, sau đó là một tiếng vật nặng va vào tường vang lên.

Tôi lại nghe thấy giọng nói của Bùi Húc.

[ Cái thằng thiểu năng chếc tiệt này, sao mình lại thu nhận thằng ngu như thế này làm đàn em vậy!!! ]

[ Đúng là thằng ngu mà! Mình còn muốn ở bên cạnh vợ mình lâu thêm chút nữa uhuhu! ]

Xung quanh yên tĩnh, tôi rón rén lên tiếng: “ Bùi Húc, là anh sao?”

“Ừm.”

Câu trả lời thờ ơ vang lên bên tai tôi, tôi chắc chắn là giọng nói vang lên trong đầu tôi vừa rồi và giọng nói trước mặt là giống hệt nhau.

Nhưng giọng điệu lại hoàn toàn khác, giống như hai người hoàn toàn khác biệt vậy.

Hay là…

Tôi đột nhiên nghe được suy nghĩ bên trong của trùm trường???

Không thể nào, chẳng lẽ trùm trường lại có tâm hồn chân chính là một con chó liếm?

Nhưng anh ấy gọi tôi là vợ là có ý gì đây?

Tôi chỉ là người qua đường trong cái cốt truyện máo chó này thôi!!! Làm ơn!!

Tôi đang định lên tiếng thì có tiếng hét vọng xuống từ cầu thang:

“Bùi Húc! Cậu không được bắt nạt Nguyễn Nguyễn!!!!”

Thẩm Mục Vân từ trên tầng bay xuống kéo tôi ra phía sau, dang tay ra gọn gàng bảo vệ tôi sau lưng.

“Cậu có chuyện gì có thể trực tiếp tới tìm tôi!”

“…………….”

Ai tới cứu tôi với, sao cái giọng này giống giọng của mấy người não tàn thế hả trời.

“Mọe! Đúng là đồ thiểu năng trí tuệ!”

Lần đầu tiên, tôi và Bùi Húc có cùng suy nghĩ.

Để có thể lấy lại thị lực càng sớm càng tốt, tôi ngoan ngoãn đi theo giống hệt cốt truyện, đứng yên lặng như không khí sau lưng Thẩm Mục Vân.

Như đạt thành thỏa thuận ngầm, Thẩm Mục Vân tiếp tục thẳng lưng, ưỡn ngực hét lên.

“Đừng tưởng rằng trường học này là do nhà cậu thành lập mà cậu muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm. Nguyễn Nguyễn là một người mù, cậu khi dễ cậu ấy như vậy, lương tâm cậu có thấy đau không?”

Từ từ, chị gái ơi, chị hét từ “Người mù” to như thế, em cũng muốn hỏi là lương tâm chị gái có đau không đấy

Tôi ôm ngực sau cú đả kích trí mạng với vẻ mặt đau đớn.

Thấy vậy, Thẩm Mục Vân liền quay lại lo lắng hỏi:

“Nguyễn Nguyễn, cậu ta đánh cậu sao? Cậu đừng sợ cứ nói đi, mình sẽ báo thù cho cậu.”

Bùi Húc hừ lạnh một tiếng: “ Được lắm, tôi nhớ kỹ cậu rồi, cứ chờ đấy cho tôi.”

Câu này khiến tôi đang hoang mang lại càng hoang mang hơn.

Đỉnh đấy Bùi Húc, một giây trước vừa gào thét trong đầu tôi là vợ câu, một giây sau cậu đã bị nữ chính não tàn này dụ dỗ chóng mặt.

Đây là hào quang bling bling xung quanh nữ chính sao??

Bất ngờ là vừa dứt lời, giọng nói của Bùi Húc lại vang lên trong đầu tôi.

[ Chết tiệt, mình còn chưa nắm tay vợ mình bao giờ, vậy mà cô ta dám cầm tay vợ mình trước! Ahhhhhh! ]

[ Mình phải nghĩ biện pháp mang vợ mình đi mới được. ]

Dứt lời, Bùi Húc quay sang nói với đàn em xấu người xấu cả nết kia: “ Tìm cách lôi cô ta đi.”

Thằng đàn em vừa bị đánh cho một trận ngay lập tức hồi sinh đầy cột máu.

“Thẩm Mộ Vân, cô ngứa người sao? Đang yên đang lành cô xen vào chuyện của anh Bùi chúng tôi làm gì?”

“Cao Trừng, cậu tiếp tay cho Bùi Húc bắt nạt người khác, quả báo sắp đến với cậu rồi đấy!”

“Cô vừa nói cái gì? Cô nói ai bị trời phạt cơ, cô có tin trước khi trời phạt tôi đánh chết cô trước không?”

_______

Hai người đó lao vào cãi nhau, vừa cãi vừa xô đẩy nhau.

Không cần nói cũng biết, Thẩm Mộ Vân không đủ tuổi để so sức lực với Cao Trừng. Sau cú đẩy của Cao Trừng, Thẩm Mộ Vân lảo đảo không đứng vững liền va vào tôi – người qua đường đang hứng thú đứng hóng chuyện.

Không có sự chuẩn bị, tôi mất trọng lượng ngã ngửa ra sau.

Thôi, ngã cũng không sao, đằng nào chả mù rồi.

Ơ, từ từ, đợi 1 chút…

Tại sao tôi ngã lại không đau nhể?

Tôi như đang ngã lên một tấm đệm, khá êm đấy.

Tôi quơ tay xoa xoa tấm đệm 2 lần.

[Ahhhh, vợ mình vừa chạm vào mình rồi, ahhhhh]

[Vợ thơm quá, mình muốn hôn hôn vợ, muốn thơm thơm vợ…]

Tôi sợ hãi cứng người.

Lâu rồi tôi không thấy ai mà có suy nghĩ bay bổng được như Bùi Húc!

Tôi vờ như không có chuyện gì xảy ra, tay vịn vào lan can cầu thang lảo đảo đứng dậy.

Ngay khi tôi thành công đứng dậy, chân lại tiếp tục vấp phải cái gì, ngã dúi dụi xuống.

Một tiếng “Hít” vang lên bên tai.

Môi tôi như hôn phải cái gì mềm mềm.

Đây chẳng phải tình thế ba xu trong phim ngôn tình tôi hay xem sao.

Cứu tôi với, tôi tâm hóa tro tàn chết lặng trước cái cốt truyện dở người này.

Cùng lúc, tiếng hét của Bùi Húc vang inh ỏi trong đầu tôi.

Tiếng hét của anh cũng phải ngang với tiếng bắn pháo hoa đấy.

Thẩm Mục Vân cuối cùng cũng tỉnh lại, nhanh chóng cứu tôi khỏi tình huống ngại ngùng này.

Cô ấy đỏ mặt trách Bùi Húc: “ Bùi Húc, cậu là đồ lưu manh.”

Đúng lúc này, tôi dường như nghe thấy một âm thanh hệ thống trong đầu, hình như là hệ thống của Bùi Húc.

“Đinh, chỉ định cốt truyện hoàn thành.”

Ngay khi âm thanh kết thúc, Bùi Húc quyết định không thèm lãng phí thời gian dây dưa với Thẩm Mục Vân nữa.

Anh lao tới, bể bổng tôi chạy xuống lầu.

[Hãy có trách nhiệm với vợ của cậu.]

Tôi: ???????

Ai đó có thể giải thích cho tôi được không?

Cái gì mà chịu trách nhiệm với không chịu trách nhiệm!

Tôi bị mù chứ có bị ngu đâu, đừng làm tôi sợ huhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro