Chương 10: Nhẫn nhịn là không thể nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

第10章: 忍忍是不可能忍忍的

Ngủ một giấc dậy đã là sau trưa, Tiêu Dư An thần thanh khí sảng ngồi dậy vặn eo, bóp cổ quay sang nhìn bên cạnh.

Tư thế của Án Hà Thanh từ nằm ngửa biến thành nằm nghiêng, hai tay đặt bên gối, tuy rằng than đen che mặt, nhưng vẫn có thể hơi hơi nhìn ra ngữ quan tuấn dật.

Tiêu Dư An không kìm được cảm khái một tiếng: nam chính ngủ xem ra thật mẹ nó vô hại!

Nếu không phải Tiêu Dư An biết trước cốt truyện nguyên tác, cho dù thế nào cũng không dám tin rằng, người trước mắt này sau này sẽ nhất cử công phá Bắc quốc, huyết tẩy hoàng cung Bắc quốc.

Chắc là đang gặp ác mộng, hai tay Án Hà Thanh đột nhiên nắm chặt thành quyền, mày nhíu chặt, môi trắng bệch bắt đầu run rẩy.

Án Hà Thanh liền vội đưa tay vỗ vỗ hắn: "Này huynh đệ, không sao chứ? Vòng hào quang vai chính của ngươi đâu? Không đem à?"

Cứ vỗ vậy không được rồi, Tiêu Dư An phát hiện Án Hà Thanh đang phát sốt, sờ tay nóng bỏng.

"Nước......" Án Hà Thanh thần chí không tỉnh táo thấp giọng lẩm bẩm.

Tiêu Dư An liền vội đứng dậy, sau một phen tìm trong nội thất, không phụ cực khổ mà tìm thấy ấm sứ và bát nhỏ, Tiêu Dư An dùng bát sứ nhỏ rót đầy nước trong, bưng đến bên giường, lại đưa tay đỡ Án Hà Thanh dậy, để hắn dựa vào người mình, từng chút một tỉ mỉ đứt nước vào miệng Án Hà Thanh.

Chắc là nghe thấy tiếng động, bên ngoài nhè nhẹ truyền tới tiếng gõ cửa, là lão thái y: "Hoàng thượng, người bệnh nên thay thuốc rồi."

Tiêu Dư An nói: "Vào đi."

Cửa phòng nội thất nhẹ nhàng mở ra, lão thái y nhìn thấy tình cảnh trước mắt, bị dọa đến thuốc trong tay ào ào rơi xuống đất.

Hồng Tụ theo sát sau, vừa thấy liền gấp, bước qua mấy bước: "Hoàng thượng người làm sao có thể làm chuyện vất vả thế này, để cho nô tỳ đi."

"Không sao, đút xong rồi." Tiêu Dư An đặt bát sứ xuống, đỡ Án Hà Thanh nằm về giường, quay người hỏi lão thái y: "Hắn phát sốt rồi, làm sao giờ?"

Lão thái y run cầm cập quỳ xuống đất nhặt thuốc, nghe thấy câu hỏi của Tiêu Dư An, liền vội chắp tay đứng dậy: "Hồi hoàng thượng, không đáng ngại, cơn sốt này rất nhanh sẽ hạ, sau khi hạ sốt, bệnh tình về cơ bản là khỏi rồi."

"Vậy thì tốt." Tiêu Dư An gật gật đầu, "Vậy phiền ông chiếu cố hắn cho tốt."

Lão thái y nơm nớp lo sợ, gật đầu như giã tỏi.

Ngủ đẫy giấc rồi, nam chính cũng xem xong rồi, tâm tình Tiêu Dư An rất tốt, hớn hở chuẩn bị bãi giá hồi cung!

Hồng Tụ tâm tư cực kỳ tinh tế, nhỏ giọng hỏi Tiêu Dư An: "Hoàng thượng, chờ người này khỏe lại, để nô tỳ an bài hắn đi cung Cảnh Dương nhé?"

Cung Cảnh Dương là nơi tất cả cấm luyến của quân vương thiếu niên ở, do Hồng Tụ chưởng quản.

Tiêu Dư An đỡ trán không biết làm sao: "Đừng đừng đừng."

Cô nương, cầu xin cô đem cách nghĩ nguy hiểm này thu lại đi!

Hồng Tụ ngơ ra: "Vậy hoàng thượng muốn để hắn đi chỗ nào?"

Tiêu Dư An khổ não dùng đầu ngón tay gõ gõ đầu, lòng nghĩ xem trước khi nam chính và nữ chính gặp nhau thì sống ở đâu: "Đi...... đi...... ô đúng rồi, để hắn đến phủ nội vụ."

"Phủ nội vụ?!" Hồng Tụ luôn thận trọng cũng nhịn không được buột miệng nghi hoặc, dù sao nhìn thế nào thì hoàng thượng cũng cực kỳ để ý người này, nhưng mà hoàng thượng không thu hắn làm cấm luyến, ngược lại để hắn đi làm nô bộc làm việc vặt, thế này cũng quá kỳ quái đi.

"Ừm ừm, phủ nội vụ, phủ nội vụ là chỗ Triệu công công phụ trách quản lý đúng không?" Tiêu Dư An hỏi.

"Hồi hoàng thượng, đúng vậy." Hồng Tụ thu hồi tâm trạng, đáp lời.

"Vậy thì không sai, đưa tới phủ nội vụ đi." Tiêu Dư An giải quyết dứt khoát xong, lại quay đầu nhìn Án Hà Thanh đang ngủ say.

Án Hà Thanh ơi Án Hà Thanh, Triệu công công là một đại phản diện, tiếp theo ngươi có thể phải chịu khổ rồi, nhưng mà vì gặp được nữ chính công chúa Vĩnh Ninh, ngươi chịu đựng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ#đam