Chương 18: Luôn có nam chính vận mệnh hẩm hiu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

第18章: 总有男主命运多舛

Cái gì gọi là 'Đầu giường nhà dột chẳng chừa đâu', cái gì gọi là 'Dày hạt mưa, mưa, mưa chẳng dứt', cái gì gọi là 'Mền vải lâu năm lạnh tựa sắt'.*

* Từ bài thơ 《茅屋为秋风所破歌》 杜甫 "Bài ca nhà tranh bị gió thu phá" của Đỗ Phủ, đoạn 3 - cảnh nhà bị tốc mái đêm mưa:

俄顷风定云墨色,秋天漠漠向昏黑。布衾多年冷似铁,娇儿恶卧踏里裂。床头屋漏无干处,雨脚如麻未断绝。自经丧乱少睡眠,长夜沾湿何由彻!

Một lát sau, gió yên mây đen như mực; Trời thu bát ngát đen tối lúc chiều tà. Chiếc chăn vải dùng nhiều năm, lạnh như sắt; Bị đứa con thơ khó ngủ đạp rách toang. Ở đầu giường mái nhà dột, không chỗ nào khô; Vết mưa nhiều như gai vẫn còn chưa hết. Từ khi gặp cơn loạn lạc, mình ít ngủ; Suốt đêm dài ướt đẫm, biết làm sao hết được!

Giây lát, gió lặng, mây tối mực, Trời thu mịt mịt đêm đen đặc. Mền vải lâu năm lạnh tựa sắt, Con nằm xấu nết đạp lót nát. Đầu giường nhà dột chẳng chừa đâu, Dày hạt mưa, mưa, mưa chẳng dứt. Từ trải cơn loạn ít ngủ nghê, Đem dài ướt át sao cho trót? (NXB Văn học, Hà Nội, 1962)

Tiêu Dư An cảm thấy hôm nay xem như mình được mở mang kiến thức rồi.

Chỗ ở của Án Hà Thanh, sao có thể gọi là phòng, rõ ràng là một phòng củi, đến cả bàn ghế cũng không có, chứ đừng có nói là chăn đệm than đốt, vừa nhìn vào, ngoài bức tường vỡ thủng, chỉ có cái xó góc đáng thương chất một chồng củi đốt, Tiêu Dư An rất sợ lúc mình vừa ngẩng đầu, thì sẽ thấy trên xà nhà treo một quả mật đắng.

Thật là quá thảm rồi……

Ngoại bào của Tiêu Dư An đã cho Án Hà Thanh rồi, căn nhà này lọt gió, gió lạnh vừa thổi, sẽ khiến người nhịn không được mà run lẩy bẩy.

Dương Liễu An lo lắng nói: “Hoàng thượng, căn nhà này quá lạnh rồi, người……”

Tiêu Dư An nói: “Thực sự có chút lạnh, Liễu An ngươi về tẩm cung lấy cho ta áo bào tới đi.”

Dương Liễu An tuân chỉ rồi bước chân vội vã ra khỏi căn nhà.

Tiêu Dư An quay đầu nhìn Án Hà Thanh đang đứng ở một bên, thấy trên trán có máu, không nhịn được lại thở ra một hơi lạnh.

Ai đánh thế! Đánh hỏng dung nhan rồi thì phải làm sao! Cái khuôn mặt này còn phải dùng để trêu ghẹo thiên hạ đó!

“Hồng Tụ, ngươi đi lấy thau nước nóng, rồi đi lấy chút thuốc trị thương tới.” Tiêu Dư An dặn dò Hồng Tụ.

Hồng Tụ gật đầu, cũng ra khỏi căn nhà.

Trong nhà tức thời im lặng, chỉ còn lại hai người Tiêu Dư An và Án Hà Thanh.

Tiêu Dư An ở trong nhà lượn hai vòng rồi cũng không tìm thấy chỗ có thể ngồi, dứt khoát ngồi đại lên chồng củi, thấy Án Hà Thanh vẫn còn đứng ở đó, vỗ củi đốt bên cạnh mình: “Nào, ngồi.”

Án Hà Thanh không nhúc nhích.

“Có phải là lần trước ở trong nhà lao cắn một cái không đủ trút giận? Nào, lại cho ngươi cắn thêm một cái.” Tiêu Dư An đứng dậy, đưa tay đến gần miệng Án Hà Thanh.

Án Hà Thanh nhếch môi, biểu cảm cũng chẳng thay đổi một chút.

“Yên tâm, ta không có loại ý đó với người, nếu như có loại ý đó, sớm đã có hành động rồi.” Tiêu Dư An rút tay về, lại ngồi về trên chồng củi.

Trong con mắt có Án Hà Thanh cúi cùng cũng có chút động tĩnh, hắn hơi ngẩng đầu, nhìn tới Tiêu Dư An.

Tiêu Dư An hơi mỉm cười, ung dung mà đối mắt với Án Hà Thanh.

Lúc lâu, Án Hà Thanh cuối cùng cũng chịu mở miệng, hắn khàn giọng hỏi: “Vậy tại sao ngươi phải làm như vậy……”

Tiêu Dư An tỏ vẻ nghiêm túc: “Bởi vì ta là phần mềm hack nạp tiền vào tài khoản của ngươi.”

Án Hà Thanh: “...…”

Tiêu Dư An: “Khụ…… Thật ra là, bởi vì tình yêu, sẽ không dễ dàng bị tổn thương, cho nên tất cả cũng đều là dáng vẻ của hạnh phúc.*”

* Bài hát 《因为爱情》- 陈奕迅 & 王菲 "Bởi vì tình yêu" của Trần Dịch Tấn và Vương Phi.

Tiêu Dư An y hát ra tiếng rồi!

Biểu cảm lạnh lùng của Án Hà Thanh cũng có chút tan vỡ.

Tiêu Dư An nhịn không được cười vẫy tay liên tục: “Nói đùa, nói đùa, đừng giận, nói chung là ngươi yên tâm, ta không hề có ý đồ xằng bậy với ngươi, về phần vì sao, sau này nếu có cơ hội, ta có thể sẽ nói với ngươi, hơn nữa hiện giờ ngươi có thể lựa chọn có hoặc không tin ta.”

Án Hà Thanh ánh mắt sa sầm: “Nhưng mà lúc ở trong nhà lao……”

Nam chính à ngươi có thể đừng thù dai như vậy được không?! Ta cũng chỉ là ở trước mặt ngươi rút kiếm thôi mà! Rút rồi sau đó ta cũng đâu có làm gì ngươi! Ngươi tại sao lại có thể nhớ tới bây giờ!

“Đó là bởi vì ta sợ ngươi.” Tiêu Dư An có sao nói vậy.

Ánh mắt Án Hà Thanh một thoáng qua không thể hiểu nổi: “Sợ ta?”

Tiêu Dư An còn chưa giải thích, Hồng Tụ bưng một thau nước nóng bước vào, còn đưa thuốc trị thương cho Tiêu Dư An: “Hoàng thượng, nước lấy xong rồi ạ.”

Tiêu Dư An cầm lấy thuốc: “Vất vả cho  ngươi rồi, đúng rồi, trâm ngọc cũng đưa cho ta đi.”

Cẩn thận mà nhận lấy trâm ngọc từ chỗ Hồng Tụ, Tiêu Dư An vừa xoay người, thì thấy Án Hà Thanh mắt không rời mà nhìn chằm chằm cây trâm trên tay mình, Tiêu Dư An cười khúc khích, đi đến trước mặt hắn, đưa ra trâm ngọc: “Cho.”

Án Hà Thanh nhìn Tiêu Dư An một lúc lâu, đưa tay ra lấy.

Nào ngờ Tiêu Dư An đột nhiên rút tay lại, nụ cười không đổi: “Khoan đã, bàn một điều kiện.”

Án Hà Thanh chỉ lấy được không khí, không gấp cũng không giận, im lặng mà đối mắt với Tiêu Dư An.

Tiêu Dư An nói: “Ngươi rửa mặt sạch sẽ, đắp thuốc xong, cây trâm này ta sẽ trả lại cho ngươi.”

Biết rằng cứ tiếp tục dùng than đen bôi lên mặt cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, Án Hà Thanh đi đến trước thau nước, vốc nước bắt đầu rửa mặt, Tiêu Dư An không chớp mắt nhìn hắn.

Nước sạch trong thau dần dần biến thành đục ngầu, Án Hà Thanh rửa sạch mặt mày và đôi tay, ngẩng đầu lên.

Trong mắt là thiên sơn vạn thủy, giữa cánh môi là ánh nước lấp lánh, ngươi nhìn ánh trăng sáng trong đó xem, ngươi nhìn đèn lửa nhà nhà đó xem, giống như vùng trán tuấn dật của hắn; ngươi lại nhìn đỉnh núi cao cao đó xem, ngươi lại nhìn núi non trùng điệp đó xem, giống như sống mũi cao thẳng của hắn.

Tiêu Dư An cảm thán không thôi: Ôi! Đôi mắt này. Ôi! Cặp lông mày này. Ôi! Đôi môi này. Ôi! Cái nhan sắc này.

Không được, vẫn phải lại lần nữa.

Ôi! Đôi mắt này. Ôi! Đôi lông mày này. Ôi! Đôi môi này. Ôi! Cái nhan sắc này.

Án Hà Thanh lau mặt sạch xong, đưa ánh mắt rơi vào trâm ngọc trong tay Tiêu Dư An.

Nhìn cái gì mà nhìn, không nói không cho ngươi, đừng có dùng loại ánh mắt sáng rực kia mà nhìn, biết là ngươi cần dùng đến nó để cua lão bà rồi.

Tiêu Dư An đưa trâm ngọc cho Án Hà Thanh, mỉm cười: “Cất cẩn thận, dù sao là di vật của mẫu hậu.”

Toàn thân Án Hà Thanh cứng đờ, nhìn về phía Tiêu Dư An, trong mắt toàn là chấn kinh.

Về chuyện chiếc trâm ngọc này, hắn chưa từng nhắc tới với bất kỳ người nào của Bắc quốc!

Không nhìn vẻ kinh ngạc của Án Hà Thanh, Tiêu Dư An quay người nói với Hồng Tụ: “Hồng Tụ, ngươi ra ngoài phòng trước chờ một chút, cũng tạm thời đừng để ai tiến vào.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ#đam