Chương 7: Thị tẩm là không thể nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

第7章: 侍寝是不可能侍寝的

Trong truyện tổng tài, đối mặt với em gái nhuyễn ngọc ôn hương lao đến ôm ấp, nhóm tổng tài bá đạo đương nhiên phải nhanh chóng ôm lấy người, tà mị cười một cái: "Tiểu yêu tinh, đây là em chủ động đấy."

Mà Tiêu Dư An, một vị tổng tài, vào lúc y cảm thấy có người nhào vào lòng mình lại còn bắt đầu cởi quần áo của mình.

Y!

Y xoay người một cái, nhanh chóng làm một động tác nắm chặt tiêu chuẩn, lập tức túm cổ tay đè cánh tay rồi lại đè đầu, đem người đè chặt!

ĐÈ! CHẶT!

Sau khi Tiêu Dư An đè người xuống, phản ứng đầu tiên là......

Con đường tổng tài bá đạo của mình hoàn toàn không cứu nổi rồi!

Người bị y đè xuống cũng ngơ rồi, giọng nói mang chút sợ hãi và nghẹn ngào: "Hoàng thượng, hoàng thượng, nhẹ chút được không?"

Ừm, giọng nói này, rất nhẹ, rất mềm, rất đáng yêu.

Nhưng mà tiếng của con trai!

Tiêu Dư An liền vội vàng thả người ra: "Xin lỗi, xin lỗi, cậu dọa ta một phen."

Thiếu niên đó hơi co lại: "Nô, nô tài không phải cố ý, hoàng thượng ngài đừng tức giận."

Tiêu Dư An ôm đầu.

Y bất giác nhớ ra hai chuyện.

Thứ nhất, quân vương thiếu niên này, mẹ nó là đoạn tụ!

Thứ hai, lúc nãy khi đang tắm, Hồng Tụ chắc là hỏi y buổi tối có cần người thị tẩm không!

Thiếu niên thấy Tiêu Dư An nửa ngày không nói chuyện, vẫn cho rằng y tức giận, hoảng hốt lấy ra một sợi dây thừng từ trên giường: "Hoàng thượng ngài đừng tức giận, ngài đem nô tài trói lại đi, lần trước không phải hoàng thượng nói muốn lấy thước đánh nô tài sao? Lần này nô tài chuẩn bị sẵn thước rồi, hoàng thượng?"

Tiêu Dư An càng đau đầu rồi.

Y biêt quân vương thiếu niên là đoạn tụ, nhưng y không biết quân vương này là S đấy!

Mà lại có vẻ ngoài tuyệt mỹ, thân thụ tâm công sao! Dám khiêu chiến số mệnh vậy sao! Có ý chí vậy sao! Khác người vậy sao!

Thái độ kỳ quái của Tiêu Dư An khiến cho thiếu niên hoảng thần, cậu cởi y sam cửa mình, để lộ ra bờ vai và tấm ngực trần, giọng nói thiếu niên run rẩy, môi lắp bắp: "Hoàng thượng, nô tài muốn lắm, cầu xin ngài, cho nô tài đi."

Tiêu Dư An túm chặt hai tay sờ lung tung, hơi cười mỉm: "Không cho, không cho, cứ không cho."

Thiếu niên tạm thời ngơ ra, vẻ mặt kinh hoảng thất thố có chút vỡ vụn.

"Hửm? Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi?" Tiêu Dư An vỗ vỗ đầu cậu kiểu anh trai ấm áp, sau đó đưa tay kéo quần áo cậu tử tế.

Thiếu niên vẫn làm gì nói chuyện được, bị cử động dị thường của Tiêu Dư An dọa cho cứng người tại chỗ.

"Hồng Tụ, Hồng Tụ." Tiêu Dư An lớn tiếng gọi hai cái, ánh nến ở ngoài tẩm cung sáng lên, Hồng Tụ đáp lời đẩy cửa đi vào.

Hồng Tụ thắp nến bốn phía lên, tẩm cung bỗng sáng bừng, sau đó nàng khép na khép nép quỳ bên giường hỏi: "Hoàng thượng, sao vậy? Nô tài này hầu hạ ngài không thoải mái sao?"

Tiêu Dư An cảm nhận được thiếu niên bên cạnh co rúm lại rõ ràng: "Không có, y khá tốt, là ta đột nhiên không có hứng thú, ngươi đưa y về, nhớ thưởng cho y."

Hồng Tụ gật đầu, hầu hạ Tiêu Dư An nằm xuống, sau đó thổi tắt nến, đưa thiếu niên rời đi.

Bốn bề rơi vào yên lặng, Tiêu Dư An đã nhắm mắt bỗng nhiên lại mở ra, vô thức đưa tay sờ điện thoại cạnh gối, được một nửa thì phản ứng lại, âm thầm thu tay về.

Tiêu Dư An có một cái bệnh vặt.

Vào lúc đi ngủ, bên tai nhất định phải có tiếng người hít thở, ở hiện đại, Tiêu Dư An có thể dùng điện thoại ghi âm rồi phát, nhưng tình huống bây giờ, đúng tật khiến Tiêu Dư An có cảm giác hết cách.

Cố gắng đi ngủ thất bại, Tiêu Dư An thở mạnh, ngồi dậy day huyệt thái dương, sau khi day được một lúc, Tiêu Dư An quyết định ra ngoài đi vòng vòng.

Cửa chính tẩm cung của hoàng thượng có trọng binh canh gác, Tiêu Dư An suy nghĩ nửa buổi, mở cửa sổ mà đi.

Sau đó hai tên thị vệ gác cửa sổ ngẩn tò te nhìn một người từ trong cửa sổ tẩm cung nhảy ra, lộn một vòng trên thảm cỏ rồi mới ổn định thân hình.

Hai tên thị vệ nhanh chóng rút kiếm ra, kề lên cổ người đó.

Tiêu Dư An quay đầu lại đối mắt với hai tên thị vệ.

Kiếm trong tay thị vệ loảng xoảng rơi xuống đất.

......

Tiêu Dư An đứng dậy, trấn định phủi cỏ dính trên đầu, sau đó vỗ vỗ vai thị vệ: "Các đồng chí, cực khổ rồi, thì ra cửa sổ cũng có người gác à."

Thị vệ bị vỗ đến mềm cả đầu gối, ừm một tiếng quỳ xuống.

Tiêu Dư An kéo người dậy hỏi: "Đường nào ít thị vệ?"

Thị vệ run run rẩy rẩy chỉ về một con đường nhỏ bằng đá ở hướng nam.

Tiêu Dư An gật đầu hài lòng, chắp tay sau lưng đi về phía con đường nhỏ bằng đá.

Thị vệ vội hô lớn: "Hoàng thượng, đêm khuya rồi, người một mình (独)......"

"Thân vô thái phượng song phi dực (无彩凤双飞翼 - 'thân không có đôi cánh phượng muôn sắc cùng bay' trích bài thơ 'Vô đề' của Lý Thương Ẩn), một mình lang thang ta cao hứng."

"Cơ mà ()......"

"Khả liên Hàn Thực dữ Thanh Minh (怜寒食与清明 - 'đáng tiếc Hàn Thực với Thanh Minh' trích bài thơ 'Sơ nhập Tần Xuyên lộ phùng Hàn Thực' của Đường Huyền Tông Lý Long Cơ), bớt nói nhảm chút có được không?"

"Nhưng ()......"

"Đản sử Long thành phi tướng tại (使龙城非将在 - 'nếu như có vị phi tướng ở Long thành' trích bài thơ 'Xuất ký' của Vương Xương Linh), lại nói câu nữa là tẩn ngươi."

Thấy thị vệ thật sự không dám nói chuyện nữa, Tiêu Dư An nhịn không được mà cảm khái một một tiếng: "Ba trăm bài thơ Đường, đúng là kết tinh trí tuệ mà."

Nói rồi, Tiêu Dư An ngâm nga khe khẽ mà đi, để lại thị vệ xung quanh mờ mịt: "Ba trăm bài thơ Đường là cái gì......"

-

Thị vệ đúng là không lừa Tiêu Dư An, con đường nhỏ phía nam này quả thật không có người, trăng sáng khuyết nửa dịu dàng chiếu xuống một tầng sa mỏng, uyển chuyển trải trên người Tiêu Dư An.

Bắc quốc lúc này mới vào đông, hàn phong se lạnh, y sam của Tiêu Dư An đơn bạc, có chút không chịu được, đi được một lúc thì quyết định quay về, vào đúng lúc y chuẩn bị xoay người quay về đường cũ, bên tai văng vẳng truyền đến tiếng đàn vọng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ#đam