Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy nói quý là quý không ít, nhưng trong nhà hàng này đồ ăn đúng là ngon thật , cá hồi thoạt mới mẻ, Nguyễn Miêu, người không mấy ham ăn cũng nhịn không được hạ mấy chiếc đũa, nhưng không cẩn thận dính phải nhiều mù tạc liền sặc tới mức chảy nước mắt , đầu có chút sinh đau.

Nhưng là cuối cùng vào thời điểm trả tiền , Nguyễn Miêu điểm chuẩn bị lấy di động ra thì bị chị gái phục vụ trước mặt cười tủm tỉm nói đã trả tiền rồi. Nguyễn Miêu vẻ mặt đầy mong lung quay đầu lại nhìn Giản Phồn Úc.

Giản Phồn Úc  lại rất bình tĩnh trả lời: "Cửa hàng này tôi có thẻ hội viên".

Nguyễn Miêu trong lòng có hơi xấu hổ, cậu ngượng ngùng nói: "Chính là, vốn dĩ phải là tôi mời cậu mới đúng"

"Trà sữa uống ngon". Giản Phồn Úc nhẹ giọng nói:"Cậu mời khách , tôi mua đơn".

Nguyễn Miêu thiếu chút đã quên , trong nguyên tác Giản Phồn Úc vốn dĩ là người ôn nhu tri kỷ như vậy, có lẽ hiện tại mặc dù hắn trọng sinh trở về nhưng khả năng bên trong vẫn chẳng có gì thay đổi đi.

"Trà sữa như thế nào cùng cậu liền so?" Nguyễn Miêu còn nhớ tới chính mình dối trá ,một mình độc chiếm hết hai ly, nháy mắt thấy nhân cách thấp đi mấy bậc.

Giản Phồn Úc không để bụng cái này, hắn đem mấy tờ quảng cáo trong tay Nguyễn Miêu rút ra lật qua xem:"Cậu còn muốn tiếp tục tìm sao ?."
"Muốn muốn". Nguyễn Miêu phục hồi tinh thần, vội gật đầu lại nói:"Bất quá cậu không cần phải giúp tôi , tôi chính là có thể tìm được , chậm trễ thời gian của cậu có chút không hay".

Giản Phồn Úc thế nhưng không chịu đem mấy tờ quảng cáo trong tay giao ra :" Tôi hôm nay không có chuyện, cùng nhau đi ."

Vì thế, hai người vốn dĩ không tính là thân quen cùng nhau ăn cơm trưa, còn cùng nhau chạy qua xem vài chỗ giáo dục phụ đạo ban , hết cả thời gian buổi chiều.

Nguyễn Miêu có chút không hiểu Giản Phồn Úc , nhưng lại cảm thấy đối phương không có ác ý với mình.

Như là hôm qua cậu vẫn cho rằng bọn họ không có gì để nói chỉ là quan hệ bạn học bình thường. Cậu quay đầu trộm ngắm nhìn, an an tĩnh tĩnh mà đi sau hắn , kỳ thật Giản Phồn Úc rất có nghĩa khí , dọc đường đi sẽ thường cho một ít kiến nghị chẳng hạn như chỗ dạy học này giá cả không tồi , vị lão sư kia rất có danh.

"Bằng không liền chỗ này?"Nguyễn Miêu rối rắm:"Chính là có điểm tốt, một giờ học hai trăm , tôi muốn ít nhất đồng thời học bổ túc ba môn trong khoá, một tháng liền hết sáu ngàn...".

Như vậy trực tiếp diệt trừ một tháng cơm của cậu , Nguyễn Miêu liền nghĩ một vạn tiền tiêu vặt nếu lấy tới đây học thì chỉ còn dư lại một khoản nhỏ, cậu tính sẽ không mua quần áo không mua bất kì thứ gì , nhưng mỗi tháng yêu cầu phụ đạo, tư liệu học còn phải tốn thêm phí , không khỏi khẩn trương.

Giản Phồn Úc đứng bên cạnh cũng không lên tiếng quấy nhiễu suy nghĩ của cậu, Nguyễn Miêu chống cằm chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai câu được câu mất từ vị lão sư đang giảng bài đầy nhiệt huyết cho đám học sinh học *bù ban kia , cậu quay đầu nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu nhíu mày do dự trước những suy nghĩ sâu sa của bản thân .
*bù ban: học thêm
Làn da của Nguyễn Miêu rất trắng lại trông mềm , hồng nhuận có chút thịt , so với trước kia mảnh khảnh thì bộ dạng trước mặt trông đẹp mắt hơn , cho dù mới cắt quả đầu  không mấy thích hợp thì vẫn có thể nhìn ra vẻ khả ái , thời điểm cười rộ lên cũng có chút mềm.

Nếu niết thử một phen mà nói , không biết chừng cảm giác có phải hay không đều tốt.
Giản Phồn Úc trước kia rất thích cái loại thoạt nhìn đáng yêu vô hại , mềm mại như bông của động vật nhỏ , còn từng nuôi qua không ít, nhưng cuối cùng không có một con nào sống qua lâu rồi chết tại nhà hắn. Hắn từ trước đều thấy động vật nhỏ liền đều ôn nhu , hiện tại cũng là thích.

Bởi vì có thể khống chế trong tay dễ dàng.

Hắn chậm rãi gợi lên khoé môi , không biết nghĩ tới cái gì.

Bên kia, Nguyễn Miêu rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, nếu cậu đã tính toán ở thế giới này sống thật an ổn , như vậy chỉ có con đường học tập là tốt nhất, mà muốn làm cái này phải trả một cái giá lớn là nhất định, thà rằng dùng nhiều tiền để được tìm một vị lão sư chỉ điểm, còn hơn vì một chút xót tiền liền nghĩ khác, bằng không số tiền tiêu vặt lớn như vậy cũng không được sài tốt.

Vì thế , sau khi trao đổi với vị lão sư kia , cò kè mặc cả nửa ngày sau rốt cuộc rốt bỏ qua con số lẻ đằng sau, sau đó liền đi giao tiền. Về sau mỗi thứ bảy, chủ nhật, ngày nghỉ đều phải tới đây học bù, thời gian tuỳ cậu quyết định, còn đem mấy cái bài tập lão sư cho qua Wechat trở về làm thêm.

Từ chỗ học phụ đạo ra tới, Nguyễn Miêu nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng may là số tiền học này tháng sau mới phải giao ra, bằng không tháng này phí sinh hoạt căn bản là không đủ.

" Đã quyết định tốt ? " Giản Phồn Úc hỏi cậu.

"Là như vậy nha." Nguyễn Miêu cười tủm tỉm :" Chỉ cần có lão sư tốt cho tôi học tập , tôi tin tưởng thành tích tốt sẽ thực mau tới!".

Giản Phồn Úc sau một lúc không có nói chuyện , suy nghĩ trong chốc lát lại hỏi :" Vì cái gì muốn phấn đấu?"

"A?" Nguyễn Miêu đem mấy tờ quảng cáo thu lại tốt sau liền nghe thấy Giản Phồn Úc hỏi chuyện , cậu theo bản năng liền trả lời :" Bởi vì tôi chính là muốn sau này tự lực cánh sinh nha! Muốn có công việc thật tốt thì phải an ổn học tập, muốn có thành tích tốt đương nhiên phải dựa vào chính mình nỗ lực học tập mới có thể thi đậu a."

Giản Phồn Úc có chút khó hiểu :" Cậu vì cái gì sẽ cảm thấy , học tập tốt sẽ có công việc tốt?"
Nguyễn Miêu không khỏi sửng sốt:"Này không phải là lẽ đương nhiên sao ?"

" Cậu biết mỗi năm về nước du học sinh tinh anh có bao nhiêu sao? Biết bọn họ một năm lương ít hay nhiều sao ? Biết bọn họ hơn những người có năng lực tầm thường giống nhau sao ? Mà cậu lại chẳng có thiên phú gì cùng với bọn họ so , có thể tính toán đi bao xa?"

Nguyễn Miêu bị hắn hỏi liên tiếp như vậy có chút mong lung , rồi sau đó mới tìm về thanh âm của chính mình :"Chính là tôi ... vốn dĩ không có tính toán muốn làm tinh anh a, tôi như vậy chỉ là muốn nỗ lực , chính là hi vọng có thể thuận lợi làm một người thường."

" Đúng thật, học tập tốt có lẽ không nhất định sẽ kiếm được công việc tốt , nhưng tôi không thử một lần làm sao biết được? Tôi và cậu không giống nhau , tôi không có chỗ dựa, sớm muộn gì chính mình cũng phải đối mặt với tất cả, tôi chỉ có thể vì chính mình nỗ lực tạo một cái lỗ thông qua bức tường kia."

"Lại nói cái thành tích tốt , học tập tốt, tìm một công việc tốt , này không phải người thường cả đời ai cũng theo đuổi sao?"

Giản Phồn Úc nhìn thật sâu vào Nguyễn Miêu , cậu như vậy rất khác so với loại người trước đây hắn từng tiếp xúc. Cậu nói những lời này thời điểm vô cùng kiên định , trong mắt giống như có dư quang , biết rõ chính mình là người thường , không bất luận cái gì vì thiên phú, cho dù có Hạ gia , trong lòng cậu lại biết rõ ràng không thuộc về mình, nhưng cậu cũng không cảm thấy có cái gì không tốt.

Trên thực tế, Nguyễn Miêu nói được cũng không phải không được , đại bộ phận người nỗ lực vừa lúc vò chứng minh chính mình "không bình thường" , bọn họ đúng là bởi vì không cam lòng với cái bình phàm này nên mới liều mạng nỗ lực, chỉ là trong đó đến cuối cùng cũng không chịu thừa nhận chính mình thực sự bình thường, phảng phất bình thường cái này với họ như là một đại tội, mỗi người đều muốn ném rớt nó.

Chỉ là Nguyễn Miêu thuộc về bộ phận người thanh tỉnh, biết rằng cả đời này có lẽ không thể cùng với những con người ưu việt đó sóng vai , nhưng cậu không hoàn toàn nhụt chí , cuộc sống của chính cậu chỉ có thể do cậu tự nắm lấy, càng tốt chính là có thể không vì gông cùm xiềng xích này mà lãng phí thời gian của bản thân cả đời bị trục xuất, vẫn là nên hảo hảo nỗ lực học tập.

Ở cái tuổi 17 này vì cái gì mà thiếu niên có thể nghĩ thông được tất thảy?

Giản Phồn Úc nghĩ không ra được, rất nhiều đạo lý hắn phải sống hơn ba mươi năm mới có thể hiểu được, nhưng Nguyễn Miêu vì cái gì có thể đem hết tất cả xem đến như vậy thông suốt?

"Cậu có phải hay không mệt rồi?" Nguyễn Miêu nhìn hắn thật lâu không nói lời nào, cho rằng chính mình vừa nói ra những lời quá vọng tưởng, lại bổ sung thêm hai câu:"Kỳ thật cậu nói cũng đúng, bên ngoài cạnh tranh quá khắc nghiệt, loại cá mặn nhỏ như tôi liền sẽ bị bọt sóng đánh bay . Nhưng là nha, người sống phải có tham vọng nha, vạn nhất có thể thực hiện được?"

"Lại nói vốn dĩ chính là cái danh học bá, tôi tin tưởng bản thân có thể lấy được, tương lai có thể tự nuôi chính mình cùng....cùng mẹ có lẽ là việc không khó".

Giản Phồn Úc tại đây bỗng nhiên cảm thấy, ở Nguyễn Miêu trước mặt, kiếp trước bị nhốt ở cái lồng giam tên " Tình yêu" chìm trong đất chính mình có biết bao nhiêu ngu muội vô tri kiến thức hạn hẹp. Từ một người mềm yếu  luôn cho là tình yêu mới là tốt đẹp nhất , chỉ có thể vì nửa kia mà sống, rồi cuối cùng tuyệt vọng thời khắc đó tự sát?

Hắn chắc chắn , nếu đối mặt như vậy tình cảnh đó là Nguyễn Miêu trước mắt mà nói đã không phải đối diện với kết cục như vậy.

"Cậu nói rất đúng." Giản Phồn Úc nhẹ giọng nói:" Người sống đều có vọng tưởng."

Nguyễn Miêu so với Giản Phồn Úc lùn một ít, đối mặt với hắn phải ngẩng cao đầu , thời điểm này lại không nói chuyện.

Trời bắt đầu tối cùng với khí lạnh ban đêm, đèn đường xung quanh thoát chốc sáng lên, không phải rõ ràng nhưng cậu mơ hồ có thể thấy lệ quang trong mắt Giản Phồn Úc.

Hắn... nhất định là quá yêu Nhan Dương đi.

Nguyễn Miêu hít hít cái mũi có chút đỏ, thời điểm đọc cuốn sách này cậu liền dùng thân phận độc giả vì Giản Phồn Úc bênh vực cho kẻ yếu, nhưng hiện tại chính mình lại xuyên vào nhân vật làm hắn khổ sở. Có lẽ trọng sinh tới lúc này Giản Phồn Úc sở dĩ có thể kiên định đẩy Nhan Dương như thế, nói vậy cũng là chết tâm rồi đi?

Không biết chính mình còn có thể làm cái gì, Nguyễn Miêu do dự trong chốc lát sau lại tiến lên một bước, nhỏ giọng quan tâm hắn:" Muốn hay không tôi liền ôm cậu một cái?"

Giản Phồn Úc hơi cúi đầu nhìn Nguyễn Miêu, hắn đem trước mắt có thể nhìn ra bộ dạng lo lắng , khổ sở , không đành lòng cùng với một tia..... Đồng tình trên người cậu.

"Đồng tình" cái từ này nói đến nghe không tốt lắm, nhưng Giản Phồn Úc lại không tức giận , một người ở thời điểm tuyệt vọng nhất, chẳng sợ chỉ là đồng tình, cũng đủ trở thành ngọn lửa thắp sáng trong đêm lạnh.

Hắn mở ra hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Nguyễn Miêu.

Giản Phồn Úc cũng không thích đối với người ngoài lộ ra vẻ mềm yếu, chỉ là khả năng hắn đã giãy giụa hơn hai mươi năm quá mệt mỏi, Nhan Dương chưa bao giờ cho hắn một được một cái ôm.

Ấm áp.

Nguyễn Miêu như một cái bếp lửa nhỏ, cậu ăn mặc một thân áo khoác lông xù xù , tròn vo mềm như bông , nhiệt độ so với người thường cao hơn một ít, vừa lúc hoà hoãn được cái lạnh lẽo bên trong Giản Phồn Úc.

Hai người an tĩnh ở dưới đèn đường cho nhau một cái ôm, cũng không có một chút ái muội , bọn họ thậm chí đều không xem nhau là bằng hữu, nhưng giờ khắc này cảm giác lại khá tốt.

Ước chừng chính là, đều biết đối phương có một bí mật , nhưng ngược lại đều không vạch trần, dỡ xuống một chút phòng bị của bản thân.

Giản Phồn Úc ôm trong chốc lát rồi buông Nguyễn Miêu ra, khôi phục lại dáng vẻ công tử thanh lãnh làm người ta khó lòng nắm bắt, dường như cái gì cũng chưa thay đổi. Hắn nhìn Nguyễn Miêu, bỗng nhiên hơi hơi mỉm cười nói :" Nếu là có thể béo thêm một ít là tốt rồi".

Nguyễn Miêu mặt đỏ lên , không phục nói:" Lại không phải chuyên dùng để ôm, còn yêu cầu nhiều như vậy!"

Đúng lúc này, một giọng nói không thích hợp trộn lẫn tiến vào, mang theo âm thanh khiếp sợ.

"Hai người làm gì đấy!?"

Nguyễn Miêu quay đầu nhìn đến Hạ Thương Lục, hắn ăn mặc một thân cao bồi rách nát vẻ mặt như không thể tin tưởng được nhìn hai người trước mặt, rồi ngay sau đó tức tốc chạy đến mắng:"Mày không thể an phận hơn một chút sao!?".

"Em nào không an phận ạ?" Nguyễn Miêu giải thích :"bạn học Giản thân thể không thoải mái , nên em liền cậu ấy một cái thôi ạ".

"Ôm một cái?" Hạ Thương Lục hận không thể không ăn sống cậu :" Mày là con gấu có năng lực chữa lành cường đại sao!? Nhà ai bệnh mày cũng đúng đắn tới ôm cái đi!? Lại nói hắn mượn mày ôm liền ôm sao?"

Nguyễn Miêu không biết anh hai của mình từ đâu ra lửa giận như vậy :" Em lại không có làm cái gì ném đi thể diện , anh lại nổi nóng như vậy ?"

"Mày!" Hạ Thương Lục khí tạc, hắn đem Nguyễn Miêu đẩy đến một bên, lạnh mặt đối mắt với Giản Phồn Úc:"Nhà chúng tôi không hiểu chuyện , cho tôi xin lỗi cậu."

"Không cần".Giản Phồn Úc đối mặt với Hạ Thương Lục , vẫn là bộ dạng không thích nói chuyện :" Thật là do tôi không tốt trước ."

Hạ Thương Lục đối với hắn còn tính là khách khí, còn một phen giữ chặt Nguyễn Miêu, đem ống tay áo cường ngạnh kéo đi, Nguyễn Miêu chỉ kịp quay đầu phất tay tạm biệt.

Giản Phồn Úc  một thân đứng dưới ánh đèn đường, Nguyễn Miêu đi xa không thấy rõ biểu tình của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro