📢Thông Báo Khẩn📣 + Chương mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

📢📢📢 Loa loa loa.... Chiềng làng chiềng chạ, thượng hạ tây đông..... Ngày hôm nay Mun xin gửi tới tất cả các chế yêu của Mun một tin rất là.... Sốt dẻo......

✏️Từ ngày hôm nay trở đi 20/9/2022 nhà Mun có thêm một bạn Editor mới @oanNguyn248 sẽ đồng hành cùng Mun và mọi người trong thời gian tới... Mong mọi người ủng hộ 2 chúng mình nha.... ✒️

_________________

Chương 75: Nhận thân (hạ)

Editor: Tradualeo (trà dưa leo)

.........

Chap 74: Nhận người thân (hạ)

Nữ nhân nói xong, trong một lúc liền làm Trương a bà vừa khó xử vừa sửng sốt, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, nếu cứng rắn giữ lại Trương Phán, bà khẳng định là chu cấp không nổi loại sinh hoạt giống như trong miệng nữ nhân kia, nhưng nếu như không đưa Trương Phán cho ả, đứa bé này đi theo bà chỉ sợ là chịu khổ chịu tội. Chưa nhắc đến việc bé có thể oán hận bà hay không, tự bản thân bà đều đã cảm thấy khó chịu, có lẽ vì là vấn đề liên quan đến một người quá mức quan trọng, tâm tình con người ta tự nhiên cũng sẽ theo đó mà do dự, đắn đo không ngừng.

Nhìn sự việc nháo lớn thành như vậy đến cả nửa ngày, Đường Thọ cuối cùng cũng minh bạch được đại khái chuyện gì đang xảy ra, "Nhị Lang, ta vì cái gì lại cảm thấy chuyện này có điểm không phù hợp rất lớn."

Đường Thọ trong lúc ngẩng đầu nhìn về phía Hùng Tráng Sơn, Hùng Tráng Sơn liền tựa như có thần giao cách cảm, đồng thời cúi đầu nhìn cậu. Đường Thọ bởi vì một phần tâm ý tương thông này mà âm thầm mừng rỡ. "Ừm."

Hùng Tráng Sơn nhìn Đường Thọ nói: "Nam nhân kia thái độ thực không thích hợp."

"Ta cũng cảm thấy như vậy, Nhị Lang, Trương a bà rất đáng thương, trong nhà cũng không có nam nhân làm chủ gia đình, việc lớn này lại liên quan đến thân nhân duy nhất của bà là đứa cháu đích tôn, chúng ta liền giúp bà ấy đi." Hùng Tráng Sơn một bộ dạng sao cũng được gật gật đầu. Đường Thọ liền lôi kéo Hùng Tráng Sơn tách ra đám người, tiến lên một bước liền đối nữ nhân hỏi: "Ngươi vừa nói Phán Phán chính là đứa bé mà ngươi năm đó vứt bỏ, vậy ngươi có chứng cứ sao? Bằng không hôm nay ngươi nói Phán Phán là song nhi con ruột của ngươi, ngày mai lại toát ra một người khác cũng nói nàng là mẹ thân sinh của bé, kia chẳng lẽ chúng ta liền đem Phán Phán bẻ ra làm đôi, cho các ngươi mỗi bên một nửa?"
Nữ nhân nhìn thấy Đường Thọ cử chỉ tao nhã, lời nói tự mang tư thái lạnh ngãng (lạnh lùng cứng rắn), trên người còn mặc bộ quần áo lụa mới tinh, ở giữa một đám thôn dân toàn ăn mặc vải thô hoặc áo quần chi chít mảnh vá, cơ hồ phá lệ bắt mắt, ả ngay lập tức liền đoán được cậu là ai. Mà cái kẻ một thân mang theo sát khí tựa Tu La đứng phía sau cậu ta kia lại càng thêm giúp ả sáng tỏ được suy đoán của mình. Phong độ phiên phiên thiếu niên song nhi, thêm cả một nam nhân mình đầy sát khí tựa Tu La, đây đích thị là Hùng gia tổ hợp kinh điển. Cái này cũng không khó đoán, đừng nói thôn kế bên, thành trấn trái phải lân cận lại có ai không biết Hùng gia của Hoa Hạnh thôn, Ngọc Lâm trấn. Vừa nhìn đến Đường Thọ, ả nữ nhân kia ngay tức khắc mất sạch loại khí thế hung hăng có được lúc đối mặt với hai bà cháu Trương, trong mắt hiện lên một tia chột dạ, theo bản năng mà co rúm người. Chú ý đến hành động của ả, Đường Thọ hơi hơi nhăn lại lông mày. Nam nhân vẫn ở phía sau ả thấy bộ dáng u uất này liền phi thường không hài lòng, hung hăng trừng mắt nhìn ả, trầm mặt nói: "Các ngài chính là đại danh đỉnh đỉnh Hùng phu quân cùng Hùng phu lang đi"
"Đừng, đại danh đỉnh đỉnh cũng không dám nhận, chúng ta chỉ là mấy người buôn bán nhỏ." Nam nhân bị làm cho nghẹn họng, sắc mặt thay đổi mấy lần, mới miễn cưỡng nhếch lên khóe miệng tạo thành một nụ cười thật như trân châu, bên ngoài cười nhưng trong không cười, "Hùng phu lang, chưa nói đến cái gì khác, Trương Phán là một đứa bé song nhi, ở thời đại này, thật nhiều nhà nếu sinh ra bé gái đều sẽ đem đi dìm chết, đến nỗi song nhi, bị dìm chết cũng không phải là số ít. Vì lẽ đó, chúng ta nếu như không phải Trương Phán cha mẹ thân sinh, tội tình gì phải đi tìm nó trở về, cũng không phải chỉ đơn giản là nhiều thêm một miệng ăn, một bộ chén đũa, đều là lương thực, là từ chúng ta người một nhà làm lụng ra đến lương thực. Gỉa sử như không phải chính mình thân sinh song nhi, ai có thể cam lòng lấy ra lương thực để nuôi con của người khác." Nam nhân chỉ tay vào mấy người thôn dân đang vây quanh gần đó rồi nói: "Ngươi cam lòng hoặc là ngươi người kia, cam tâm sao?" Mấy tên thôn dân bị hắn chỉ đến lui ra sau mấy bước, đồng loạt lắc đầu nói: "Không muốn..."
Nam nhân nói đến đây, nhịn không được mà đắc ý cười một tiếng. Có thôn dân nói: "Này đúng thật là Trương Phán cha mẹ thân sinh, bằng không ở cái thời đại này ai sẽ cam tâm tình nguyện nuôi nấng con nhà người khác, con mình đều không có cơm để ăn, này không phải là ngốc sao!" "Đúng vậy, đúng vậy." Đường Thọ châm chọc mà nở nụ cười, "Đúng thật là không muốn thay người khác nuôi dưỡng đứa nhỏ, chỉ trừ bỏ việc đứa bé này nếu được nhận trở về nhà ngoại, trong nhà không chỉ không cần tốn một đồng tiền nào để nuôi dưỡng nó, còn có thể cho bọn họ mang đến lợi ích đâu." Đường Thọ tầm mắt tựa dao nhỏ sắc bén, dễ như trở bàn tay mà cắt xuyên qua lớp vỏ ngụy trang của hắn, nhìn thấu được đáy lòng sâu bên dưới của hắn, một nơi tràn ngập dối trá cùng trục lợi. Nam nhân chột dạ, mắt thấy liền sắp lòi đuôi đến giấu không được, hắn phô trương thanh thế nói: "Hùng phu lang cho dù ngươi rất có tiền, cũng không thể như vậy ngậm máu phun người mà nói chuyện." Đường Thọ ha ha cười lạnh, "Ta dường như cũng chưa nói đến cái gì đi, chỉ là đang đưa ra giả thiết. Rốt cuộc thì Trương Phán cũng là một song nhi, dân gian đều nói nuôi dưỡng song nhi chính là đập tiền, nhưng điều đó chỉ có thể áp dụng lúc đứa trẻ còn nhỏ, bây giờ Trương Phán đều lớn như vậy, sau vài năm nữa là có thể đính hôn , cái kia sính lễ liền không phải tiền sao, hoặc các ngươi có thể đem Trương Phán gả đến nhà nào làm con dâu nuôi từ bé, này đều kiếm được không ít bạc đi."
Còn có một khả năng khác chính là nhằm vào nhà cậu mà đến, biết rõ cậu thương hại Trương a bà, biết rõ cậu vẫn luôn âm thầm trợ giúp bà cụ, dựa vào việc này khiến cho đôi cẩu nam nữ này nảy sinh ý định tính kế một vở diễn nhận lại người thân với Trương Phán, nhân cơ hội mà nương nhờ nhà cậu. Liền tính đến việc không lấy được chỗ tốt nào từ cậu, Hùng gia có hai công xưởng đã đủ để bọn họ tùy tiện tìm một cái việc làm ổn định, định kì có tiền công, tháng ngày sinh sống trong thôn liền càng là một bước lên trời, trực tiếp lắc mình biến thành phú hộ nhà giàu. Nhưng cái loại này khả năng, Đường Thọ cũng sẽ không nói thẳng , tránh cho bị người ghi thù, cho rằng cậu đang tự cao tự đại. Mấy người thôn dân từ lúc bắt đầu liền không nghĩ đến loại khả năng này, đều do ả nữ nhân khóc đến quá tình ý chân thành, lí lẽ nói ra cũng dễ nghe, một lần rồi lại một lần không ngừng nhắc đến việc sẽ bồi thường cho Trương Phán, chỉ cần nó chịu nhận bọn họ, phảng phất liền đem nó xem như tổ tông mà cung phụng, còn cho phép Trương a bà lúc nào cũng có thể đến thăm, tất cả những thứ này đều giành trước một bước, khiến cho thôn dân trong làng hoàn toàn bị tẩy não, theo bản năng xem nhẹ việc này. Trương a bà tức thì thay đổi sắc mặt, đem Phán Phán giấu ra sau lưng, lạnh lùng sắc bén nói: "Suýt nữa đã bị mê hoặc trước hoa ngôn xảo ngữ (lời hay ý đẹp) của ngươi, Hùng phu lang nói đúng, nếu ngươi đúng thật là ngươi mẫu thân song nhi, vậy ngươi có chứng cứ à? Không có bằng chứng, ta nói ngươi là lũ buôn người đi, lừa gạt người ta đâu?" Thôn dân lúc này cũng tựa như hát đệm lên tiếng: "Trương a bà cùng Hùng phu lang nói không sai, ngươi nếu bảo Trương Phán là ngươi thân sinh song nhi, thì liền đưa chứng cứ đem ra, bằng không ta liền có thể nói rằng, đứa con nhà Vương gia ở trấn trên là đứa bé mà tiểu nương tử ta năm xưa làm lạc mất, kì thật đứa nhỏ Vương gia chân chính vừa sinh ra đã chết non, nói như thế Vương gia có phải hay không còn phải đem đứa nhỏ trả lại cho ta!" Nhóm thôn dân bị chọc cho phát cười haha lên, sắc mặt của nam nhân nọ liền trông như đang phải nén giận đến độ tím thành màu gan heo. "Trương... Trương Phán ở đùi bên trong có vết bớt." Ở ngay tại thời điểm thôn dân cho rằng bọn họ không thể nào lấy ra được chứng cứ, nữ nhân đột nhiên nói: "Là một cái hình dạng không có quy tắc vết bớt." Trương a bà sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch, gã nam nhân liền biết ả nói đúng rồi, tức khắc đã đắc ý dạt dào lên, "Một chỗ tư mật như vậy, nếu không phải thân sinh cha mẹ của đứa trẻ, còn ai có thể biết được. Cái này có thể tính là chứng cứ đi." Song nhi được xem như ngang hàng với nữ tử, ngày sau còn phải gả đi, liền cũng cần một sự trong sạch thỏa đáng, thân thể bọn họ tự nhiên liền không có khả năng tùy tùy tiện tiện cho người khác xem, càng sẽ không như phụ nữ ở thời hậu đại mặc quần short ngắn, áo cổ chữ V khoét sâu, không nói đến đùi, một nốt ruồi cũng không có thể nhìn thấy.
"Như thế có thể được tính." Thôn dân hỏi: "Trương a bà, nàng nói đúng không, Trương Phán đùi bên trong thế nhưng có vết bớt?" Trương a bà sắc mặt tái nhợt, đầu như trĩu nặng ngàn cân, sau một lúc lâu mới gật nhẹ. "Kia xem ra Trương Phán chính là bọn họ thân sinh song nhi." Nam nhân trên mặt mang vẻ đắc chí đều lộ ra ngoài, nhịn không được mà liếc mắt nhìn Đường Thọ. "Hiện tại đã có thể chứng minh đi chúng ta chính là cha mẹ thân sinh của đứa trẻ này, liền có thể nhận nó về đi." "A bà...... A bà, ngươi đừng bỏ rơi ta, ta không quen biết bọn họ, không cần cùng bọn họ đi!" Trương Phán nhào vào lồng ngực bà cụ khóc không thành tiếng, Trương a bà ôm đứa nhỏ cũng đồng dạng không hề buông tay. "Trương a bà, ta khuyên ngươi nên mau đem đứa bé trả lại cho chúng ta, nếu không hai ta liền lên nha môn thông cáo rằng ngươi bắt cóc nó." Thôn dân hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời liền không biết làm sao cho phải. Trương a bà cũng chỉ biết ôm chặt Phán Phán, hoàn toàn không biết bây giờ nên làm cái gì. "Ngươi lời này nói ra không phải còn quá sớm, chỉ dựa vào cái này liền kết luận đứa nhỏ chính là ngươi thân sinh thì quá mức qua loa. Ta nhớ rõ Trương a bà có nói qua, bé khi còn nhỏ, bà cụ ôm nó đi qua rất nhiều nhà để xin sữa, đứa trẻ nhỏ như vậy liền chỉ dùng cái chăn bọc lại, thôn dân nếu như là giúp đỡ thay tã gì đó, tự nhiên đã nhìn thấy qua trên người bé, biết đến cũng không có gì hiếm lạ." "Người vô tâm tất nhiên không để bụng, nhưng những thành phần cá biệt mang tâm tư khác ắt hẳn sẽ âm thầm nhớ kĩ, việc này cũng không phải là không có khả năng."
"Hùng phu lang, ngươi không cần khinh người quá đáng!" Đường Thọ nhàn nhạt nói: "Ngươi gấp cái gì, ta lại chưa nói đứa bé không phải của ngươi, chỉ là nói ngươi kết luận như vậy không khỏi quá mức võ đoán (chủ quan). Nhà ngươi đặt đứa bé ở trong rổ rồi theo nước sông trôi đi, cũng không đại biểu bé con nhà người ta cũng không thể bị đặt trong rổ mà trôi theo dòng nước, nói như vậy, Trương Phán liền có thể trùng hợp là một đứa nhỏ nhà người khác đâu." "Ngươi.....Ngươi quả thực chính là cưỡng từ đoạt lí! (lấy chữ nhét vào miệng người ta, già mồm cãi lí)" Nam nhân cả giận nói. Đường Thọ cũng không chú ý đến gã, quay đầu nói với Quý tú tài lúc này đang đứng lẫn trong đám người: "Tiên sinh, ta từng được nghe nói thời nhà Tiên Tần, có phương pháp lấy máu nhận người thân, lưu truyền từ đời tổ tiên, dùng phương thức này mà kết luận huyết thống cha con, thật là có việc này?" Qúy tú tài gật đầu nói: "Đúng thật là có việc này, ở trong nha môn hiện tại đều dùng phương pháp này để đưa ra kết luận quan hệ huyết thống đâu, là rất đáng tin cậy." "Một khi đã như vậy, nên để Trương Phán cùng hai người này lấy máu nghiệm thân, dù phải hay không phải đều sẽ có công đạo rõ ràng, miễn cho người khác nói Hạnh Hoa thôn chúng ta ỷ thế hiếp người, không cho người nhận thân nhân, khiến Trương Phán bị bêu danh, mang trên lưng tội bất hiếu. Cũng miễn cho những kẻ nào lòng mang ý xấu, lợi dụng điểm này mà tai họa đến càng nhiều người."
Quý tú tài nói: "Hùng phu lang nói rất có đạo lý, ta cho rằng phương pháp này là công bằng nhất." Lấy máu nghiệm thân ở tại thời đại này đã có thể được xem như một phương pháp khoa học đáng tin cậy hàng đầu. Lại có thêm Quý tú tài- một người đọc sách trí thức có công danh- làm chứng rằng ở nha môn cũng sử dụng loại phương pháp này, liền gấp đôi khiến người ta tin phục, thôn dân nhất trí cho rằng phương pháp này tuyệt đối ổn thỏa. Đôi nam nữ kia tự nhiên cũng không sinh ra dị nghị, biện pháp mà thậm chí bên trong nha môn đều sử dụng, bọn họ như thế nào dám phê bình. Đường Thọ nói: "Ta đây liền đi trở về chuẩn bị đồ vật." Thôn dân trên căn bản là chưa bao giờ nghe nói qua biện pháp lấy máu nhận thân, có nghe đồn thì cũng chỉ như nước đổ đầu vịt, cái biết cái không, quy trình cụ thể thế nào hoàn toàn không nắm rõ, thế nên đối với việc Đường Thọ trở về chuẩn bị vật phẩm đều không có ai đến giành. Mới vừa xoay người đã bị Trương a bà nắm lấy ống tay áo, Trương a bà nhìn cậu, trong mắt chứa khẩn cầu. Đường Thọ mang tính trấn an mà vỗ vỗ tay bà cụ, chỉ nói: "Tin tưởng ta, đôi nam nữ này tuyệt đối không phải Trương Phán cha mẹ thân sinh." Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, Đường Thọ cũng không thể làm rõ việc này tỉ mỉ hơn, liền hàm hồ nói: "Ngươi xem, Trương Phán cùng bọn họ lớn lên một chút cũng không giống, nhất định không phải thân sinh." Trương a bà vẫn là không yên tâm, nhưng phần dư thừa còn lại cậu thật sự không có cách nào giải thích tiếp được. Kỳ thật lấy máu nghiệm thân dùng chỉ là một cái chén cùng ít nước trong, Hùng Tráng Sơn nhìn Đường Thọ sau khi chuẩn bị tốt thì hạ thấp người từ tủ chén lấy ra giấm trắng, đổ vào nước trong chén. Cậu sau đó cúi đầu ra sức ngửi. "Nhị Lang, ngươi cũng tới ngửi, thử xem có thể ngửi được vị chua hay không." Hùng Tráng Sơn không biết cậu đang làm gì nhưng vẫn là phối hợp ngửi hai cái. "Có một chút hương vị, bất quá nếu không cẩn thận liền không thể ngửi đến rồi." "Ta cũng ngửi được, mọi người ở bên ngoài cãi cọ ồn ào, một điểm vị chua của giấm hẳn là không ai sẽ để ý." Đường Thọ.
"Ừ, sẽ không có người để ý." "Nhị Lang, ngươi có biết ta vì sao lại muốn thêm giấm trắng?" Hùng Tráng Sơn tuy đoán được việc cậu thêm giấm trắng tất có dụng ý, nhưng lại không biết nguyên nhân cụ thể. "Giấm trắng có thể phá hư tính kiềm trong máu, khiến cho huyết thống dù có vốn là tương đồng nhưng máu cũng sẽ không tụ lại." Đường Thọ nói: " Ta dù có không cho giấm trắng vào, Trương Phán cùng hai người kia dung hợp máu, cũng không nói lên cái gì, bởi vì loại phương pháp lấy máu nghiệm thân trên căn bản là không chuẩn xác. Cho nên Nhị Lang ngươi về sau nếu có bé con, thì ngàn vạn lần đừng tin vào nó, loại biện pháp này so với việc đem diện mạo ra đối chiếu thậm chí còn tệ hơn." Hùng Tráng Sơn thật sâu mà nhìn Đường Thọ, "Ta tin ngươi." Ngươi vì ta mà sinh bảo bảo ta tự nhiên sẽ không có nửa điểm hoài nghi, đương nhiên cũng sẽ không cho ngươi có được cơ hội vụng trộm với bất kì ai. Đường Thọ chỉ theo bản năng mà thuận miệng nói, Hùng Tráng Sơn thái độ liền đột nhiên ái muội lên khiến cậu kịp thời phản ứng. Bất quá cậu cũng không có thẹn thùng, mà là đáp trả lại, "Ta cũng tin tưởng ngươi!" Nói xong liền ôm ôm Hùng Tráng Sơn eo. "Phu lang yên tâm, lực eo của ta nhất định sẽ khiến ngươi hài lòng, tuyệt đối sẽ không để ngươi còn dư thừa sức lực để đi tìm người khác." "Cái này có thể không cần." Hùng Tráng Sơn kiên định nói: "Cái này cần thiết có." Tình cảnh này có thể tính là tự lấy đá đập chân mình sao!
"Bây giờ cũng không phải lúc thích hợp để nói việc này, thôn dân còn đang chờ hai ta đâu, đi mau lên thôi." Đường Thọ vội nói lảng sang chuyện khác, hy vọng Hùng Tráng Sơn có thể vì thế mà quên đi chuyện ban nãy. Hùng Tráng Sơn cười như không cười mà nhìn vào mắt Đường Thọ, từ trong tay cậu cầm lấy cái chén, "Để ta." Hai người trở lại với đám người Trương a bà, lượng thôn dân tựa hồ không hề bớt đi mà đã tăng thêm một chút, bọn họ đều tự giác tránh ra nhường đường. "Đều chuẩn bị tốt, các người một trong hai ai muốn lấy máu trước?" Đường Thọ thế nhưng từ trong lòng ngực lấy ra một cái dùa huơ tay múa chân hai cái. Nữ nhân kia bị cái dùi dọa cho sợ, trừng lớn đôi mắt hỏi Đường Thọ, "Dùng nó đâm tay?" Đường Thọ bình tĩnh gật đầu, tựa hồ như một lẽ hiển nhiên, "Đúng rồi, làm sao vậy? Chẳng nhẽ chỉ vì cái này ngươi liền lùi bước, như vậy mà còn dám nói bản thân là mẹ ruột đứa nhỏ." Quý tú tài từ đầu tới đuôi cũng chưa nói chuyện, nhìn ánh mắt Đường Thọ đột nhiên sinh ra một tia sợ hãi. Nữ nhân ấp úng nói: "Ta..... Ta không lùi bước." "Vậy ngươi mau mau đưa tay đến." Ả nữ nhân chuẩn bị tâm lí mất đến cả nửa ngày rồi mới dám vươn tay, nhưng Đường Thọ cũng không đâm, mà là đem cái dùi đưa sang cho Trương a bà, "Ngươi đến, ta dù sao vẫn là một người nam nhân, nam nữ thụ thụ bất tương thân, phải tránh tị hiềm." "Vậy giao cho ta đi." Trương a bà lòng nóng như lửa đốt muốn thử mà nhìn về phía nữ nhân kia, còn chưa kịp đâm đến tay, ả trên mặt đã sớm lộ ra thần sắc hoảng sợ. "A!" Một nhát dùi đi xuống, nữ nhân thảm thiết hệt như heo kêu thành tiếng, đau đến độ ả ngay lập tức chảy ra nước mắt sinh lý. Một bên Quý tú tài nhìn chòng chọc thảm trạng của ả, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, về sau dù có tính là trêu chọc đến Hùng Tráng Sơn, cũng tuyệt không thể trêu đến Đường Thọ. Không đúng, Hùng Tráng Sơn cũng không thể chọc, chọc vào không chết cũng tàn phế, càng không chiếm được chỗ tốt nào. Tóm lại tránh xa người của Hùng gia một chút, không có ai là đèn cạn dầu.
Lỗ kim trên đầu ngón tay nữ nhân rất to, không cần nhỏ, huyết liền chảy xuống tách tách rơi vào trong nước, ả ngay sau đó liền mau chóng ngậm lấy ngón tay. "Hùng phu lang, ngươi đến đây đi, Phán Phán ta không xuống tay được." "Không có việc gì." Đường Thọ lần này lại lấy ra một cây châm, nhỏ hơn rất nhiều, chính là loại châm bình thường, "Dùng cái này giúp Phán Phán đâm." Nữ nhân gào rú nói: "Có thể sử dụng châm ngươi vì sao cho ta cái dùi?" "Ồ, ta thấy ngươi da dày thịt béo, châm khẳng định là đâm không xuyên nổi, liền mang cái dùi đến cho ngươi dùng nha." "Ngươi..." Nữ nhân trợn trắng mắt trừng Đường Thọ, tựa hồ như bị đã chọc giận đến độ sắp lăn quay ra mà xỉu ngang. "Ha ha ha ha..." Thôn dân được đến một tràng cười bể bụng, ngay cả Trương Phán dù bị kim đâm vào tay cũng không kêu đau. Hai giọt máu nằm trong cái chén không có tụ lại. "Không tụ lại, không tụ...." Vẫn luôn không dám xem kết quả Trương a bà cúi đầu nhìn lại, thật sự không tụ lại. "Hùng phu lang, thật tốt quá, không tụ lại, Phán Phán không phải là con của bọn họ!" Trương Phán cũng nở nụ cười. "Không có khả năng!" Nữ nhân kia không tin, duỗi tay cho vào chén dùng sức khuấy mấy cái, hai giọt huyết vừa bị ả ép tụ lại bên nhau cứ như chạy theo hai hướng Nam cực cùng Bắc cực mà nhanh chóng tách ra. Thôn dân lúc này đã còn cái gì không hiểu rõ, chỉ vào nữ nhân cùng nam nhân mắng: "Kẻ lừa đảo, các ngươi hai kẻ đại lừa đảo, quả nhiên không có ý đồ gì tốt, mau nói có phải hay không muốn lừa đứa nhỏ đem đi bán, các ngươi trước đó lại đã lừa quá bao nhiêu đứa trẻ?"
"Không, chúng ta không lừa gạt trẻ nhỏ, đây là lần đầu tiên.... Không, không phải, Trương Phán thật là hai ta thân sinh đứa bé." Quý tú tài nói: "Không có khả năng, các ngươi huyết trên căn bản đều không dung hợp." Quý Tú tài có công danh trên người vừa nói một câu, so với cái gì đều đáng tin, thôn dân xúc động chen lẫn phẫn nộ mà đem hai người nam nữ kia đuổi đánh đi ra ngoài, còn mắng: "Còn dám tới chúng ta Hạnh Hoa thôn lừa đảo, đánh gãy chân các ngươi, đưa đến nha môn trừng trị trọng tội là lừa người đem đi buôn lậu." Dục Triều có thể bán nữ tử, hoặc là các nàng tự bán mình đi cũng có thể, nhưng lừa bán liền là phạm pháp. "Hùng phu lang, cảm ơn ngươi, nếu không nhờ ngươi, Trương Phán Phán đã bị bọn họ bắt cóc, không biết sẽ ra sao. May mắn ngươi biết loại biện pháp như vậy, bằng không dù là ta cứng rắn không cho nhận thân, nhưng đôi nam nữ kia nếu là chọn trúng rồi Phán Phán, Phán Phán không nhận lại bọn họ cũng sẽ thành bất hiếu, về mặt thanh danh chắc chắn có tổn hại." "Việc này không tính là cái gì, mọi người đều ở cùng nhau trong thôn, ta làm sao có thể nhìn Trương Phán Phán rơi vào tay kẻ xấu." Đường Thọ nói: "Trương a bà, ngươi mau dẫn đứa nhỏ vào nhà nghỉ ngơi đi, ta nhìn thấy nó có vẻ sợ hãi." "Ừ, hảo hảo, Phán Phán đi theo a bà về nhà."
Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn cũng trở về Hùng gia, "Nhị Lang, ta cứ cảm thấy chuyện lần này không thích hợp, như thế nào không sớm cũng không muộn, cố tình lại vào thời điểm này nhận thân, có thể hay không vì nhắm vào nhà chúng ta mà đến." "Không bài trừ." "Ta cho Vu Thành cùng Vu Phong đi ra ngoài hỏi thăm chút." "Kêu Lý Tử đi thôi. Hắn nhập ngũ quá, có một số việc so người bình thường muốn nhạy cảm hơn chút, có lẽ liền có thể nghe được ít tin tức hữu dụng."

______

21:00

20/9/22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro