Tiếp chương 53 + chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Cẩn Trình ngồi ở trên ghế đơn mới phát hiện, tuy dưới mông là đệm bằng vải nỉ lông, nhưng đã được ép chặt từng tầng từng tầng một, tới phi thường chắc chắn, sau đó dùng vải bố màu sắc đa dạng bao lại. Các hộ vệ của hắn thì ngồi trên các ghế tròn bên cạnh, chờ mọi người ngồi xong, Đường Thọ rót cho bọn họ mỗi người cốc nước mật ong ấm. Trà quá quý, tạm thời còn chưa mua nổi, chỉ có thể thay bằng nước ấm pha mật ong.

Chạy cả một đường, vừa mệt vừa khát, uống ly nước mật ong ấm, ngồi trên đệm mềm, tựa lưng vào ghế ngồi phơi ánh Mặt Trời cũng là một loại hưởng thụ tốt đẹp.

Kim Cẩn Trình nói chút chuyện nhàn thoại, rốt cuộc tìm được cơ hội nói đến chủ đề chính.

"Hùng phu lang, nha hương nhà chúng ta bị người ta chửi bới như vậy, này phải làm sao cho phải, nếu chúng ta không cho ra chút ưu đãi, sinh ý chẳng phải sẽ bị đoạt đi."

"Nha hương cũng không phải là đồ vật khó phỏng chế, chỉ cần bỏ tâm tư ra nghiên cứu thì sẽ làm ra được, lại còn có thể cải tiến thêm." Đường Thọ không chút nào ngoài ý muốn, đạm nhiên nói:"Ta đã sớm biết, sớm muộn gì cũng có người phỏng chế thành."

Kim Cẩn Trình nhìn bộ dáng còn đạm nhiên hơn cả đại ca nhà mình liền gấp đến độ tim can cũng đau:"Hùng phu lang, thái độ này của ngươi là sao, chẳng lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn, một chút biện pháp cũng không có?"

"Biện pháp tự nhiên có, chỉ là không thể đánh bại địch nhân, cửa hàng phỏng chế nha hương sẽ không dừng lại ở một nhà đó, đó cũng sẽ không phải là nhà cuối cùng."

Cái này ngược lại Kim Cẩn Trình cũng đã nghĩ tới, trước mắt hắn không có ý độc quyền chuyện sinh ý, chỉ muốn cứu vãn danh dự nha hương.

Đường Thọ cười nói:"Kim lang quân không cần lo lắng tới vậy, cho ta mấy ngày, chuyện này tự nhiên có biện pháp, nếu có thể vận dụng tốt, thanh danh nha hương nhà chúng ta sẽ trở mình vươn lên tầm cao hơn, đồng thời có thể lưu danh tứ hải, sau đó có thể đứng vững tuyến đầu."

Thấy Đường Thọ nói tự tin như vậy, chẳng hề đem mấy lời nhàn thoại kia đề vào mắt, tâm lý đang sốt ruột của Kim Cẩn Trình cũng được bình ổn, chậm rãi bình phục lại.

"Kim lang quân đi đường xá xa xôi, ta đưa các ngươi đi nghỉ trước, một chốc nữa sẽ có bữa trưa."

"Được." Kim Cẩn Trình nói xong liền chờ Đường Thọ đưa lên lầu, không nghĩ Đường Thọ lại đi vòng ra cửa, thấy bọn họ không đi theo, kỳ quái hỏi:"Sao các ngươi không đi theo?"

Kim Cẩn Trình nghi hoặc hỏi:"Không lên lầu?"

"Không, trên lầu là nhà ta ở, các ngươi ở lại một tòa nhà khác."

"A?" Vẻ mặt Kim Cẩn Trình đau khổ:"Không phải chứ, Hùng phu lang, nhà ngươi xây lên tới thư thích như vậy, cũng không cho chúng ta ở, ta vừa rồi hưng phấn như vậy là mừng hụt?"

Đường Thọ vừa dẫn đường vừa giải thích:"Cũng không phải. Thực ra ta đã làm ra một căn ở một nơi yên tĩnh, chuyên dành cho các quý nhân đến thôn Hạnh Hoa ở, chỗ này là độc viện, cả tòa nhà cũng chỉ cho một hộ ở."

Kim Cẩn Trình ngẩn ra, không nghĩ tới Đường Thọ chơi lớn như vậy.

Xuyên qua một hành lang gấp khúc, chính là một vườn đào rộng lớn, lúc này đào còn chưa có nở, chỉ có mấy chồi non mọc ra.

"Đây chính là nơi chúng ta sẽ ở?"

"Đúng vậy, mùa hè đến, hoa đào sẽ nở ra, khi đó sẽ là một mỹ cảnh, đến khi đó hoan nghênh ngươi cùng bằng hữu đến chơi."

Xuyên qua vườn đào, chính là tiểu điếm khách nhân nghỉ lại.

Tiểu lâu có bố cục giống nhà lớn Hùng gia, vào cửa là một phòng lớn, chỉ có điều xếp thêm mấy cái giá áo giống như ở nhà, trên bàn trà cũng đặt thêm mấy quyển sách họa, trên tường đối diện có gắn trò phi tiêu cho khách giải sầu.

Ở lầu một có vài gian phòng, trong đó có một gian nhà tắm nhỏ, trong phòng tắm không có thùng gỗ, mà là cái bồn tắm lớn như ở hậu thế, ở dưới có một cái nút gỗ chặn nước lại, khi xả nước đi chỉ cần nhấc cái nút gỗ lên, nước sẽ theo ống nước dưới lòng đất chảy ra ngoài, không tốn công người phải chuyển qua chuyển lại. Bên cạnh là hai gian phòng nhỏ khác, một gian dùng đốt lửa tường ấm, một phòng để đốt lửa địa long.

Phòng ngủ chính ở lầu hai, trang hoàng giống như thư phòng, tất cả đều rất tinh mỹ, sắp xếp theo phong cách Tây Âu đời sau.

"Kim lang quân có vừa lòng?"

"Vừa lòng, phi thường vừa lòng!" Kim Cẩn Trình gật đầu thật mạnh, gian phòng như này mới xứng đáng với thân phận của hắn.

"Kim lang quân, tòa tiểu biệt thự này, ở ba ngày giá một lượng bạc."

Kim Cẩn Trình vung tay lên:"Giá cả không thành vấn đề, chỉ cần ta thấy thoải mái là được."

CHƯƠNG 54: TIỂU HÀI NHI KHÓC

Xoay người trở về, Đường Thọ cũng không có sốt ruột chuyện nha hương, trên thực tế trong lòng cậu đã có tính toán từ trước. Nhìn Mặt Trời bên ngoài, đã đến giờ làm cơm trưa, đám người Hùng Tráng Sơn hẳn cũng đã đói bụng, liền đi nấu cơm.

Nhà bếp trong nhà được dựng lên giống như bếp ở hiện đại, thời điểm nấu ăn chỉ cần đóng cửa sổ lại là có thể ngăn cách khói dầu. Phòng bếp tách khỏi nhà lớn có thể chống được không ít bụi bẩn. Chính yếu vẫn là, trong phòng bếp có tới bốn cái bếp lò. Trong đó có hai cái là thông với tường ấm cùng địa long, chỉ cần có lửa, là trong phòng ấm áp, thích hợp dùng vào mùa đông. Mùa hè thì không được, vì vốn dĩ mùa hè đã rất nóng bức, nếu còn đốt nhiệt có thể khiến người như bị say nắng. Cho nên liền làm thêm hai cái bếp lò nữa không thông phòng, chỉ dùng để nấu ăn, cũng sẽ không khiến gian nhà thêm oi bức. (Ý chính là trong bếp lẽ ra có 2c bếp lò thôi, nhưng nếu chỉ có 2c thì khi nấu nướng cả gian nhà sẽ nóng lên, mà mùa hè đã nóng sẵn rồi, nên xây thêm 2c nữa để thông nhiệt vào mùa đông. Còn 2c để nấu cơm 4mùa)

Có nhiều bếp, tiện ở chỗ khi nấu ăn rất tiện dụng.

Đường Thọ dùng một bếp nấu một nồi cơm gạo lứt trộn lẫn với ngô, một cái bếp khác thì nấu cơm trắng. Gạo lứt là lương thực chủ yếu ở Hạnh Hoa thôn, sản lượng khá cao, vì ở nơi đây ruộng cạn nhiều hơn ruộng nước cho nên mọi người chủ yếu trồng gạo lứt. Nồi gạo lứt trộn ngô này là để cho chính bọn Đường Thọ ăn, hiện tại kinh tế Hùng gia túng thiếu, chỉ hận không thể bẻ một văn thành hai, không thể cung cấp cho ba hán tử ăn cơm gạo trắng. Cũng may bọn họ đã ăn quen gạo cao lương như vậy, nên cũng cảm thấy không sao.

Đồ ăn cậu tính là bốn món, món thứ nhất là bún thịt, sau đó là cá xào cà, nấm mèo xào và bắp cải xào thịt. Quả cà là nước ngoài vận chuyển vào, may mà ở Dục triều có.

Gia cầm năm trước đều đã ăn sạch sẽ, gà trong hậu viện đều là gà con mới được ấp ra năm nay, hiện giờ đã nuôi được bốn tháng, chăm nom tốt, so với gà trong thôn đều muốn to hơn, lúc này đã có thể giết thịt. Cậu tính toán làm món gà Tả Tông Đường kê.

Tả Tông Đường kê được làm ra vào năm 1952 do Bành Trường Quý làm ra. Tư lệnh hạm đội thứ bảy Lôi Đức Ford Thái Bình Dương nước Mỹ thăm đài, Đài Loan phụ trách tiếp đón tổng tư lệnh hải quân khoản đãi thiết yến ba ngày, cũng mời Bành Trường Quý làm đầu bếp. Sau khi thưởng thức món ăn, Lôi Đức Ford dò hỏi tên, Bành Trường Quý thuận miệng đặt là Tả Tông Đường kê. Bởi vậy món ăn này vang danh cả nước, được hậu thế gọi là Tả Tông Đường kê. (Chỗ này Mun không có hứng thú với sự kiện các nước khác nên bản raw dịch sao Mun ghi vậy, nó sẽ lung tung và không đúng. Ai muốn đọc đúng thì có thể tìm đọc bản gốc ạ)

Đường Thọ không dám giết gà, chỉ có thể chạy đi tìm Hùng Tráng Sơn.

"Nhị lang, Kim Cẩn Trình tới nhập hàng, giữa trưa ta muốn *****."

Hùng Tráng Sơn từ trên tường cao nhảy xuống, nói thẳng:"Ta trở về giết gà." Quay đầu đối Hùng Trụ Hùng Thiết dặn dò:"Ống dần tường ấm các ngươi phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để xảy ra sai lầm, nếu không khi sửa chữa sẽ rất khó."

Hùng Thiết nói:"Nhị đệ yên tâm đi, ta và tam đệ đã đi theo ngươi làm hai cái nhà, lần này khẳng định sẽ không kém hai cái trước."

Hùng Tráng Sơn gật đầu, vỗ vỗ tay cho bớt bụi bẩn, ra hậu viện bắt hai con gà, lưu loát mà vặn cổ, y hành động quá nhanh, gà còn chưa kịp cảm nhận được đau đớn đã tắc thở.

Nhìn đôi mắt Hùng Tráng Sơn không nháy tới một cái, Đường Thọ không khỏi sờ sờ cổ chính mình.

Sau khi nhúng vào nước sôi nóng, Hùng Tráng Sơn làm cực kỳ thành thạo, sau khi xử lý tốt lông gà, hai cái đầu gà được Hùng Tráng Sơn cầm trên tay giống như hai trái hạch đào.

"Gà này ngươi làm thế nào?" Hùng Tráng Sơn căn bản không cảm giác được khuôn mặt hung thần ác sát của y phối hợp với khung cảnh này có tính công kích tới mức nào. Cũng may Đường Thọ đã ở với y một thời gian đủ lâu, nếu không chắc chắn đã bị dọa cho ngất đi, hình ảnh kia không đơn giản là hai cái đầu gà, mà giống hai cái đầu người hơn.

Đường Thọ cật lực giữ mi mắt không nhảy loạn xạ nói:"Róc xương, thái thành miếng, khung xương giữ lại buổi tối làm canh gà đậu phụ."

Hùng Tráng Sơn cầm lấy dao phay, "bang bang" băm.

Tả Tông Đường dùng thịt đùi là tốt nhất, nhưng nhiều người như vậy mà chỉ có mấy cái đùi, không đủ ăn liền dùng toàn bộ.

Cách làm cũng đơn giản, trước tiên dùng các loại gia vị ướp lên, sau đó đánh trứng gà vào, trứng gà phải tách lòng đỏ, lòng trắng riêng biệt, chỉ dùng lòng trắng, không cần lòng đỏ. Sau đó đổ bột chiên ra, nhúng cho đều hai mặt, rồi đặt vào chảo dầu đang nóng, sau khi chiên vàng hai mặt liền có thể vớt ra.

Đổ dầu đã chiên qua sang một cái bát khác, lại đổ thêm chút dầu mới vào, không thể dùng dầu đã qua sử dụng vì sẽ để lại mùi. Cho thịt gà vừa chiên giòn vào nồi, đảo qua dầu, sau đó cho thêm các loại gia vị, đảo đảo hai cái, hương thơm bay xa là có thể bắc ra.

Mùi đồ ăn bay theo hướng cửa sổ đi ra ngoài. Thôn dân đi qua nhà Hùng Tráng Sơn lại khó có thể bước tiếp, có tiểu hài tử thèm đến nhỏ dãi, thừa dịp không ai chú ý, liền hít lấy hít để, mùi hương nồng đậm chui thẳng vào bụng qua cánh mũi, chẳng những không đỡ thèm, ngược lại còn gọi lên con sâu tham ăn trong người.

Đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong đó thèm quá, oa oa mà chạy về nhà.

"A bà, a bà.... Ta muốn ăn thịt ô ô."

La a bà một phen bế tiểu tôn tôn lên, đau lòng mà vỗ vỗ sau lưng nó:"Ngoan, Tôn Tôn không khóc, buổi trưa bà liền làm thịt cho ngươi ăn."

Là gia là gia đình duy nhất trong thôn có tay nghề làm đậu phụ, từ thời cha ông đã kinh doanh đến tận bây giờ, cũng đã được sáu, bảy mươi năm, ngày tháng trải qua cũng khá dễ chịu, chỉ là bây giờ so ra kém hơn Hùng gia một chút, cũng không kém bữa thịt này.

Tiểu tôn La gia hít hít nước mũi, đánh nấc, âm thanh còn mang theo nức nở:"Ta muốn ăn thịt Hùng gia làm."

"Thịt Hùng gia làm đâu ngon như bà làm, buổi trưa bà làm thịt kho cho ngươi." Thịt kho chính là dùng tương kho thịt, người nông gia đều không nỡ ăn muối, nước tương lại càng quý giá. Nếu là trước đây nếu La bà chịu dùng nước tương kho thịt, tiểu tôn tử La gia hẳn sẽ thèm ăn mà có thể chảy nước miếng, nhưng hiện tại có Hùng gia phía trước, nước tương cũng không còn dụ người như vậy nữa.

Tiểu tôn tử giẫy giụa la lớn:"Không, ta không muốn, ta muốn ăn thịt thịt Hùng gia, rất thơm, ta ngửi thấy được."

"A bà đã làm cơm vài thập niên, còn không ngon bằng một tiểu phu lang kiều khí, Tôn Tôn ngoan nghe lời a bà, ăn đồ a bà làm, a bà làm ngon ngon."

"Không, không muốn, muốn ăn thịt thịt Hùng gia..... Ô.... Ô." Tiểu Tôn Tôn lại khóc rống lên, vô luận như thế nào a bà cũng không dỗ được, càng khóc âm thanh càng lớn, đem a phụ đang làm việc ở bên ngoài phải đi vào.

La phụ trầm mặt, đoạt lấy hài từ trên tay La a bà liền đánh:"Còn muốn ăn thịt, không cho liền khóc, a phụ ngày xưa thường dạy ngươi thế nào, thấy ta không đánh ngươi, ngươi liền muốn phản kỷ cương."

La phụ đánh bàn tay trên người hài tử, đau ở trong lòng La a bà, không được mấy cái, La a bà liền không chịu nổi, đoạt lại hài tử từ trong tay La phụ.

Bà chỉ vào mặt nhi tử mắng:"Tiểu hài tử thì biết cái gì, còn không phải là thèm một vài miếng thịt sao, cho nó ăn không phải là xong rồi sao, chuyện có bao nhiêu lớn mà ngươi lại đem hài tử đánh thành như vậy! Ta nói cho ngươi biết, ngươi còn đánh tôn tử ta một cái, ta sẽ đánh ngươi hai cái!"

La phụ quả thật sắp bị tức chết rồi, nhưng lão nương lại bày ra một bộ liều chết che chở cho tôn tử, rất có ý nếu như hắn còn cố tình đánh, bà liền xông qua đánh hắn, La phụ chỉ có thể tức giận rời đi.

La phụ vừa đi, hài tử ở trong lòng La a bà khóc tới thở hổn hển, phảng phất như tùy thời có thể bị ngất đi.

La a bà đau lòng không chịu nổi, hạ quyết tâm, bế tiểu tôn tử đi ra ngoài:"Còn không phải muốn ăn thịt Hùng gia sao, bà đi mua cho ngươi."

Tiêu tôn tử La gia mừng rỡ, nín khóc mà vỗ tay, thấy tôn tử rốt cuộc cũng cười, La a bà cũng cười theo.

La Thất Lang đang ở trong sân mài đậu tương, nghe thấy trò khôi hài trong phòng, biết mẹ mình muốn mang theo tôn tử đi Hùng gia mua đồ ăn làm sẵn liền nói:"Mẹ, người Hùng gia làm đồ ăn cho chính mình dùng, có thể bán sao?"

La a bà nói:"Chỉ cần đưa tiền cái gì có thể không bán, năm trước các tiểu lang quân đến từ Đông Kinh còn không phải là ở lại nhà hắn, đồ ăn nào không phải do hắn làm." La a bà trừng mắt mà nhìn La Thất Lang.

"Là làm cho họ, nhưng ai biết một bữa cơm cấp cho nhân gia đáng giá bao nhiêu tiền?" La Thất Lang oán thầm, lại không dám nói thẳng ra, sợ nương mình hiểu lầm bản thân không muốn cho cháu trai ăn thịt, liền im lặng mà mài đậu.

"Là La a bà a." La gia cùng Hùng gia vẫn luôn không có lui tới với nhau, sinh ý nhà cậu hỏa như vậy, mọi người đều làm thủ công (đi bán điểm tâm) cho Hùng gia, nhưng người La gia cũng không có một ai tới cửa hỏi. La a bà đột nhiên ôm tiểu tôn tử tìm tới đây, vẫn khiến Đường Thọ ngạc nhiên:"Không biết La a bà đến đây là có việc gì?''

La a bà cảm thấy việc dùng tiền mua đồ vật là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa, đối với thôn dân mà nói, nếu có người dùng tiền mua đồ nấu ăn sẵn nhà ngươi làm ra, hẳn là còn cho nhà ngươi chiếm tiện nghi. Cho nên La a bà một chút cũng không có thái độ cầu người, mang theo thái độ kiêu căng ngạo mạn, cao cao tại thượng như khi đi tửu lâu gọi món.

"Tiểu Tôn Tôn nhà ta muốn ăn thịt ngươi làm, ngươi đem toàn bộ thịt nhà ngươi làm ra, nhiêu tiền ta sẽ trả cho ngươi."

Đều đưa cho bà á, Đường Thọ cúi đầu nhìn đôi chân đi đôi giày bện rơm, với cái trình độ tiêu phí này, sợ là không mua nổi toàn bộ thịt nhà cậu.

"Xin lỗi, thịt nhà ta là đồ ăn không bán."

Đường Thọ vừa mới nói xong, tiểu tôn tử trong lòng La a bà liền gào khóc, chân nhỏ loạn đá lung tung, cánh tay cũng vung loạn, có mấy lần khua trúng mặt La a bà.

"Ta không chịu, ta phải ăn, a bà ngươi bảo hắn bán cho ngươi đi."

"Hảo, hảo, hảo, bảo bối tôn tử đừng khóc, khàn giọng không nói được thì làm sao bây giờ." La a bà an ủi xong tôn tử nhà mình, liền quay sang nói với Đường Thọ:"Cũng không phải là không trả ngươi tiền, ngươi nói cái giá là được, nhà ta cũng không phải không mua nổi."

Đường Thọ vốn là muốn từ tốn giải thích với bà, nhưng thái độ này của bà tức khắc chọc giận Đường Thọ, Đường Thọ trực tiếp hừ lạnh nói:"Vậy được, hai lượng bạc lấy ra đi."

"Cái gì? Hai lượng bạc, ngươi ăn người à?" La a bà sợ đến dậm chân.

Đường Thọ lạnh lùng nói:"Ngươi không phải muốn ta giao ra toàn bộ thịt nhà ta sao, ta hôm nay làm ttổng cộng bốn món ăn, đều là thịt, trong đó bao gồm đồ ăn làm cho khách nhân ở Đông Kinh. Khách nhân nhiều, tổng cộng có chín người, đều là người đang ở tuổi ăn, thịt tự nhiên phải nấu đủ. Các quý nhân ở Đông Kinh khó tính, ta nấu ăn tự nhiên phải cho đầy đủ gia vị, đường, nước tương, muối và các loại gia vị sang quý khác. Còn có tiền công của ta, nhiều không tính được, nếu chỉ bọn họ ăn liền tính hai lượng bạc là quá rẻ. Chính nhà ta cũng không dám ăn nhiều thịt như vậy, một nồi nấu ra, nhà ta bốn, năm người hán tử, cũng tốn không ít thịt, hai lượng bạc đây là đã nhìn trên tình nghĩa hàng xóm cùng thôn."

Trước đây khi chỉ có Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn, bọn họ đều ăn thịt, nhưng sau khi mấy huynh đệ Hùng gia tới thì không còn dám ăn như vậy nữa. Nếu ăn như vậy, mỗi người ăn so với tiền công còn cao hơn, cậu thật sự không cung cấp nổi, cho nên đã nhiều ngày tuy rằng vẫn làm thịt, nhưng đều là phối với các thứ khác chiếm đa số.

Đây là dành cho người Đông Kinh tới, một bữa cơm bọn họ đều có thể ra tiền, nên Đường Thọ mới có thể cải thiện món ăn cho bọn họ.

Miệng La a bà mở lớn không thể khép lại được, trong lúc nhất thời không nghĩ ra câu từ gì để phản bác, không biết bốn món đồ ăn kia thế nhưng đều là thịt, hay là được ăn chung một nồi với quý nhân ở Đông Kinh, cái nào khiến bà khiếp sợ hơn.

Sau một lúc lâu mới nói:"Bốn món đồ ăn đó hết bao nhiêu bạc, nhiều hay ít thịt, chúng ta không cần nhiều như vậy, một mâm là được."

"Chắc là La a bà chưa từng lên tửu lầu ở trấn trên ăn cơm đi, ngươi cho rằng ở trấn trên trong tửu lâu tính đồ ăn theo cân, đó là tính theo bàn, là một bàn bao nhiêu tiền!"

"Vậy, vậy một bàn kia bao nhiêu tiền?" La a bà đã không còn kiêu ngạo ban đầu, mặt đã có chút đau.

"Vậy phải xem ngươi gọi món ăn nào? Tự nhiên các món sẽ không giống nhau!"

"Ta, tiểu Tôn Tôn, ngươi muốn ăn món ăn nào?"

"Ta không biết, ta muốn ngửi một cái, ngửi một cái liền biết, thịt thịt đều rất thơm."

"Ngươi để cho tôn tử của ta vào ngửi một cái, tiểu Tôn Tôn liền biết muốn ăn món gì."

Một chút cũng không khách khí, nào ai có mặt lớn như vậy, Đường Thọ híp mắt, lạnh lùng mà đánh giá La a bà.

Chó săn đang phơi nắng trong viện bị đánh thức, lười nhác mà vẫy vẫy cái đuôi, cảm nhận được cảm xúc khó chịu từ nhân loại đã cứu mình, chậm rì rì kéo cái eo lười đi qua. Tiểu hài tử thích con vật xù lông, con chó săn này nhà Đường Thọ lông lại phá lệ bóng loáng, ánh mắt tiểu hài nhi lập tức bị thu hút, muốn tránh khỏi lồng ngực La a bà để sờ mó. Con chó đột nhiên hướng về phía tiểu hài tử nhe răng, hàm răng bén nhọn, mắt lộ ra hung quang, tức khắc đem tiếng khóc vừa mới ngừng của hài tử lại cất lên.

"A, đây là chó hoang từ đâu ra!" La a bà nhấc chân muốn đá, Lười Biếng nhanh chân né tránh, sau đó bổ nhào về phía La a bà, đem người dọa lui liên tục. Nó cũng không cắn người, chỉ hướng về phía La a bà nhe răng gầm nhẹ uy hiếp.

Đường Thọ lạnh lùng nói:"La bà, chó nhà ta từng bị thương, ta mời lang trung khai hai phương thuốc, còn có ít thuốc bột nhà mình, tổng cộng bỏ ra năm lạng bạc mới chữa khỏi. Cho nên trước khi ngươi đặt chân, thì hãy nghĩ tới, một cước kia của ngươi có thể đền được tiền thuốc hay không."

La a bà mở to hai mắt, quả thật không thể tin được, một con chó thôi, bị thương thì liền bỏ, lại vẫn mời đại phu chữa bệnh, lại còn tốn năm lạng bạc. Nhưng bà ngược lại không hoài nghi lời Đường Thọ nói, bởi vì nhắc tới lang trung trong thôn, vừa chuẩn đoán, vừa tiền thuốc là không thể lừa người, chỉ cần hỏi là ra.

Bảo vệ chặt chẽ tiểu tôn tử trong lồng ngực, La bà nói:"Nó muốn cắn thương người, ta đánh nó có gì không thể."

"Ngươi nói nó hại người, ta lại không thấy nó cắn ai, chỉ thấy ngươi giơ chân muốn đá nó, nó mới phản kháng. Là ngươi muốn đánh nó trước, chẳng lẽ lại còn hi vọng nó thành thật đứng im chịu đòn, dù ngươi có gọi thôn dân đến làm chứng, thì ai có thể nói ra cái đạo lý này."

La bà còn muốn biện giải, Đường Thọ lại không muốn để ý tới bà nữa, nhẹ nhàng vỗ đầu chó săn:"Lười Biếng, chúng ta vào nhà."

Lười Biếng hạ thấp chân, hướng về phía La bà nhe răng thấp giọng uy hiếp, khiến La bà sợ tới mức kêu ra tiếng, mới vừa lòng phe phẩy cái đuôi đi theo Đường Thọ vào trong sân.

Đường Thọ xoay người đóng cửa, đột nhiên một bàn tay nhăn nheo vươn vào giữa cánh cửa.

"Cái kia, ngươi không phải đã đáp ứng ta mang tiểu tôn tử của ta đi xem đồ ăn sao. Đồ ăn còn chưa có xem đâu!"

Đường Thọ tức đến bật cười, Lười Biếng cọ cọ chân cậu, Đường Thọ cúi đầu nhìn nó, khi ngẩng đầu lên bỗng nhiên nở một nụ cười sáng lạn.

"Mời vào." Đường Thọ lùi lại một bước, nhiệt tình mời La bà vào nhà.

La bà trái lại không dám đi vào, luôn cảm thấy nụ cười của Đường Thọ có chút quỷ quyệt.

"Bà, bà, ngươi mau nhanh lên ôm ta vào đi a." Tiêu tôn tử La gia thúc giục bà bà mình, thèm ăn đến nỗi nước miếng cũng chảy ra.

La a bà cũng không dảnh để ý đến nhiều như vậy, liền ôm tôn tử đến nhà bếp Hùng gia.

Trong phòng bếp không có ai, Hùng Tráng Sơn đi đưa cơm cho bọn Kim Cẩn Trình, thuận tiện gọi hai huynh đệ Hùng gia lại dùng cơm.

La bà vừa nhìn, quả thật có bốn món ăn mặn, không chỉ như vậy, cách làm căn bản là bà chưa từng thấy, nhìn qua liền biết hương sắc vị đều đủ cả, làm người ta thèm muốn.

Tôn tử của bà vừa đến của bếp đã hít mũi một cái thật mạnh, sau đó liền liều mạng giãy giụa muốn nắm đồ ăn. La bà không chỉ không quản mà còn thuận thế cúi người xuống.

Đường Thọ đã dự liệu hết thảy tính nết của hùng hài tử, đã sớm đề phòng, cậu lanh tay lẹ mắt, giành lại mâm thức ăn.

Tiểu tôn tử La gia chưa kịp bắt được thịt, lập tức kêu to:"Ta muốn ăn, ta muốn ăn.... "

La bà liên tục dụ dỗ nói:"Được, bà mua cái này cho ngươi." Bà chỉ về phía món ăn mặn mà tiểu tôn tử chưa cầm được nói:"Liền món này đi, một bàn bao nhiêu tiền?"

Đường Thọ nhìn, là Tả Tông Đường kê, hùng hài tử cũng thật tốt, ngược lại rất biết cái nào ăn ngon.

Cậu không trả lời ngay vấn đề của La a bà, trái lại đối với chó săn nói:"Lười Biếng, ta đi lấy cái đĩa đựng đồ ăn, ngươi trông nhà, nếu có người dám ăn vụng, ngươi liền cắn vào móng vuốt người đó, cho ngươi làm đồ nhắm rượu. Chỉ cần không cắn chết, tiền bạc chữa trị ta trả được."

Lười Biếng như là nghe hiểu, đứng thẳng người lên, vừa vặn đến ngực La bà, nó thậm chí không cần nhảy lên cũng có thể cắn tới hài tử.

La bà nhanh chóng che lại tay chân tôn tử, cách chó săn xa một chút.

Đường Thọ không quan tâm mấy chuyện đó, cúi đầu cầm cái đĩa ra, một muỗng đều là thịt gà, thấy La tiểu tôn tử không khỏi nuốt ngụm nước miếng. Nhìn bộ dáng thèm thuồng kia của nó, Đường Thọ hơi hơi mỉm cười, cái muỗng hơi run lên, thịt gà rơi xuống đĩa, La tiểu tôn tử gấp tới nỗi thiếu chút nữa đưa tay ra cướp, may được La bà tóm tay lại. Đây còn chưa tính là xong, dưới ánh mắt tha thiết của tiểu tôn tử La gia, cái tay lại run lên, một muỗng chỉ còn lại nửa muỗng.

Trên cái đĩa là một lớp thịt mỏng manh, đừng nói là một cân thịt gà, sợ là hai lạng cũng không tới.

"Được rồi, năm mươi sáu văn." Đường Thọ đưa cái đĩa tới trước mặt tiểu hài tử có thể thấy rõ, nhưng lại không thể với tới.

"Ngươi ăn cướp a, một cân thịt gà mới hai mươi văn, ngươi làm sao lại quý như vậy." Thanh âm La a bà cũng thay đổi.

Nhà bà làm mấy chục năm sinh ý, nhưng cũng chỉ bán đậu phụ trong thôn, trong thôn có bao nhiêu hộ, có thể bán được mấy đồng tiền, cũng chỉ là một gia đình bình thường, không thể nào so sánh được với Hùng gia. Chỉ một lần lợi nhuận bán nha hương của Đường Thọ, cả nhà họ kiếm cả năm cũng chưa ra được.

Cho nên năm mươi sáu văn quả thật là quý tới dọa người. Gạo lứt một cân mới có tám văn, năm mới sáu văn có thể mua được bảy cân, thịt lợn ba mươi lăm văn một cân, có thể mua được gần hai cân, thịt gà ba mươi văn một cân, có thể mua hai cân. Này đủ để cho toàn gia nhà bà ăn được, nhưng trên thực tế kinh tế trước mắt nhà bà cũng không nỡ ăn như vậy.

Trên người La bà làm gì có nhiều tiền như vậy, bà chỉ cầm theo năm sáu đồng tiền, này đối với những người không có đồng nào đã là thập phần giàu có. Ngày thường các tiểu thương tới đây bán rong hoàn toàn đủ cho bà mua đồ, bà cho rằng ở trong thôn chỉ cần hai, ba văn là có thể mua được, không nghĩ tới thế nhưng ngay cả số lẻ cũng không đủ.

Giờ phút này Đường Thọ không còn cười, lạnh lùng châm chọc:"Cái tay nghề này chính là giá tiền, không phải là đậu phụ nhà ngươi mệt chết mệt sống mới kiếm được vài đồng. Chính là cái giá này, người Đông Kinh tới còn không có mà bán, muốn ăn, nếu không các tiểu lang quân cùng tiểu nương tử cũng không phải vạn dặm xa xôi từ Đông Kinh về đây mới ăn được."

"Ngươi cảm thấy nhiều cái gì? Muốn ta tặng không cho ngươi?"

La a bà đương nhiên cũng biết, hiện tại đã leo lên lưng cọp khó leo xuống, nhưng bà luyến tiếc nhiều tiền như vậy, một đôi giày vải chỉ mấy văn, bà đã luyến tiếc mua.... Lớn bé già trẻ trong nhà đều dùng giày rơm, số tiền đó hoàn toàn đủ để bà mua giày vải cho cả nhà. Nếu bà thật sự dám mua cho tôn tử đồ quý như vậy, không tới hai khối thức ăn, trở về con của bà chắc chắn sẽ lột da tôn tử của bà!

Thấy bà mình có ý muốn lui bước, tiểu tôn tử La gia tức khắc muốn giãy giụa đại náo, muốn thoát khỏi lồng ngực a bà, chính mình đi lấy ăn. Vì ăn, chó săn trên mặt đất cũng không để ý, vì nó giãy giụa quá mạnh, La a bà cũng không giữ được, nhưng lại không dám để nó xuống. Lần này, bất kể là bị chó cắn, hay là đồ ăn Hùng gia đều khiến bà cảm thụ đủ.

Nhìn thấy bộ dạng không được ăn thịt không im của tôn tử, bà lại sót tôn tử, đánh bàn tính muốn khóc lóc cầu xin Đường Thọ. Bà không tin với số tuổi đã lớn của bà, cậu còn có thể giữ vững được giá tiền này.

Kết quả, La a bà ấp úng nửa ngày, vừa mới mở miệng "a' một câu, liền bị một tiếng dọa cho nuốt ngược trở lại.

"Không mua liền cút cho ta!"

Hùng Tráng Sơn đi gọi người đã về tới cửa, thể trạng y cường hãn che cửa bếp đến kín mít, không có ánh sáng chiếu vào, cũng không có vẻ mặt nhu hòa, ngược lại như Tu La giáng thế, che khuất ánh sáng thần minh.

La a bà cùng tiểu tôn tử trong lồng ngực nhìn thấy Hùng Tráng Sơn, tức khắc rắm cũng không dám đánh một cái, tè ra quần.

Nhìn bộ dáng sợ hãi chạy chốn như vậy, chó săn cũng xem thường. Sức chiến đấu cặn bã như vậy cũng dám tới cửa khiêu khích, ngại sống đủ lâu rồi hở?

Bất quá, đây là thực lực, nhìn chủ nhân uy vũ mà xem, một câu liền giải quyết xong, không giống nhân loại kia cùng bà ta lải nhải lâu như vậy, thiếu chút nữa bị tính kế, thực lực này cách xa nhau quá, ha hả....

Đường Thọ đụng phải ánh mắt xem thường của chó săn, không cam lòng nói:"Ngươi còn không phải người, nàng ta căn bản còn không thèm để ý tới ngươi."

Chó săn phẫn nộ rồi, nhe răng rít gào.

Hùng Tráng Sơn vỗ mạnh một cái vào mông chó:"Không cho nhe răng nhếch mép mà kêu to với phu lang ta."

Lười Biếng oan ức, rũ tai ủ rũ.

"Đều vào cả đu, mệt mỏi cả buổi rồi, qua ăn cơm, ăn xong thì nghỉ ngơi, buổi chiều lại làm tiếp."

Hùng phụ cùng hai huynh đệ Hùng gia vừa nhìn thấy bàn thức ăn, đôi mắt đều nhìn thẳng, trước gắp một miếng Tả Tông Đường kê, mềm mại ngon miệng, dầu mà béo. Phía dưới là canh ngó sen, mềm mại thơm ngon.

"Ăn ngon." Hùng Trụ nói:"Trách không được tiểu tôn tử La gia lại thèm tới vậy, quả thực ăn quá ngon."

Hùng phụ nói:"Ăn ngon. Về sau lại gặp lại tình huống này, ta không phản ứng lại họ là được, đừng cho người ta vào nhà."

Đường Thọ giải thích:"Vốn không muốn phản ứng với bà ta, nhưng bà ta quá phiền phức, ta muốn cho bà ấy một giáo huấn, để bà ấy khắc ghi trong trí nhớ."

Hùng Trụ khó hiểu:"Bà ấy tiến vào nhà nhìn, lại không mua đồ, gì cũng không tổn thất, như thế thì sao gọi là giáo huấn."

"Giáo huấn nhất định sẽ có, còn không nhỏ nữa." Đường Thọ ý vị thâm trường mà cười nói:"Lấy cái tính xấu kia của tiểu tôn tử La gia, mỹ thực ở ngay trước mắt, nếu La a bà đột nhiên không cho mua, ngươi cho rằng nó sẽ chịu yên, chờ xem, La gia hiện tại chính là cảnh gà bay chó sủa. Bà ấy không biết nông sâu, ta liền giúp bà ấy ý thức được, Hùng gia rất sâu, cách xa Hùng gia một chút!"

Hai huynh đệ Hùng gia, Hùng phụ:"....... "

Như thế nào cảm thấy nhị tức phụ so với nhị lang còn đáng sợ hơn.

La gia đêm nay ấn định là một đêm không yên tĩnh, La tiểu tôn tử được ôm trở về lại tiểu khóc tiểu nháo, nhảy lên lão hổ thần. La phụ nghe nói đồ ăn giá gần sáu mươi văn mà nhi tử vẫn há mồm ra đòi muốn, không được còn khóc, không nói hai lời liền kéo nhi tử ra mà thẳng tay đánh.

Đôi giày năm văn tiền lão tử còn không dám mua đi, ngươi lại muốn ăn đồ ăn hơn năm mươi văn.

Nghĩ như vậy, La phụ một chút cũng không lưu tình, đem cái mông hài tử đánh đến sưng lên. La a bà đau lòng đi lên muốn cướp hài tử, La phụ không cho, nói không cho quản việc dạy con. La bà không nghe, giằng co với La phụ bị đụng phải bàn.

La bà chửi bới nói La phụ bất hiếu, La phụ bị bức ép đành phải giao hài tử ra, tiểu hài tử thấy có chỗ dựa, đêm đó căn bản không cho ai ngủ, cứ một chốc nó lại gào khóc một trận. Toàn bộ La gia bị nó quậy cho chướng khí mịt mù, không được an tĩnh.

_______

00:00"

15/1/22

💌Cảm ơn: giaungngoc đã đến với ổ nhỏ của Mun.

💌Cảm ơn: Mengaogao
💌Cảm ơn: zzTieuTieuzz
💌Cảm ơn: Hinh260
    Đã vote ủng hộ cho Mun

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro