Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nến vẫn chưa tắt, trong phòng ánh sáng mờ mịt đi rất nhiều.

Hoàng đế tựa hồ không để ý, trực tiếp đọc mật thư tố cáo Giang Ngọc Tuần dưới ánh nến mờ ảo.

Cùng lúc đó, Huyền Ấn Giám đang báo cáo với hắn những dị động trong điền trang: "...Giang đại nhân cuối cùng nói với Trang Hữu Lê, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, y tất nhiên sẽ đến gặp bệ hạ ngài thỉnh tội."

Ngón tay Ứng Trường Xuyên dừng lại, đặt mật thư trở lại bàn.
Sau khi dừng một chút đột nhiên chậm rãi cười nói: “Ghi lại toàn bộ tên những kẻ đã viết thư.”

Ghi tên?

Huyền Ấn Giám mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn lập tức nhận mệnh, cầm lấy mật thư lui xuống: "Vâng, bệ hạ!"

Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại một mình Ứng Trường Xuyên.

Hoàng đế tiện tay cầm giá nến lên, cắt đi tim đèn đã cháy hết.

Căn phòng sáng sủa trở lại, nhưng sự lạnh lẽo trong đôi mắt xám khói đó không hề suy giảm.

Những công khanh đại thần này thường ngày chỉ biết giả câm giả điếc, lúc viết thư thì người này lại nhanh hơn người kia.

Nếu là bình thường, hắn nhất định sẽ bỏ những thứ không liên quan đến triều vụ này sang một bên.

Nhưng hôm nay...

Ứng Trường Xuyên đột nhiên muốn biết đám người tự nhận mình có thể đoán thánh ý này.

-

Chập tối, nơi ở Huyền Ấn Giám.

Giang Ngọc Tuần bận rộn cả ngày, cuối cùng nhân giờ ăn tối đến đây nghe họ nói về động thái của Linh Thiên Đài.

Huyền Ấn Giám lần đầu tiên ngồi xuống bàn chính sự, mỗi người đều có chút thận trọng: "... Thiếu tư bốc Thương Ưu gần đây đã rời khỏi Linh Thiên Đài, hiện tại cứu trợ khắp nơi, lôi kéo nhân tâm."

Không giống như Huyến Ấn Giám không thể tuỳ tiện, Giang Ngọc Tuần thản nhiên châm biếm: "Xuỳ… làm bộ làm tịch, giả dối đến không thể giả dối hơn được nữa."

"Khụ khụ khụ..."

Dù sớm biết rằng cậu không kính quỷ thần nhưng khi nghe đến đây, người xung quanh vẫn bị giật mình, suýt chút thì sặc.

Nhưng thiếu niên không dừng lại ở đó.

“Thân là người thực sự cầm quyền Linh Thiên Đài, khi cần thu mua nhân tâm Thương Ưu mới đích thân ra mặt.”

Còn những việc tốn sức vô ích thì được giao cho lão già linh vật đại tư bốc kia.

Giang Ngọc Tuần đối với người này không có ấn tượng gì tốt, bình luận đặc biệt chanh chua: "Nếu không phải đạo đức giả thì còn có thể là gì?"

Huyền Ấn Giám vừa bị sự to gan của cậu làm cho kinh ngạc, lại không khỏi cảm thấy lời của Giang ngọc Tuần đã nói trúng tim đen của mình.

——Đám người ở Linh Thiên Đài là những tên ra vẻ đạo mạo nhất!

Nói xong về Thương Ưu, Giang Ngọc Tuần lại hỏi: "Ngoài cái này còn có gì khác không?"

"Hồi Giang đại nhân, Linh Thiên Đài cũng nhanh chóng truyền bá lời của thuật sĩ cùng chuyện xảy ra gần sông Di tới các quận huyện khác." Lúc này, sắc mặt Huyền Ấn Giám dần dần trở nên nghiêm túc.

Giang Ngọc Tuần không khỏi mím môi, đặt bát đũa trong tay xuống.

Cậu hiểu vì sao Huyền Ấn Giám lại khẩn trương như vậy.

Cổ đại giao thông rất bất tiện, tin tức lan truyền cũng chậm.

Theo lý mà nói, đợi lời nói của thuật sĩ truyền đến quận huyện khác, việc này có lẽ đã xong xuôi.

Nhưng có Linh Thiên Đài thêm dầu vào lửa.

Cả thiên hạ đã sớm chuyển sự chú ý qua đây, chờ xem việc này sẽ kết thúc như thế nào.

Nếu cuối cùng không có gì xảy ra.

Loạn không chỉ ở khu vực sông Di gần Chiêu Đô, mà còn là dân tâm trong cả thiên hạ...

Bị ảnh hưởng bởi bầu không khí trong điền trang, trong lòng Huyền Ấn Giám cũng có chút lo lắng, "Giang đại nhân, chúng ta có cần chuẩn bị trước một chút không?" Giọng điệu của hắn có chút thấp thỏm.

"Không cần." Thiếu niên đột nhiên cười lên, xoay người lắc đầu nói với hắn: "Cứ chờ là được."

Giọng điệu của Giang Ngọc Tuần không mạnh mẽ, nhưng khi mọi người đang lo lắng, càng là lời nói vân đạm phong kinh, càng có uy lực trấn an lòng người.

Huyền Ấn Giám không tự chủ được sửng sốt một chút, dừng một chút, cuối cùng mới phản ứng: "Vâng!"

Giang Ngọc Tuần không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ.

Điền trang được xây ở nơi cao bên cạnh sông Di, từ đây vừa hay có thể nhìn thấy sông Di.

Lúc này là xế chiều hoàng hôn, dòng sông bị nắng chiều nhuộm đỏ, cuồn cuộn chảy về phía đông.

Giang Ngọc Tuần không sợ Linh Thiên Đài sẽ truyền tin khắp thiên hạ.

Ngược lại còn sợ họ truyền không đủ nhanh đó!

Ở nơi xa, dưới núi Nguyệt Sao.

Một thôn nhỏ cách xa sông Di không bị liệt vào danh sách di dời, khói bếp lượn lờ.

Chiếc xe ngựa treo ngọc bài "Linh Thiên Đài" chậm rãi đi qua.

Phàm là nơi xe ngựa đi tới bách tính đều ra cửa quỳ bái, cực kỳ náo nhiệt.

Ngoài dân làng ra, một số người rời điền trang vào buổi sáng sau khi nghe tin cũng vội vã chạy tới, chỉ để cách xe ngựa nhìn thiếu tư bốc một lần.

Bên cạnh cỗ xe, tuỳ tùng mặc tế phục rải mức quả được bọc trong giấy dầu ra ven đường.
Mọi người sôi nổi hoan hô, tiến tới nhặt lên.

"Huyền Thiên phù hộ——"

"Tạ Tư Bốc đại nhân ân thưởng"

Những tiếng reo hò xen lẫn khinh thường, chửi bới Giang Ngọc Tuần cùng nhau truyền vào xe.

Người ngồi bên trong nhắm mắt lại dưỡng thầnn. Hắn ta chơi đùa với miếng ngọc trong tay, không hề nhấc mí mắt lên.

"Tư Bốc đại nhân, Giang Ngọc Tuần cũng không ngăn cản bất luận kẻ nào rời khỏi điền trang, sáng nay đã có mấy chục người lần lượt rời đi." Người hầu cười khinh thường, có chút mong đợi chậm rãi nói: "Sau này đê sông bình yên vô sự, người rời đi chỉ càng ngày càng nhiều. Thể diện của triều đình…xem ra hoàn toàn mất rồi."

Một người hầu khác cũng cười: "Hahaha hoàng đế đã giết không ít thị trung. Theo ta thấy, cái mạng này của Giang Ngọc Tuần chín phần mười sẽ kết thúc ở đây!"

"Đúng vậy--"

Nghe xong, Thương Ưu bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.

Hắn ta đột nhiên lạnh giọng ngắt lời: “Thời gian không còn sớm nữa, về Linh Thiên Đài.”
"Ách...vâng, vâng đại nhân." Hai người nhìn nhau, lập tức lui xuống.

Xe ngựa rời khỏi đường thôn, rẽ ra đường lớn.

Động tác nghịch miếng ngọc của Thương Ưu cũng chậm lại từng chút một.

Nhưng đúng lúc này, xe ngựa va phải thứ gì đó, lắc lư mạnh.

Mảnh ngọc vốn đang cầm trên tay, kêu một tiếng "cạch" rơi xuống đất.

Thương Ưu dừng lại, vô thức nhặt nó lên.

Bội hoàn trên pháp y va vào nhau tạo ra âm thanh chói tai.

Vừa cúi xuống, hắn bỗng nghe thấy một tiếng "bộp" nhẹ nhàng vang lên bên tai...

Thương Ưu đột nhiên ngồi dậy, nhìn sang bên cạnh.

—Vệt nước dài từ trên trời rơi xuống tấm rèm xe làm bằng gấm, đặc biệt chói mắt.

Dưới núi Nguyệt Sao, mưa rồi.

Bên cạnh điền trang, những người cuối cùng quyết định rời điền trang, nhìn về đường chân trời.

"Mọi người xem, núi Nguyệt Sao bên kia có phải mưa không..."
"Tia sáng lúc nảy hình như là sét?"

Mọi người không hẹn mà cùng nhớ lại lời của Giang Ngọc Tuần, cùng dừng lại bước chân.

Một nam tử gầy gò ngẩng đâu nhìn trời, khinh thường nói: "Mưa thì sao? Chưa kể trận mưa này ở trên núi Nguyệt Sao, cách chỗ này của chúng ta 180.000 dặm! Ở đây có thể mưa hay không thì vẫn là ẩn số. Chỉ riêng nửa tháng qua thôi, bên sông Di cũng mưa không ít đi?”

Quả thực bầu trời phía trên điền trang đến một đám mây cũng không có.

"Nói cũng đúng……"

Nam tử tức tối nói: "Hành lý đều thu dọn xong rồi, đêm nay không đi, cũng không có chỗ ngủ. Rốt cuộc mấy người có đi hay không!"

“Nhưng lỡ như là thật thì sao?”

"Đúng vậy, đã muộn như vậy rồi, đợi thêm một ngày nữa cũng không sao."

Vài người lại cãi nhau.

"Đi thôi, đi thôi!" Nhìn thấy mọi người do dự, người đó sốt ruột thúc giục: "Không có lỡ như! Mưa nửa tháng không vỡ đê, đêm nay nhất định cũng không."

"Nhưng……"

“Không có nhưng” hắn ta đeo tay nải nghiến răng nói, “Đừng để bị tên lừa đảo Giang Ngọc Tuần hù doạ, nên làm gì thì làm đó. Thuật sĩ đã nói rồi, mọi người cứ yên tâm sống không cần di dời!"

Đang nói chuyện, đột nhiên có tiếng sấm vang lên.

Mấy người nhìn nhau một lát, đồng loạt ngẩng đầu lần nữa nhìn về phía núi Nguyệt Sao.

Dưới ánh sáng của tia sét, dãy núi Nguyệt Sao dài hàng nghìn dặm trông giống như một con rồng khổng lồ cố thủ trên bình nguyên, vảy rồng lấp loé.

Dải Ngân hà ở sườn núi bị đảo lộn, trong tích tắc mưa lớn như trút nước.

Những người vốn do dự đều im lặng lùi lại một bước.

"Nếu không chúng ta nên về đi, ít nhất tối nay đừng rời đi."

"Ừ, trời mưa thì về sẽ tốt hơn..."

"Hừ!" Tên dẫn đầu nắm chặt nắm đấm, "Ta chờ mấy người nửa ngày, đi tới cửa thì mấy người lại muốn về? Sợ cái gì! Ta nói mấy ngươi sẽ không thật sự tin lời quỷ của tên lừa đảo Giang Ngọc Tuần chứ? Mấy người rốt cuộc tin hắn, hay tin thuật sĩ?"

Những người đó im lặng không nói.

"Đồ ngu! Nếu đã bằng lòng bị người khác chơi đùa, thì cứ ở lại đây đi!"

Nam nhân dẫn đầu bước đi, trong chớp mắt biến mất ở cuối con đường .

Những người còn lại nhìn nhau, cắn răng trở về điền trang.

Giờ Hợi.

Sấm sét khuấy động đêm dài yên tĩnh.

Một đám mây đen kéo đến từ núi Nguyệt Sao, nhanh chóng nuốt chửng ánh trăng.

Vào thời khắc gió mạnh gào thét bên tai, ánh trăng hoàn toàn biến mất, người dân hai bên bờ sông Di dựa vào ánh sáng cuối cùng (?) nhìn thấy – Sông Di đã không còn yên tĩnh nữa!

Lúc này, Thái Bộc La Khải Vinh đang nhân lúc đêm tối ngồi xe ngựa xuôi theo sông Di đi về phía đông.

Tin chắc Giang Ngọc Tuần sắp chết đến nơi, Ứng Trường Xuyên cũng sẽ làm theo ý dân đại tế huyền thiên. Hắn phải đến Linh Thiên Đài tiếp kiến Đại Tư Bốc càng sớm càng tốt.

"Rầm--"

Tiếng sấm đánh thức La Khải Vinh khỏi mộng, tiếng nước lách tách bên tay trở nên rõ ràng hơn.

La Khải Vinh suýt cho rằng nóc xe đã bị những hạt mưa như sỏi xuyên thủng.

Giọng nói của thuộc hạ từ ngoài xe truyền vào: "Đại nhân, nước sông Di dâng cao! Chúng ta đi đường khác đi --"

La Khải Vinh nắm chặt nắm đấm: "Sợ cái gì? Con đường này gần nhất sao phải đổi?!"

“Nhưng phía trước...”

“Nhưng cái gì?!” La Khải Vinh cực kỳ bực bội nhấc rèm xe, nhoài người nhìn ra ngoài.

Lúc này, dòng sông biến thành một hắc long khổng lồ, gào thét hướng về phía ông ta.

Nó không kiêng dè gì há miệng, chỉ trong chốc lát đã nuốt chiếc xe vào bụng.

La Khải Vinh trừng to mắt.

Đen.

Đập vào mắt một vùng tối đen.

Nước sông lạnh lẽo từ miệng mũi ùa vào khoang bụng, những đợt sóng lớn ầm ầm vang lên bên tai, La Khải Vinh chợt nhớ đến những gì Giang Ngọc Tuần đã nói ... sông Di thực sự có lũ!

"Ah--"

Ông muộn màng nhận ra muốn hét lên.

Nhưng tất cả những gì có thể tạo ra là tiếng nước ục ục từ miệng.

Cứ như vậy, La Khải Vinh và cỗ xe bị cuốn vào dòng sông Di đang dâng trào.

"A Tuần, A Tuần, mau ra ngoài!" Trang Hữu Lê đẩy cửa xông vào, kéo Giang Ngọc Tuần đang cúi đầu đọc tin tức của Huyền Ấn Giám khỏi phòng: "Nhìn đi, trời sắp mưa rồi!"

Đang nói thì trời đã đổ mưa lớn.
Hai người còn chưa kịp chạy liền bị mưa tưới ướt đẫm.

Không lo nhiều như vậy, Giang Ngọc Tuần chỉ ngẩng đầu nhìn trời.

Những hạt mưa cỡ quả anh đào có sức mạnh như mưa đá, để lại những miệng hố nhỏ trên đất.
Nhưng cậu thậm chí còn không trốn.

Trong cơn mưa xối xả, Giang Ngọc Tuần mơ hồ nghe thấy Trang Hữu Lê hét bên tai mình: “A Tuần, ta ở Chiêu Đô hơn mười năm rồi, chưa bao giờ thấy mưa lớn như vậy!!!”

Đâu chỉ có y? Ngay cả người lớn tuổi nhất trong điền trang cũng chưa từng thấy chuyện này bao giờ.

Lúc này, trong điền trang đã có bách tính nhịn không được quỳ xuống hướng về phía sông Di dập đầu từng cái một.

"Ngươi trước đi tránh mưa đi." Giang Ngọc Tuần tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, cậu thu hồi ánh mắt, vừa quay người đi về phía bên kia điền trang, vừa nói: "Ta lên lầu nhìn xem!"

"Này, đợi đã! A Tuần, mưa to quá!" Trang Hữu Lê còn chưa kịp ngăn cản, thân ảnh Giang Ngọc Tuần đã biến mất trong màn mưa lớn.

Điền trang này ban đầu được xây dựng trên một khu đất cao, gác xép dùng để nhìn ra xa trong điền trang, có thể thấy toàn cảnh hai bờ sông Di.

Mưa lớn làm người không thể nhìn rõ nơi xa.

Vì vậy, đến khi lên đến lầu cao, Giang Ngọc Tuần mới phát hiện ra... Ứng Trường Xuyên không biết lúc nào đã một mình đến đây trước.

“…Bệ hạ?” Thiếu niên dừng bước, chuẩn bị hành lễ.

Ứng Trường Xuyên giơ tay ngăn cản động tác của cậu, ra hiệu cho thiếu niên tiến lên.

Đúng lúc này.

Bên tai Giang Ngọc Tuần đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn.

Không quan tâm nhiều, cậu lập tức bước tới đứng cạnh cửa sổ với Ứng Trường Xuyên, nhìn về phía xa.

-- Nước ở thượng nguồn sông Di dâng cao như một cự long, thuận theo dòng sông mà tới.

Trong chốc lát, sóng đục cuồn cuộn trút xuống, gào thét đập về phía đê.

Chỉ trong chốc lát, đường đê đắp cao đã sụp đổ và tràn xuống đồng bằng.

Trong chớp mắt, những ngôi nhà tranh, chuồng trại hai bên sông Di đã bị san bằng.

Giang Ngọc Tuần, người chạy dọc hai bờ sông Di được vài ngày, đã quen thuộc với sự phân bổ của từng thôn trang ở đây.

...Nếu di dời chậm một bước, bách tính trong điền trang này sẽ bị chôn vùi dưới làn sóng lớn vừa rồi!

Mưa lớn lạnh thấu xương ập tới, Giang Ngọc Tuần vô thức nắm chặt khung cửa sổ.

Thậm chí quên cả thở.

Mưa lớn vẫn tiếp tục.

Bách tính trong điền trang sống sót sau thảm họa, đột nhiên hô to van tuế.

Đây là lần đầu tiên trong đám đông không có ai hét lên những từ như "Huyền Thiên phù hộ" hay "Linh Thiên Đài".

Những tiếng hô "Giang đại nhân" và "Ngô hoàng vạn tuế" rung chuyển đất trời, vượt qua cơn mưa xối xả, sấm sét, truyền đến tai Giang Ngọc Tuần.

Làm tim cậu loạn nhịp theo tiếng mưa.

Tia sét trắng lạnh rơi xuống đất như bạc vỡ.

Từ dư quang, thiếu niên nhìn thấy đôi mắt phượng xám khói của người bên cạnh đã không còn bình tĩnh nữa...

Lúc này, Giang Ngọc Tuần cuối cùng cũng nhận ra rõ ràng:

Đêm được ghi trong sử sách đó, đã đến.

Mà lịch sử, đã lặng lẽ thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro