Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau trận mưa lớn, trên quan đạo không còn đất cát, không khí trong lành.

Con liệt mã mà Ứng Trường Xuyên cưỡi đến từ Tây Vực toàn thân đen tuyền, cao hơn những con ngựa khác nửa người, khiến nó cực kỳ bắt mắt.

Đám thích khách lập tức tụ tập lại và hét lên: “Chém chết hoàng đế Đại Chu và Giang Ngọc Tuần——”

Những tên liều mạng này không quan tâm đến sống chết của chính mình mà chỉ đẩy đối thủ vào ngỏ cụt.

"Vâng!"

Sau khi nguyên chủ trở thành võ tướng, cơ thể gắng gượng chống đỡ.

Giọng nói của Ứng Trường Xuyên truyền vào tai Giang Ngọc Tuần, theo phản xạ giơ tay chặn phía bên phải.

Giây tiếp theo, một thanh kiếm va vào.

Cánh tay Giang Ngọc Tuần trở nên tê dại, bắt đầu run rẩy mất kiểm soát.

Hoàn thủ đao làm bằng đồng sắt cực kỳ nặng, nhưng cậu không chọn cách đặt đao xuống, mà cắn răng dùng dây buộc chặt đao vào tay.

Lúc này chiến mã màu đen đã bị ép tiến vào rừng rậm, Huyền Ấn Giám và cấm quân đều bị ngăn bên ngoài.

Mặt đám thích khách trông dữ tợn, từng bước một ép sát.

Chiến mã bất an dậm chân, hý vang.

Thích khách lập tức nắm lấy trường kiếm, gầm lên: "Giết!!!" Tất cả bọn họ đều lao về phía trước.

Tuy nhiên, ngay khi họ sắp chiến thắng, tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên từ phía bên kia khu rừng.

Giang Ngọc Tuần theo bản năng quay đầu lại: "Là Huyền Ấn Giám?!"

——Người của thượng bộ Huyền Ấn Giám, những người mặc áo giáp từ phía sau xông tới, trong chốc lát cục diện đã đảo ngược.
Bọn họ không phải đóng giữ hành cung à, sao lại xuất hiện ở đây?

Từ phía sau truyền đến tiếng cười khẽ: "Đúng."

Giọng điệu của Ứng Trường Xuyên khá nhàn nhã, không có gì là ngạc nhiên.

Nói xong, hắn nhẹ nhàng kéo dây cương, đi về phía rừng cây: "Ở đây giao cho bọn họ, hồi hành cung thôi."

Chiến mã giương vó tiến về phía trước, không quay lại quan đạo, mà chạy xuyên qua khu rừng rậm rạp, hướng về Tiên Du cung.

Thấy tình hình này, tay còn lại của Giang Ngọc Tuần vô thức nắm chặt bờm ngựa: "...Thần hiểu rồi."

"Ái khanh hiểu cái gì?"

Trận chém giết vừa mới kết thúc, giọng Giang Ngọc Tuần còn run rẩy: "Bệ hạ đã sớm biết có thích khách đang chờ ngài, thậm chí còn sớm an bài Huyền Ấn Giám thượng bộ ở đây."

Rõ ràng vừa rồi hắn có thể cắn răng xông ra vòng vây, nhưng lại liên tục rút lui... Bây giờ nghĩ lại, hoàn toàn là cố ý dụ thích khách vào rừng!

"Ái khanh quả thực thông tuệ." Ứng Trường Xuyên không phủ nhận.

Giọng nói trầm thấp, lười biếng vang lên bên tai, mang đến cảm giác tê ngứa.

Lúc này, thiếu niên ngửi thấy mùi long diên hương thoang thoảng.

Tuấn mã vẫn đang phi nhanh, trong lúc xóc nảy vô tình làm lưng cậu va vào lòng ngực rắn chắc của đối phương.

Khoảng cách giữa cậu và Ứng Trường Xuyên hình như có chút gần quá.

Giống như được hắn nửa ôm vào ngực.

Giang Ngọc Tuần lập tức ngồi thẳng dậy, theo bản năng cùng đối phương giữ khoảng cách, có chút mất tự nhiên nói: "Bệ hạ hay là để thần xuống trước."

Ứng Trường Xuyên nhướng mày nói: “Ái khanh, muốn đi bộ về hành cung?”

Cây trong rừng cao ngút trời, khiến người ta không thể phân biệt được đông, tây, bắc, nam.
Giang Ngọc Tuần lập tức tỉnh táo: "...Không muốn!"

Đồng thời, tựa hồ sợ Ứng Trường Xuyên hối hận, tay trái lặng lẽ nắm chặt bờm ngựa.

Ứng Trường Xuyên cười nhẹ, liền ngừng nói.

Trong lúc nhất thời, ngoại tiếng vó ngựa, thứ duy nhất còn sót lại bên tai Giang Ngọc Tuần là nhịp tim của chính mình.

Sau khi bình tĩnh lại, cảnh tượng vừa rồi hiện lên trong đầu cậu.

Mùi máu trên vạt áo càng nồng nặc hơn.

Cảm giác trường đao xuyên qua da thịt dường như vẫn còn đọng lại trên đầu ngón tay.

...Trước giờ Giang Ngọc Tuần chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó mình lại động thủ giết người.
Những ngón tay của cậu không khỏi run nhẹ.

"Bịch--"

Vào lúc Giang Ngọc Tuần xuất thần, trước mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng lạnh.

Hồi thần lại, Ứng Trường Xuyên đã dùng kiếm cắt đứt sợi dây quấn quanh cổ tay cậu.

Hoàn thủ đao không còn trói buộc nặng nề rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan, kéo thiếu niên ra khỏi dòng suy nghĩ.

Lúc này Giang Ngọc Tuần mới nhận ra rằng mình đã quên mất trường đao trên tay.

Đang muốn cảm ơn, Ứng Trường Xuyên bỗng nhiên nói: “Giữ chặt yên ngựa.”

"Cái gì?"

Giang Ngọc Tuần còn chưa kịp phản ứng, chiến mã bỗng nhiên hý lên, tăng tốc tiến về phía trước.

!!!

Thiếu niên vô thức nắm chặt yên ngựa.

Gió mạnh như lưỡi đao cắt qua má cậu, khung cảnh trước mắt bỗng trở nên mờ ảo biến dạng.

Đầu óc Giang Ngọc Tuần trong chốc lát trống rỗng. Cuộc chiến, mùi máu tanh và cảm giác trường dao xuyên qua da thịt ban nảy đều bị khoái mã bỏ lại phía sau.

Cậu chậm rãi nắm chặt tay phải vẫn tê cứng của mình, trong lúc hoảng hốt chỉ còn lại một ý nghĩ – mình nên đi rèn một vũ khí thuận tay.

-

Sau vài ngày, mực nước sông Di giảm dần.

Nhóm bách tính đầu tiên cách xa sông, bị ảnh hưởng tương đối nhẹ, cuối cùng đã rời điền trang.

An toàn trải qua thiên tai vốn là chuyện tốt, nhưng lúc này khuôn mặt của họ tràn ngập buồn bã.

Một đôi phu thê dắt tay con gái đi trên quan đạo.

Người nam không khỏi thở dài: "...Nhiều ngày không về nhà, không biết mấy con gà trong nhà chúng ta sao rồi."

Người phụ nữ nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ cần chúng ta vẫn còn sống, những chuyện còn lại cũng đừng nghĩ nhiều nữa.”

"Ài, nói thì nói vậy, nhưng đó là toàn bộ gia tài của chúng ta..."

Diện tích điền trang có hạn, đương nhiên không thể mang theo gia cầm, gia súc.

Trong lòng họ thật ra biết rõ rằng——dù không bị lũ lụt thì gà, vịt, bò, dê của họ cũng sẽ sớm chết đói vì nhiều ngày không người cho ăn.

Thật không biết tương lai phải làm sao...

Cô bé tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn hiểu chuyện mà im lặng.

Trên đường hầu như bách tính nào cũng như vậy, trên bờ ruộng không khí âm trầm.

Cho đến khi họ đi đến cổng thôn.

Quan binh cầm kiếm thủ ở đây đột nhiên bước lên xác minh thân phận.

Nam nhân đưa chiếu thân thiếp, thận trọng hỏi: “Đại nhân, chúng tôi chỉ là về nhà, sao lại phải phiền phức như vậy?”

Sau khi xác minh, quan binh không trực tiếp trả lời, mà trả lại chiếu thân thiếp, cười nói: “Ba vị mời đi cùng tôi một chuyến.”

Cả nhà nhìn nhau, rồi đi theo với tâm trạng vô cùng lo lắng.

Quan binh dẫn họ đến một nhà kho mới xây. Vừa đến gần ba người đã nghe thấy một tiếng “cục cục”.

"Đây... đây là...!" Đôi mắt của người đàn ông mở to.

Trong lúc đang nói thì quan binh đã trèo qua hàng rào, bắt ba con gà mái.

Có một miếng vải quấn quanh chân con gà, trên đó lại viết tên của hắn!

Người đàn ông run rẩy ôm gà mái vào lòng, như sắp khóc.

“Trước đừng vội” vừa nói, quan binh đưa một đĩa trứng cho thê tử hắn “Đây là những quả trứng nó đã đẻ mấy ngày gần đây. Trên đó có ghi ngày tháng.”

"Được, được, được! Mỗi ngày ba quả, không thừa không thiếu!" Người phụ nữ lập tức lấy ra mấy quả trứng nhét vào tay quan binh, "Ân đức của đại nhân không có gì báo đáp. Trong nhà dân phụ chỉ có vài thứ này đáng tiền. Mong ngài không chê.”

Nói xong, người đàn ông bèn muốn dập đầu với y.

"Đừng!" Quan binh nhanh chóng đỡ người đàn ông đứng dậy. "Đây là chủ ý của Giang đại nhân. Sau khi mấy người rời đi, ngài ấy đã phái người lùa gia cầm, gia súc lên núi để cùng nuôi."

Nói xong, lại cười nói với người phụ nữ: "Giang đại nhân còn nói, không được nhận tạ lễ của mọi người."

Lúc này, người phụ nữ đã khóc không thành tiếng: "Không... Không ngờ Giang đại nhân còn nhớ mấy chuyện này..."

Bé gái cũng lén lau nước mắt.
Ngày càng có nhiều người tụ tập bên ngoài nhà kho.

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu của gia cầm trộn lẫn vào nhau, nghe vô cùng chói tai nhưng không ai thấy khó chịu.

Đối với họ mà nói đây không phải là tạp âm, mà là hy vọng về một cuộc sống tốt đẹp!

Trong đám người, không biết ai bắt đầu trước hô lớn tên Giang Ngọc Tuần, mọi người sôi nổi phối hợp.

Thôn trang vốn tĩnh lặng bỗng trở nên sôi động.

Âm thanh đó thậm chí còn truyền tới quan đạo——

Trang Nhạc ngồi trên xe ngựa đi ngang qua, chậm rãi vén rèm xe lên, nhìn thấy cảnh này vừa mừng vừa lo: “A Tuần thật sự đã trưởng thành rồi!”

Thuộc hạ lập tức cười nói: “Bách tính hai bên sông Di đều đang tán dương Giang đại nhân đó.”

Trang Nhạc mỉm cười, buông rèm xe xuống, hỏi thuộc hạ: “Việc cứu tế mấy ngày này đều do A Tuần phụ trách sao?”

"Đúng, Trang đại nhân."

Trang Nhạc không khỏi mím môi.

Chuyện hoàng đế bị ám sát trên đường về hành cung, âm thầm lan truyền khắp triều dã.

Ngoài ra, còn có một tin không chính thức được lan truyền: hoàng đế bị trọng thương trong vụ thích sát, tình hình không mấy khả quan.

Ứng Trường Xuyên việc gì cũng phải tự mình làm... Nhưng lần này, ngài ấy lại giao mọi việc cứu tế cho Giang Ngọc Tuần, thậm chí còn đóng cửa không gặp tất cả triều thần.

——Điều này giống như đã vô hình chứng thực tin đồn.

-

Sẩm tối, Trang Nhạc đúng giờ trở về hành cung, giao cấp báo ghi lại tình hình ruộng đồng thiệt hại vừa thống kê vào tay Giang Ngọc Tuần.

Nhìn thiếu niên cầm lấy liền đi, trong lòng không khỏi lộp bộp.

Tiêu rồi! Mọi khi bệ hạ nhận được cấp báo đều sẽ lập tức tìm mình thương nghị... Sao hôm nay lại không có?

"Chờ đã, A Tuần!" Trang Nhạc ngăn Giang Ngọc Tuần lại, sau khi xác định chung quanh không có người, cuối cùng không nhịn được hạ giọng hỏi: "Bệ hạ hiện tại vẫn ổn chứ? Ta nghe có người nói, ngài ấy hình như đã bị thương trong vụ thích sát..."

Giang Ngọc Tuần ngay lập tức nắm chặt cấp báo.

Cậu chuyển tầm nhìn, dừng lại vài giây rồi khẽ lắc đầu nói: "Yên tâm đi, không cần lo lắng cho bệ hạ."

Nói thì vậy, nhưng giọng điệu và vẻ mặt của Giang Ngọc Tuần không hề thoải mái, thậm chí còn có phần an ủi.

Điều quan trọng nhất là cậu không phủ nhận...

Trang Nhạc nặng nề gật đầu: "...Ta hiểu rồi."

Không, người không hiểu.

——Giang Ngọc Tuần trong lòng âm thầm phản bác.

Cậu dời tầm mắt sang một bên, dừng lại một chút rồi nói: "Sắc trời không còn sớm nữa, sư bá vẫn là sớm trở về nghỉ ngơi đi."

"Được, con cũng về đi." Trang Nhạc nặng nề thở dài, vỗ vỗ vai Giang Ngọc Tuần nói: "Nếu gặp khó khăn gì hoặc quá bận rộn, nhất định phải lập tức nói với ta."

“Yên tâm đi, sư bá." Giang Ngọc Tuần nhìn ông mỉm cười, cuối cùng cầm cấp báo, dưới ánh mắt của Trang Nhạc trở về Lưu Vân điện.

Con đường này không dài nhưng thiếu niên lại đi vô cùng khó khăn.

Cho đến khi bước vào cửa, mới thở phào nhẹ nhõm——

Cậu đây là đã lừa Trang đại nhân nhỉ?

Sau trận ám sát, Ứng Trường Xuyên không vội xử lý kẻ chủ mưu phía sau, mà tương kế tự kế truyền ra tin “hoàng đế bị thương nặng sắp chết”, chờ đợi hành động tiếp theo của đối phương.

Chân tướng của việc này, chỉ có thành viên thượng bộ Huyền Ấn Giám, còn có người cùng cưỡi một con ngựa là cậu biết...

Nghĩ tới đây, thiếu niên không khỏi thở dài.

Giang Ngọc Tuần, mày đã sa đoạ rồi!

Ứng Trường Xuyên giả vờ đến cùng, mấy ngày này chỉ ở trong hậu điện.

Giang Ngọc Tuần đang muốn đưa cấp báo đến, ngẩng đầu liền thấy... Ứng Trường Xuyên không biết lúc nào đã tới tiền điện.

“Bệ hạ, sao ngài lại ở đây?" Cậu theo bản năng hỏi.

Ứng Trường Xuyên không trả lời mà nhướng mày nhìn vào bức tường.

Bản đồ hai bờ sông Di treo ở đây... Hắn đương nhiên là muốn dựa vào bản đồ đối chiếu thiệt hại của ruộng đồng gần đó.

Giang Ngọc Tuần: !!!

Sao mình có thể quên chuyện này?

“Sao ái khanh lại đột nhiên thở dài?” Giọng nói của Ứng Trường Xuyên xuyên qua đại điện, rơi vào tai thiếu niên.

Giang Ngọc Tuần không khỏi bi thương.

"Trang đại nhân luôn coi thần như nhi tử thân sinh của ông ấy, nhưng thần vừa nảy lại lừa ông ấy" Giang Ngọc Tuần nắm chặt cấp báo, vô cùng buồn bã nói sự thật " Thần không ngờ có một ngày mình sẽ thông đồng với bệ hạ, cho nên cảm thấy bản thân thật sự đã sa đọa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro