Chương 21.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ao rộng 200 mẫu được bao phủ bởi hoa sen đỏ. Những bình gốm được chôn ở nơi sâu nhất trong ao sen, không dễ gì vớt lên được.

Hầu hết Huyền Ấn Giám và cấm quân vẫn ở lại tiếp tục tìm kiếm những bình gốm còn sót lại.

Giang Ngọc Tuần và Ứng Trường Xuyên lấy hai chiếc bình gốm được vớt lên ngồi trên thuyền ra khỏi ao sen. Hai chiếc bình gốm được đặt ở mũi và đuôi thuyền để giữ thăng bằng.

Chung quan phụ trách việc đúc tiền, cũng đến đây cùng với Ứng Trường Xuyên. Lúc này đang cầm một miếng bạc hình tròn, đứng ở mũi thuyền cẩn thận nương mặt trời để đánh giá chất lượng của nó.

Một lúc sau, chung quan mới cẩn thận đặt nó vào lại bình gốm: “…Bẩm bệ hạ, số bạc này được đúc vào mùa xuân năm ngoái, chắc chắn là bạc dùng để sửa đê.”

Sau đó, hắn lại nhặt lên một thỏi vàng khác, cẩn thận đánh giá: "Về phần thỏi vàng này, hẳn là được đúc từ năm ngoái. Nguồn gốc cụ thể cần phải điều tra kỹ lưỡng."

Ao sen có những khúc quanh co, thuyền không những không đi nhanh mà còn lắc lư nhẹ nhàng theo từng cơn sóng.

Nghe hồi lâu, Giang Ngọc Tuần suốt đêm không ngủ ngồi ở đuôi thuyền cuối cùng cũng bị lắc đến mức buồn ngủ. Cậu véo thật mạnh mình một cái cố xua đi cơn buồn ngủ.

Không có tí hiệu quả.

... Giọng Ứng Trường Xuyên trở nên chợt xa chợt gần.

Một lúc sau,Giang Ngọc Tuần bắt đầu gật gù như gà mổ thóc.

Ở mũi thuyền, Ứng Trường Xuyên đang thản nhiên nghịch thỏi vàng: “Cô đã nhiều ngày chưa gặp hai vị Tư Bốc, chi bằng nhân cơ hội này mời hai người họ đến Chiêu Đô gặp mặt một lúc. Ái khanh thấy sao?"

Chung quan biết hoàng đế không phải hỏi mình nên cũng không nói gì.

...Nhưng mà Giang Ngọc Tuần cũng không lên tiếng.

Giang đại nhân làm gì thế?

Chung quan sửng sốt, không khỏi tò mò nhìn về phía đuôi thuyền.

Nhánh sen màu xanh lướt qua đỉnh đầu, vừa hay che nắng cho thiếu niên

...Giang Ngọc Tuần ngồi dưới nhánh sen, tựa vào chiếc bình gốm sau thuyền nhắm mắt lại.

Giang đại nhân ngủ rồi?!

Ôi trời, như này cũng được à?

Hắn chớp mắt liên hồi để chắc chắn rằng mình không bị hoa mắt.

Vậy mà có người có thể ngủ dưới mắt bệ hạ?

Chung quan theo bản năng quay người, yên lặng quan sát biểu tình của hoàng đế.

...Ứng Trường Xuyên không khỏi cau mày.

Thân là hoàng đế, hắn chưa bao giờ gặp qua việc đại bất kính như vậy.

Hắn chậm rãi rũ mắt xuống, đang định ra lệnh cho Huyền Ấn Giám gọi người dậy. Nhưng dư quang chợt nhìn thấy lòng bàn tay của thiếu niên đã bị thứ gì đó cào rách da, máu đang từ từ rỉ ra. Dưới mắt còn có quầng thâm.

Dừng một chút, Ứng Trường Xuyên buông thỏi vàng trong tay xuống, quay đầu nhìn chung quan: "Những gì ái khanh nói cô đã biết, lui xuống trước đi."

"Vâng, bệ hạ."

Chung quan được Huyền Ấn Giám dìu lên một chiếc thuyền khác, trước khi rời đi còn nhìn Giang Ngọc Tuần bằng ánh mắt đầy kính trọng.

Có vẻ như xem thiếu niên thành hình mẫu quan viên tiêu chuẩn của bản thân...

-

Giang Ngọc Tuần bị đánh thức bởi tiếng nước, cậu dụi dụi mắt nhìn xung quanh.

Ao xanh biếc tràn đầy sen đỏ đung đưa theo làn nước. Trên bờ cách đó không xa có vài con vịt đang vỗ cánh - có lẽ đó là nguồn gốc của tiếng nước mà cậu nghe thấy.

...Sao cậu vẫn còn ở trong nước?

Giang Ngọc Tuần chưa kịp tỉnh táo lại, vài giọt nước đột nhiên bắn về phía cậu, rơi xuống cổ tạo nên cảm giác ớn lạnh.

Chết tiệt, đây không phải là mơ!

Giang Ngọc Tuần đột nhiên có một loại dự cảm không lành.

Cậu vô thức quay đầu, cứng ngắc nhìn về mũi thuyền.

Lúc này thuyền đã cập bờ...

Ứng Trường Xuyên mặc huyền y đang đứng ngược sáng nhìn cậu, vô cùng hứng thú hỏi: “Ái khanh ngủ có ngon không?”

"Không ngon lắm" Giang Ngọc Tuần thành thật trả lời "Đau lưng mỏi vai chân dường như cũng tê cứng." Nói xong, thiếu niên tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Ngủ trước mặt hoàng đế cũng thôi đi, tỉnh dậy lại còn xoi mói?

Ứng Trường Xuyên hơi nhướng mày.

Giang Ngọc Tuần nói mấy lời này, hắn... còn cảm thấy không ngoài dự đoán.

Đang lúc thiếu niên tuyệt vọng. Hoàng đế nhàn nhạt nhìn Tang công công đang chờ ở trên bờ.

Đối phương thấy vậy lập tức tiến lên tươi cười đỡ Giang Ngọc Tuần dậy: "Đại nhân cẩn thận, thuyền không vững đừng để ngã."

"……Cảm ơn."

Giang Ngọc Tuần miệng nói như vậy. Nhưng vào lúc lên bờ trong cái nhìn chằm chằm của Ứng Trường Xuyên, điều cậu nghĩ chính là —— Sao không ngã chết ta đi?

-

Đêm đó, thiên tử trở về Vũ Dương cung sau một thời gian dài.

Hai vị Tư Bốc của Linh Thiên Đài cũng được hắn “mời” đến Chiêu Đô.

Trận mưa lớn trước đó làm cho Vũ Dương cung ngập úng nghiêm trọng. Dù trời nắng mấy ngày nhưng trong cung vẫn còn một lượng nước nhỏ chưa xả hết. Cung thất không bị ngập cũng có vài phần âm lãnh ẩm ướt.

Trong Lan Trì điện, đèn được thắp sáng rực rỡ. Quần thần ngồi hai bên đại điện, trên bàn bày đầy đồ ăn ngon. Yến tiệc đã bắt đầu nhưng không có ai động đũa.

Thừa Tướng được giải lên quỳ giữa đại điện, số bạc sông mà ông ta tham ô đã được sắp xếp ngay ngắn đặt trong điện. Lúc này, nó được đèn chiếu sáng tỏa ra ánh sáng chói mắt.

“630 vạn lượng bạc trắng, trừ đi mười mấy vạn lượng mua tế phẩm, lẽ ra còn lại hơn 600 lượng, nhưng trong bình gốm chỉ còn hơn 100 vạn lượng…”

Ứng Trường Xuyên tùy ý cầm lên một thỏi bạc, dưới ngọn đèn cẩn thận xem xét, cuối cùng có hứng thú nhìn Thừa Tướng: “Không biết số còn lại được Thừa Tướng để ở đâu?”

Củng Mậu Thông vừa được giải vào điện, ngơ ngác nhìn đồ vật trên điện.

...Ông ta không ngờ rằng Giang Ngọc Tuần lại tìm được bạc sông!

Củng Mậu Thông mở miệng, hồi lâu không có âm thanh nào phát ra. Ông ta vô thức quay đầu nhìn Đại Tư Bốc cách đó không xa.

Nhưng đối phương lại bình tĩnh nhìn đi chỗ khác như thể đã đoán trước được điều đó.

Cùng lúc đó, mọi người trong điện Lan Trì đều nhìn theo ánh mắt của Củng Mậu Thông, nhìn về phía hai Tư Bốc của Linh Thiên Đài.

Ý nghĩa đằng sau từ “kiền tín sĩ Củng Mậu Thông” quá rõ ràng—— Chỉ những thứ dâng lên Linh Thiên Đài mới khắc dòng chữ như vậy.

Thừa Tướng không chỉ muốn kiếp này phú quý, mà còn muốn đưa tiền cho Tư Bốc, để hắn nói mấy lời tốt đẹp trước mặt huyền thiên, phù hộ ông ta kiếp sau phú quý như cũ!

Nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm như vậy, giả câm giả điếc cũng không được.

Vài giây sau, Đại Tư Bốc cuối cùng cũng nghiến răng, suy nghĩ một lúc thì lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Giang Ngọc Tuần không khỏi cầm tách trà lên, cũng nhìn Đại Tư Bốc giống mọi người, chờ xem ông ta muốn nói gì.

Nhưng ai ngờ...

Đại Tư Bốc nhịn đến mặt đỏ bừng, cuối cùng chỉ nói một câu: “Chuyện này…thần không biết”

"Khụ khụ khụ..." Giang Ngọc Tuần trà vừa chạm môi liền bị sặc.

Chờ nửa ngày, vậy mà chờ được hỏi một không biết ba?

Đại Tư Bốc cũng quá phụ sự kì vọng của mọi người rồi!

Có lẽ vì lương tâm cắn rứt, Đại Tư Bốc bị tiếng ho của Giang Ngọc Tuần doạ sợ run rẩy. Cộng thêm vẻ mặt giả vờ cao thâm của ông ta, trông đặc biệt buồn cười.

...Giang Ngọc Tuần!

Đại Tư Bốc nắm chặt pháp khí trong tay, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình nói: "Ta xác thực chưa bao giờ nhìn thấy số tiền này. Có rất nhiều thuật sĩ ở Linh Thiên Đài. Mặc dù ta chỉ dẫn họ hàng ngày, nhưng không đủ sức quan tâm từng người. Không ngờ sau lưng lại có một tên cặn bã như vậy."

Ông ta đã làm như lời mình nói ngày hôm đó đổ lỗi cho người khác.

Thiếu Tư Bốc bên cạnh bình tĩnh cúi đầu uống một ngụm trà.

Đại Tư Bốc buông pháp khí trong tay xuống, ngồi trước án thở dài: “Mong bệ hạ yên tâm, cho ta một chút thời gian ta nhất định sẽ tìm ra kẻ đứng sau, cho người trong thiên hạ một lời giải thích."

Tính chất của Linh Thiên Đài rất đặc biệt, ngay cả hoàng đế cũng không thể tuỳ tiện phái người lục soát. Cho nên Đại Tư Bốc mới có dũng khí hứa hẹn như vậy.

Ứng Trường Xuyên bỗng nhiên buông thỏi bạc trong tay xuống, nheo mắt hỏi: "Không vội, cô chỉ là có chút tò mò. Tư Bốc đại nhân thật sự chưa từng thấy một xu bạc nào của triều thần sao?"

Giọng điệu của hoàng đế khá vui vẻ, đồng thời có chút chất vấn.

"Đúng vậy!"

"Được."

Ứng Trường Xuyên đột nhiên giơ tay, Tề Bình Sa thống lĩnh Huyền Ấn Giám bước vào đại điện.

Lần này hắn không đến tay không mà cầm một quyển sổ sách.

……Đây là cái gì?

Đại Tư Bốc vô thức liếc nhìn Thừa Tướng. Không ngờ đối phương cũng đầy nghi hoặc.

Tề Bình Sa quỳ trước mặt hoàng đế, dùng hai tay đưa đồ vật lên: “Bệ hạ, đây là sổ sách, thư từ mà Huyền Ấn Giám tìm thấy trong phủ của Thái Bộc La Khải Vinh. Trong xe ngựa của hắn cũng tìm được một số đồ vật."

Đang nói chuyện, lại có thêm vài Huyền Ấn Giám mang theo một đĩa ngọc tiến vào điện.

Lan Trì điện lập tức nhốn nháo lên.

“…Đây là pháp khí của Tư Bốc. Nhìn hình dạng của nó, có vẻ như là loại cao cấp nhất.”

Nhìn khắp thiên hạ, chỉ có Đại Tư Bốc mới đủ tư cách sử dụng pháp khí này.

"Tại sao La Khải Vinh lại có những thứ này?"

Trong đại điện ồn ào không lâu, một lúc sau mọi người đã phản ứng lại——Những thứ này là La Khải Vinh trước khi chết muốn tặng cho Đại Tư Bốc.

Đại Tư Bốc lập tức nắm chặt tay. Ông ta vô thức nhìn Thương Ưu.

Điều ông ta không ngờ tới là thay vì giúp đỡ, tên vãn bối này vẻ mặt không thể tin nổi đặt đồ trong tay xuống, cau mày nhìn ông: “Tư Bốc đại nhân, sao ngài lại tự ý thu những thứ này? "

Hừ!

Người đang diễn với ta đó à?

Vẻ hoảng sợ trên mặt Đại Tư Bốc gần như hóa thành thực chất.

Những gì Thương Ưu nói ngày đó lại hiện lên trong đầu ông ta——vậy chuyện này giao cho ngài xử lí.

Cái gì gọi là để ta xử lí?

Ngươi rõ ràng là muốn dùng ta để giải quyết!

Giống với việc bỏ lính giữ tướng.

Điểm khác biệt là “lính” mà Đại Tư Bốc muốn bỏ là một thuật sĩ ngẫu nhiên. Còn “lính” mà Thương Ưu muốn bỏ chính là Đại Tư Bốc.

Một thuật sĩ bình thường ở Linh Thiên Đài lại có thể qua mặt hai Tư Bốc nhận trăm vạn kim ngân của Thừa Tướng—— không có ai tin lời này.

Trong bữa tiệc, Đại Tư Bốc vẫn không chịu nhận tội. Nhưng trong đầu mọi người đều đã có câu trả lời.

Ứng Trường Xuyên không xử lý Đại Tư Bốc tại chỗ mà lấy cớ “thời gian đã muộn” để người của Linh Thiên Đài tạm thời ở lại hoàng cung.

Lúc này, một bóng người màu trắng từ từ mở cánh cửa cung thất đang đóng kín.

Đại Tư Bố đang ngồi thiền trên tháp lập tức mở mắt: “Thương Ưu?”

Người đến khẽ gật đầu với ông ta.

Đại Tư Bốc không khỏi nắm chặt hai tay.

...Vừa rồi rõ ràng ông ta đã khóa cửa ra vào và cửa sổ, Thương Ưu làm cách nào mở được cửa?

“Ngươi đến chỗ ta làm gì?” Ông ta giả vờ bình tĩnh hỏi.

Đang là giữa hạ cả ngày không có một giọt mưa nào. Dù đã nửa đêm, cung thất đóng chặt cửa sổ vẫn vừa ngột ngạt vừa nóng.

Trán Đại Tư Bốc không biết từ lúc nào đã lấm tấm mồ hôi.

Thương Ưu cười, thản nhiên nói: “Đương nhiên là giải quyết việc hôm nay.”

"...Ý của ngươi là gì?"

Đại Tư Bốc không khỏi cao giọng, cố gắng gọi những người đi cùng mình vào. Không ngờ đi vào lại là hai thuật sĩ đi theo Thương Ưu.

Một người trong số họ đang cầm một bình rượu trên tay.

Thương Ưu rót rượu cho Đại Tư Bốc: “Tư Bốc đại nhân hối lộ vô số, tự biết có lỗi với huyền thiên, với bách tính trong thiên hạ. Nghĩ đến đây, liền quyết định…uống rượu độc tạ tội."

Vừa dứt lời, đã đưa chén rượu trên tay đến trước mặt Đại Tư Bốc.

Hai thuật sĩ đi theo Thương Ưu bước tới, giữ chặt ông ta.

"Ngươi... Đại Tư Bốc sợ tội tự sát? Ngươi, ngươi đây là đang muốn vứt bỏ thể diện ngàn đời của Linh Thiên Đài!"

Đại Tư Bốc giãy giụa, bội hoàn trên người bị kéo đứt "cạch" một tiếng rơi xuống đất.

Thương Ưu cười nói: “Đại Tư Bốc bị hoàng đế xử tử mới là mất hết thể diện.”

Tim Đại Tư Bốc đập mạnh.

"Ưm..." Ông ta cắn chặt răng không chịu nuốt rượu độc.

Thương Ưu giao nơi này cho thuật sĩ, chậm rãi rút lui cho đến khi ẩn mình trong bóng tối, sau đó trầm giọng nói: “Chết một Đại Tư Bốc, bảo vệ được vinh quang và danh tiếng của Linh Thiên Đài hàng trăm năm. Vậy mới không phụ lòng huyền thiên."

Đại Tư Bốc đã già, dù dùng hết sức nhưng vẫn bị thuật sĩ ép uống rượu độc.

"Aaaaaa--"

Rượu cay nồng chảy vào bụng, Đại Tư Bốc lập tức trợn to hai mắt, hung tợn nhìn Thương Ưu.

Cung thất đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Thương Ưu đứng ở cửa với vẻ mặt thờ ơ, không biết qua bao lâu cuối cùng hai thuật sĩ cũng chậm rãi buông Đại Tư Bốc ra. Một trong hai bước tới đặt ngón tay dưới chóp mũi Đại Tư Bốc.

Dừng một chút, hắn quay đầu nhìn Thương Ưu gật đầu nói: "Người đã chết."

"Được..." Thượng Ưu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn xoay người đẩy cửa điện ra, chậm rãi bước ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.

Hai thuật sĩ cùng nhau nâng Đại Tư Bốc lên giường, nhặt bội hoàn lên mặc lại y phục gọn gàng cho ông ta.

Nửa giờ sau, cuối cùng cũng ra khỏi cung thất, đi về phía Triều Càn điện nơi thiên tử đang ở.

-

Đại Tư Bốc đã chết.

Khi chết, mặt ông ta xanh đen, toàn thân nổi mẩn đỏ. Nếu không khám nghiệm tử thi, nhìn thoáng qua có thể thấy ông ta chết vì độc.

Thiếu Tư Bốc Thương Ưu đêm khuya vội vã chạy đến Triều Càn điện, khi đến nơi mặt vô cùng buồn bã.

“…Mặc dù Đại Tư Bốc đã chết, nhưng những hành động trong quá khứ của ông ấy không thể bù đắp đơn giản bằng cái chết” Thương Ưu thở dài trầm giọng nói “Hai bên sông Di suýt chút tử thương vô số do đê vỡ, mỗi lần nghĩ đến đây, ta cũng vô cùng áy náy.”

Vừa nói, vừa lúc lộ ra vẻ mặt buồn bã và bất lực.

So với Đại Tư Bốc luôn tỏ ra kiêu ngạo thì kỹ năng diễn xuất của Thương Ưu rõ ràng tốt hơn rất nhiều.

Những ngọn nến trong Triều Càn điện được thắp sáng, tạo ra âm thanh tanh tách nhẹ nhàng.

Ứng Trường Xuyên nhắm mắt nghe xong, chậm rãi gật đầu, ra hiệu cho hắn tiếp tục.

Giang Ngọc Tuần vẫn viết như thường lệ, ghi lại cuộc trò chuyện dưới ánh đèn mờ ảo.

"Ta nghe nói Đại Tư Bốc thu hơn 600 vạn lượng bạc sông?" Thương Ưu hỏi.

Huyền Ấn Giám gật đầu: "Đúng vậy."

“Nếu đã như vậy, số tiền này nhất định sẽ do Linh Thiên Đài đền bù.” Vẻ mặt Thương Ưu cực kỳ nghiêm túc, tựa như thật lòng muốn đền bù.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Đại Tư Bốc là người đứng đầu Linh Thiên Đài, nếu ông ấy phạm tội toàn bộ Linh Thiên Đài cũng bị phạt theo mới đúng. Vì vậy, ngoài 600 trăm vạn lượng bạc sông, để bình ổn lòng dân.. Linh Thiên Đài hiến thêm 1000 vạn lượng bạc trắng để gia cố đê, cứu tế."

1600 vạn lượng bạc!

Đó là rất nhiều tiền.

Giang Ngọc Tuần, người bị buộc phải làm thêm giờ, ngay lập tức trở nên tràn đầy năng lượng. Ngón tay của cậu không khỏi dừng lại, vết mực rơi mạnh lên mặt giấy.

...Tuy rằng đã biết Linh Thiên Đài giàu có từ lâu, nhưng Giang Ngọc Tuần thực sự không ngờ rằng Thiếu Tư Bốc một câu đã có thể bỏ ra 1600 vạn lượng bạc.

Số tiền này không chỉ đủ để gia cố đê mà còn đủ để sửa chữa toàn bộ sông Di.

Lúc này, hoàng đế cuối cùng cũng từ từ mở mắt: "Thiếu Tư Bốc thật tốt bụng, nghĩ cho dân chúng. Nhưng chuyện này không vội."

Giang Ngọc Tuần không khỏi cúi đầu, nhịn cười.

Gia cố đê là chuyện lửa xém lông mày, sao có thể “không vội”?

Ứng Trường Xuyên nói như vậy, tám phần là muốn bắt thóp Linh Thiên Đài lần nữa.

Quả như dự đoán.

Huyền Ấn Giám không biết từ đâu lấy ra ngọc khí trên tròn dưới vuông, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Đây là "thanh khuê" dùng để tế lễ. Bên dưới hoa văn tối màu được chạm khắc tinh xảo, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút bùn - nó cùng Thái Bộc chìm xuống sông Di, cách đây không lâu đã được vớt lên, lớp bùn vẫn chưa rửa sạch.

Ứng Trường Xuyên liếc mắt nhìn thanh khuê, lắc đầu cười nhẹ: "Sau khi tra ra được Thái Bốc đã đưa cho Đại Tư Bốc bao nhiêu tài vật lại nói cũng không muộn.”

Thái Bộc La Khải Vinh chết quá đột ngột..

Ứng Trường Xuyên đã cho người đến nhà hắn lục soát.

Bây giờ sổ sách đã được tìm thấy, làm sao có thể không tính được ông ta đã đưa cho Đại Tư Bốc bao nhiêu?

...Đến sang mai tin Đại Tư Bốc nhận bạc sửa đê sẽ truyền khắp Chiêu Đô.

Sở dĩ tối nay Thương Ưu vội vàng quyên góp bạc là vì muốn đền bù càng sớm càng tốt, thể hiện thái độ của mình.

Không có chỗ cho sự chậm trễ.

Hắn cắn răng nói: “Chuyện này để Linh Thiên Đài điều tra có lẽ sẽ thuận tiện hơn so với bệ hạ. Hiện tại đang là mùa lũ, việc gia cố đê và cứu tế không thể chậm trễ…Vì vậy, Linh Thiên Đài trước tiên có thể thay Đại Tư Bốc bồi thường 400 vạn lượng.”

Cộng cả hai lại là 2000 vạn lượng.

Ứng Trường Xuyên cuối cùng cũng bật cười. Hắn thản nhiên nói: “Thời gian không còn sớm, Thiếu Tư Bốc nên nghỉ ngơi đi.”

Cuối cùng cũng đủ rồi.

Thương Ưu thở phào nhẹ nhõm, có chút khó khăn đứng dậy, gật đầu với Ứng Trường Xuyên nói: “Vâng, bệ hạ.”

Hắn được Huyền Ấn Giám đưa ra khỏi Triều Càn điện.

Không khí trong Vũ Dương cung vào giữa mùa hạ ngột ngạt nóng nực, Thương Ưu không thể không hít một hơi thật sâu sau khi ra ngoài.

Nhưng dù thế nào cũng không vui nổi.

“Đi” Hắn lạnh lùng liếc thuật sĩ bên cạnh, bước nhanh đi về phía hậu điện.

“Sáng sớm ngày mai, về Linh Thiên Đài...mang 2000 vạn lượng bạc tới đây.”

“Vâng, Tư Bốc đại nhân.”

Nói xong những lời này, Thương Ưu không khỏi nắm chặt tay——tổn thất 2000 vạn lượng bạc chắc chắn không hề nhỏ.

Nhưng đối với Linh Thiên Đài, nếu ngày mai tin tức Đại Tư Bốc truyền ra đó mới là tai hoạ thật sự.

Nghĩ đến sắp có được 2000 vạn lượng bạc, Giang Ngọc Tuần lúc này không hề buồn ngủ chút nào.

Đèn trong Triều Càn điện hơi mờ.

Sau khi Thiếu Tư Bốc rời đi, Giang Ngọc Tuần nhịn không được cầm lấy tờ giấy trên bàn, nương ánh trăng nhìn một cái.

Sau khi xác nhận những gì viết trên giấy đúng là 2000 vạn lượng, cậu mới hài lòng đặt nó xuống.

"Ái khanh đây là đang làm gì?"

"Hồi bẩm bệ hạ, thần muốn xác nhận Thiếu Tư Bốc sẽ quyên bao nhiêu tiền."

Đã muộn rồi, nhưng Ứng Trường Xuyên dường như không vội rời đi.

Hắn cười khẽ nói: "Ái khanh cho rằng hắn đưa quá nhiều à?"

“2000 vạn lượng bạc đương nhiên là rất nhiều, đối với Linh Thiên Đài cũng vậy” Giang Ngọc Tuần dừng một chút, nói: “Nhưng nếu kéo dài mạng sống Linh Thiên Đài, đầu hàng bệ hạ thì cũng không lỗ chút nào.”

Căn cơ của Linh Thiên Đài sâu đến mức không thể bị xóa bỏ trong thời gian ngắn. Nhưng nếu chuyện của Đại Tư Bốc truyền ra thì chắc chắn sẽ làm tổn hại đến căn cơ của nó.

Để khôi phục lại danh tiếng, Thương Ưu nhất định sẽ quyên tiền quyên vật. Thay vì trực tiếp quyên góp cho bách tính, thà “quyên góp” cho triều đình, có thể làm một được hai.

Nghĩ tới đây, Giang Ngọc Tuần không khỏi khẽ thở dài: “Hắn ta quả thực thông minh hơn Đại Tư Bốc rất nhiều.”

Huyền Ấn Giám không biết lúc nào đã lui ra, trong Triều Càn điện chỉ còn lại Giang Ngọc Tuần và Ứng Trường Xuyên.

Hoàng đế chậm rãi bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Triều Càn điện được xây dựng trên khu đất cao của Vũ Dương cung. Từ đây có thể thấy được một nửa hoàng cung.

"Làm sao nhìn ra?"

Giang Ngọc Tuần vừa nói vừa sắp xếp bút mực trên bàn: "Đại Tư Bốc chỉ quan tâm đến lợi ích nhỏ, nhưng Thương Ưu nghĩ là nhẫn nhịn mười mấy năm, chờ đợi tương lai phục hồi vinh quang Linh Thiên Đài một lần nữa."

...!

Nói đến đây, Giang Ngọc Tuần lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

Cậu không cẩn thận nói "mười mấy năm"...

Thiếu niên vô thức nín thở.

Đang lúc cậu yên lặng cầu nguyện Ứng Trường Xuyên đừng để ý tới lời mình vừa nói, liền thấy đối phương quay đầu lại hỏi: “Mười mấy năm?”

Kết thúc rồi.

Ứng Trường Xuyên thực sự biết cách bắt trọng điểm.

Giang Ngọc Tuần nắm chặt tay, nói thật: “Sau khi Bệ hạ lên ngôi, đã dùng thủ đoạn cứng rắn để trấn áp Linh Thiên Đài. Sở dĩ đám người do Thương Ưu dẫn đầu có thể tồn tại đến bây giờ là vì bọn họ tin tưởng chắc chắn, những thủ đoạn này chỉ có thể tồn tại trong một thế hệ. Bệ hạ không có người kế vị, sau khi ngài băng hà đương nhiên sẽ người chết chí vong."

...Cậu vừa rồi có phải lại nguyền rủa Ứng Trường Xuyên chết không?

Khác với lần đầu tới đây, hiện tại Giang Ngọc Tuần đã quen với nghiệp vụ rốt cuộc chật vật bổ sung: "Thần tuyệt không phải nguyền rủa bệ hạ."

Nói xong, chợt nhận ra lời mình vừa nói dường như càng bôi càng đen…

Cửa ra vào và cửa sổ Triều Càn điện đều rộng mở. Đang nói chuyện, gió đêm đột nhiên thổi qua, thổi tắt nến.

Trước mắt Giang Ngọc Tuần đột nhiên tối sầm lại. Không còn phân biệt được vẻ mặt của hoàng đế nữa.

Cậu chỉ nghe Ứng Trường Xuyên nhẹ giọng lặp lại "không người kế vị, người chết chí vong" rồi không nói nữa.

Trong lịch sử, Ứng Trường Xuyên cũng bồi dưỡng hậu bối, nhưng những người đó đều không đáp ứng được yêu cầu của hắn về năng lực hay quan điểm chính trị.

Bản thân hắn không có hậu thê, không có tử tự. Dù nhìn ở góc độ nào cũng không có người kế vị.

Chờ hồi lâu cũng không nghe Ứng Trường Xuyên nói tiếp.

Trong im lặng, thiếu niên không khỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Ví dụ như vấn đề chưa được giải thích trong lịch sử đó - Ứng Trừng Xuyên rốt cuộc có phải là người vô tính luyến như lời đồn?

Giang Ngọc Tuần ban đầu không tin điều này.

...Nhưng cậu ở đây lâu như vậy, cũng chưa từng thấy Ứng Trường Xuyên có ý ai. Có vẻ như suy đoán của hậu thế quả thực có thể đúng.

Mắt Giang Ngọc Tuần đã dần thích nghi với bóng tối.

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu cuối cùng không khỏi ngước mắt lên nhìn Hoàng đế một cái. Không ngờ, cậu tình cờ chạm phải ánh mắt của Ứng Trường Xuyên.

Ánh trăng soi sáng đôi đồng tử xám khói, Ứng Trường Xuyên không biết từ khi nào không còn lăn tăn với câu “không người kế vị, người chết chí vong” nữa.

Lúc này hắn đang đứng dưới ánh trăng, đầy hứng thú nhìn Giang Ngọc Tuần.

"Sao ái khanh lại nhìn cô bằng ánh mắt như vậy?" Thiên tử khó hiểu hỏi.

“A!” Câu hỏi của Ứng Trường Xuyên khiến Giang Ngọc Tuần giật mình, dừng một chút, sau đó thành thật nói: “Thần đang nghĩ, bệ hạ có thật sự không gần nam nữ, không có dục vọng thế tục như lời đồn không?”

Đệt.

Tò mò việc riêng của hoàng đế.

Giang Giang Ngọc Tuần không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.

...Đại Tư Bốc, ông dân ta theo đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro