Tập 65 Bánh ú và trứng vịt muối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đưa một muỗng cơm vào miệng, cảm nhận đầu tiên chính là mùi thịt nồng đậm.

Sau khi được hầm lâu, mùi sườn được kích phát đầy đủ ra ngoài.

Sườn heo mà Thành Nghị dùng để hầm được lấy từ trên người heo sữa, ăn vào vừa ngon vừa mềm, không nếm ra một chút vị hôi nào.

Cơm được hầm chung với thịt từng hạt căng tròn tơi ra, sắc xanh từ đậu Hà Lan khiến cơm trở nên đẹp mắt hơn, nhẹ nhàng cắn một hạt đậu Hà Lan vỡ ra liền biến thành đậu nghiền mềm nhuyễn.

Nhưng khiến người khác kinh diễm nhất chính là khoai tây trong cơm, củ khoai tròn trịa vừa ngậm liền tan trong miệng, mềm mại thơm ngon.

Khoai tây được hầm chung với nước thịt hút no nước thịt đậm đà, còn ngon hơn cả thịt.

Tăng Lương cắn một ngụm liền kinh ngạc mở to mắt: "Thật không tệ nha."

Rõ ràng chỉ là một tô cơm hầm thịt, ăn vào còn ngon hơn cả mỹ thực mà Ngự thiện phòng tỉ mỉ nấu nướng.

Có thể nói, cho dù không có đồ ăn, cơm ngon như vậy hắn có thể ăn tận hai chén.

Tăng Đàn ăn từng ngụm từng ngụm cơm, hạt cơm dính lên mặt cậu, dù vậy cậu cũng không buông chén trong tay.

Cậu ăn cực kỳ chăm chú, cơm còn dính trong chén cũng bị cậu cẩn thận va vào miệng, ăn xong một chén cơm, cậu ôm chén chưa hết thích ý: "Tam Vương phi, ta có thể ăn thêm một chút không?"

Thành Nghị còn chưa kịp mở miệng, đã thấy một đôi đũa gắp theo miếng sườn sụn xuất hiện trong chén mình.

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu chỉ thấy Tăng Thuấn Hy đang thu đũa về, hắn có chút nghi hoặc, làm sao Tăng Thuấn Hy biết hắn thích ăn sườn sụn?

Tăng Thuấn Hy thực như không có việc gì gắp một đũa đậu Hà Lan xào vào trong chén, y không nhanh không chậm nói với Tăng Đàn: "Không thể ăn uống rượu chè quá độ." Chén trong tay Tăng Đàn là chén lớn, cậu đã ăn một chén cơm lớn cùng với đồ ăn, lại tiếp tục ăn thêm nữa sợ sẽ bị bội thực.

Tăng Đàn ủy khuất giương mắt: "Nhưng Tam ca, ta cảm thấy ta còn chưa ăn no."

Tăng Thuấn Hy bất vi sở động: "Là bởi vì cơm hầm rất ngon, ngươi mới không cảm thấy no, kỳ thật thân thể đã muốn no rồi."

Tăng Lương cười nói: "Ngày xưa thường xuyên bắt gặp Nhàn Quý phi nương nương bưng bát cầu ngươi ăn nhiều thêm một muỗng, nếu nàng biết ngươi ở chỗ Tam Hoàng đệ có thể ăn như vậy, nàng nhất định sẽ rất vui vẻ."

Tăng Đàn trừng mắt lên án Tăng Lương: "Cái này không giống, trong cơm hôm nay có đậu Hà Lan do ta tự tay bóc.

Hơn nữa hôm nay ta không có ăn sáng, giữa trưa có thể ăn nhiều một ít."

Nói xong cậu đáng thương hề hề nhìn về phía Thành Nghị: "Tam Vương phi......" Cậu biết cầu hai vị hoàng huynh đều vô dụng, lúc này chỉ có thể nói lời hay với Tam Vương phi mềm lòng nhẹ dạ.

Thành Nghị thấy ánh mắt tràn đầy khát vọng của Tăng Đàn, hắn giơ tay sờ sờ bụng Tăng Đàn, dạ dày dưới lớp quần áo của cậu đã tròn như cái trống.

Thành Nghị nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: "Tiểu Thất đã ăn rất nhiều cơm, không thể ăn thêm cơm nữa.

Bất quá ta có thể mời Tiểu Thất ăn một thứ ăn ngon khác nha."

Hai mắt Tăng Đàn sáng như tuyết: "Cái gì ăn ngon a?"

Thành Nghị vẫy tay với cậu: "Đến, đi theo ta."

Tăng Đàn giống như chó nhỏ vui vẻ ngoảnh mông đi theo Thành Nghị, một màn này khiến cho Tăng Lương vô cùng thổn thức: "Tam Vương phi biết thật nhiều cách, Tiểu Thất cũng bị hắn dạy đến ngoan ngoãn."

Nói xong lời này hắn liền theo bản năng liếc mắt về phía Tăng Thuấn Hy, trong lòng còn có nửa câu chưa thốt ra: Đương nhiên, Tam Hoàng đệ được hắn dạy dỗ còn nghe lời hơn.

Nhưng mà hắn không dám nói, hắn sợ nói lời này ra xong, Tăng Thuấn Hy liền tiện tay lấy ra trường cung cho hắn một mũi tên.

Sau khi mở nắp nồi cơm hầm sườn ra, Thành Nghị đem cơm tơi xốp đẩy qua một bên lộ ra phần cơm cháy ở đáy nồi.

Hắn cầm lấy cái xẻng cạo cạo dưới đáy nồi hai ba cái, miếng cháy giòn rụm dính trên nồi sắt được lấy ra.

Tăng Đàn vịn hai tay lên bên cạnh bệ bếp, cậu không nhìn thấy được Thành Nghị đang làm cái gì, nhưng dựa vào cảm giác, cậu cảm thấy Tam Vương phi nhất định sẽ cho cậu thứ tốt.

Quả nhiên không lâu sau, Thành Nghị đưa cho cậu một mảnh gì đó lớn bằng bàn tay.

Tăng Đàn nhận lấy rồi vui vẻ nói tạ ơn, sau đó vấn đề của cậu liền tới rồi: "Tam Vương phi, đây là cái gì nha?"

Thành Nghị cười nói: "Cơm cháy, Tiểu Thất chưa ăn cơm cháy sao?"

Tăng Đàn lắc đầu: "Không có nha, đây là cơm cháy sao? Ăn trực tiếp như vậy ư?"

Miếng cơm cháy trong tay có hai mặt vàng óng ánh, sờ vào liền thấy cưng cứng.

Thành Nghị gộp hai miếng cơm cháy lại, bởi vậy giữa miếng cơm cháy còn có một ít cơm rời rạc.

Cơm hầm nhiễm một màu tương, khiến cho màu sắc miếng cơm cháy cũng đậm hơn so với cơm cháy bình thường.

Cơm cháy rất chắc, còn hơn cả cơm, càng dễ dàng làm cho người ta cảm thấy chắc bụng.

Hơn nữa cơm cháy càng giòn và thơm hơn, rất nhanh đã có thể dời đi lực chú ý của Tăng Đàn.

Thừa dịp còn nóng cắn một ngụm, cơm cháy giòn rụm kêu răng rắc giữa răng miệng.

Quả nhiên Tăng Đàn liền yêu thích loại hương vị độc đáo này: "Tam Vương phi, cơm cháy ăn thật ngon a.

Ngươi làm nó như thế nào vậy?"

Thật thần kỳ, thứ được hầm trong nồi không phải cơm sao? Cậu chỉ nhìn thấy Tam Vương phi dùng xẻng nạo nạo hai cái liền hiện ra một miếng cơm cháy, trong nhất thời lòng hiếu kỳ của Tăng Đàn dâng tới đỉnh núi.

Nghe được Tăng Đàn hỏi như vậy, Thành Nghị xoay người ôm lấy cậu để cho cậu nhìn thấy bên trong nồi.

Đẩy ra tầng cơm bên ngoài, liền lộ ra hình dáng cơm cháy.

Thành Nghị giải thích: "Chỗ gạo tiếp xúc với nồi sắt sẽ có độ ấm rất cao, bởi vậy chỗ gạo gần với nồi sắt nhất sẽ bị nướng đến giòn giòn, đây chính là cơm cháy."

Tăng Đàn hiểu ra, cái miệng nhỏ của cậu cắn miếng cơm cháy: "Cho nên chỉ cần nấu cơm thì sẽ có cơm cháy đúng không? Vậy sao ta chưa bao giờ được nếm thử a?"

Thành Nghị cười mà không nói, ngự trù nếu để cho chủ tử trong cung ăn cơm cháy, e là không muốn giữ đầu.

Nhìn thấy Tăng Đàn ăn cơm cháy, Tăng Thuấn Hy ăn hết cơm trong chén, y ngó ngó Thành Nghị: "A Nghị, còn cơm cháy không?"

Thành Nghị buông Tăng Đàn xuống: "Có, ngươi chờ một chút a."

Không bao lâu trong chén Tăng Thuấn Hy liền xuất hiện một miếng cơm cháy lớn ở gần đáy nồi chỗ, huynh đệ hai người im lặng cúi đầu ăn cơm cháy, động tác một lớn một nhỏ vô cùng giống nhau.

Tăng Đàn đang cầm cơm cháy, người không biết sự tình còn tưởng rằng trong lòng bàn tay cậu chính là hi thế trân bảo gì.

Một màn này làm cho Tăng Lương thấy liền muốn cười: "Nghênh Tân Lâu có một món cơm cháy thập cẩm có thể nói là tuyệt nhất, lần trước vi huynh mời ngươi đi ăn, ngươi khinh thường không đi, hiện tại liền biết mình đã bỏ lỡ mỹ vị gì rồi đi?"

Tăng Đàn nuốt miếng cơm cháy trong miệng, cậu lẩm bẩm: "Khi đó Tiểu Thất lại không biết cơm cháy là món ngon gì như vậy, hiện giờ đã biết, cho nên Nhị hoàng huynh ngươi chừng nào thì rảnh mang Tiểu Thất đi ăn cơm cháy thập cẩm?"

Tăng Lương cười ha hả: "Vậy còn muốn xem khi nào thì Tiểu Thất có thể xuất cung, nghe nói có người chọc Thái phó, trở về phải học thuộc năm mươi bài thơ cổ."

Thân thể Tăng Đàn cứng đờ lại, lập tức liền ỉu xỉu như cà héo: "Không nhắc tới Thái phó, chúng ta vẫn là huynh đệ tốt."

Thành Nghị cười đến lộ cả răng, hắn than một câu: "Cơm cháy thập cẩm nhất định ăn rất ngon." Bằng không sao Tăng Lương có thể không đếm xỉa tới cơm cháy của cơm hầm sườn đây?

Động tác nhai nuốt của Tăng Thuấn Hy dừng một chút, đáy mắt chợt loé qua thứ gì, nhưng sau một lát y tiếp tục cắn miếng cơm cháy.

Ăn xong cơm trưa, Tăng Lương cực kì không nghĩa khí ném Tăng Đàn cho hai người Thành Nghị.

Hắn muốn đi phụ cận ngâm ôn tuyền, nếu để cho Bình Viễn Đế biết hắn mang theo ấu đệ xuất nhập chốn phong nguyệt, sau khi trở về nhất định không thể thiếu một chút răn dạy.

Xe ngựa Tăng Lương liền nhanh chóng rời đi, một hồi nhìn lại liền không thấy bóng dáng.

Tăng Đàn bị bỏ lại cũng không buồn rầu, cậu đội mũ rơm trên đầu trong tay cầm theo gậy trúc cột ruột gà ở trên bờ ruộng câu tôm: "Tam Vương phi ngươi mau tới! Nơi này có rất nhiều tôm ao!"

Rõ ràng chỉ mới tháng năm, nhưng ánh nắng sau giờ ngọ chiếu ở trên người cũng có cảm giác đau đớn.

Thành Nghị sợ cháy nắng, vừa đến mùa hè nhìn thấy mặt trời nóng bức, hắn liền bắt đầu lười nhác, thầm nghĩ tìm một chỗ râm mát mà nằm.

Trên thực tế hắn cũng làm như vậy, hắn nhờ người khiêng ghế nằm đặt dưới cây ăn quả ngoài thôn trang, lúc này đang nhàn nhã híp mắt ngửi hương trái cây.

Nghe thấy Tăng Đàn gọi hắn, Thành Nghị thống khổ trở mình.

Lúc này cho dù Tăng Đàn câu lên được tôm hùm lớn ở biển, hắn cũng không muốn rời bóng râm.

Thanh âm Tăng Thuấn Hy từ bên cạnh truyền đến: "Tam Vương phi của ngươi phải nghỉ trưa, ngươi đừng nháo hắn."

Tăng Thuấn Hy rất có uy nghiêm, ở trước mặt y Tăng Đàn không dám làm càn.

Tiếng nói vừa dứt, Tăng Đàn lên tiếng: "Được."

Thành Nghị cảm kích nhìn Tăng Thuấn Hy một cái: "Cám ơn Hy Hy."

Trong đôi mắt đen nhánh của Tăng Thuấn Hy có chút ánh sáng nhạt nhoáng lên: "Không cần cảm tạ, nghỉ ngơi một lát đi." Thành Nghị lười nhác nằm dưới bóng cây, Tăng Thuấn Hy lại cảm thấy hắn như vậy cực kì tốt.

Gió ấm thổi qua trên người, Thành Nghị buồn ngủ: "Thời tiết sắp nóng hơn a......"

Tăng Thuấn Hy thuận miệng nói: "Ngươi rất sợ nóng sao?"

Thành Nghị ứng một câu: "Ân, không thích mùa hè."

Kỳ thật mùa hè thời thơ ấu còn rất tốt, có thể nghịch nước có thể chạy nhảy, còn có dưa và trái cây ăn mãi không hết, nhưng hết thảy những thứ này từ lúc ba ba rời đi liền biến thành một dấu chấm hết.

Mỗi khi nhiệt độ bắt đầu lên cao, trong lòng hắn sẽ bắt đầu sợ hãi, sợ hãi ly biệt.

Mí mắt bắt đầu sụp xuống, Thành Nghị nhắm mắt lại: "Ta có chút buồn ngủ ~"

Thanh âm mơ hồ của Tăng Thuấn Hy truyền đến: "Ngủ đi."

Con người Thành Nghị này không ngủ trưa thì thôi, chỉ cần ngủ, ít nhất một canh giờ cũng sẽ không tỉnh lại.

Bởi vì thế mà khi mở mắt ra, hắn đã ở trên xe ngựa hồi phủ.

Bên cạnh truyền đến giọng Tăng Thuấn Hy: "Tỉnh?"

Thành Nghị đột nhiên ngồi dậy, hắn xốc thảm mỏng trên người lên vẻ mặt mộng bức: "Ta ngủ bao lâu?"

Tăng Thuấn Hy nói: "Cũng không bao lâu, gần hai canh giờ đi." Công lực ngủ trưa của Thành Nghị y đã sớm kiến thức qua, hiện tại đã không còn ngạc nhiên mấy.

Thành Nghị phiền não bứt tóc: "Ôi, ta ngủ lâu như vậy? Đúng rồi, Tiểu Thất đâu?"

Tăng Thuấn Hy chỉ chỉ bên ngoài: "Ở một chiếc xe khác."

Thành Nghị vén rèm lên nhìn thoáng qua, chỉ thấy sau xe của bọn họ còn có một chiếc xe ngựa nhỏ.

Hắn kêu một tiếng, Tăng Đàn lên tiếng trả lời cũng xốc mành lên: "Tam Vương phi, ta câu được rất nhiều tôm ao! Cả một chậu lớn như vậy, lớn như vậy nè!"

Nhìn thấy Tăng Đàn vươn hai tay khoa tay múa chân miêu tả, lúc này Thành Nghị mới yên tâm.

Hắn ngồi trở lại trong xe: "Xem ra Tiểu Thất không cần chúng ta bồi cũng có thể tìm được niềm vui."

Tăng Thuấn Hy cong khoé môi: "Nếu không phải sáng mai còn có công khoá, hắn căn bản nuối tiếc phải rời đi." Hậu cung hoa lệ rực rỡ tất nhiên tốt, nhưng làm sao có thể so được với đồng ruộng có thể tự do bay nhảy?

Lúc này xe đột nhiên ngừng lại, ngoài xe vang lên tiếng của Nghiêm Kha: "Chủ tử, đến Hồ Lô Thự."

Hồ Lô Thự là hồ nước do thiên nhiên hình thành bên ngoài kinh thành, thông với hệ thống sông ngòi bên trong thành.

Ven hồ là cỏ lau rậm rạp, mỗi khi đến mùa hoa lau lay động, Hồ Lô Thự sẽ thành nơi nổi tiếng để văn nhân thi sĩ ngâm thơ viết phú.

Lúc này cỏ lau mới vừa mọc được không bao lâu, còn chưa kết ra hoa lau, bất quá đồng cỏ lau màu xanh đậm và bầu trời chiều vàng cam luôn phá lệ ăn nhịp.

Thành Nghị vén rèm lên nhìn thử, liền thấy được màu xanh đậm rợp trời cùng hồ nước bị sắc xanh vây quanh.
Nghiêm Kha cũng dừng xe ở vị trí rất ảo diệu, xe ngựa đứng trên miệng cống, vừa lúc cỏ lau dừng ở chỗ này thành một chỗ trống.

Từ nơi này nhìn lại, bầu trời chiều màu vàng ấm soi mình trên mặt hồ, lúc này cũng là lúc chim thú bay về, bầu trời trên mặt hồ có vô số chim chóc chao liệng.

Cỏ lau lay động thân mình trong gió, liếc mắt một cái đều khiến cho tâm tình người khác trở nên thư sướng.

Thành Nghị nằm nhoài trên cửa sổ nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ thật lâu, dương quang vàng nhạt dừng trong đôi mắt hắn, đáy mắt như có một ngọn màu vàng đang bùng cháy.

Tăng Thuấn Hy nói: "Nếu có hưng trí, có thể đi xuống dạo một chút."

Tiếng nói vừa dứt Thành Nghị liền vui vẻ ngẩng đầu: "Được được."

Người bình thường thưởng thức phong cảnh, đứng ở vị trí thuận lợi có thể thu hết cảnh đẹp vào đáy mắt.

Gặp được một ít người có tài, còn có thể vuốt râu ngâm một khúc thơ.

Nhưng sau khi Thành Nghị xuống xe lại đi thẳng đến chỗ cỏ lau, hắn ở trong bụi cỏ lau tiến lui trái phải vài bước.

Nghiêm Kha nhìn không hiểu gì: "Vương phi đang làm gì? Hắn như vậy có thể thấy được phong cảnh trong hồ sao?"

Tăng Thuấn Hy nâng tay lên: "Tuỳ hắn đi."

Thành Nghị quan sát một lúc sau liền hỏi ra vấn đề đầu tiên: "Cỏ lau này có chủ không?"

Hắn hỏi như vậy là có lý do, ở hiện đại, non sông hồ hải sẽ bị quốc gia nhận thầu cung cấp cho người dân dùng để trồng trọt hoặc chăn nuôi.

Có đôi khi núi hoang nhìn tưởng là vô chủ, nhưng lúc muốn lên núi hái chút rau dại, sẽ đột nhiên có chủ nhân toát ra.

Không lâu sau Thành Nghị liền chiếm được câu trả lời khẳng địch của Tăng Thuấn Hy: "Thiên sinh thiên dưỡng." Đất đai cả thiên hạ đều thuộc về vua, nếu phải tìm một chủ nhân cho cỏ lau, vậy chỉ có thể là vương thất Sở Liêu.

Thành Nghị thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."

Ánh mắt đầu tiền sau khi nhìn thấy phiến cỏ lau này, hắn liền chú ý tới đám phiến lá thon dài thơm ngát.

Mùa này vừa đúng lúc là mùa của lá cỏ lau, lúc này ngắt lấy có thể dùng để gói bánh ú.

Tiếng nói vừa dứt, hắn liền nắm lấy một cây cỏ lau trước mắt, sau đó lưu loát đem vài phiến lá giữa cỏ lau ngắt xuống dưới.

Nhìn thấy Thành Nghị hái lá cỏ lau, Nghiêm Kha kinh ngạc: "Hay là......!Lá cỏ lau cũng có thể ăn?"

Trải qua quan sát trong khoảng thời gian này, Vương phi luôn sẽ tìm được một ít món ngon ngoài dự đoán của mọi người.

Nghiêm Kha quay đầu hỏi Bạch Đào ôm chó: "Mau nói cho ta biết, ngươi và thiếu gia nhà ngươi lúc ở nhà có phải đã nếm qua lá cỏ lau hay không?"

Bạch Đào chỉ ngây ngốc lắc đầu: "Không có, lá cỏ lau có thể ăn sao?" Lá cỏ lau dai như vậy, cắn cũng không đứt a.

Không lâu sau trong tay Thành Nghị liền xuất hiện một bó lá cỏ lau màu xanh biết dài hơn một thước, ánh mắt Tăng Thuấn Hy nghi hoặc, Thành Nghị hái lựa cuối cùng vẫn không nhịn nổi: "Ngươi đang làm cái gì?"

Thành Nghị nói: "Ta hái một ít lá cỏ lau để trở về gói bánh ú."

Sở Liêu cũng có bánh ú, người ở đây cũng đều từng ăn bánh ú, chẳng qua bọn họ cũng không biết bánh ú có thể gói bằng lá cỏ lau trước mắt.

Nghe được Thành Nghị phải gói bánh ú, Tăng Đàn liền chui ra khỏi xe ngựa đầu tiên: "Tam Vương phi, Tiểu Thất giúp ngươi hái lá cây."

Lá cỏ lai có thể gói bánh ú cần phải nguyên vẹn, mặt trên không thể có sâu cũng không thể có vật khác, không thể quá già cũng không thể quá non, cần lựa chọn hái phiến lá khỏe mạnh xoè ra.

Dưới sự chỉ điểm của Thành Nghị, mọi người rất nhanh liền mò mẫm ra kinh nghiệm.

Không lâu sau bên cạnh Thành Nghị liền nhiều ra một hai trăm phiến lá cây xanh biếc, hơn mười phiến lá có thể gom thành một bó, mỗi một bó lá đều bị cột kín kẽ.

Mắt thấy lá cỏ lạ trên mặt đất càng ngày càng nhiều, Thành Nghị nhanh chóng kêu mọi người dừng lại: "Tốt lắm tốt lắm, đã đủ rồi."

Chỉ ngừng xe một chút, trong thùng xe liền nhiều ra một bọc lá cỏ lau.

Tăng Thuấn Hy dở khóc dở cười: "Điểm chú ý của ngươi luôn không giống với người khác."

Người khác xem núi là núi, ngắm nước là nước, Thành Nghị xem núi nghĩ đến sơn trân, ngắm nước nghĩ đến thuỷ sản.

Cho dù xem một bụi cỏ lau, hắn đều có thể liên tưởng đến bánh ú.

Loại tinh thần ăn uống này, thường xuyên khiến cho Tăng Thuấn Hy hoài nghi, Vương phi nhà y ở phủ Thành Thượng thư có phải thường xuyên đói bụng hay không.

Thành Nghị cười gãi gãi hai má: "Vừa lúc thấy liền thuận tay hái một ít, có đôi khi tốn sức đi tìm, chưa chắc có thể tìm được thứ thích hợp."

Tăng Thuấn Hy hơi hơi gật gù: "Có đạo lý."

Vào thành không bao lâu, Tăng Đàn phải hồi cung.

Trước khi hồi cung cậu mang theo tôm ao của cậu thận trọng bước từng bước, bộ dạng đáng thương làm cho mọi người nhịn không được mà cười.

Thẳng đến khi không thấy được bóng dáng xe ngựa, Thành Nghị mới nở nụ cười không phúc hậu: "Xem ra năm mươi bài thơ cổ của Thái phó không dễ học."

Khoé môi Tăng Thuấn Hy hơi hơi giơ lên: "Quả thật không dễ học, có thể một đoạn thời gian nữa ngươi sẽ không thấy được hắn."

Thành Nghị đồng tình sâu sắc: "Xem ra chỉ có thể đưa cho hắn nhiều bánh ú một chút."

Ngày hôm qua trở về sắc trời đã muộn, Thành Nghị liền đem lá cỏ lau đặt ở một bên chưa xử lý, buổi sáng hôm nay hắn mới bắt đầu tiến một bước rửa sạch phiến lá.

Chỗ bị cột của lá cỏ lau gần với phần thân cứng ngắc phải dùng kéo cẩn thận cắt ra, để ngừa phần thân cứng phá hư phiến lá.

Lá sau khi được cắt tỉa xong thì ngâm trong nước rửa sạch mấy lần, sau đó cho vào nồi nấu với lửa lớn.

Sau khi nước sôi lại luộc thêm khoảng một nén nhang, lá cỏ lau liền chuyển từ màu xanh biếc thành màu xanh tối.

Lúc này phiến lá mới được tính là chân chính xử lý xong, vật dơ và trứng trùng trên phiến lá cũng bị loại bỏ, mùi cũng trở nên càng thêm thuần tuý hơn.

Phiến lá sơ chế xong bị Thành Nghị ngâm lại nước sạch, lập tức có thể sử dụng.

Bánh ú được làm từ gạo nếp, nếp được ngâm hơn nửa canh giờ từng hạt tròn trịa.

Hắn chuẩn bị gói hai loại bánh ú, một loại là nhân ngọt, bên trong có mứt táo.

Một loại là nhân mặt, bên trong có thịt và đậu phộng.

Hai loại nhân cũng đã được chuẩn bị xong, gạo nếp phần nhân mặn nhiễm lên màu tương, hai loại nhân đặt trên bàn nhỏ liếc mắt một cái liền nhìn ra được.

Thành Nghị bao nhân ngọt trước, chỉ thấy hắn lấy năm phiến lá cỏ lau xếp cùng một chỗ.

Lá cỏ lau được xếp chặt chẽ, mỗi một phiến lá đều được xếp bung ra rộng hơn nửa bàn tay.

Hai tay hắn gập phần lá phía trước lại, tại thành hình cái phễu.

Sau khi bỏ gạo nếp và mứt táo vào bên trong phễu, Thành Nghị đem phần lá còn dư lật lại bao lấy miệng phễu.

Lá cỏ lau xoay xoay trong tay hắn, không lâu sau trong lòng bàn tay hắn liền có một cái bánh ú lớn hình tam giác.

Lúc này phần lá chỉ còn lộ cái đuôi nhỏ ra bên ngoài.

Nếu còn ở hiện đại, Thành Nghị sẽ dùng dây cột chặt cả cái bánh.

Nhưng mà hắn ở trong Vương phủ tìm một vòng, cũng không thể tìm được dây nhỏ có phẩm chất thích hợp.
May mắn là Lãnh quản gia giúp hắn tìm được một cây kim bánh ú.

Kim bánh được làm từ đồng thau, dài ba tấc, đầu thô đuôi mảnh trong đó phần đầu thô có một cái lỗ thật to.

Lúc gói bánh ú đến cuối cùng, chỉ cần đem phần đuôi lá xuyên qua phần lỗ trên đầu kim, rồi đem kim xuyên bánh ú, lá bánh sẽ bị ghim vào bên trong bánh.

Có kim bánh ú, sẽ không cần dùng dây buộc chặt.

Lần đầu tiên Thành Nghị thử dùng kim bánh liền cảm nhận được sự tiện lợi của nó, hắn khen không dứt miệng: "Thật thông minh a."

Lúc này tiếng Bạch Đào run run đỡ tường bước vào cửa: "Thiếu gia, ngươi nói cái gì thông minh?"

Thành Nghị ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy quần áo Bạch Đào ướt đẫm hốc mắt sưng đỏ, đi đường cũng không lưu loát.

Hắn chấn động: "Các thị vệ đại ca khi dễ ngươi?"

Nghiêm Kha nói là làm, hắn buông lời nói hùng hồn, chỉ cần đem Bạch Đào giao cho bọn họ thao luyện, không mất bao lâu liền trả cho hắn một Hắc Đài.

Nếu không, sáng sớm hôm nay, Bạch Đào đã không bị đám thị vệ túm đi thao luyện.

Bạch Đào cố gắng nghẹn nước mắt: "Không có, các thị vệ đại ca rất tốt với ta.

Là ta không chịu nỗ lực, theo bọn họ thao luyện liền lập tức chịu không được."

Thành Nghị nhanh chóng đỡ Bạch Đào ngồi xuống: "Ngươi mau nghỉ ngơi một chút, lát nữa đi tắm rửa một cái."

Bạch Đào lã chã chực khóc: "Thực xin lỗi thiếu gia, ta khiến ngài mất mặt rồi." Cậu thật sự rất cố gắng, nhưng như thế nào cũng không đuổi kịp các thị vệ đại ca.

Bọn họ nói đúng, mình như vậy làm sao có thể bảo hộ thiếu gia?

Thành Nghị xoa xoa tóc Bạch Đào: "Đừng nói lời ngu ngốc này, ngươi đã rất giỏi rồi."

Bạch Đào lộ ra một nụ cười mang theo nước mắt: "Thiếu gia, ta đi chỉnh lý bản thân một chút trước đã, một lát sẽ đến làm việc." Nói xong Bạch Đào lảo đảo đứng lên, bước tập tễnh về phía phòng.

Thành Nghị cảm thấy Bạch Đào đang tiến bộ với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, nếu là lúc trước kia cậu đã sớm khóc rung trời.

Nhưng mà hôm nay đến tận bây giờ, một giọt lệ cũng chưa rớt.

Cách rèn luyện của bọn thị vệ thật không tệ a.

Vừa mới nghĩ xong, trong phòng liền truyền ra tiếng khóc của Bạch Đào: "Thiếu gia, ta không khóc, ta thật sự không khóc, ô ô ô ô, một giọt nước mắt cũng chưa rơi, ô ô ô......"

Thành Nghị:......

Xem ra đã làm khó đứa nhỏ rồi, quá đáng thương a.

Thành Nghị nhanh tay, không bao lâu chậu gỗ bên người hắn liền xuất hiện từng cái bánh ú tam giác màu xanh tối.

Lúc này chỉ dựa vào bề ngoài đã không thể phân biệt nổi hai loại bánh ú, nhưng làm người chế tác, hắn chỉ cần ngửi một cái liền nhận ra hai loại bánh.

Số lượng bánh nhân ngọt không bằng nhân mặn, Thành Nghị đem nhân mặn bỏ vào trong nồi.

Hắn đổ nước không ngập qua bánh, đang lúc hắn chuẩn bị nhóm lửa nấu bánh, hắn đột nhiên nhớ tới trứng vịt muối đã làm trước đó vài ngày.

Tuy rằng thời gian muối không quá dài, vị mặn có thể không lộ rõ, nhưng ăn không lại vừa lúc thích hợp.

Sau khi đem cả hai loại bánh ú đều đặt vào trong nồi, hắn mở nắp bình bên cạnh tường.

Lúc này mấy quả trứng vịt đã không nổi trên nước muối giống như ban đầu, chúng lặn trong nước muối, dùng tay sờ một chút là có thể đụng đến một quả trứng vịt trơn nhẵn.

Thành Nghị lấy ra hơn hai mươi quả trứng vịt muối, đem nước muối dính bên ngoài rửa sạch sẽ đi, hắn đem trứng vịt muối bỏ vào nồi bánh ú mặn.

Nồi bánh ú ngọt cũng không nhàn rỗi, giữa đám bánh ú bị hắn nhét không ít trứng gà.

Đợi nước trong nồi sôi sùng sục, mùi bánh ú thơm ngát tràn ra.

Thành Nghị bỏ thêm củi vào cả hai nồi, nhìn củi lửa chầm chậm liếm đáy nồi, hắn không khỏi nhớ tới Tăng Thuấn Hy.

Vị làm công ăn lương đáng thương Tăng Thuấn Hy, hiện tại nhất định ở Công bộ rụng tóc đi? Hắc, hắn sẽ không giống vậy, hắn ở nhà làm đồ ăn ngon.

Tăng Thuấn Hy thì đang phí sức lao động, hắn lại đang thư sướng cả thể xác và tinh thần.

Thành Nghị nở nụ cười một lúc lại cảm thấy có điểm mất mác, hắn như thế nào lại không hạnh phúc như trong tưởng tượng vậy? Không phải nói hạnh phúc cần phải so sánh sao, chẳng lẽ cảm giác hạnh phúc của hắn đã tan biến sau khi mỗi ngày đều bị Tăng Thuấn Hy đánh thức sao?

Không đúng, buổi sáng hôm nay Tăng Thuấn Hy không lay tỉnh hắn, Tăng Thuấn Hy đi khi nào, hắn cũng không biết chút nào.

Thật kỳ lạ, bình thường lúc bị đánh thức hắn oán giận cực kỳ, nhưng sao hôm nay còn cảm thấy không vừa ý?

Lúc này Vương Xuân Phát đứng ở cửa phòng bếp kêu một tiếng: "Vương phi, ngài ở đây sao?"

Thành Nghị từ sau bếp nhô đầu ra: "Ân? Ta ở."

Trong tay Vương Xuân Phát cầm một cái thực hạp, hắn cười cộc lốc nói: "Chủ tử mua cho ngài cơm cháy thập cẩm của Nghênh Tân Lâu, thuộc hạ trèo tường vào, cơm cháy mới ra nồi, ngài thừa dịp còn nóng mau ăn đi."

Thành Nghị sửng sốt một chút: "A?" Sao đột nhiên Tăng Thuấn Hy lại tặng cơm cháy cho hắn? Này không phải là món mà Tăng Đàn muốn ăn sao?

Vương Xuân Phát thăm dò nhìn về phía bếp: "Vương phi đang luộc bánh ú sao? Thơm quá a, Vương gia đáng thương ở Công bộ đều chưa ăn được gì, nếu có thể ăn được bánh ú do Vương phi tự tay làm, sẽ vui vẻ biết bao nhiêu a."
_________________________
Kịch trường:

Tăng Thuấn Hy: Hắn không thương ta, sáng nay hắn không ôm ta ngủ.

🙃:......!Có khi nào có khả năng là, thời tiết nóng nực, A Nghị không cần ngươi làm ấm giường?.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro