Tập 69 Hoành thánh đêm khuya

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Văn Việt còn muốn nói thêm mấy câu với Thành Nghị, nhưng đã có người trong Công bộ tới tìm y: "Lang trung sao ngươi còn ở nơi này a! Các vị đại nhân còn đang chờ công văn của ngươi nha!"

Vương Văn Việt lâm vào thế khó xử, y không buông tha nhìn phía Thành Nghị: "Thành Nghị, ngươi chờ ta, ta đưa xong công văn sẽ quay lại tìm ngươi."

Thành Nghị nhặt quyển công văn mà Vương Văn Việt làm rơi xuống đặt vào trong lòng y: "Ngươi bận rộn công vụ, mau đi đi đừng chậm trễ."

Vương Văn Việt ôm lấy công văn một bước quay đầu ba lần: "Ta rất nhanh sẽ trở lại a, Thành Nghị ngươi chờ ta, ngươi đừng đi a!"

Thấy bóng dáng Vương Văn Việt biến mất trong hành lang quanh co, Thành Nghị thở dài một tiếng nặng nề: "Ai......"

Nghiêm Kha khó hiểu: "Vương phi sao lại thở dài a? Gặp lại cố nhân không phải là một chuyện rất vui vẻ sao?"

Thành Nghị cười khổ lắc đầu: "Ngươi không hiểu, ta đã không phải là Thành Nghị của trước kia."

Nghiêm Kha gãi đầu lẩm bẩm: "Có gì khác nhau sao?"

Thành Nghị tự nhiên sẽ không ở trong viện chờ Vương Văn Việt trở về, hắn là một linh hồn tu hú chiếm tổ, chiếm lấy thân thể của nguyên chủ thì cũng thôi, nhưng không thể chiếm mất cả tình cảm của hắn.

Sau khi nhờ Nghiêm Kha chuyển lời cho Tăng Thuấn Hy, hắn chuồn ra khỏi Công bộ, mang theo Bạch Đào đi dạo ở ngã tư gần đó.

Nói là sắp kết thúc, nhưng chờ xử lý xong toàn bộ sự tình, đã gần giờ Hợi.

Sau khi tiễn hết quan viên hai bộ khác đi, Tăng Thuấn Hy vươn ngón tay xoa xoa mi tâm đau nhức.

Bọn thị vệ sau lưng y cũng thả lỏng thân thể, Nghiêm Kha thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng bận xong rồi......"

Quan viên Công bộ bởi vì chuyện này mà bị tẩy trừ hơn một nửa, sau này sẽ không còn những quan viên ỷ vào thân phận địa vị cậy già lên mặt.

Vì đạt được mục tiêu này, chủ tử hao phí mấy tháng, tuy rằng có chút mệt mỏi, nhưng hiệu quả lại rất tốt.

Lúc này hắn mới nhớ tới một chuyện quan trọng: "Ai nha, Vương phi đâu?" Thành Nghị nói với hắn sẽ đi dạo phố, nhưng lúc này lại không xuất hiện, không phải đã xảy ra chuyện gì đi?

Tăng Thuấn Hy nhìn nhìn sắc trời: "Hẳn đã quay về Vương phủ, chắc giờ này hắn đã ngủ rồi."

Nghiêm Kha cảm thấy lời Vương gia nói có đạo lý, Vương phi cũng không phải ngốc, không cần thiết phải ngốc nghếch đứng ở cửa Công bộ chờ bọn hắn.

Hắn giật giật tứ chi đau mỏi: "Các huynh đệ thả lỏng đi, Vương phi nói để lại bánh ú cho chúng ta, chúng ta về nhà ăn bánh ú đi."

Bọn thị vệ nở nụ cười vui sướng: "Vẫn là Vương phi của chúng ta tốt."

Đang lúc Tăng Thuấn Hy chuẩn bị lên xe ngựa, cách đó không xa đột nhiên có người cầm đèn lồng đi tới, tập trung nhìn kỹ lại, không phải Thành Nghị thì là ai? Ánh nến mờ nhạt chiếu lên gương mặt hắn, ánh mắt hắn dịu dàng lóe lên dưới ánh nên.

Hắn dừng lại trước mặt Tăng Thuấn Hy, mỉm cười hỏi: "Vội xong rồi?"

Nghe được giọng của Thành Nghị, tâm tình đè nén của Tăng Thuấn Hy nhất thời biến mất không thấy, đầu óc đau nhức cũng được thư giãn.

Khóe môi y không tự giác nhếch lên: "Ân."

Dừng một chút, y hổ thẹn mở miệng: "Xin lỗi, để ngươi đợi lâu." Y nghĩ rằng Thành Nghị đã trở về, nếu sớm biết rằng ngoài Công bộ còn có người đang đợi y về nhà, y nhất định sẽ không cùng đám quan viên Hình bộ nói thêm một câu nào.

Thành Nghị cười nói: "Vẫn còn tốt nha, cũng không phải đợi lâu mấy."

Thành Nghị đang nói lời thật lòng, bởi vì người chờ ngoài Công bộ không phải hắn, mà là Bạch Đào.

Ngay từ đầu hắn và Bạch Đào hứng trí bừng bừng, muốn dạo hết cả mấy con phố dài gần đó, nhưng mới đi không bao lâu, Bạch Đào đã không đi nổi nữa.

Thành Nghị bảo cậu canh giữ trước Công bộ, chờ lúc Tăng Thuấn Hy đi ra thì mật báo cho hắn, chính mình thì tiếp tục dạo phố.

Trong lòng Tăng Thuấn Hy nóng lên hai tai đỏ bừng, may mắn xung quanh đều thiếu ánh sáng, mới không để người chung quanh phát hiện ra y thất thố.

Y bình tĩnh tinh thần, hạ giọng: "Đi thôi, chúng ta về nhà đi?"

Nhưng mà lúc này Thành Nghị lại phát ra một lời mời khác: "Ta phát hiện gần đây có một nhà bán tiểu hoành thánh khá ngon nga, ngươi đói bụng không? Nếu không chúng ta ăn chút tiểu hoành thánh rồi mới trở về đi?"

Tăng Thuấn Hy nhìn Thành Nghị sâu sắc, y gật đầu chậm rãi lại dứt khoát: "Nghe lời ngươi."

Tăng Thuấn Hy vừa dứt lời, chỉ nghe xung quanh phát ra tiếng "Xiu xiu".

Nhìn lại, thị vệ ở phía sau đã không thấy bóng dáng, liền ngay cả xe ngựa đã sớm chuẩn bị tốt cũng "Đát đát đát" biến mất trong bóng đêm.

Bạch Đào vừa muốn nói gì, liền cảm giác trong bóng đêm vươn ra một đôi tay xách cậu lên: "Chủ tử và Vương phi khó được một lần đi ra ngoài, ngươi cũng đừng ở bên cạnh chen vào."

Trong giây lát trước cửa Công bộ chỉ còn lại thị vệ canh cửa bốn mắt nhìn nhau với phu phu Duẫn Vương.

Thành Nghị dở khóc dở cười: "Bọn họ chạy trốn thật nhanh."

Tăng Thuấn Hy cũng nở nụ cười theo: "Có thể là đói bụng lắm, muốn về sớm ăn bánh ú."

Gió đêm tháng năm ôn hoà thổi qua người, Thành Nghị đẩy xe lăn tới phía trước, trong tay Tăng Thuấn Hy cầm theo đèn lồng.

Ánh nến chiếu sáng đường chung quanh, giống như chỉ còn lại hai người bọn họ giữa trời đất.

Xe lăn cán qua đá tảng phát ra có tiếng "Chi dát" có quy luật, không lâu sau hai người đã vượt qua cầu đã cuối ngã tư đường.

Sau khi qua cầu đá quẹo trái là có thể về Duẫn Vương phủ, nhưng Thành Nghị lại đẩy xe lăn đi về hướng bên phải.

Sở Liêu không cấm đi lại vào ban đêm, nhưng đã tới canh giờ này, trên ngã tư đã không còn người đi đường và quầy hàng gì.

Trên cả con đường dài chỉ có vệt đèn lốm đốm, ngẫu nhiên mới có thể nhìn thấy một hai người vội vàng đi qua.

Đi về phía Bắc của con phố non nửa chén trà nhỏ trước mặt hai người xuất hiện một cái cầu đá.

Cuối cầu đá có một đôi lão nhân tóc hoa râm đang bày quán hoành thánh, hơi nước trong nồi không ngừng bốc lên, mùi mỡ heo nhàn nhạt tràn ngập nửa con phố.

Thành Nghị nở nụ cười: "Tới rồi tới rồi."

Tăng Thuấn Hy có chút không tin: "Chỗ này?" Đây là nhà bán tiểu hoành thánh ngon trong miệng Thành Nghị? Không giống trong tưởng tượng của y lắm, bất quá lại phá lệ phù hợp với tác phong của Thành Nghị.

Người còn chưa đi đến trước sạp, Thành Nghị liền lên tiếng: "Ông bà ơi, làm phiền cho hai bát tiểu hoành thánh lớn!"

Ông lão đứng lên từ sau sạp, cười lên khiến nếp nhăn trên mặt tụ lại: "Tiểu công tử đến rồi a, mau ngồi xuống, vừa mới gói cho ngài đây. Bạn già, làm việc nha."

Bà lão cười lên tiếng: "Được a~"

Sạp hoành thánh bày vài chiếc bàn thấp nhỏ, sau khi Thành Nghị ngồi xuống liền cong thành một con tôm xinh xắn.

Hắn không quan tâm chút nào, còn đang cười hì hì nói chuyện phiếm cùng ông lão: "Có phải hai ông bà sắp thu sạp không?"

Ông lão vui vẻ nói: "Đúng nha, hai chúng ta bình thường sẽ thu quán vào đầu giờ Hợi.

Tiểu công tử đến vừa lúc, nếu ngài đến muộc hơn một lát, chúng ta đã về nhà rồi."

Thành Nghị cười đến cong mắt thành hai mảng trăng: "Ta tới đúng lúc nha!"

Ông lão cười ha hả: "Đúng vậy!"

Dưới ánh đèn lồng lờ mờ, bà lão đang ở bao tiểu hoành thánh.

Trước mặt nàng đặt hơn nửa bát thịt bằm, trong thịt bằm cắm một cây trúc mảnh.

Cây trúc nhẹ nhàng xoay một chút trong thịt bằm màu hồng nhạt, một viên thịt nhỏ đã bị cành trúc đào ra.

Sau đó nàng dùng cành trúc mang theo thịt dính lên phần da đặt ở bên cạnh.

Da hoành thánh mà Thành Nghị gói lớn cỡ bàn tay, mà da mà bà lão gói chỉ bằng nửa bàn tay.

Viên thịt ngay ngắn dính trên một góc da, liền dễ dàng bị lớp da mỏng bọc lại.

Cây trúc lăn một vòng trên lớp da, lại thuận tay rút cây trúc ra, nắn nắn một chút, trong lòng bàn tay bà lão liền xuất hiện một viên tiểu hoành thánh căng phồng.

Lớp da tiểu hoành thánh được bọc bởi một tầng bột mì tinh tế, xuyên thấu qua lớp da hoành thánh hơi mỏng, có thể nhìn thấy phần nhân thịt màu hồng nhạt bên trong.

Tốc độ tay của bà lão nhanh đến kinh người, ánh mắt không tốt căn bản sẽ không nhìn rõ được động tác của nàng.

Không lâu sau, trong cái rổ nhỏ bên cạnh liền chồng chất một đống tiểu hoành thánh màu trắng hồng.

Tốc độ tay của bà lão khiến cho Thành Nghị kinh ngạc không thôi: "Tốc độ của bà thật nhanh a, tay của bà thật nhanh nhẹn."

Bà lão tươi cười đầy mặt: "Tiểu công tử thật biết nói chuyện, có câu quen tay hay việc, bà chỉ là do thời gian dài làm hoành thánh, luyện ra được thôi."

Thành Nghị khen ngợi: "Vậy cũng rất lợi hại, ta cho dù có luyện bao lâu, cũng không làm ra được tiểu hoành thánh đẹp mắt như vậy."

Thành Nghị nói lời này cũng không phải tâng bốc, hắn không làm được tiểu hoành thánh.

Tiểu hoành thánh mà hắn làm ra giống như là một đống bột mì chưa lên men, mà tiểu hoành thánh bà lão làm ở giữa còn có một ít không khí, nhìn tròn vo, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.

Ông lão cầm khăn lau bàn nhỏ trước mặt hai người Thành Nghị, vừa lau ông vừa hỏi: "Sao khuya như vậy mà tiểu công tử chưa về nhà?"

Thành Nghị cười nói: "Này, hiếm khi được ra ngoài đi dạo, nên vẫn muốn đi dạo nhiều chút a ~"

Tăng Thuấn Hy hơi giương mắt, thần sắc bên trong biến rồi lại biến.

Nghĩ lại thì, từ sau khi Thành Nghị vào Vương phủ, hôm nay là lần đầu tiên để một mình hắn ra Vương phủ.

Tuy y đã sớm nói qua với bọn thuộc hạ, Thành Nghị muốn đi đâu cũng không cần cản hắn.

Nhưng hình như y không nói qua những lời này với bản thân Thành Nghị?

Sơ sót, ánh mắt Tăng Thuấn Hy phát ra áy náy.

Lúc này ông lão thấy được mặt của Tăng Thuấn Hy, vừa nhìn ông vừa "Di" một tiếng.

Sau đó ông cảm thán nói: "Tiểu công tử vị bằng hữu này của ngươi thật ghê gớm a."

Tăng Thuấn Hy giương mắt nhìn về phía lão nhân: "Ông lão nhận thức ta?"

Ông lão lắc lắc đầu, ông chỉ chỉ hai mắt mình: "Lão nhân tuy rằng chỉ là một người bày quán, nhưng mấy năm nay cũng gặp qua không ít người.

Vị công tử này ngươi nhất định là người làm quan, ngươi xem trên người ngươi có một bộ hổ tướng."

Tăng Thuấn Hy nâng mày nhẹ, y lần đầu tiên nghe được loại chữ "Hổ tướng".

Bà lão cười nói: "Hai vị công tử đừng nghe lão nhân nhà ta hồ ngôn loạn ngữ a, con người lão này không đứng đắn, đã một phen tuổi còn học được xem tướng mạo.

Hôm nào a lão bà tử như ta sẽ không cùng hắn bán hoành thánh nữa."

Ông lão quay đầu hỏi: "Không bán hoành thánh thì làm gì?"

Bà lão luôn tay luôn miệng: "Ta tìm một tên côn đồ, ngươi làm thầy tướng số cho người ta, ta đi theo ngươi xin cơm một đường vậy."

Thành Nghị cười ha ha: "Ôi, hai ngài rất thú vị."

Ông lão không phục, ông lầm bầm hai tiếng nhìn về phía Tăng Thuấn Hy: "Vị công tử này ngươi nói xem ông lão này có đoán đúng không? Ngài có phải người làm quan hay không?"

Tăng Thuấn Hy hơi gật đầu: "Lời ông lão nói là sự thật."

Ông lão nghe vậy lộ ra tươi cười: "Ai hắc, cái này đúng rồi.

Ông lão ta còn nhìn ra được, ngươi không chỉ làm quan, ngươi còn là quan tốt. Rất tốt!" Nói xong ông liền giơ ngón cái lên với Tăng Thuấn Hy.

Thành Nghị phấn khởi: "Ông lão ngài nói một chút nha, làm sao ngài thấy được nha? Loại chuyện này cũng có thể nhìn ra sao?"

Ông lão vuốt râu bạc ra vẻ cao thâm: "Này......!Thiên cơ không thể lộ oa ~"

Bà lão đã xuất hiện bên cạnh phá vỏ bọc của ông: "Này không phải dễ a, nếu là tham quan sao còn có thể nửa đêm ăn hoành thánh ở quán ven đường, bọn họ khẳng định sẽ đi tới tửu lâu ăn thịt cá rồi!"

Ông lão tức giận đến thổi râu trừng mắt: "Bạn già ngươi chừa cho ta chút mặt mũi! Khách nhân còn đang nhìn đâu!"

Thành Nghị cười đến đau bụng, Tăng Thuấn Hy cũng nhịn không được cười ra tiếng.

Cẩn thận ngẫm lại, lời ông lão nói quả thật rất có đạo lý, nếu là tham quan, trong tay nắm giữ tiền tài tham được, tự nhiên sẽ ăn chơi đàng điếm.

Không lâu sau bà lão đã gói xong hoành thành cho hai người: "Còn dư lại một chút da, đều gói cho hai vị tiểu công tử bao đi?"

Thành Nghị lên tiếng: "Cảm tạ bà a."

Tâm tình bà lão rất tốt: "Không cần cảm tạ, không nghĩ tới trước lúc thu sạp hôm nay còn có thể gặp được hai vị tiểu công tử tuấn tú như vậy, còn là đại quan nhân nữa."

Nói xong nàng mở nắp nồi đem tiểu hoành thánh trong rổ đổ vào bên trong: "Bạn già à, còn dư một chút thịt, ta làm chút thịt bằm cho hai vị tiểu công tử đi?"

Ông lão bước nhanh về hướng sạp nhỏ: "Ta đến ta đến, ngươi làm thịt bằm chín, ta làm thịt bằm tươi."

Nhìn thấy hai vị lão nhân ở sau sạp một bên đấu võ mồm một bên bận rộn, tâm tình Tăng Thuấn Hy sung sướng: "Làm sao ngươi tìm được sạp này?"

Thành Nghị rung đùi đắc ý: "Ta biết nhìn a.

Ngươi xem, có thể mở được một sạp nhỏ ở trên đường này nhất định phải có chút tay nghề, mới vừa nãy lúc ta tới, nhìn thấy rất nhiều người đang ở chỗ này ăn hoành thánh, ta liền biết hoành thánh ở nhà này ăn ngon.

Hơn nữa ngươi xem bàn ghế nhà bọn họ đi, có phải có chút cũ không?"

Lúc này Tăng Thuấn Hy mới chú ý tới bàn thấp nhỏ trước mặt, mặt bàn này đã bị tẩm dầu mỡ tẩm đến biến thành màu đen bóng, chân bàn cũng có dấu vết tu bổ qua.

Y hoàn toàn bái phục: "Cũng nhờ ánh mắt ngươi tốt."

Thành Nghị hắc hắc cười hai tiếng, đây là trực giác của kẻ ăn hàng a.

Hắn vẫn cảm thấy mình là một người có lộc ăn ngon, trước đây tay nghề nấu nướng của cha mẹ đều rất tuyệt.

Sau khi đến trường, đầu bếp ở căn tin trường hắn cũng đều có tay nghề nấu ăn rất tốt.

Trong phương diện ăn uống, hắn được trời ban cho trực giác nhạy bén kinh người, trên một con phố dài, hắn có thể dựa vào bản năng nhìn ra nhà ai có món gì ngon, có đôi khi hắn còn có thể ăn được thực đơn bí mật của đầu bếp.

Liền tỷ như hiện tại, hắn đã bắt đầu chờ mong thịt bằm tươi mà ông lão làm cho hắn.

Thịt trên thớt của ông lão không phải thịt bằm đã được ướp thành nhân, mà là miếng thịt lớn bằng nắm tay.

Ông nhanh chóng đem thịt tươi bằm ra, mà lúc này nước trong nồi đã được nấu sôi.

Ông lão mở nắp nồi, bà lão nhanh tay múc một muôi nước hoành thánh vào trong chén lớn đã sớm chuẩn bị tốt.

Bên trong chén đã được bỏ tôm khô nhỏ cùng vụn tảo tía còn có củ cải khô cắt thành miếng nhỏ.

Đương nhiên, trong chén không thể thiếu một đũa mỡ heo trắng noãn, ngâm trong nước hoành thánh một chút, mỡ heo rất nhanh liền tan ra, thành vệt mỡ nổi trên mặt nước.

Tảo tía nở ra trong nước canh nóng, rõ ràng chỉ có một ít vụn tảo tía, trải qua lễ rửa tội của nước canh nóng mà bành trướng gấp mấy lần.

Tôm khô nhỏ nổi trên mặt nước ngay từ đầu, sau lại ngụp lặn trong nước.

Sau khi ngâm xong nước canh, bà lão nhanh chóng vớt tiểu hoành thành nổi lên trong nồi vào trong chén.

Cùng lúc đó ông lão đem vừa thịt bằm mới làm xong bỏ vào trong vợt ngâm trong nước nóng.

Thịt bằm màu hồng nhạt gặp được nước sôi liền biến thành màu nâu, hai ba phút sau, thịt bằm cũng đã được nấu xong.

Ông lão rất nhanh liền đem thịt bằm bên trong vợt chia đều trong hai chén lớn, rắc lên một nhúm hành thái cùng mấy cọng rau thơm, ông lão giương giọng nói: "Được rồi ~"

Ông bưng hai bát hoành thánh lớn ra bàn nhỏ: "Tiểu công tử nếm thử một chút tay nghề sở trường của lão nhân ta —— tiểu hoành thánh thịt tươi nóng hổi."

Dưới ngọn đèn mờ, Tăng Thuấn Hy thấy rõ hoành thánh trong chén.

Khiến người khác chú ý nhất chính là từng viên từng viên tiểu hoành thánh căng phồng, chúng nổi trên mặt nước, mỗi một viên đều mượt mà đáng yêu.

Trên hoành thánh còn được phủ bởi một lớp thịt bằm màu nâu, bên trên còn có màu xanh đậm của hành thái và rau thơm.

Mùi mỡ heo thơm ngon bay thẳng vào mũi, nhìn đặc biệt ngon.

Thành Nghị đưa một cái muỗng cho Tăng Thuấn Hy: "Ăn đi, nếm thử tư vị tiểu hoành thánh."

Tăng Thuấn Hy múc một viên hoành thánh thổi thổi nhẹ nhàng, cho dù bụng đói đến cồn cào, động tác của y vẫn không nhanh không chậm như cũ.

Tiểu hoành thánh ít thịt nhiều da, nhân thịt nhìn thì nhiều, kỳ thật ăn vào trong miệng căn bản không nhấm nháp ra tư vị vì.

Nhưng lớp da này lại hết sức mềm mại, ngấm đẫm vị ngon của nước canh.

Thành Nghị đảo đảo đáy bát xong liền kinh hỉ nói: "Ông lão, bên trong hoành thánh nhà các ngươi vậy mà có tảo tía a."

Từ sau khi tới Sở Liêu, Thành Nghị chưa từng nếm qua các loại hải sản gì.

Hắn vốn tưởng rằng Sở Liêu không ở ven biển, không có hải sản linh tinh gì, hiện giờ xem ra là hắn sai rồi.

Ông lão cao hứng nói: "Tiểu công tử có ánh mắt thật tốt, đây quả thật là tảo tía.

Lão nhân cũng là nhờ lúc trong cửa hàng tạp hoá vô tình kiếm ra được, thứ này có vị tươi ngon, dùng để làm nước canh sẽ có vị ngon hơn."

Thành Nghị giơ ngón tay cái lên: "Đúng vậy, ăn ngon."

Hương vị tiểu hoành thánh là không tệ, nhưng nét bút hỏng duy nhất trong bát hoành thánh này chính là thịt bằm tươi mà ông lão trụng qua.

Thịt tươi đã được nấu chín, vị phi thường tươi mới.

Nhưng mà vẫn là vấn đề kia, heo không được thiến vị thịt sẽ có một mùi tanh, không biết những người khác đã quen với vị này hay như thế nào, nhưng Thành Nghị càng ăn càng cảm thấy khó chịu.

Nhưng hai vị lão nhân cố ý làm thịt tươi cho hắn sao có thể lãng phí, Thành Nghị ăn hết tiểu hoành thánh xong chuẩn bị kiên trì đem thịt tươi và nước canh dốc hết vào miệng.

Đột nhiên, trước mặt hắn xuất hiện một bàn tay nhanh chóng bưng đi bát nước canh của hắn, cùng lúc đó một chiếc bát trống thay thế chỗ vị trí bát cũ.

Tăng Thuấn Hy mặt không đổi sắc húp hết nước canh còn dư lại của Thành Nghị, sau khi buông bát, y liền thu được ánh mắt cảm kích của Thành Nghị.

Nhìn thấy bát trước mặt hai người đều trống không, ông lão hưng phấn a: "Tuổi trẻ thật tốt, lúc lão nhân ta còn trẻ một bữa có thể ăn được năm bát hoành thánh.

Hiện tại không được rồi ~ các ngươi ăn no rồi sao?"

Thành Nghị sờ sờ vào trong tay áo: "No rồi no rồi, đa tạ ông lão.

Hoành thánh bao nhiêu tiền một chén?"

Ông lão vươn tay: "Năm văn một chén."

Thành Nghị mỉm cười lấy ra mười hai văn tiền đặt ở trên bàn: "Hoành thánh ăn ngon lắm a, cám ơn hai vị." Mỗi bát đều nhiều hơn một đồng tiền, cảm tạ hai lão đã rộng rãi tiếp đón.

Ông lão đếm đếm tiền xong mặt mày hớn hở: "Là chúng ta phải cám ơn các ngươi a, sau này thường tới a!"

Đẩy Tăng Thuấn Hy đi một đoạn, Thành Nghị nhìn lại, chỉ thấy hai vị lão nhân đã muốn thu dọn xong sạp hoành thánh chuẩn bị qua cầu nhỏ.

Cầu có chút độ cong, hai ông bà một trước, một sau đẩy.

Thành Nghị cúi đầu nhìn nhìn Tăng Thuấn Hy, đột nhiên cảm thấy hai bọn họ tựa như đôi lão phu thê này vậy, động tác giống nhau, cùng đều trên đường về nhà.

Ăn một chén lớn hoành thánh xong, thân thể Tăng Thuấn Hy ấm áp, cả người có chút lười biếng tựa vào lưng ghế: "Hoành thánh nhà này rất không tồi."

Thành Nghị gật gật đầu: "Đúng nha, ăn rất ngon." Nếu đổi lại không có mùi thịt tanh ảnh hưởng, hương vị sẽ rất ngon.

Tăng Thuấn Hy ôn thanh nói: "Lần trước ngươi nói, heo sau khi thiến sẽ giảm đi mùi tanh nhiều hơn, ta đã bắt tay sai bọn họ đi làm."

Thành Nghị lên tiếng: "Nga."

Tăng Thuấn Hy mím môi, châm chước một lúc y hỏi một vấn đề lần thứ hai: "A Nghị, ngươi có muốn nhập sĩ không? Nếu ngươi không muốn đến Công bộ, ta an bài ngươi đi Hộ bộ, tài hoa của ngươi không nên bị mai một."

Thành Nghị cứng người, hắn khóc không ra nước mắt: "Không không, ta không có tài năng gì, ta cảm thấy ta ở Duẫn Vương phủ rất tốt.

Ta không muốn chức vị gì một chút nào."

Hắn thầm nghĩ không muốn làm kẻ làm công ăn lương nữa.

Nếu ai để cho hắn tiếp tục quay về làm như vậy, hắn liền liều mạng với kẻ đó.

Đột nhiên Thành Nghị nghĩ tới một loại khả năng khác: "Ngươi muốn cho ta chức vị, có phải cần ta vào Hộ bộ làm nội ứng của ngươi không? Con người ta không có năng lực gì, không thể làm nội ứng, nếu không ngươi vẫn nên thay người khác đi?"

Tăng Thuấn Hy cong khóe môi, trong lòng dâng trào sung sướng nhàn nhạt: "Ta không phải muốn ngươi đi làm nội ứng gì, ta chỉ là lo lắng ngươi."

Thành Nghị sửng sốt một chút: "Ta có gì phải lo lắng?"

Tăng Thuấn Hy ngẩng đầu nghiêm túc nhìn về phía Thành Nghị: "Đại trượng phu lòng mang thiên hạ, ngươi có tâm ưu quốc ưu dân, có tế thế chi tài, ta không hy vọng ngươi sẽ hối hận trong tương lai."

Cả khuôn mặt Thành Nghị đều vặn vẹo, hắn có tế thế chi tài gì? Thiến heo sao? Hắn một không biết thao tác cụ thể, hai cũng không muốn trở thành nhân loại bị ngàn vạn heo mắng.

Thấy Thành Nghị kháng cự vạn phần, Tăng Thuấn Hy nâng tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay Thành Nghị: "Sự bất quá tam, ta đã hỏi ngươi hai lần rồi, về sau ta sẽ không hỏi lại vấn đề này.

Bất quá, nếu một ngày nào đó ngươi nghĩ thông suốt, tùy thời đều có thể tới tìm ta."

Thành Nghị cảm thấy cả đời này hắn cũng sẽ không đi tìm Tăng Thuấn Hy, là giường Văn Chương Uyển không thoải mái hay là phong cảnh Phẩm Mai Viên không đẹp? Hắn vì cái gì phải sống cuộc sống rời giường lúc ba giờ sáng?

Trên đường quay về Vương phủ, Thành Nghị một mực tự hỏi một chuyện —— Vì sao Tăng Thuấn Hy vẫn muốn để cho hắn đi nhậm chức.

Càng nghĩ, hắn cho ra một kết luận: Là do hắn gần đây rất chăm chỉ, gây cho Tăng Thuấn Hy một loại lỗi giác rằng hắn là công nhân tốt.

Lãnh đạo nhìn thấy công nhân chịu khó thường thường sẽ không nâng cao phúc lợi cho, mà là đánh cờ hiệu "Làm nhiều có nhiều" áp bức sức lao động.

Hắn ở trên giường lăn hai vòng xong liền hạ quyết tâm, hắn phải thay đổi, không thể tiếp tục lấy lòng Tăng Thuấn Hy làm sức lao động chịu mệt nhọc mặc người sai phái.

Bước đầu tiên để thay đổi bắt đầu từ việc làm điểm tâm, bắt đầu từ ngày mai, cho dù Tăng Thuấn Hy có ném hắn xuống mặt đất, hắn cũng cần phải giả bộ ngủ.

Hắn không bao giờ rời giường làm đồ ăn sáng cho Tăng Thuấn Hy nữa! Hắn phải nằm ngang, hắn phải tự do, hắn phải làm một con cá mặn im lặng phơi nắng ướp muối ở Văn Chương Uyển.

Nghĩ thông suốt rồi Thành Nghị thoải mái nhắm hai mắt lại tiến vào mộng đẹp, nghe được tiếng hít thở vững vàng của hắn, Tăng Thuấn Hy vươn tay túm Thành Nghị vào trong lòng: "Ngủ đi."

Buổi sáng hôm sau lúc Thành Nghị vừa tỉnh ngủ, mặt trời đã sắp lên tới đỉnh.

Hắn thoải mái duỗi thắt lưng, lúc này hắn phát hiện trong tay mình nắm một nhúm tóc.
Thành Nghị nhìn một đoạn tóc dài trong lòng bàn tay mình đầu đầy mờ mịt: "Đây......!tình huống gì đây a?"

Lúc này Bạch Đào bước vào: "Thiếu gia ngài tỉnh rồi a? Ngài ngủ thật say a."

Thành Nghị quơ quơ tóc trong tay: "Đây là chuyện gì vậy?"

Bạch Đào bưng nước rửa mặt tới: "Đây là tóc của Vương gia, thiếu gia buổi tối ngài thích ôm Vương gia ngủ, lúc Vương gia rời giường phải bỏ ra khí lực rất lớn mới có thể không lay tỉnh ngươi.

Sáng hôm nay ngài túm tóc Vương gia không chịu buông tay, là Nghiêm đại ca sai ta lấy kéo."

Thành Nghị:......

Điều này sao không giống như hắn nghĩ vậy? Hắn vẫn nghĩ rằng Tăng Thuấn Hy không quen nhìn hắn ngủ nướng, cho nên thời điểm y tỉnh dậy cũng sẽ lay mình dậy theo.

Nguyên lai là chính hắn túm người ta không buông, Tăng Thuấn Hy vì đúng giờ vào triều, chỉ có thể bất đắc dĩ lay hắn tỉnh dậy.

Thành Nghị ngắm nhúm tóc dài đang nắm trong tay lòng ngũ vị tạp trần.

Hắn nghĩ, hắn cũng là thứ không biết điều, sao có thể khi dễ Tăng Thuấn Hy đi đứng bất tiện?

Không được, hắn cần phải rời giường làm đồ ăn ngon cho Tăng Thuấn Hy.
_________________________
Kịch trường:

A Nghị của trước kia: Tăng Thuấn Hy không quen nhìn ta ngủ nướng được, cố ý kêu ta dậy.

Thực quá đáng!

A Nghị của hiện tại: Nguyên lai người quá đáng là ta......!QAQ
_________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro