Tập 120 Đến Hoàng lăng tìm chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe ngựa chậm rãi đi về hướng Tây, bánh xe phát ra tiếng vang nặng nề trên sơn đạo.

Bên trong xe im lặng không tiếng động, không khí trầm trọng khiến người khác không thở nổi.

Thành Nghị không biết nên an ủi Tăng Thuấn Hy và Diệp Lâm Phong như thế nào, vết sẹo quá khứ bị xé mở, thân nhân biến thành cừu nhân......! Cho dù là ai cũng không thể chịu được a?

Trong một mảnh tĩnh mịch, Tăng Thuấn Hy chậm rãi ngẩng đầu lên.

Ngực y như bị đè nặng bởi một tảng đá, vừa lạnh vừa cứng lại nặng nè, ép tới y không thở nổi.

Tăng Thuấn Hy nói: "Lúc ta còn nhỏ cũng từng muốn tra nguyên nhân mẫu phi chết, nhưng vô luận ta truy tra như thế nào, cũng không tìm được một dấu vết có liên quan đến trận lửa ở Phẩm Mai Viên.

Cữu phụ ngươi nói đúng, Phụ hoàng có thể đi lên vương vị không chỉ dựa vào vận khí.

Không chỉ là Phụ hoàng, mỗi một Hoàng tử có thể đi lên vương vị, đều đã làm một ít chuyện không thể để người khác biết.

Ta của hiện tại chỉ muốn biết, vì sao Phụ hoàng tận mắt nhìn mẫu phi bị thiêu chết.

Ông rốt cuộc suy nghĩ cái gì?"

Diệp Lâm Phong chần chờ nói: "Ta biết, đột nhiên cho ngươi biết được bộ mặt thật của Tăng Đạc, ngươi khó có thể chấp nhận.

Ta quan sát các ngươi nhiều năm như vậy, vô luận Tăng Đạc là thật tâm hay là xuất phát từ áy náy, đối với ngươi hắn vẫn luôn thật sự tốt.

Nhưng ngươi cần phải tin tưởng cữu phụ, mẫu tử Tăng Đạc và cái chết của Hồng Mai còn có Thần Sách Môn bị diệt môn chắc chắn có liên quan."

Trong mắt Tăng Thuấn Hy hiện lên thống khổ, y kiên định nói: "Ta nhất định phải biết rõ hơn hai mươi năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Diệp Lâm Phong cười lạnh một tiếng: "Còn có thể có chuyện gì, Thái hậu sinh tên quỷ bệnh, muốn cho Hồng Mai hỗ trợ điều trị thân thể.

Vận khí Hồng Mai không tốt, quỷ bệnh đã chết, Thái hậu hận Hồng Mai.

Thừa dịp Hồng Mai ở cữ, Thái hậu hạ sát thủ với Hồng Mai.

Tăng Đạc không chỉ không ra tay ngăn cản, còn trở thành đồng lõa.

Ta biết quá nhiều bí mật của Tăng Đạc, hắn nhân cơ hội trừ bỏ ta cùng Thần Sách Môn, như vậy bí mật của hắn liền vĩnh viễn chôn giấu dưới mặt đất không ai biết."

Diệp Lâm Phong lia ánh mắt phức tạp thoáng qua Tăng Thuấn Hy: "Sở dĩ giữ lại ngươi, là bởi vì trên người ngươi có huyết mạch của Tăng Đạc, hơn nữa khi đó ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ cái gì cũng không biết."

Tăng Thuấn Hy nghiêm mặt nói: "Những điều này chỉ là chúng ta căn cứ theo tình huống đã biết mà phỏng đoán ra chuyện tình thôi, ta cần chứng cứ rõ ràng."

Diệp Lâm Phong tiếc nuối than một tiếng: "Ngươi cho rằng ta không muốn tìm chứng cớ? Ta cũng muốn chứng minh là ta nghĩ sai rồi, nhưng Tăng Đạc làm việc không lưu người sống.

Năm đó khi hắn vẫn là Vương gia cũng đã làm việc vạn phần ổn thỏa, hiện giờ hắn thành Đế vương, người có thể sử dụng lại càng nhiều hơn."

Tăng Thuấn Hy không nhụt chí, y phân tích: "Ta cảm thấy muốn làm rõ việc này, hay là bắt đầu tra từ nguyên nhân Thái hậu sinh hận với mẫu phi ta.

Ta sống trong hoàng gia nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói Thái hậu còn có một đứa con khác, phương diện này chắc chắn có kỳ lạ."

Chẳng sợ Hoàng tử còn nhỏ bất hạnh chết non, cũng sẽ được đưa vào hoàng lăng an táng thích đáng.

Mà mấy năm nay y tới hoàng lăng cúng mộ, lại chưa từng chú ý qua y có một tiểu hoàng thúc.

Lần trước sau khi Thanh Hà nói với y việc này, y đã phái người đi thăm dò.

Nhưng mà nhân thủ trong tay y bị phân tán ra, vừa muốn nhìn chằm chằm Tăng Du, vừa muốn xử lý loạn cục trong kinh, rồi lại chọn đất phong......! Đủ loại sự tình chồng chất vào một chỗ, giờ phút này Tăng Thuấn Hy mới có thể thở dốc.

Tăng Thuấn Hy nghiêm chỉnh nhìn về phía Thành Nghị: "A Nghị, ta nghĩ tới hoàng lăng xem xét."

Nhìn thấy quan tài của tiểu hoàng thúc, bắt đầu tra từ nguyên nhân hắn tử vong.

Y không phải người nghe gió chính là mưa, sự tình đến tột cùng như thế nào, phải lấy sự thật ra nói chuyện.

Vừa vặn bọn họ muốn tới Lương Châu, trước khi xuất phát tới hoàng lăng tế bái cũng là nhân chi thường tình, thừa dịp này tới hoàng lăng, sẽ không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý.

Hoàng lăng cách kinh thành Sở Liêu năm mươi dặm về phía Tây Nam, nếu hiện tại muốn tới hoàng lăng, cần đi đường vòng về phía Nam.

Tăng Thuấn Hy bảo đại bộ phận đoàn xe lưu lại thôn trấn phía trước, y cùng Thành Nghị còn có Diệp Lâm Phong dẫn theo mấy thị vệ chạy nhanh về phía hoàng lăng.

Năm rồi lúc tới hoàng lăng, Tăng Thuấn Hy chỉ cần giục ngựa một canh giờ, nhưng mà hiện tại y chỉ có thể ngồi xe ngựa, tốc độ cũng bởi vậy mà chậm hơn rất nhiều.

Khi bọn họ tới được gần hoàng lăng, sắc trời đã xâm xẩm tối.

Hoàng lăng toạ trên một ngọn núi tên là núi Vĩnh Ninh, thế núi phập phồng trùng điệp, như cự long đang ngao du.

Núi chỗ đầu rồng chính là nơi an táng hoàng thất Sở Liêu, sau mỗi một đời đế vương đều sẽ xây lăng mộ ở trong núi, cơ bản là núi non phụ cận hoàng lăng đều bị đào rỗng.

Tà dương chiếu xuống núi Vĩnh Ninh cao lớn tựa như cự thú đang lượn vòng, bóng đen to lớn bao phủ mặt đất, làm cho người ta có một loại cảm giác trang nghiêm tĩnh mịch.

Hoàng lăng chia làm hai bộ phận, một phần ở trên núi, cung phụng các vương tử hoàng tôn.

Phần lớn còn lại ẩn giấu bên trong núi, nơi này mai táng Đế vương các triều đại và phi tần cùng con nối dòng của bọn họ.

Bình thường hoàng lăng rất ít có người đến, tuy rằng cũng có người canh gác, nhưng bọn họ vào hoàng lăng một hồi lâu như vậy, cũng không thấy thị vệ túc trực bên linh cữu.

Tăng Thuấn Hy mang theo mọi người đi thẳng đến địa cung, tiến vào địa cung, hơi thở ẩm ướt nghênh diện xua tan nhiệt độ xung quanh mọi người.

Sau khi vào địa cung, Thành Nghị luôn cảm thấy mỗi tiếng nói cử động của hắn đều bị người theo dõi, không hổ là hoàng lăng vương thất, quả thật trang nghiêm.

Mộ thất của Đế vương mỗi triều đại trong hoàng lăng đều không giống nhau, nếu người không quen thuộc địa hình tiến vào, rất có thể sẽ bị lạc trong đó.

Tăng Thuấn Hy từng đi theo Bình Viễn Đế tới lăng Tiên hoàng tế bái, bởi vậy sau khi vào địa cung không bao lâu liền tìm lăng mộ của Tiên hoàng.

Ở mộ thất bên cạnh Tiên hoàng, y tìm được quan tài của các hoàng thúc hoàng bá.

Nhưng trong đó quả thật không có quan tài tiểu hoàng thúc.

Nhìn thấy kết quả này, mọi người nhụt chí đồng thời, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Rốt cuộc tiểu hoàng thúc làm sai cái gì? Vì sao ngay cả sự tồn tại cũng bị gạt bỏ?

Đang lúc sắc mặt đám người Tăng Thuấn Hy trầm trọng, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân.

Nghiêm Kha bước nhanh tới cửa, chỉ thấy một tên hạ nhân già nua đang từ trong ngõ nhỏ bên cạnh đi tới, tay trái xách giỏ đen, tay phải mang theo một thùng dầu vừng.

Có thể bởi vì hoàng lăng không người lui tới, ông cũng không chú ý tới hình tượng của mình, tóc tai bù xù trên quần áo dính đầy dầu mỡ.
Lão phục dịch lần lượt thêm dầu vừng vào từng cái đèn chong trước quan tài, một bên thêm dầu, một bên oán giận: "Một đám ranh con, chỉ biết nhàn hạ."

Nghiêm Kha nhanh chân tiến lên, hắn vỗ vỗ bả vai ông lão: "Ngươi là thị vệ túc trực bên linh cữu sao?"

Thân thể lão hạ nhân cứng đờ, một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa từ trong miệng ông toát ra: "Quỷ a!!"

Đừng nói Nghiêm Kha gần như vậy bị hù đến nhảy dựng, liền ngay cả Thành Nghị đứng xa hơn một ít đều bị tiếng thét chói tai này doạ sợ tới mức tim đập lệch nhịp.

Lão nô dịch bị dọa đến tè ra quần, dầu vừng trong tay rơi xuống mặt đất, may mắn tốc độ phản ứng của Nghiêm Kha nhanh, mới không khiến dầu vừng rơi đầy đất.

Lão nô dịch té xuống lui tới góc tường, ông nhắm chặt con ngươi liên tục xua tay: "Tha mạng a! Quỷ chủ tử tha mạng a! Tiểu nhân cũng không dám dùng mánh lới trộm đồ nữa! Cũng không dám hồ ngôn loạn ngữ nữa!"

Tăng Thuấn Hy hắng giọng, y thao tác xe lăn tới trước mặt ông: "Chúng ta không phải quỷ, ngươi đứng lên mà nói."

Lúc này lão mới nơm nớp lo sợ mở hai mắt, chờ khi thấy rõ Tăng Thuấn Hy mới thở hắt một hơi: "Hù chết tiểu nhân.

Các ngươi là người nào? Sao dám tự mình nhập hoàng lăng??"

Sắc mặt Tăng Thuấn Hy nghiêm túc: "Ta là Duẫn Vương.

Thị vệ canh gác đi đâu rồi?"

Lão nô nghe vậy sắc mặt cứng đờ, chỉ chốc lát sau trên đầu liền chảy ra một tầng mồ hôi dày.

Thủ hoàng lăng là chuyện tệ nhất trong tất cả những chuyện tệ trên đời, sau khi bọn thị vệ tới hoàng lăng chỉ cần rót thêm dầu vừng đúng hạn là được.

Hoàng lăng bình thường ít người qua lại, chỉ cần chuẩn bị làm việc vào lúc tế bái các hoàng tử vương tôn là được.

Thị vệ vừa tới hoàng lăng có lẽ còn có chút tích cực, nhưng mà một lúc sau, giở thủ đoạn trộm đồ lại nhiều hơn.

Tỷ như giờ phút này, thị vệ canh gác hoàng lăng đã tới thôn trấn gần nhất uống rượu.

Việc này nếu bị Vương gia biết được, một tên thị vệ túc trực bên linh cữu cũng đừng nghĩ trốn thoát.

Lão nô ấp a ấp úng: "Bọn họ, bọn họ......"

Nghiêm Kha mạnh mẽ nâng cao giọng: "Vương gia hỏi ngươi, vậy mà ngươi lại ấp a ấp úng!"

Thân thể lão nô chấn động, liên tục dập đầu: "Vương gia tha mạng, bọn họ vào thôn trấn uống rượu rồi.

Vương gia tha mạng!"

Tăng Thuấn Hy gật gù, y không nhanh không chậm nói: "Bổn vương có thể tha cho ngươi, nhưng bổn vương muốn hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi phải trả lời đúng sự thật.

Nếu dám lừa gạt bổn vương, tự gánh lấy hậu quả."

Nháy mắt nhìn thấy lão nô này, trong lòng Tăng Thuấn Hy toát ra một ý tưởng.

Quen thuộc hoàng lăng nhất không phải hoàng tử vương tôn bọn họ, mà là thị vệ ngày đêm canh gác ở hoàng lăng, có lẽ y có thể hỏi ra một ít bí mật từ trong miệng ông lão phục dịch này.

Lão nô liên tục dập đầu: "Duẫn Vương gia xin hỏi, tiểu nhân nhất định tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn."

Tăng Thuấn Hy chầm chậm nói: "Tên họ ngươi là gì? Thủ hoàng lăng đã bao lâu?"

Lão nô lau mồ hôi lạnh trên đầu: "Hồi bẩm Duẫn Vương gia, tiểu nhân tên là Thạch Đại Đảm, canh gác trong hoàng lăng đã bốn mươi ba năm."

Ngón tay Tăng Thuấn Hy chậm rãi gõ lên tay vịn: "Vậy hẳn là ngươi hiểu rõ từng huyệt mộ trong hoàng lăng.

Ta hỏi ngươi, bổn vương có một tiểu hoàng thúc tên là Tăng Phong, quan tài hắn ở nơi nào?"

Thạch Đại Đảm nghe vậy sửng sốt một lát, tựa hồ vấn đề Tăng Thuấn Hy hỏi khó lão.

Qua một lúc sau, ông rốt cuộc nhớ ra: "Hồi bẩm Duẫn Vương gia, nếu tiểu nhân nhớ không lầm, hẳn là quan tài Tiên hoàng thúc ở trong mộ thất khác."

Khoé môi Tăng Thuấn Hy hơi hơi cong lên: "Mang chúng ta qua đó xem."

Mộ thất mà Thạch Đại Đảm nói cần xuyên qua hành lang thật dài, đèn chong trong hành lang thiếu dầu vừng đã sớm tắt, trên bậc thang cũng đóng một lớp bụi dày, vách tường cũng lộ ra dày đặc mạng nhện.

Đi ở trong đó gió lạnh vừa thổi, tóc gáy sau ót Thành Nghị đều dựng đứng lên, hắn nhẹ giọng hỏi Tăng Thuấn Hy: "Chúng ta muốn đi chỗ nào? Sao hoang vắng như thế?"

Hành lang rất dài, ước chừng đi hết hai chén trà, Thạch Đại Đảm mới dừng bước.

Lúc này chung quanh một mảnh tối đen, Thạch Đại Đảm thêm dầu thắp đèn chung quanh lên, đám người Thành Nghị mới nhìn rõ chung quanh.

Bố cục của mộ thất bên này không giống với mộ thất bọn hắn đi phía trước, trong mộ thất trước đó, đặt ở giữa chính là quan tài của Đế vương cùng Vương hậu, bốn phía mới có thể đặt quan tài nhóm phi tần.

Mà bên trong gian mộ thất này chi chít quan tài được khảm lên tường, vô luận là kích thước quan tài hay là chế thức đều không bằng mộ thất phía trước.

Tăng Thuấn Hy quét một vòng rồi dừng mắt trên tấm bài vị đầy tro bụi, mày y hơi hơi nhăn lại: "Thạch Đại Đảm, ngươi xác định quan tài Tăng Phong hoàng thúc ở trong gian mộ thất này?"

Thạch Đại Đảm phịch một tiếng lại quỳ xuống, lão liên tục dập đầu, trên trán đều là bụi: "Vương gia, cho dù tiểu nhân có mười lá gan cũng không dám lừa gạt ngài a!"

Thành Nghị thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy? Gian mộ thất này có cái vấn đề gì sao?"

Tăng Thuấn Hy mím môi: "Mỗi một triều đại ở Sở Liêu đều sẽ có một hai vương tử hoàng tôn có ý đồ tạo phản." Sau đó sẽ nhanh chóng bị áp chế, hậu quả của việc tạo phản rất nghiêm trọng, thông thường bọn họ sẽ không được chết già, ngay cả người nhà cũng sẽ tai ương theo.

Các hoàng tử không được chết già bởi vì sinh ra ở hoàng thất, hoàng thất sẽ không để cho bọn họ phơi thây hoang dã, vì thế cũng sẽ dựa theo quy cách nên có hạ táng bọn họ.

Gian mộ thất trước mắt này, chính là nơi để đặt quan tài nhóm hoàng tử vương tôn tạo phản hoặc là phạm vào trọng tội.

Tăng Thuấn Hy chỉ vào bài vị gần nhất, trên bài vị có khắc Tăng Công Bình Sơn chi linh vị: "Đây là linh vị ông nội Ngọc Nương."

Thành Nghị kinh ngạc: "A? Ông nội Ngọc Nương?"

Hắn nhớ rõ Ngọc Nương là cô nhi của phủ Định quốc công, hơn hai mươi năm trước Định quốc công Tăng Bình Sơn khởi binh mưu phản, sau lại bị Bình Viễn Đế nhanh chóng trấn áp, già trẻ cả nhà đều bị giết chỉ còn lại một mình Ngọc Nương.

Không nghĩ tới hắn lại nhìn thấy quan tài Tăng Bình Sơn ở chỗ này, thật sự rất ngoài ý muốn.

Vấn đề đến đây, nếu nơi này mộ thất đặt quan tài hoàng tử vương tôn phạm vào trọng tội, vậy vì sao Tăng Phong chỉ có tám tuổi lại bị đặt ở nơi này?

Lúc này Thạch Đại Đảm run rẩy chỉ vào quan tài bên cạnh Tăng Bình Sơn: "Vương gia mời ngài xem, đây là quan tài tiểu hoàng thúc ngài muốn tìm."

Nghiêm Kha tiến lên chà lau tro bụi trên bài vị trước quan tài, chỉ thấy trên bài vị viết Tăng Phong chi vị.

Phía trên hai chữ Tăng Phong màu đen còn có hai chữ, dựa vào hình dáng mơ hồ có thể thấy hai chữ đó là "Con út".

Xem ra bài vị này là do tiên hoàng lập cho Tăng Phong, nghe nói sau khi Tăng Phong ly thế không bao lâu, Tiên hoàng bệnh nặng một hồi liền ly thế.

Tăng Thuấn Hy liếc Nghiêm Kha một cái, Nghiêm Kha ngầm hiểu, hắn nói với Thạch Đại Đảm: "Ngươi đi ra ngoài mộ thất chờ." Nói xong hai thị vệ từ phía sau Nghiêm Kha bước ra, bọn họ đi theo Thạch Đại Đảm ra ngoài cửa.

Chờ sau khi Thạch Đại Đảm ra cửa, Tăng Thuấn Hy chắp tay với quan tài trên tường: "Liệt tổ liệt tông tại thượng, Phương Bảo vì chứng thực mà đến, nếu có mạo phạm, thỉnh liệt tổ liệt tông thứ lỗi."

Khoé môi Diệp Lâm Phong co rút, ông "Sách" một tiếng: "Còn rất biết ăn nói."

Bọn thị vệ rút quan tài Tăng Phong từ trên vách ra, quan tài rơi xuống đất bốc lên một tầng tro bụi, Thành Nghị bị sặc phải lui về phía sau hai bước.

Tăng Thuấn Hy lấy khăn tay từ trong tay áo ra đưa cho Thành Nghị: "Một lát phải khai quan, nếu không ngươi ra ngoài trước đi?"

Mở quan tài hơn hai mươi năm, bên trong khẳng định không dễ nhìn, Tăng Thuấn Hy sợ dọa tới A Nghị.

Nào biết Thành Nghị lắc đầu: "Không cần, ta ở lại nơi này."

Diệp Lâm Phong xả khăn lụa ra che khuất miệng mũi, hai thị vệ cậy đinh mở nắp quan tài tiểu hoàng tử lên, quan tài phủ đầy bụi hơn hai mươi năm rốt cuộc cũng mở ra.

Chờ sau khi mùi mục rữa tản ra, Diệp Lâm Phong khom thắt lưng nhìn về phía thi hài bên trong quan tài.

Hơn hai mươi năm qua đi, thi thể Tăng Phong cũng đã biến thành hài cốt.

Diệp Lâm Phong xốc y phục trên hài cốt lên nhìn, chỉ thấy màu sắc chỗ xương cốt ở thắt lưng Tăng Phong biến thành màu đen.

Tăng Phong rõ ràng chết do thuốc độc, căn bản không phải chết vì thể nhược!

Sắc mặt Diệp Lâm Phong ngưng trọng, ông lấy đao bạc cạo một ít bột xương trên phần xương đã biến thành màu đen.

Ngâm bột xương vào mấy loại bình bình lọ lọ mang theo tuỳ thân không bao lâu, sắc mặt Diệp Lâm Phong trở nên đặc biệt khó coi: "Là Thập nhật túy."

Thập nhật túy là độc dược do Diệp Lâm Phong điều phối ra, người trúng phải loại dược này thân thể sẽ suy yếu sau đó lặng yên không tiếng động chết đi.

Hai vị hoàng bá của Tăng Thuấn Hy chính là chết trong tay Thập nhật túy, mà Diệp Lâm Phong chỉ đem Thập nhật túy cho Tăng Đạc.

Diệp Lâm Phong vẫn nghĩ rằng chỉ có hai hoàng tử chết do Thập nhật túy, không nghĩ tới hiện tại xuất hiện người bị hại thứ ba.

Diệp Lâm Phong cười lên khó coi hơn cả khóc: "Hồng Mai bị oan, hại chết tiểu hoàng tử rõ ràng là Tăng Đạc, nàng gánh thay."

Trước khi đến hoàng lăng, Tăng Thuấn Hy đã chuẩn bị tâm thế trước, vô luận hôm nay phát hiện ra cái gì, y cũng sẽ không kích động.

Lúc này trong lòng vẫn nấn ná vấn đề kia: "Tiểu hoàng tử làm cái gì? Vì sao Phụ hoàng phải độc chết hắn, còn muốn đặt hắn vào trong gian mộ thất này."

Diệp Lâm Phong cẩn thận kiểm tra thi hài tiểu hoàng tử, nhưng vô luận ông tìm kiếm như thế nào, kết luận đưa ra vẫn không thay đổi.

Tâm tình Tăng Thuấn Hy có chút u ám, chuyến đi đến hoàng lăng vẫn không có cởi bỏ nghi hoặc của y, ngược lại làm cho y nghi hoặc càng sâu.

Bọn Nghiêm Kha trả quan tài trở lại vị trí cũ một lần nữa khảm vào tường, sắc mặt mọi người cũng không tốt lắm, cảm giác bận việc đến bây giờ nhưng lại không có kết luận gì quay về rất khó chịu.

Hai mắt Tăng Thuấn Hy ảm đạm, y mím môi ngón tay không nhanh không chậm gõ lên tay vịn.

Đột nhiên trong mộ thất vang lên một tiếng "Ba", bài vị Định quốc công rơi xuống mặt đất.

Thị vệ không cẩn thận đụng rớt bài vị Định quốc công hành lễ với quan tài ông: "Thật có lỗi." Sau đó hắn nhặt bài vị trên mặt đất lên, cẩn thận đặt bài vị lại trước quan tài.

Lúc này thị vệ mắt sắc nhìn thấy trên nắp quan tài Định quốc công có cái gì đó, hắn đưa tay lên nắp quan tài sờ sờ: "Kỳ quái......"

Tăng Thuấn Hy ngẩng đầu lên: "Cái gì kỳ quái?"

Thị vệ khoa tay múa chân một chút: "Trên nắp quan tài Định quốc công có một cái đinh lớn như vậy."

Tăng Thuấn Hy vốn không nghĩ nhiều, chuyện nắp quan tài Định quốc công có cái đinh cũng không có quan hệ gì với y.

Nhưng mà lúc này Thành Nghị lại than một câu: "Nếu lúc ấy Định quốc công không mưu phản thì thật tốt, vậy hiện tại Ngọc Nương chính là công chúa, sẽ không phải vất vả như vậy.

Hơn hai mươi năm nha, Ngọc Nương đã trải qua như thế nào a......"

Trong đầu Tăng Thuấn Hy hiện lên một đạo linh quang, y đột nhiên nhớ tới một sự kiện: "Định quốc công mưu phản......! Là chuyện xảy ra vào lúc nào?"

Trên đời này sao sẽ có chuyện đúng dịp như thế, ngay tại năm y sinh ra, mẫu phi chết cháy, tiểu hoàng tử bị độc chết, Tiên đế bệnh chết, Định quốc công mưu phản bị phán trảm toàn gia......! Thời gian không đến nửa năm, có phải có liên hệ gì nhau không?

Tăng Thuấn Hy suy nghĩ một lát rồi nói với bọn Nghiêm Kha: "Gỡ quan tài Định quốc công xuống xem thử." Đến đều đến rồi, xem một cái thì sao nào?

Trên nắp quan tài Tăng Bình Sơn bị đóng bảy cái đinh sắt vừa thô vừa lớn dựa theo vị trí sao Bắc đẩu, đinh sắt dùng sơn màu đỏ vẽ loạn, cách nhiều năm như vậy, cho dù cách một tầng tro bụi màu sắc đinh sắt vẫn có thể thấy được rõ ràng.

Mày Diệp Lâm Phong nhăn lại: "Phải hận bao nhiêu a......"

Quan tài bình thường ở Sở Liêu không cần đóng đinh, sau khi người chết nhập quan, thân nhân sẽ dùng dây thừng trói chặt nắp và thân quan tài lại.

Nếu trên quan tài nhà ai xuất hiện đinh sắt, sẽ bất lợi với đời sau, cũng sẽ ảnh hưởng việc người chết chuyển thế đầu thai.

Ghim bảy cái đinh, không thể nghi ngờ là hy vọng Định quốc công trọn đời không được siêu sinh a.

Quan tài Định quốc công hết sức khó mở, ngoài trừ bảy cái đinh ở ngoài ra, bên cạnh quan tài còn có hơn mười cây đinh dài ghim nắp và thân quan tài chặt chẽ vào một chỗ.

Bọn Nghiêm Kha phải tốn khí lực rất lớn mới mở được nắp quan tài ra, vừa mở nắp lên, mùi không sạch sẽ bên trong qua rất lâu mới tản ra.

Diệp Lâm Phong thăm dò nhìn thử liền kinh ngạc: "Này......! Định quốc công là còn sống bị đóng đinh đến chết trong quan tài a!"

Người sau khi chết thân thể sẽ cứng đờ, xác chết nằm thẳng rồi mới đặt vào quan tài.

Nhưng mà thi thể Định quốc công lại là dáng vẻ nằm nghiêng, hai bên quan tài tràn đầy vết cào xước, bên trên còn khắc hơn mười chữ hận.

Lại nhìn tay phải Định quốc công, trong tay phải đã biến thành xương trắng còn nắm một chiếc ngọc bội bị gãy, nói vậy chữ trên nắp quan tài chính là dùng ngọc bội gãy này khắc lên.

Nhìn đến thảm trạng như vậy, tóc gáy người có mặt ở đây đều dựng thẳng, lạnh cả sống lưng.

Tăng Thuấn Hy mất rất lâu mới có thể hồi thần lại: "Vì sao?" Tăng Bình Sơn không phải khởi binh mưu phản sao? Cuối cùng không phải bị phán chém đầu thị chúng sao? Vì sao hắn lại bị nhét vào quan tài lúc vẫn còn sống?

Lúc này Thành Nghị chú ý tới nắp quan tài bị lật đặt ở một bên, hắn cố gắng nâng nó lên lật lại.

Mặt trái nắp quan tài khắc đầy chữ, hẳn là lời Định quốc công lưu lại trước khi chết.

Thành Nghị gọi Tăng Thuấn Hy: "Phương Bảo ngươi mau nhìn, mặt trái nắp quan tài có chữ viết."

Tiêng phổ thông ở Sở Liêu có chút tối nghĩa khó hiểu, hắn nhìn qua cũng không hiểu rõ mấy.

Bất quá hắn nhìn ra đây tựa hồ là một phong thơ, bởi vì bốn chữ đầu thư là: Tố Hinh thân ái.

Tăng Thuấn Hy và Diệp Lâm Phong vội vàng đứng ở bên cạnh nắp quan tài, hai người tỉ mỉ đọc chữ bên trên.

Sắc mặt bọn họ nghiêm túc, sợ sót một chữ.

Chờ sau khi hai người xem xong, đồng tử Tăng Thuấn Hy chấn động: "Thì ra là thế." Mà Diệp Lâm Phong lại như mất đi toàn bộ khí lực đứng cũng không đứng được: "Hồng Mai oan a......"

Đây là di thư Định quốc công lưu lại trước khi chết, là hắn viết cho nữ nhân mà hắn âu yếm.

Tuy Định quốc công Tăng Bình Sơn và Bình Viễn Đế là cùng thế hệ, nhưng hắn lại lớn hơn Bình Viễn Đế mười tuổi.

Hắn yêu một nữ nhân vào cung gả cho tiên hoàng làm phi, nữ nhân hắn yêu không phải ai khác, đúng là Thái hậu đương triều.

Thái hậu vào cung nhiều năm, vẫn luôn lui tới với Tăng Bình Sơn, nàng thậm chí vì Tăng Bình Sơn mà sinh hài tử.

Đúng vậy, Tăng Phong chính là kết tinh tình yêu của hai bọn họ.

Nhưng mà giấy không thể gói được lửa, lúc Mai Quý phi điều dưỡng thân thể cho Tăng Phong liền phát hiện ra bí mật này, hơn nữa còn nói cho Bình Viễn Đế.

Sao Bình Viễn Đế có thể cho phép hoàng thất xảy ra gièm pha như vậy? Vì thế ông quyết đoán độc chết tiểu hoàng tử, ngầm đồng ý Thái hậu báo thù Mai Quý phi, hơn nữa buộc Tăng Bình Sơn chui vào bẫy mà ông đã sớm bày ra.

Từng chữ trong di ngôn của Tăng Bình Sơn chứa máu, hắn không nghĩ tới tâm tư Bình Viễn Đế ác độc như vậy cố ý giữ lại mạng của hắn, hơn nữa còn đóng đinh hắn vào quan tài trong trạng thái còn sống.

Hắn biết chính mình trốn không thoát, vì thế lưu lại những lời này trong quan tài, hy vọng sau này sẽ có người biết được nguyên nhân hắn chết.

Thành Nghị thấy Tăng Thuấn Hy và Diệp Lâm Phong đều trầm mặc, hắn có chút sốt ruột: "Phương Bảo? Bên trên này viết cái gì?"

Tăng Thuấn Hy muốn cười, nhưng kéo kéo khóe miệng một hồi ngay cả một tia cười cũng không kéo lên được: "Tố Hinh là khuê danh của Thái hậu, Tăng Phong là con trai của Thái hậu và Định quốc công.

Lúc mẫu phi của ta điều dưỡng thân thể cho Tăng Phong đã biết chuyện này......"

Sau đó liền có trận lửa ở Phẩm Mai Viên, có Thần Sách Môn bị tàn sát không còn, có cả phủ Định quốc công bị tịch thu tài sản chém sạch.

Bình Viễn Đế ra tay nhanh như chớp, trong vòng nửa năm ông đã xử lý mấy chuyện này đến không chê vào đâu.

Nếu không phải tâm tư ngoan độc, vì trả thù Tăng Bình Sơn mà đưa hắn còn sống ghim chết trong quan tài làm cho hắn có thời gian viết xuống mấy thứ này, cả đời Tăng Thuấn Hy cũng sẽ không biết được chân tướng những chuyện này.

Đầu Tăng Thuấn Hy như bị búa tạ hung hăng đập một cái, thần hồn phiêu đãng ra ngoài thân hình.

Y giống như đặt mình trong không trung, nhìn thấy bạch cốt trong quan tài, y chỉ cảm thấy buồn cười.

Mẫu phi y vô tội biết bao, chỉ bởi vì phát hiện chứng cứ Thái hậu tư thông, đã bị Thái hậu cùng người bên gối nàng giết chết.

Hình tượng Từ phụ của Bình Viễn Đế ở trong lòng y hoàn toàn sụp đổ, tới giờ phút này, Tăng Thuấn Hy đã không muốn so đo.

Mặc kệ Bình Viễn Đế là thật tâm thích y hay là xuất phát từ áy náy mà đối tốt với y, hết thảy những thứ này cộng lại cũng không quan trọng bằng vương vị cùng uy nghiêm vương thất trong lòng Bình Viễn Đế.

Ánh mắt Tăng Thuấn Hy dần dần trở nên rét lạnh, đây là rắp tâm đế vương của Bình Viễn Đế.

Mưu tính như vậy, cả đời y đều học không được.
_________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro