Tập 131 Trăm phế đãi hưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miến khoai lang trong suốt thả vào nồi canh vịt sôi sùng sục nấu một lát đã chín, thủ sẵn một cái bát lớn trên tay, vớt miến đã được nấu chín lên, rưới một muỗng canh vịt lên, lại rải một tầng lòng vịt và huyết vịt thật dày lên trên miến, thêm một ít rau thơm, một bát miến huyết vịt nóng hôi hổi đã hoàn thành.

Không bao lâu sau trước mặt Tăng Thuấn Hy và Vương Văn Việt liền xuất hiện hai bát miến thơm ngon, Thành Nghị xoa xoa tay nhìn bọn họ đầy mong chờ: "Mau nếm thử hương vị, thử xem có ngon không."

Tăng Thuấn Hy ngửi mùi vị thoang thoảng: "Nhất định ăn rất ngon." Nói xong y bưng bát lên húp một ngụm canh, nước canh có màu trắng sữa do hầm ba con vịt mà ra, vị lại nhẹ nhàng khoan khoái dị thường.

Vị thịt thuần tuý nổ tung trong khoang miệng, ngon đến mức lông mày cũng muốn bay lên.

Ăn canh xong, Tăng Thuấn Hy trả lời một câu khẳng định: "Thật tươi." Khi Tăng Thuấn Hy còn nhỏ cũng sẽ trộm chuồn ra ngoài hoàng cung, có đôi khi đói bụng liền ăn một chén miến huyết vịt ngay tại ven đường.

Canh vịt mà A Nghị hầm giống như đúc mùi vị canh vịt năm đó khi còn bé, là mỹ vị trong trí nhớ.

Nếm thử nước dùng, Tăng Thuấn Hy gắp một đũa miến khoai lang.

Miến khoai lang ở Lương Châu không có màu sắc trong suốt như miến ở kinh thành, nhưng ăn vào miệng lại có thể cảm nhận được vị trơn nhẵn dai dai đặc trưng.

Canh vịt trao cho miến một sức sống khác, mồm to ăn một chén miến, cái bụng đói đến kêu vang cũng dễ chịu hơn.

Đương nhiên, thứ không thể thiếu bên trong một bát miến huyết vịt đó là lòng và huyết vịt thơm ngon, lòng vịt được nấu nướng qua mỗi một bộ phận đều có mùi và vị của chính mình, mề vịt giòn giòn, tim vịt dày cộm, gan vịt béo béo bột bột, ruột vịt giòn mà lại dai.

Thành Nghị rất biết xử lý lòng vịt, lòng vịt trong bát một chút mùi hôi cũng không có, chỉ nếm được vị ngon.

Trong đó ngon nhất chắc chắn phải là huyết vịt, Thành Nghị đã sớm ngâm huyết đã luộc qua vào trong nước canh.

Lúc này gắp một khối huyết vịt hút nhẹ một cái, khối huyết trơn mềm liền vỡ ra.

Lỗ trống xen kẽ bên trong thấm đẫm canh vịt, nháy mắt khối huyết vỡ ra, canh vịt thơm nồng từ bên trong tứa ra, so với đậu hủ còn mềm mại hơn.

Miến huyết vịt trong kinh sẽ bỏ thêm đậu ngâm, còn có thêm mấy cọng rau xanh tô điểm.

Nhưng mà Vương Văn Việt tới vừa đúng lúc, đậu đỏ mà Thành Nghị chuẩn bị còn chưa kịp vào nồi, bởi vậy trong miến huyết vịt mà bọn họ ăn không có đậu ngâm cũng không có rau xanh.

Tuy rằng không có hai loại đồ ăn kèm này, nhưng hai người vẫn cặm cụi ăn.

Nhất là Vương Văn Việt, hắn là người lớn lên ở kinh thành, hương vị miến huyết vịt đã khắc vào trong xương cốt.

Rời nhà lâu như vậy đột nhiên ăn được hương vị quê nhà, Tiểu Vương bù đầu ngay cả canh cũng đều húp sạch.

Thành Nghị nhẹ giọng nói: "Văn Việt, trong nồi còn rất nhiều, ta nấu thêm một bát cho ngươi?"

Vương Văn Việt tự hỏi một lát liền giơ hai tay đang cầm bát cho Thành Nghị: "Làm phiền." Dừng một chút hắn còn nghiêm túc khích lệ: "Không nghĩ tới miến huyết vịt ngươi làm lại ngon như vậy."

Thành Nghị vui vẻ nhận lấy bát: "Chủ yếu là do vịt mà Sở Vương đưa tới rất tốt, làm thế nào cũng ngon.

Ngày mai ta còn muốn làm vịt ủ muối, làm xong sẽ cho ngươi một phần."

Vương Văn Việt cảm kích: "Cám ơn." Không có một người kinh thành nào có thể cự tuyệt vịt ủ muối, có thể ở chỗ cách xa ngàn dặm ăn được mùi vị quê hương, đây là chuyện hạnh phúc cỡ nào.

Lúc đối mặt với Tăng Thuấn Hy, Vương Văn Việt luôn luôn có chút câu nệ.

Để dịu đi cảm xúc của Vương Văn Việt, Tăng Thuấn Hy suy nghĩ ra đề tài: "Văn Việt mới đến Lương Châu, đã thích ứng chưa?"

Khí hậu Lương Châu hoàn toàn bất đồng với khí hậu đô thành, lúc trước khi y đến Sí Linh quân còn trộm chảy nước mũi, càng đừng nói đến công tử quen chiều chuộng trong kinh thành.

Vương Văn Việt và Thành Nghị giống nhau đều là lần đầu tiên rời đi cố thổ, Thành Nghị tốt xấu gì còn có bọn Tăng Thuấn Hy trông nom, mà Vương Văn Việt gần đây đều phải tập trung xử lý công vụ ở Lương Châu, nghĩ đến hẳn sẽ không thích ứng mấy.

Vương Văn Việt quẫn bách nói: "Tạ ơn Vương gia quan tâm.

Ngay từ đầu quả thật không thích ứng lắm, nhưng hạ quan cảm thấy qua mấy ngày nữa là có thể tốt lên rồi."

Từ đệ tử mà đại gia tộc tỉ mỉ bồi dưỡng biến thành quan phụ mẫu chuyện gì cũng phải tự lực, nói hết thảy đều tốt chính là gạt người.

Kỳ thật trong khoảng thời gian này hắn cực kỳ khó chịu, mấy ngày vừa tới Lương Châu hắn còn ngã bệnh.

Tăng Thuấn Hy trấn an hắn: "Mới đến luôn sẽ có chút không thích ứng, nếu gặp được phiền toái không cần một mình chống đỡ, có chuyện gì nói cho ta và A Nghị biết."

Vương Văn Việt chắp tay cảm kích: "Đa tạ Vương gia." Bỏ qua quan hệ giữa Thành Nghị cùng Duẫn Vương, Duẫn Vương thật sự là một quan trên rất tốt.

Trong lúc chờ đợi, Tăng Thuấn Hy tùy ý hỏi: "Nếu ta nhớ không lầm, Văn Việt và A Nghị cùng tuổi? Năm nay đều hai mươi ba rồi đi? Nam nhi Sở Liêu sau khi lập quan đã có thể đón dâu, sao đến bây giờ Văn Việt vẫn còn độc thân?"

Vương Văn Việt nghe vậy trong lòng đau xót: "Hạ quan......! Từng có người trong lòng, một lòng vẫn nghĩ sau khi lập quan sẽ tới cửa đính hôn, nhưng đã xảy ra một chút việc, hạ quan và hắn thất lạc.

Chờ đến lúc gặp lại, hắn đã lập gia đình."

Tăng Thuấn Hy thổn thức: "Hoá ra là vậy." Dừng một chút y an ủi nói: "Không cần khổ sở, cô nương tốt vẫn còn nhiều, duyên phận tới liền sẽ gặp được người thích hợp.

Tựa như ta và A Nghị, chính là nhân duyên trời định.

Tin rằng ngươi nhất định cũng sẽ gặp được ý trung nhân."

Vương Văn Việt tựa như ăn phải mật đắng, nhìn thấy ánh mắt chân thành của Tăng Thuấn Hy, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần.

Nhưng mà hắn không thể biểu lộ ra ngoài, chỉ có thể chắp tay với Tăng Thuấn Hy: "Tạ ơn Vương gia quan tâm."

Lúc này Thành Nghị bưng một bát miến huyết vịt đi tới: "Văn Việt miến của ngươi xong rồi." Bát thứ hai và bát thứ nhất không có gì khác nhau, nếu ở kinh thành muốn thêm một chén nữa, chỉ có canh vịt và miến.

Không đợi Vương Văn Việt nói lời cảm tạ, Thành Nghị liền phát hiện miến trong bát Tăng Thuấn Hy cũng sắp hết.

Hắn vươn tay với Tăng Thuấn Hy: "Phương Bảo đưa bát của ngươi cho ta, ta múc thêm một ít cho ngươi."

Tăng Thuấn Hy cười đưa bát qua: "Ngươi đừng chỉ nhìn chúng ta ăn, ngươi cũng mau ăn, chờ ngươi ăn xong rồi ta và ngươi cùng nhau múc thêm." Bát miến của Thành Nghị chỉ mới ăn được mấy miếng, lòng vịt bên trên cũng chưa động.

Nhìn thấy tình cảm giữa Thành Nghị và Vương gia tốt như vậy, Vương Văn Việt biến bi phẫn thành thức ăn vùi đầu vào trong bát.

Ngày thưòng hắn chỉ có thể ăn một chén cơm hôm nay lại húp sạch ba bát miến huyết vịt, no đến tận lúc đứng lên bụng cũng đau.

Cuối cùng Tiểu Vương ăn đến căng bụng đỡ vách tường đi về, lúc đi Thành Nghị còn để hắn ôm một quả dưa mật thật to đi.

Vương Văn Việt tay trái cầm sách, tay phải ôm dưa mật, từ Duẫn Vương phủ đi ra ngơ cả người.

Nghe nói Vương phi làm miến huyết vịt, bọn Nghiêm Kha rất nhanh liền lần theo hương vị đến trong viện.

Một nồi miến huyết vịt nhanh chóng bị bọn thị vệ ăn sạch, liền ngay cả xương vịt đã bị hầm đến rục thịt cũng bị bọn thị vệ gặm sạch.

Như thế bớt đi rất nhiều phiền toái cho Thành Nghị, canh vịt để qua đêm rất dễ bị biến vị, trước đó hắn còn đang tự hỏi có nên dùng một thùng băng để bảo quản canh vịt không.

Hiện tại tốt rồi, không cần phải lo lắng canh vịt biến vị.

Ăn uống no đủ rồi, Thành Nghị thu thập quần áo chuẩn bị tắm một cái.

Tuy nói thời tiết bắt đầu mát mẻ, nhưng tới giữa trưa vẫn có chút nóng, hơn nữa hôm nay làm canh vịt, hắn cảm giác từ đầu tóc đến lòng bàn chân mình đều là hương vị canh vịt.

Nếu không tắm một cái thật tốt, chỉ sợ buổi tối hôm nay trong mộng đều là mùi canh vịt.

Phòng tắm của Vương phủ mới ở ngay tại phía sau phòng ngủ của hai người, quan viên Lương Châu vì lấy lòng Tăng Thuấn Hy, bọn họ đã tiêu một số tiền lớn vào phòng tắm, một gian phòng tắm cũng phải trang hoàng đến tráng lệ.

Gần Lương Châu có vài nước nhỏ, đứng trên đường cái Lương Châu thường xuyên có thể thấy được người mặc trang phục nước khác.

Dân phong ngoại bang bưu hãn, nhất là quân áo nữ tử lại lớn mật.

Trước đây quan viên Lương Châu mặt ngoài nghiêm trang, nhưng ở một ít nơi lại có thể bại lộ bản tính của bọn họ.

Mượn gian phòng này mà nói, trước khi Thành Nghị dọn vào, trên bốn vách tường của gian phòng này đều treo kín tranh vẽ tràn trề tình cảm.

Đợi bọn thị vệ đỏ mặt tháo những bức tranh này xuống thanh tẩy phòng tắm, lúc này bọn Thành Nghị mới có thể an tâm bước vào phòng tắm.

Tuy rằng đã gỡ hết tranh vẽ, nhưng trong phòng tắm vẫn lưu lại một chút dấu vết, trong đó rõ ràng nhất chính là tấm bình phong chắn giữa chỗ tắm và cửa.

Tấm bình phong này được chế tác tỉ mỉ, bên trên khảm ngọc trai và trang sức hoa mỹ phi phàm.

Một bộ bình phong sở hữu tám mặt, mỗi một mặt đều có một vị mỹ nhân chỉnh tề lay động lòng người.

Thành Nghị ngay từ đầu cũng muốn dời bức bình phong này ra ngoài, nhưng bức thủ công mỹ nghệ này mà bị hủy cũng rất đáng tiếc, nếu là ở hiện đại, đây chắc chắn là bảo vật vô giá.

Vì thế hắn liền để lại bức bình phong này, chỉ là mỗi lần tắm rửa, luôn cảm thấy bị mỹ nhân nhìn ngắm đặc biệt hổ thẹn.

Vì thế trong khoảng thời gian này lúc tắm rửa, hắn đều đưa lưng về phía bình phong.

Lúc này Thành Nghị thoải mái ngâm mình trong thùng, đầu gác lên bên cạnh thùng tắm.

Nước có độ ấm vừa đủ, ngâm ở trong nước, hắn cảm giác thân thể chính mình nhẹ nhàng trôi nổi.

Lúc này hắn nghe được ngoài bình phong truyền đến tiếng bước chân, Thành Nghị tưởng là Bạch Đào.

Bạch Đào sẽ đi vào lúc hắn đang tắm để đưa quần áo, dưa và trái cây cho hắn, có đôi khi còn thuận tiện giúp hắn chà chà lưng.

Lại nói tiếp lần chà lưng trước chính là ở kinh thành, một đường phong trần mệt mỏi, Thành Nghị cảm giác trên người tích lại không ít bụi.

Vì thế hắn gọi: "Bạch Đào, giúp ta chà lưng."

Trong chốc lát hắn liền cảm giác được Bạch Đào đi tới phía sau hắn, vì thế hắn nâng nửa người trên dậy vén tóc lộ ra phía sau lưng.

"Bạch Đào" tiếp nhận khăn tắm, khăn tắm ẩm ướt nhẹ nhàng dừng trên đầu vai bản thân.

Tóc gáy toàn thân Thành Nghị dựng thẳng lên: Người này không phải Bạch Đào!

Bạch Đào biết rõ phía sau lưng hắn có chỗ nào không với tới, tuyệt đối sẽ không vừa đến liền chà xát bả vai mình! Huống hồ lực tay của Bạch Đào lớn, mỗi lần kỳ lưng đều có thể cọ một tầng da của mình, mà người sau lưng hắn lại nhẹ nhàng không có lực đạo mấy.

Thân thể Thành Nghị đột nhiên cứng ngắc, giữa lúc sấm chớp ánh lửa lông tóc toàn thân đều dựng thẳng lên.

Đúng lúc này hắn ngửi được mùi huân hương trên người Tăng Thuấn Hy,thân thể buộc chặt dần dần thả lỏng, hắn kinh ngạc quay đầu: "Hy Hy?"

Người cầm khăn trong tay không phải Tăng Thuấn Hy thì là ai?! Tăng Thuấn Hy một tay chống lên cạnh thùng, một tay cầm khăn tắm.

Bởi vì chà lưng cho Thành Nghị, thân thể y hơi nghiêng về phía trước.

Đây không phải thứ quan trọng, điều quan trọng nhất là, Tăng Thuấn Hy lúc này là đang đứng.

Tăng Thuấn Hy đứng lên rồi! Không cần quải trượng, cũng không đỡ tường, y đi từng bước một tới phòng tắm.

Tăng Thuấn Hy có thể đi đường! Ý thức được điểm ấy, ánh sáng trong mắt Thành Nghị càng ngày càng sáng, khóe môi không tự chủ mà cong lên: "Ngươi đứng lên rồi! Ngươi có thể đi được rồi!"

*

Tăng Thuấn Hy mặt mày ôn nhu nhìn ngắm Vương phi nhà mình, trong làn nước trong suốt, nửa người trên của Thành Nghị lộ ra là không thể nghi ngờ.

Hàng năm trà trộn ở trong quân đội, Tăng Thuấn Hy từng thấy rất nhiều thân hình của người cùng giới, nhưng mà không có thân thể ai có thể giống với thân thể của A Nghih, làm cho y động lòng không thôi.

Y rất thích A Nghị, thích tóc đen xoã tung của hắn, thích làn da oánh nhuận của hắn, thích đường cong cơ thể của hắn.

Nhìn đến ánh sáng vui sướng trong mắt A Nghị, lòng Tăng Thuấn Hy ấm áp: "Ân, thử đi được vài bước."

Hai chân dù sao cũng đã từng bị thương, muốn khôi phục đến trạng thái trước kia là rất khó khăn.

Nhưng mà chỉ có chính y hiểu được, vì bỏ lại xe lăn y đã phải trả giá bằng bao nhiêu cố gắng.

Chẳng sợ khi đi đường cơ thể lắc lư không vững, y cũng mừng rỡ như điên.

Niềm vui sướng khi có thể tự mình đi lại, y thầm nghĩ muốn chia sẻ với A Nghị.

Từng trải qua suy sụp rồi, Tăng Thuấn Hy càng có thể phân biệt được người đối đãi y thiệt tình.

Thành Nghị cực kỳ vui vẻ, hắn quay mặt về hướng Tăng Thuấn Hy hai tay thăm dò sờ sờ chân y.

Cơ thể dưới quần áo ấm áp, thuận theo chính mình chạm đến, cơ thể hơi hơi co rút lại.

Hắn cảm nhận được sức sống và lực đạo trong lòng bàn tay, nhất thời hắn sờ rồi lại sờ: "Thật tốt quá, có thể đứng lên rồi."

Ánh mắt Tăng Thuấn Hy từ phía sau lưng A Nghị trượt xuống, nước ấm không vượt quá ngực A Nghị, y chỉ có thể nhìn thấy phong cảnh dưới nước một cách mơ hồ.

Cổ họng y lăn lộn hai cái: "Trước mắt chỉ có thể cho ngươi cùng bọn Nghiêm Kha biết, bên ngoài ta còn chưa thể rời xe lăn."

Một ngày y không đứng lên, là có thể an ổn thêm một ngày.

Thành Nghị hiểu rõ cách làm của Tăng Thuấn Hy, hắn liên tục gật đầu: "Được, ta cam đoan không cho người khác biết."

Tuy rằng hắn đã sớm biết Tăng Thuấn Hy sẽ đứng lên, nhưng mà chính mắt chứng kiến rồi, sự vui sướng của hắn không thể dùng lời nói mà hình dung được.

Thành Nghị một lần lại một lần vuốt ve hai chân Tăng Thuấn Hy, hắn cúi đầu cứng rắn đè ép sự chua xót trong hốc mắt.

Có cái gì mà khóc? Đây là chuyện tốt trời ban a, cao hứng còn không kịp, sao có thể khóc đây?

Nghe được tiếng A Nghị khụt khịt, trong lòng Tăng Thuấn Hy càng mềm mại, y nâng tay vuốt ve mái tóc A Nghị.

Những tưởng rằng chính mình sẽ có rất nhiều lời muốn nói với A Nghị, nhưng giờ phút này một câu y cũng không nói được.

Đây có thể chính là câu mà các bậc hiền triết từng nói, thiên ngôn vạn ngữ đều trong sự im lặng đi.

Tay Thành Nghị giống như có ma lực, nơi mà hắn vuốt ve qua đều trở nên tê dại.

Cảm giác tê dại này từ hai chân lan đến toàn thân, tay Tăng Thuấn Hy run lên, khăn tắm trong tay phải cũng rơi xuống nước.

Tăng Thuấn Hy khom thắt lưng muốn vớt chiếc khăn tắm gây rối loạn này lên, nhưng ánh mắt y lại dính ở trên người A Nghị, làm thế nào cũng không dời đi được.

Hai mắt A Nghị long lanh tựa ánh sao, khiến cho máu toàn thân y cũng chảy nhanh hơn.

Tăng Thuấn Hy chậm rãi dịch về phía Thành Nghị, thanh âm y trầm thấp giống như nỉ non: "A Nghị......" Y muốn hôn môi Vương phi của y.

Trong khoảng thời gian này y và A Nghị đã hôn nhau rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên y lấy tư thế đứng để hôn môi Vương phi của mình.

Thành Nghị ngửa đầu nghênh đón Tăng Thuấn Hy, nguyên lai Tăng Thuấn Hy đứng lên lại cao lớn như vậy.

Đúng lúc hai người sắp gắn bó răng môi, ngoài ý muốn lại xảy ra.

Dưới chân Tăng Thuấn Hy vừa trượt, đồng tử y co rụt lại: "Không xong." Lập tức trọng tâm không vững ngã về phía trước.

Chỉ nghe phù phù một tiếng, Tăng Thuấn Hy ngã vào trong thùng tắm.

Nước bên trong tràn ra mặt đất, hai người luống cuống tay chân vùng vẫy một hồi lâu mới từ ngoi lên từ trong nước.

May mắn nước trong thùng không đủ sâu, hai người chỉ uống hai ngụm nước, không bị thương gì.

Chỉ là chờ lúc hai người từ trong nước nhô đầu lên, bọn họ đều ướt sũng tóc tai bù xù.

Bầu không khí kiều diễm tiêu tán, hai người bốn mắt nhìn nhau dở khóc dở cười.

Nở nụ cười một lúc, Thành Nghị lo lắng hỏi: "Chân ngươi không có việc gì chứ? Ngã có đau không?"

Tăng Thuấn Hy mặt mày loan loan: "Không đau." Nói xong hai tay y đã nâng cằm A Nghị lên: "Chúng ta tiếp tục."

Nụ hôn sâu vừa kết thúc, Thành Nghị có chút thở không nổi, sắc mặt hắn ửng hồng: "Quần áo của ngươi......" Quần áo ẩm ướt, mặc ở trên người dính dính nhất định không thoải mái đi?

Tăng Thuấn Hy kéo Thành Nghị vào trong ngực mình, y hôn lên khoé mắt đuôi lông mày A Nghị: " Tới lúc này sao ngươi còn có thể lo lắng quần áo?"

Quần áo từ trong thùng tắm rơi ra, từng kiện từng kiện rải rác bên cạnh thùng, trong tiếng nước gợn sóng phập phồng trộn lẫn tiếng thở dốc ồ ồ.

Qua một lúc sau, mặt nước dần dần bình tĩnh lại.

Thành Nghị rúc vào trong lồng ngực Tăng Thuấn Hy, trong đầu hắn như đang nổ pháo hoa, lúc này mệt mỏi đến một đầu ngón tay cũng không muốn động.

Từng nụ hôn nhẹ nhàng của Tăng Thuấn Hy rơi trên mặt hắn: "A Nghị......"

Làm sao bây giờ? Y thật sự rất thích Thành Nghị, nâng ở trong tay sợ hắn ngã, ngậm ở miệng sợ hắn tan.

Chưa bao giờ lại có một người có thể làm cho y ngày đêm không yên, yêu thích đến không buông tay như thế.

Thành Nghị có chút ai oán: "Không công bằng." Đều là nam nhân, vì sao lại chênh lệch lớn như vậy? Ở trước mặt Tăng Thuấn Hy, tự tôn nam nhân của hắn tan nát trên mặt đất.

Tăng Thuấn Hy nhẹ giọng nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp khiến da đầu Thành Nghị run lên: "Chẳng lẽ không tốt sao?"

Thành Nghị rầm rì, thanh âm rất thấp Tăng Thuấn Hy cũng không nghe được hắn đang nói cái gì.

Bàn tay Tăng Thuấn Hy vuốt ve tấm lưng trơn bóng của Thành Nghị, sau một lúc, y rốt cuộc cũng vớt được cái khăn tắm ngụp lặn ở trong nước ra: "Ta giúp ngươi chà lưng."

Thành Nghị nâng tây đẩy đẩy ngực Tăng Thuấn Hy: "Đừng chà nữa, mau đi ra thôi, nước cũng sắp lạnh."

Khi Tăng Thuấn Hy từ trong thùng tắm đứng lên, Thành Nghị chăm chú ngắm nhìn hai chân y.

Đôi chân thon dài rắn chắc, mỗi một bước đi, cơ bắp trên chân liền lộ ra đường cong đẹp mắt.

Tuy rằng y đi đường còn có chút mất tự nhiên, bất quá còn hơn trước đây chỉ có thể ngồi ngay ngắn trên xe lăn, trạng thái trước mắt đã là tốt lắm rồi.

Hết thảy đều là nhờ Diệp Lâm Phong, nếu không phải Diệp Lâm Phong đúng lúc ra tay tương trợ, cũng không biết Tăng Thuấn Hy sẽ trở thành dạng gì.

Khi Thành Nghị đỡ Tăng Thuấn Hy đi đến phòng ngủ, hắn nhớ tới một chuyện quan trọng: "Đúng rồi, trong khoảng thời gian này ta không gặp được Diệp thần y, ông đang làm cái gì ư?"

Tăng Thuấn Hy nhẹ giọng nói: "Trước đó vài ngày ông chiêu một ít y giả, hiện tại đang bận giảng dạy cho bọn hắn."

Thành Nghị hơi hơi gật nhẹ, lập tức hắn than một tiếng: "Tất cả mọi người đều bận rộn, chỉ có ta ăn ăn uống uống."

Tăng Thuấn Hy nghe xong nở nụ cười, y cúi đầu hôn một cái lên môi Thành Nghị: "Không, ngươi không có ăn ăn ăn uống, ngươi đang làm chuyện rất quan trọng.

Nếu ngươi cảm thấy nhàm chán, ta sẽ nói Vương Văn Việt đến phủ đệ nói chuyện với ngươi nhiều hơn."

Thành Nghị vui vẻ: "Được a, hôm nay ta và Tiểu Vương còn có rất nhiều thứ này nọ chưa nói tới."

Tăng Thuấn Hy mỉm cười: "Không có việc gì, ngươi sẽ có cơ hội.

Đi thôi Vương phi của ta, chúng ta nên nghỉ ngơi."

Chiều ngày hôm sau, khi Thành Nghị đang nấu vịt ủ muối, Nghiêm Kha đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bếp: "Vương phi, chủ tử mời ngài đến đại điện, y có việc tìm ngài."

Thành Nghị lau tay: "Được, ta lập tức qua ngay." Nói xong hắn quay đầu dặn dò Bạch Đào: "Nấu thêm một lát rồi giảm lửa, sau đó hầm nửa canh giờ là được.

Nhớ trông lửa a, nước trong nồi không thể để sôi." Nấu vịt ủ muối không thể dùng nước sôi hoàn toàn, tựa như làm gà bạch trảm vậy, phải dùng nước chưa sôi, như vậy vịt hầm ra mới có da giòn thịt mềm.

Bạch Đào vỗ vỗ bộ ngực cam đoan: "Thiếu gia ngài yên tâm, sau khi nấu xong ta phải vớt ra thả vào thùng băng.

Ngài cũng đã nói vài lần!"

Thành Nghị lúc này mới yên tâm, hắn cười nói với Nghiêm Kha: "Đi thôi."

Nghiêm Kha duỗi dài cổ nhìn về phía nồi, chỉ thấy nước chưa sôi hé ra giữa nắp nồi, trên nắp còn đè nặng chén đĩa.

Bên dưới nắp là vài con vịt, nhìn thấy tình huống này Nghiêm Kha đã bắt đầu mong đợi: "Vương phi đang làm vịt ủ muối sao? Nhìn thấy rất ngon miệng."

Thành Nghị vui vẻ nói: "Còn chưa có làm xong đâu, hy vọng hương vị có thể thơm ngon.

Đi thôi, đừng để cho Vương gia chờ đến sốt ruột."

Chờ sau khi hai người đi ra phòng bếp, Thành Nghị tò mò hỏi han: "Đúng rồi, Vương gia gọi ta qua đó có chuyện gì không?"

Nghiêm Kha tùy ý nói: "Nga, mới vừa nãy Vương Lang trung mang theo quan viên Công bộ, Hộ bộ Lương Châu đến Vương phủ."

Nghe tin này bước chân Thành Nghị có chút chần chờ: "Có chuyện gì?"

Nghiêm Kha mới vừa nghe cũng chưa hiểu rõ hết, hắn nói: "Hình như là, hôm qua ngài và Vương Lang trung nói gì đó.

Vương Lang trung cảm thấy rất có đạo lý, vì thế để cho quan viên Hộ bộ và Công bộ đều tới nghe ý kiến của ngài......! Đi?"

Khoé môi Thành Nghị giựt giựt: "A, này......" Khó trách ngày hôm qua Tăng Thuấn Hy nói với hắn sẽ có cơ hội, nguyên lai cơ hội này đến đây.

Chỉ là cơ hội tới rất đột nhiên, hắn cũng không kịp chuẩn bị cái gì.

Chờ khi hắn đến cửa lớn đại điện thò đầu ra thăm dò, hắn hít sâu một ngụm khí lạnh: "Thật nhiều người......"

Chỉ thấy trong đại điện có tân nhậm Thứ sử Lương Châu Hoàng Hành Giản, có Quận thủ, Huyện lệnh Lương Châu......Quan viên hắn quen biết hoặc là không quen biết ngồi đầy điện, ngồi trên đại điện chính là Tăng Thuấn Hy, thấy hắn tới, Tăng Thuấn Hy lộ ra một nụ cười thần bí.

Thành Nghị hoàn toàn không cười nổi, tư thế này làm cho hắn nhớ tới cảnh đời trước bị lãnh đạo đẩy lên giảng giải phương án cho hộ khách.

Nhất thời da đầu hắn run lên, có loại cảm giác không trâu bắt chó đi cày.

Nhìn thấy Thành Nghị đứng ở cửa, Vương Văn Việt vội vàng đi ra đón.

Hành lễ với Thành Nghị xong, Vương Văn Việt phấn khởi nói: "Hôm qua ngươi đề nghị cùng ta nên bỏ nông trồng rừng xanh hoá hoang mạc, sáng nay ta cùng thương nghị với đồng liêu Công bộ Hộ bộ.

Mọi người đều cảm thấy rất có đạo lý, nhưng là cụ thể thực thi như thế nào còn phải thương nghị lại.

Ngươi có thể cùng thảo luận với chúng ta hay không?"

Đều tới nơi này rồi, chẳng lẽ còn có thể lui? Thành Nghị u oán liếc Vương Văn Việt một cái: "Tiểu Vương đồng chí, sao ngươi không báo trước cho ta một tiếng?"

Vẻ mặt Vương Văn Việt mộng bức: "Báo trước cái gì?" Hắn không biết a.

Thành Nghị thở dài một hơi, hắn nâng bước chân nặng nề tiến vào đại điện.

Quan viên trên đỉnh Lương Châu giương đôi mắt tìm tòi nghiên cứu hoặc tò mò, hắn chậm rãi đi đến trước đại điện.

Khi hắn đi đến bên người Tăng Thuấn Hy, Tăng Thuấn Hy hạ giọng nói: "A Nghị đừng lo lắng, ngày hôm qua ngươi nói với Vương Lang trung như thế nào, hôm nay nói lại một lần với quan viên Lương Châu là được."

Vương Văn Việt chỉ có một mình, chuyện hắn có thể làm được rất ít.

Nhưng khi cả quan trường Lương Châu đều hành động, chuyện có thể làm được liền nhiều hơn.

Người ngồi trong điện đều là quan viên chăm chỉ làm việc, đại đa số trong bọn họ là người địa phương lớn lên ở Lương Châu.

Nếu đề nghị và ý kiến mà Thành Nghị đưa ra thật sự có lợi cho dân chúng, có lợi cho Lương Châu, bọn họ nhất định sẽ ủng hộ nhiệt tình.

Thành Nghị càng u oán hơn, hắn hạ giọng nói: "Về sau có loại chuyện này, ngươi có thể nói trước một tiếng không? Ta cũng có thể chuẩn bị."

Đối mặt với cả sảnh đường quan viên, để cho hắn viết bản thảo diễn thuyết đã rất quá phận.

Càng quá phận hơn chính là, hắn căn bản không chuẩn bị bản thảo.

Tăng Thuấn Hy càng cười sáng lạn hơn, y nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, hiện tại chuẩn bị cũng kịp.

Cho ngươi thời gian một chén trà nhỏ có được không?"

Thành Nghị giựt giựt khóe môi: "Ngươi cho rằng đang làm vịt ủ muối ư? Một chén trà nhỏ có thể chuẩn bị tốt sao?" Bất quá có chút ít còn hơn không có, một chén trà nhỏ liền một chén trà nhỏ đi, hắn có thể cẩn thận nhớ lại một chút tri thức đời trước.

Tăng Thuấn Hy cho hắn một ánh mắt tin tưởng: "A Nghị ngươi có thể, ta tin tưởng ngươi.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro