Tập 87 Ngũ thạch tán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tăng Lương cũng không xem bản thân là người ngoài chút nào, hắn vào cửa rồi liền nghênh ngang ngồi xuống ghế: "Tam vương phi biệt lai vô dạng a. Ôi, vị này chính là?"

Diệp Lâm Phong vốn định chạy trốn lúc Tăng Lương đẩy cửa vào, nhưng tốc độ vào cửa của Tăng Lương quá nhanh, trừ bỏ leo người qua cửa sổ rời đi ông không có lựa chọn nào khác.

Cửa sổ đối diện con phố, bởi vì sứ đoàn sắp vào thành, hai bên đường đã xuất hiện Cấm vệ quân.

Nếu hiện tại trèo từ cửa sổ ra ngoài, khẳng định sẽ gây xôn xao, ngược lại khiến người khác chú ý.

Tuy rằng trốn không thoát, nhưng Diệp Lâm Phong cũng có chiêu số.

Cũng không biết ông dùng thủ pháp gì, trong chớp mắt liền thay đổi khuôn mặt.

Khuôn mặt này so với nguyên bản của ông già nua hơn mấy lần tràn đầy nếp nhăn, bất quá thoạt nhìn càng có cảm giác thần y hơn.

Diệp Lâm Phong lắc mình ngồi ở một bên ghế, ông lắc đi vỏ đậu phộng và vụn điểm tâm trên người, giả dạng làm vẻ thế ngoại cao nhân.

Tăng Thuấn Hy khách sáo một hai câu với Tăng Lương mới giới thiệu: "Vị này chính là truyền nhân đời thứ tám của Thần Sách Môn, Diệp thần y."

Sau khi hai chân Tăng Thuấn Hy bị phế, Duẫn Vương phủ phát ra vô số bố cáo mời chào thần y.

Nhưng mà cái gọi là thần y lại thúc thủ vô sách với hai chân Tăng Thuấn Hy, cũng có kẻ lừa gạt, đại bộ phận trong bọn họ ngay cả phân bố huyệt vị trên cơ thể người cũng không rõ ràng.

Tăng Thuấn Hy đã vì thế mà ăn vô số đau khổ, không nghĩ tới y còn chưa chịu bỏ cuộc.

Tăng Lương liếc về phía hai chân Tăng Thuấn Hy: "Vậy chân ngươi hiện tại có khởi sắc không?"

Ánh mắt Tăng Thuấn Hy hơi hơi ảm đạm, y cười khổ một tiếng: "Sao có thể dễ dàng như vậy."

Tăng Lương thấu hiểu gật gật đầu, nói thật, hắn không quá tin tưởng cái gì dân gian thần y.

Ở hắn xem ra thứ mà ngự y cũng không trị được, y sư dân gian càng không thể trị được.

Hắn gặp qua không ít "Thần y" cố làm ra vẻ, hơn phân nửa bọn họ ngay cả huyệt vị cũng không rõ.

Lại nhìn Diệp Lâm Phong ngay cả hòm dược cũng không mang, Tăng Lương đã muốn đem Diệp Lâm Phong liệt vào danh sách giả danh lừa bịp kia.

Tăng Lương nhắc nhở nói: "Tam Hoàng đệ, vi huynh cảm thấy có một số việc không gấp gáp được, gặp được một người có y thuật tốt là chuyện tốt.

Nhưng nếu gặp lang băm, không chỉ không khởi sắc, còn có thể thương thân a.

Ngươi có muốn tìm nhiều thêm mấy y giả thử xem hay không?"

Tăng Thuấn Hy mím môi: "Tuy rằng Diệp thần y tạm thời không có biện pháp trị liệu chân của ta, nhưng y thuật ông kỹ càng.

Gần đây thân thể A Nghị không thoải mái, ta đang nhờ Diệp thần y giúp hắn điều trị thân thể."

Tăng Lương nhướng mày, hắn đánh giá cao thấp Diệp Lâm Phong một chút, đáy mắt xuất hiện sự hoài nghi sâu sắc.

Sau đó đem ánh mắt dừng trên người Thành Nghị, hắn thân thiết hỏi: "Tam Vương phi thân thể không thoải mái sao? Có từng cho ngự y xem qua?"

Thành Nghị cười nói: "Ta cảm thấy còn ổn, có thể là do thời tiết nóng, không có cảm giác muốn ăn.

Phương Bảo rất quan tâm ta, kỳ thật ta rất tốt."

Tăng Lương càng nhìn càng cảm thấy Diệp Lâm Phong là lang băm lừa ăn lừa uống, hắn mở quạt gật gật đầu: "Về sau thân thể không khoẻ, trực tiếp đi thỉnh ngự y.

Tam Vương phi, thân thể là của chính mình, cũng không thể tùy tiện."

Nói xong hắn liếc về phía Diệp Lâm Phong khẩu khí ngạo mạn: "Ngươi đi ra ngoài trước."

Diệp Lâm Phong cũng không giận, ông đứng lên bưng đĩa đậu phộng cùng đĩa thịt bò lát trên bàn: "Được a~"

Nhìn thấy bộ dạng phối hợp của Diệp Lâm Phong, Tăng Thuấn Hy và Thành Nghị đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ còn tưởng rằng dựa vào tính tình Diệp thần y nhất định sẽ cho Tăng Lương một cái giáo huấn, hiện tại xem ra Diệp tiền bối cũng rất biết nhìn đại cục.

Diệp Lâm Phong bưng hai cái đĩa lướt qua phía sau lưng Tăng Lương, nghe được sau bình phong truyền đến tiếng đóng cửa, Tăng Lương nói lời sâu xa với Tăng Thuấn Hy: "Tam Hoàng đệ, không phải vi huynh nói ngươi, loại giang hồ thần......"

Còn chưa dứt lời, Tăng Lương đã lấy một loại tư thế cổ quái dừng lại.

Hắn giương miệng vẫn duy trì động tác phẩy quạt, toàn thân cao thấp ngoại trừ tròng mắt có thể chuyển động, các chỗ khác đều không thể động đậy.

Hai người Tăng Thuấn Hy và Thành Nghị còn đang chờ Tăng Lương nói hết câu, chờ đợi một lát mới phát hiện Tăng Lương bị định trụ (không cử động được).

Thành Nghị vỗ đùi một cái: "Ôi!"

Hắn vội vàng chạy về phía cửa: "Diệp thần y! Thần y dừng bước!" Hy vọng Diệp Lâm Phong không đi quá xa, bọn họ tạm thời không muốn đắc tội Tăng Lương a.

Qua một lúc, Tăng Lương còn sợ hãi, hắn xoa cái cổ đau nhức nhe răng trợn mắt: "Ngươi chừng nào thì hạ dược? Vậy mà bổn vương không hề phát hiện."

Diệp Lâm Phong ngồi trên ghế mới vừa nãy, ông bắt chéo chân nhai thịt bò.

Nghe Tăng Lương nói xong, ông trợn mắt xem thường: "A."

Một chữ a, lại biểu đạt châm chọc và khinh thường vô cùng nhuần nhuyễn.

Nếu không phải Tăng Lương trào phúng y thuật của ông, ông mới không muốn so đo cùng loại mao đầu tiểu tử này.

Tăng Thuấn Hy hỏi: "Nhị hoàng huynh cảm giác như thế nào? Đỡ hơn rồi sao?"

Tăng Lương nhe răng: "Ngươi tìm được thần y từ nơi nào, hình như thật sự có tài." Chênh lệch giữa bọn bịp bợm giang hồ cùng y giả có thực học hắn vẫn có thể nhìn ra, ít nhất sau khi Diệp Lâm Phong đâm hắn một châm, cả người hắn liền dễ chịu hơn.

Tăng Thuấn Hy trầm giọng nói: "Diệp thần y dạo chơi tứ phương, lúc ta ở biên cương từng gặp mặt ông một lần.

Mấy ngày trước nghe nói ông tới kinh thành, ta liền thỉnh ông tới Duẫn Vương phủ."

Tăng Lương nhu nhu cần cổ đau nhức, hắn giơ ngón tay cái với Diệp Lâm Phong: "Ngươi lợi hại, ngươi rất lợi hại.

May mắn ngươi không hạ độc, bằng không thế nào cũng phải chụp tội danh mưu hại hoàng tử cho ngươi."

Đối với giang hồ du y mà nói, có thể tìm một người phú quý chữa trị là một lựa chọn rất không tệ.

Cũng khó trách sau khi Tăng Lương biểu đạt ý kiến của mình lại khiến Diệp Lâm Phong không hài lòng, giống như ai đạp đổ bát cơm của bản thân, chính mình cũng không vui.

Diệp Lâm Phong vốn không muốn để ý Tăng Lương, kết quả nhìn thấy Tăng Lương còn đang miệng tiện, ông hừ lạnh một tiếng: "Cái thân thể bị tửu sắc đào rỗng này của tiểu tử ngươi, còn cần lão phu mưu hại?"

Tiếng nói vừa dứt Thành Nghị cùng Tăng Thuấn Hy bốn mắt nhìn nhau, Diệp Lâm Phong cũng thật dám nói a.

Xem ra ông căn bản không xem trọng Tăng Lương, cái gì hoàng tự không hoàng tự, ở trong mắt ông cũng không có khác biệt gì với người thường.

Tăng Lương khép quạt lại mắt lộ tinh quang: "Ai nha ~"

Tăng Thuấn Hy nhẹ giọng nói: "Thỉnh Nhị hoàng huynh chớ tức giận, Diệp thần y ở dân gian thời gian dài, trở về nhất định dạy ông quy củ."

Thật ra Tăng Lương lại có hưng trí, hắn đứng dậy kéo thân thể cứng ngắc về phía Diệp Lâm Phong.

Còn chưa tới trước mặt Diệp Lâm Phong, hắn liền vén ống tay áo lên: "Đến, lão thần y ngươi bắt mạch giúp bổn vương, nếu xem chuẩn, về sau bổn vương tìm ngươi xem bệnh."

Diệp Lâm Phong ngó ngó Tăng Thuấn Hy, Tăng Thuấn Hy từ trong mắt ông thấy được câu hỏi: Ta giết tên tiểu tử này cũng không có việc gì đi?

Tăng Thuấn Hy khụ khụ thanh giọng: "Làm phiền Diệp thần y."

Nghênh Tân Lâu nhiều người mắt tạp, nơi này vẫn là địa ban của Tăng Lương, nếu Diệp Lâm Phong thật sự động thủ với Tăng Lương, đám người Tăng Thuấn Hy cũng không thoát khỏi liên can.

Diệp Lâm Phong chà chà tay lên áo choàng hoa lệ của Tăng Lương, ông vươn ngón trỏ ngón giữa chế trụ mạch của Tăng Lương.

Qua một lúc, ông nhấc mi mắt lên nhìn về phía Tăng Lương: "Ngươi sử dụng Thần Tiên Tán?"

Thần Tiên Tán còn gọi là Ngũ Thạch Tán, là độc dược mạn tính có tiếng xấu rõ rệt.

Sau khi dùng Ngũ Thạch Tán, người sẽ có tinh thần phấn khởi xuất hiện ảo giác tươi đẹp, nhưng mà thứ này dễ nghiện, một khi nghiện thân thể liền phế đi.

Đừng nói hai người Tăng Thuấn Hy sửng sốt, ngay cả Tăng Lương cũng sửng sốt: "Thần Tiên Tán? Bổn vương sao có thể dùng thứ kia......"

Ánh mắt Diệp Lâm Phong rét lạnh: "Lão phu hành tẩu giang hồ, ngươi có dùng qua Ngũ Thạch Tán hay không lão phu liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Gần đây có phải ngươi xuất hiện cảm giác cực kỳ thèm ăn, chuyện phòng the cũng không vừa lòng có đúng không?"

Tăng Lương nghe vậy nhớ lại tình trạng thân thể gần đây, sau một lát hắn thành thật gật đầu: "Có."

Gần nhất hắn cảm giác thân thể cực kỳ cường tráng, không chỉ có thể ăn, phương diện kia cũng rất lợi hại.

Hắn tinh lực mười phần, so với dĩ vãng cái gì cũng tốt hơn.

Chẳng lẽ đây đều là tác dụng của Ngũ Thạch Tán?

Diệp Lâm Phong nhắc nhở: "Tuy rằng ngươi dùng không nhiều lắm, nhưng tiếp tục sử dụng khẳng định rất nhanh sẽ đào rỗng thân thể.

Lão phu chỉ có thể khai một ít dược ôn bổ cho ngươi, nhưng mấu chốt vẫn phải dựa vào chính ngươi.

Ngũ Thạch Tán một khi nghiện, uống dược gì cũng không cứu được ngươi."

Tăng Lương chau mày: "Chính là......" Hắn biết rõ Ngũ Thạch Tán nguy hại, bình thường cũng chú ý không dính vào mấy thứ này, sao Ngũ Thạch Tán có thể chui vào miệng hắn?

Đột nhiên Tăng Lương nhớ tới mấy tháng trước mỹ nhân luôn nấu canh cho hắn, từ khi uống loại canh này, tinh thần hắn càng ngày càng tốt hơn.

Hơn nữa một ngày không uống sẽ cuống cuồng nhớ tới, chẳng lẽ trong canh có Ngũ Thạch Tán?

Nghĩ đến đây, vì sao ngự y mỗi tháng đều chẩn mạch bình an cho hắn không nói tới việc này? Tăng Lương lâm vào trầm tư, càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ.

Tăng Thuấn Hy ôn thanh nói: "Hoàng huynh, Ngũ Thạch Tán hại thân, mặc kệ ngươi là bởi vì nguyên nhân gì mà tiếp xúc với thứ này.

Nhưng xem trọng thân thể mình, nên cai đi thôi."

Tăng Lương từ trong trầm tư hoàn hồn lại, hắn cười mở quạt ra: "Yên tâm đi Tam Hoàng đệ, Nhị hoàng huynh ngươi thật sự rất tiếc mạng, quay về liền bỏ thứ ngoạn ý này."

Diệp Lâm Phong gật gật đầu: "Ân, không chỉ ngừng Ngũ Thạch Tán, còn phải kiêng rượu giới sắc."

Tăng Lương dùng cây quạt che khuất miệng: "Tam Hoàng đệ, thần y của quý phủ thật không tồi.

Sau này để cho hắn đến quý phủ bổn vương đi dạo đi?"

Hoàng tử có thể sống sót ở trong cung cũng không ngốc, không có đạo lý sau khi phát hiện không ổn còn ngốc nghếch tiếp tục để người khác hãm hại.

Hắn nhất định sẽ đem tai hoạ ngầm giấu bên người bắt được.

Tăng Thuấn Hy liếc Diệp Lâm Phong một cái có chút khó xử: "Diệp thần y đã quen lười biếng, sợ đi quý phủ hoàng huynh sẽ va chạm quý nhân.

Hơn nữa Diệp thần y là ta tốn một số tiền lớn mời đến......"

Ngữ điệu Tăng Lương ôn nhu ánh mắt lại tàn nhẫn: "Tiền chẩn bệnh không là vấn đề, chỉ cần Diệp thần y đến Vương phủ, bổn vương vô cùng cảm kích, không dám để người khác khó xử hắn."

Vì thế Tăng Thuấn Hy hỏi dò nhìn về phía Diệp Lâm Phong, Diệp Lâm Phong bốc lên một miếng thịt bò nhét vào trong miệng, ông khí định thần nhàn: "Nói trước a, tính tình lão phu không tốt.

Khi nào thì tới Vương phủ của ngươi, chữa bệnh gì cần phải nghe ta.

Hơn nữa, tiền chẩn gấp bội."

Vốn tưởng rằng Tăng Lương sẽ có ý kiến, kết quả hắn gấp quạt lại vui vẻ ra mặt: "Liền định như vậy đi."

Thành Nghị cảm thấy Tăng Lương cũng là một người lợi hại, tốc độ thay đổi sắc mặt của hắn còn nhanh hơn mình lật sách.

Ngay từ đầu là chướng mắt Diệp Lâm Phong, đến bây giờ nguyện ý tiêu một số tiền lớn mời Diệp Lâm Phong tới cửa, trung gian bất quá chỉ qua một chén trà nhỏ.

Tâm tình Tăng Lương không tồi, hắn cười nói: "Đúng rồi, bên Nghiễm Phủ đưa tới quả vải tươi mới.

Nói lời không khiêm tốn một chút, vải tươi mới như vậy ở kinh đô vẫn là phần đầu tiên.

Bổn vương gọi người......! Không, vẫn là bổn vương tự mình đi lấy, để cho Tam Hoàng đệ, Tam Vương phi cùng thần y thưởng thức cái mới."

Vải ở hiện đại cũng không phải thứ mới mẻ gì, nhưng ở Sở Liêu đường xá bất tiện, muốn ăn được vải tươi trong mùa này cực kỳ không dễ.

Năm rồi Nghiễm Phủ đưa vải tới làm cống phẩm, phân đến trong phủ các hoàng tử cũng chỉ có mấy quả để nếm thử vị tươi.

Nghe nói năm rồi một cây vải có thể bán được giá mười hai lượng bạc, năm nay Nội Vụ phủ còn chưa phân vải, Tăng Lương đã ăn được vải.

Có thể thấy được một chút thế lực và thực lực của Tăng Lương.

Nhìn bóng dáng Tăng Lương rời đi, Thành Nghị có chút thổn thức: "Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai." Không biết vì một mâm vải mới mẻ này, đã chạy chết bao nhiêu con ngựa.

Lực chú ý của Thành Nghị dừng trên quả vải, Tăng Thuấn Hy lại đem lực chú ý lên Ngũ Thạch Tán.

Y thấp giọng hỏi Diệp Lâm Phong: "Tăng Lương thật sự dùng Ngũ Thạch Tán?"

Diệp Lâm Phong vuốt cằm: "Phỏng chừng là bí mật bỏ Ngũ Thạch Tán vào trong ẩm thực, liều lượng không nhiều, nhưng là sử dụng trường kỳ cũng nguy hại không nhỏ.

Hơn nữa hắn không kiêng tửu sắc thân thể đã sớm bị đào rỗng, nếu trị liệu chậm trễ, chỉ sợ không sống được vài năm."

Diệp Lâm Phong chế nhạo nhìn về phía Tăng Thuấn Hy: "Nói một câu chính xác, ngươi có để ta trị hay không?"

Tăng Thuấn Hy nghiêm túc nhìn về phía Diệp Lâm Phong: "Trị." Trừ phi y tra ra người hại mình là Tăng Lương, bằng không y sẽ không để hai tay mình dính máu tươi của huynh đệ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro