Chương 10. Chó điên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bước chân Tề nhị ca nhanh như gió.

Hắn kiên quyết không thể chịu đựng, loại người như Cao Như Phong mơ ước muội muội hắn. Kia mẹ nó là loại người gì chứ!

Đoàn người bước ra cửa Bách Nhạc Môn, Tề nhị ca thở phào nhẹ nhõm một hơi nói: "Tiểu muội về sau đừng tới những nơi như thế này nữa."

Tề Gia Mẫn nghĩ đến Khang Kỳ, ghé vào bên tai Tề nhị ca nói nhỏ vài câu, Tề nhị ca sửng sốt, Gia Mẫn liền nói: "Huynh đi nhìn một chút đi, chúng ta ở chỗ này chờ huynh."

Tề nhị ca không thể nào yên tâm muội muội, nhưng Gia Mẫn ngoan ngoãn nói: "Đưa chìa khóa xe cho muội, chúng ta lên xe chờ huynh."

Vừa nghe như vậy, Tề nhị ca liền gật đầu.

Tuy nói Tề gia huynh đệ đều sủng muội muội lên tận trời, nhưng cũng ít nhiều hiểu rõ sức chiến đấu của tiểu muội nhà mình, đó là thánh cmnr.

Hắn bước nhanh trở lại Bách Nhạc Môn, quả thực đi so với chạy còn nhanh hơn.

Tề Gia Mẫn quay đầu nhìn mấy cô nương, nàng nói: "Mọi người lên xe đi, chờ một chút ta cùng ca ca đưa các ngươi về."

"Không cần! Ta kêu xe kéo!" Biểu tình Lục Minh Tuyết mang theo một tia ghét bỏ.

Giống như, từ lúc người phục vụ vừa rồi bắt đầu nói "Cho nàng một cái mặt mũi", Lục Minh Tuyết nhìn nàng giống như nhìn một thiếu nữ bất lương.

Tề Gia Mẫn thật sự không hiểu được, nàng ta rốt cuộc trong não chứa thứ gì.

Đều là nữ chủ, Lục Minh Tuyết còn không tốt bằng một phần mười Tiếu Hân! Cho nên, thời điểm bắt đầu bị đánh tráo, hai người các nàng, liền chú định chỉ có thể ở hai phía đối lập.

Mặc dù, rất nhiều chuyện khi còn nhỏ đã không xảy ra như đúng trong nguyên tác, nhưng có một số người đã được định sẵn là kẻ thù của nhau.

Xét thấy, người Tề gia luôn nói Gia Mẫn đáng yêu giống như mèo con, cho nên Gia Mẫn không chút do dự ban tặng cho Lục Minh Tuyết một biệt danh —— chuột già!

"Chờ một chút!" Mắt thấy Lục Minh Tuyết đã xoay người đi về phía xe kéo, Tề Gia Mẫn hơi hơi nâng cằm, mở miệng: "Ta biết ngươi không muốn tiếp xúc cùng ta. Tương tự ra cũng như vậy, không có cách nào khác trời sinh không hợp duyên. Nếu nơi này chỉ có mấy cô gái chúng ta, ta tự nhiên cũng mặc kệ ngươi có đi hay không. Nhưng nhị ca ta là một đại nam nhân, ta không thể để ngươi đi một mình được, một khi trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao? Ta thì không có gánh nặng trong lòng, nhưng ta lo lắng hội trưởng cùng Tiếu Hân sẽ áy náy. Cho nên, ta hi vọng ngươi tạm thời thu lại tính bướng bỉnh kỳ quái của ngươi, an toàn trở về nhà. Sau này, chúng ta gặp mặt đều coi như không quen biết. Ta cũng sẽ không có lòng tốt như vậy!"

"A!"

Lục Minh Tuyết quay đầu lại, bộ dạng nói không nên lời.

Tề Gia Mẫn nhướng mày, cũng a một tiếng, không còn bộ dáng khó chiều nữa sao? Đúng là làm ơn mắc oán.

Du Khanh xem tình hình này, cũng nói: "Lục Minh Tuyết, ngươi nên đi cùng chúng ta, bằng không trên đường có gì bất trắc, Huệ Mỹ Thư chúng ta biết ăn nói làm sao."

Đại khái bởi vì Du Khanh Đã lên tiếng, Lục Minh Tuyết tuy bất ngờ, nhưng cuối cùng cũng cao ngạo gật đầu: "Vậy cũng được."

Tề Gia Mẫn: "......"

Thật muốn đổi ý!

Mấy người đang chuẩn bị lên xe, liền nghe được ngõ nhỏ cách vách đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai như giết heo.

"Các ngươi lên xe đừng nhúc nhích, ta đi xem một chút!"

Gia Mẫn cảm thấy thanh âm có chút quen tai, tay chân nàng vĩnh viễn luôn hành động nhanh hơn não, phân phó xong lập tức chạy tới đầu ngõ nhỏ, trước mặt là tên khỉ gầy đang nằm bò dưới chân mấy nam nhân mặc áo khoác ngắn màu đen.

Quả nhiên, quen tai.

Thì ra âm thanh kêu thảm thiết thật quen tai.

Đây là tên có ý đồ đùa giỡn nàng, kết quả bị đuổi giết.

Mà lúc này, hắn đang lồm còm muốn bò dậy, hắn thét chói tai: "Ta là người của công ty Đông Nguyên, Lương Dị công ty Đông Nguyên là nhị thúc ta, ngươi không thể giết ta, bằng không hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Lương Dị? Ha!"

Một tiếng cười lạnh vang lên, tên cầm đầu trực tiếp nhặt bình rượu từ trên mặt đất lên, lập tức đập vào đầu hắn. Bình rượu vỡ rơi tung toé, ngay sau đó, vươn tay dùng mảnh vỡ cắm lên bả vai tên nam nhân...... "A!!!"

Tề Gia Mẫn phản xạ có điều kiện che bả vai mình lại, từ đằng xa nhìn liền biết rất đau.

Gia Mẫn lui về phía sau một bước, đang muốn xoay người rời đi, tên nam nhân cầm đầu kia vừa lúc nghiêng mắt nhìn lại đây, hai người bốn mắt nhìn nhau, Gia Mẫn nhận ra, đây là Cao Như Phong!

Dù cho hẻm nhỏ tối đen như mực, Gia Mẫn phảng phất vẫn nhìn thấy vẻ mặt của hắn, tràn ngập sát khí và lãnh khốc.

Cao Như Phong giương khóe miệng, Gia Mẫn theo thói quen muốn nhìn xem đôi mắt, chỉ là xung quanh quá tối, muốn nhìn đã khó lại càng thêm khó. Đúng lúc này, Cao Như Phong đột nhiên duỗi tay, hắn giơ tay nhắm ngay Gia Mẫn, làm động tác nổ súng.

Tuy rằng trên tay Cao Như Phong vũ khí gì cũng không có, nhưng Gia Mẫn vẫn hoảng sợ.

Đêm xuân, có chút se se lạnh, một trận gió thổi qua, mái tóc Gia Mẫn khẽ lay động, khiến lòng lạnh lẽo.

Nàng nhìn Cao Như Phong thật sâu, nhanh chóng biến mất ở đầu hẻm.

Cô gái nhỏ, quay đi vội vàng

Cao Như Phong thấy Tề Gia Mẫn chạy trốn, cười nhạo một tiếng, nói: "Làm bộ làm tịch."

Những người đi theo hắn thấp giọng hỏi: "Đại ca, có vấn đề gì sao?"

Cao Như Phong tựa hồ tâm tình không tồi, hắn lắc đầu: "Không có việc gì, không cần quan tâm."

Tầm mắt hắn một lần nữa dừng ở tên người tên khỉ gầy trước mặt, nở nụ cười lạnh lùng: "Ngươi biết không? Ta đang lo, tìm không thấy nhược điểm của Lương Dị để làm phiền hắn!"

Hắn bước tới, khom lưng vỗ mạnh vào mặt tên khỉ gầy, tên khỉ gầy cảm thấy toàn bộ đầu óc đều ong ong, "Vừa lúc, ngươi liền đưa tới cửa."

Hắn đứng thẳng, sửa sang lại quần áo một chút, nhẹ nhàng bâng quơ: "Đưa hắn đi, chúng ta đi tìm Lương Dị chơi!"

"Không, không phải, là ta khoác lác......"

Cao Như Phong đáp trả bằng một cú đấm, ngay sau đó bóp chặt cổ người này, đẩy hắn vào tường, động tác nhanh như gió, hắn lãnh khốc nói: "Ta mặc kệ ngươi có khoác lác hay không, khó có được một cơ hội như vậy! Nếu có người phá hư cơ hội của ta, ta sẽ khiến cho hắn...... Không được chết tử tế!"

Tên khỉ gầy bị bóp cổ trợn trắng mắt, hắn vạn lần không ngờ, vừa mới cao hứng nhất thời giờ lại rơi xuống vũng bùn.

Trong quá khứ hắn cũng làm không ít chuyện như vậy, nhưng lần nào không suôn sẻ chứ?

Ai ngờ đến, lần này lại xui xẻo như vậy.

Hắn cảm thấy hô hấp càng thêm khó khăn, như thể ngay sau đó sẽ hồn lìa khỏi xác, " Ta, ta......"

Cao Như Phong "nhu hoà" cười: "Nghe lời rồi sao?"

Tên khỉ gầy giãy giụa không phát ra thành tiếng.

Cao Như Phong lại tăng thêm lực, tên khỉ gầy lúc này không ngừng trợn trắng mắt, duỗi chân giãy giụa, hắn điên cuồng gật đầu, hắn vẫn chưa muốn chết!

Cao Như Phong rốt cuộc cũng hài lòng, mỉm cười buông hắn ra, mà lúc này hắn đã tơi tả như một con búp bê vải rách nát, quỳ trên mặt đất điên cuồng ho khan, như muốn nôn cả lục phủ ngũ tạng.

Lúc này nhìn hắn cũng có vài phần đáng thương.

Chẳng qua, hai chữ đáng thương này, nên dùng cho người thật sự xứng đáng. Có thể nói Kim Thúy Lung là người đáng thương, nhưng lại không thể dùng cho tên tiểu nhân đê tiện trước mắt.

Gia Mẫn ép sát vào ven tường, nhìn trộm, trong lòng cũng không có một tia thương cảm, chỉ cảm thấy hắn hoàn toàn xứng đáng.

Kẻ cặn bã nên gặp người mạnh hơn, mới có thể khiến loại người như hắn biết thế nào là lễ độ, không gây hại cho xã hội!

Lúc này mấy người đàn ông mặc áo khoác đen đã nâng hắn lên, thì ra, hẻm nhỏ có một cái cửa, mắt thấy đám bọn họ tiến vào, Gia Mẫn nhấp môi, thở ra một hơi, đang chuẩn bị chạy lấy người. Cao Như Phong đột nhiên dừng bước, hắn một tay chống lên cửa, một tay châm lửa hút thuốc, bầu không khí u ám cùng với đóm sáng lập loè càng là làm người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Hắn quay đầu nhìn về phía Tề Gia Mẫn.

Hắn ngậm điếu thuốc, hơn nửa ngày, lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.

Gia Mẫn trong lòng cả kinh, nàng đã trốn rồi nha!

Này cũng có thể nhìn thấy sao?

Hai mắt Cao Như Phong làm bằng vàng 24K hay Titan sao?

Tuy nhiên cụm từ "chó điên" mà tên khỉ gầy gọi cũng thật là quá chính xác!

Không nghĩ nhiều nữa, Gia Mẫn lúc này thật sự bỏ chạy, nàng vội vàng chạy về phía chiếc xe, vừa lúc Tề nhị ca ra tới, hắn nghi hoặc: "Muội đi đâu đấy?"

Tề Gia Mẫn lập tức xua tay: "Không có việc gì!"

Theo dọc đường đi, mọi người đều không muốn nói chuyện nhiều, Tề nhị ca đầu tiên đưa Lục Minh Tuyết về nhà, chờ nàng xuống xe, không khí phảng phất tốt lên một ít. Tề nhị ca lại lục tục đưa Du Khanh cùng Tiếu Hân về, sau đó mới lái xe hướng về tề phủ.

Trên xe chỉ có hai người, Tề nhị ca lập tức hỏi: "Vừa rồi ở WC, chuyện là như thế nào? Muội đánh bọn họ sao?"

Tề Gia Mẫn lắc đầu, đơn giản đem sự tình kỹ càng tỉ mỉ nói qua một chút.

Tề nhị ca tức muốn sùi bọt mép, Gia Mẫn có loại ảo giác, tóc của nhị ca nàng đều dựng lên như vuốt keo.

Nàng nói: "Nhị ca đừng nóng giận, như muội đã nói, muội sẽ không tham gia."

Nàng nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Khang Kỳ thế nào?"

Tề nhị ca cười lạnh: "Hương Đê dẫn theo người của Bách Nhạc Môn kéo nàng lên, chỉ bị thương nhẹ, không đáng ngại. Nhưng cả người toàn phân, có chút kinh tởm, bị ném ra cửa sau. Ta đặc biệt đi cửa sau xem xem, hai người bọn họ đều đã đi rồi."

Hắn vỗ nhẹ vô lăng, nói: "Cho đệ đệ ta đội nón xanh, ta thấy nàng ta chán sống rồi!"

Tề nhị ca là thật sự tức giận, so với chính mình đội nón xanh còn tức hơn!

Dù sao bạn gái của hắn rất nhiều, hắn cũng không để bụng chuyện này. Nếu muốn sống tốt thì phải đội một chút nón xanh. Nhưng dám khi dễ đệ đệ ngốc nghếch của hắn thì không được!

"Ham muốn tiền của nhà chúng ta, còn muốn ở bên ngoài lêu lổng, Khang Kỳ con mẹ nó thật đúng là giỏi tính kế!" Tề nhị ca nghiến răng nghiến lợi.

"Huynh nói xem." Gia Mẫn nhìn xuống dưới, hỏi: "Mợ, có biết hay không?"

Tề nhị ca sửng sốt, hắn nhìn về phía Gia Mẫn.

Tề Gia Mẫn chống cằm khẽ nói: "Nếu như mợ cũng biết sự tình thì sao? Chẳng lẽ vẫn dung túng bọn họ tiếp tục ở bên cạnh cữu cữu? Chúng ta là tiểu bối, tóm lại cũng không thể đi quản chuyện nhà cữu cữu đúng không? Đối với Khang Kỳ cái loại lăn loàn ngu ngốc này, tự nhiên có cách giải trừ hôn ước. Kể cả mợ, muội cũng có rất nhiều biện pháp đuổi đi, chính là muội lo lắng cho cữu cữu. Sau này thì sao? Cữu cữu thật vất vả mới thành hôn, nếu như lần này tan vỡ, muội cảm thấy có chút có lỗi với cữu cữu. Hơn nữa, thân thể ông ngoại không được tốt, muội sợ người chịu kích thích, chịu không nổi. Nhưng nếu không vạch trần bọn họ, Khang Kỳ vẫn là con gái trên danh nghĩa của cữu cữu. Về sau vào ngày tết ta không muốn nhìn thấy nàng, thật là buồn nôn và ghê tởm."

Nói xong, Tề nhị ca cũng trầm mặt.

Hơn nửa ngày, hắn quay qua xoa xoa đầu Gia Mẫn, nói: "Tốt rồi, tiểu hài tử không cần lo nhiều như vậy, tóm lại đã có chúng ta."

Hắn mỉm cười: "Muội phải tin tưởng năng lực của mẫu thân đại nhân chúng ta."

Gia Mẫn nhướng mày, nở nụ cười, mềm mại nói: "Đúng vậy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro