Chương 13. Ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề Gia Mẫn không đi đến điểm hẹn, ngược lại đi cùng cha mẹ Tề đến hiệu buôn Tây.

Hiệu buôn Tây Tề gia ở Bến Thượng Hải cũng coi như là cực kỳ có danh tiếng, Tề gia đã kinh doanh cửa hàng từ rất lâu đời. Tới thời ông ngoại Tề, việc kinh doanh  phát đạt hơn bao giờ hết, khi còn trẻ ông quen biết với một vị linh mục nước ngoài nên có trong tay không ít đồ vật hiếm lạ của Tây Dương, biến cửa hàng Hỗ Ninh của Tề gia thành nơi bắt đầu bán hàng hoá Tây sớm nhất Bến Thượng Hải. Sau đó, năm 30 tuổi ông lần đầu tiên đặt chân đến Châu Âu, để mở rộng tầm nhìn cùng hiểu biết của mình. Ngày càng kết giao không ít bằng hữu, cũng thuận lợi khai thác nguồn cung cấp.

Mà nay, tuy rằng hiệu buôn Tây mọc lên không ít, nhưng nếu nói đến cửa hiệu khá lớn, cũng chỉ có ba cửa hiệu. Hỗ Ninh là một trong số đó.

Cũng bởi vì tuổi trẻ quá mức bôn ba cùng mệt nhọc, nên thân thể ông ngoại Tề mấy năm nay không tốt, liền đem tài sản giao cho nữ nhi Tề Lệnh Nghi cùng con rể Tề Quảng Chí toàn quyền quản lý. Tề Quảng Chí không chỉ là con rể Tề gia, mà còn là con nuôi Tề gia. Hắn nhỏ hơn Tề Lệnh Nghi ba tuổi, nữ hơn ba ôm gạch vàng.

Về phần con trai duy nhất Tề gia - Tề Lệnh Hiền, ông ấy không có tâm huyết với việc kinh doanh, say mê y thuật, hiện giờ đã trở thành phó viện trưởng.

Mà Tề gia cũng đã sớm đăng báo, tất cả tài sản của nhà họ Tề đều do phu thê Tề Lệnh Nghi sở hữu.

Vụ việc này năm đó cũng được bàn tán cực kỳ náo nhiệt hồi lâu. Xét cho cùng, chưa ai từng gặp qua trường hợp toàn bộ gia sản đều cho con gái, không cho con trai. Tuy nhiên, Tề Lệnh Hiền thật ra cũng rất tán đồng.

Người trong Tề gia đều không thèm để ý, người khác bàn tán một khoảng thời gian, tự nhiên sẽ thấy không thú vị nữa, chuyện dần chìm vào quên lãng.

Cũng chính vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi phu thê Tề Lệnh Nghi yêu nhất không phải bốn người con trai, mà là tiểu khuê nữ. Tề gia chính là như vậy, truyền thống trọng nữ khinh nam.

Số lần Tề Gia Mẫn tới hiệu buôn tây không nhiều lắm, nhưng mỗi lần nàng tới, từ trên xuống dưới đều tăng thêm mười hai vạn phần cẩn thận.

Hiệu buôn tây Tề gia không nhỏ, chia thành toà trước toà sau, tòa trước ba tầng, tầng thứ nhất bán một ít đồ Tây giá tương đối rẻ như diêm, xà phòng, khăn tay nhập khẩu, còn có một ít đồ vật linh tinh khác. Tầng hai đắt hơn rất nhiều và cuối cùng tầng ba siêu đắt.

Đối với toà phía sau, diện tích nhỏ hơn một phần ba so với toà trước, lầu một lầu hai đều là nhà kho, mà lầu ba còn lại là khu vực văn phòng. Toà trước và toà sau ở lầu hai lầu ba đều có hành lang thông với nhau, tạo thành một cái giếng trời.

Nói chung có thể đi vào toà trước lên tầng ba, sau đó thông qua hành lang đi vào toà sau để làm việc.

Vì vậy khi Gia Mẫn đến, hiển nhiên từ trên xuống dưới đều biết được.

"Chào ngũ tiểu thư!"

Vừa vào cửa, người bán hàng đã chạy nhanh tới khách khí chào hỏi.

Dẫn tới việc các vị khách khác đều đồng loạt nhìn lại đây, một trong số đó là Lục Minh Tuyết.

Đôi khi, giữa con người với nhau thật sự tồn tại một mối quan hệ phức tạp, cắt không đứt, gỡ càng thêm rối.

Như nàng cùng Lục Minh Tuyết, rõ ràng không muốn gặp nhau, nhưng nhìn xem, lại gặp nhau lần nữa.

Tề Gia Mẫn không nghĩ tới mình hôm nay không đi gặp Khang Kỳ, nhưng lại ngoài ý muốn gặp được Lục Minh Tuyết. Lục Minh Tuyết một thân sườn xám trắng, bên ngoài khoác áo ngắn tay màu lam nhạt, bộ này thật không thích hợp với cô ấy. Bên cạnh nàng là một vị nữ tử mặc váy Tây hiện đại, tóc dài uốn cong, ở thời đại này, nhìn vô cùng hợp thời trang.

Khi Gia Mẫn nhìn về phía Lục Minh Tuyết, Lục Minh Tuyết cũng nhìn nàng, tầm mắt dừng trên người cha mẹ Tề hơi dao động một chút, có chút ngạc nhiên thoáng qua giữa hai hàng lông mày.

Tề Gia Mẫn một chút phản ứng cũng không có, cũng không chào hỏi, nàng quay đầu ôm chặt tay Tề ma ma, cùng bọn họ lên lầu.

"Vị tiểu thư này."

Gia Mẫn quay đầu lại, mở miệng chính là nữ tử bên cạnh Lục Minh Tuyết, nàng nói: "Xin thứ lỗi cho ta mạo muội quấy rầy, ta thấy túi xách của cô thật đặc biệt, trong lòng thập phần yêu thích, không biết có thể hỏi cô mua nó ở đâu không?"

Hôm nay Tề Gia Mẫn mang theo một chiếc túi trang trí bằng ngọc trai nhỏ màu hồng nhạt, bên trong cũng không đựng được gì nhiều, chỉ có một cái ví đựng tiền lẻ và một thỏi son môi đã thấy đầy. Tuy rằng đựng đồ không nhiều, nhưng kiểu dáng xác thật là khiến rất nhiều cô gái yêu thích.

Nàng mở miệng đáp rõ: "Lầu hai."

Dù sao cũng là sản phẩm của nhà mình, nên Tề Gia Mẫn phóng khoáng lại nói thêm: "Mỗi chiếc túi đều là độc nhất vô nhị, không có giống nhau như đúc. Cũng là màu hồng nhưng kiểu dáng khác. Nếu ngươi thật sự thích kiểu dáng của ta, còn có màu trắng cùng màu lam nhạt, mỗi chiếc mỗi vẻ. Nhưng, ta cũng không biết có bán hay chưa, ngươi có thể đi lên xem một chút."

Dường như, mỗi cô gái khi nghe được từ "Độc nhất vô nhị" đều sẽ trở nên kích động không ít, sợ đồ vật muốn mua bị người khác đoạt mất, nàng lập tức lên lầu, nhưng vẫn rất khách khí nói cảm ơn, lại nói: "Ta tên Phạm Hiểu Vi, thật vui khi biết ngươi."

Tề Gia Mẫn cười cười: "Gia Mẫn, Tề Gia Mẫn."

Phạm Hiểu Vi rất tự nhiên, nàng mỉm cười nói: "Miss Tề, không biết có thể hay không mời ngươi đi cùng? Giúp ta cho ý kiến một chút."

Phạm Hiểu Vi ở nước ngoài đã nhiều năm, nói chuyện cũng trực tiếp hơn rất nhiều, nàng thấy Tề Gia Mẫn mặc kệ là quần áo hay là trang sức, đều rất tinh xảo khéo léo, liền cảm thấy vui mừng, muốn kết giao thành bạn bè. Bởi vì, nàng xuất ngoại nhiều năm, cho nên sau khi về nước mới phát hiện chính mình cùng người khác không hợp nhau, nên cũng không có bạn bè gì.

Duy nhất một người có thể đi cùng nàng, cũng chính là muội muội của vị hôn phu nàng, nhưng các nàng cũng không phải thật sự hợp nhau.

Cho nên gặp được Gia Mẫn, nàng lập tức cảm thấy, có lẽ các nàng có thể trở thành bằng hữu.

Nàng hỏi: "Có thể chứ?"

Tề Gia Mẫn kỳ thật không muốn cùng Lục Minh Tuyết có tiếp xúc, nhưng khi thấy ánh mắt trong mong của Phạm Hiểu Vi nhìn nàng, dường như sợ nàng từ chối, chần chờ một chút, nàng liền sảng khoái gật đầu: "Được thôi."

Nàng quay đầu lại nói: "Ba mẹ, hai người đi trước đi."

Tề ma ma gật đầu, cũng không chần chờ, bởi vì, nơi này là cửa hàng nhà bọn họ, tóm lại sẽ không thể xảy ra chuyện gì. Mắt thấy ba mẹ Tề đi rồi, Gia Mẫn cũng nói thẳng: "Nói trước, ta có thể cho ngươi lời khuyên, nhưng là cuối cùng chính ngươi phải cẩn thận quyết định nha, rốt cuộc đây là cửa hàng nhà ta, ta tự nhiên cảm thấy cửa hàng nhà ta cái gì cũng tốt! Nếu như có ruồi bọ trong cửa hàng thì cũng là mắt hai mí nha!"

Phạm Hiểu Vi phụt một cái bật cười, nói: "Được, ta hiểu rồi."

Tiểu cô nương hiên ngang lại thẳng thắn, luôn làm cho người ta thích.

Phạm Hiểu Vi giới thiệu Lục Minh Tuyết bên cạnh, cười nói: "Đây là bạn của ta Lục Minh Tuyết."

Lục Minh Tuyết cùng Tề Gia Mẫn ánh mắt chạm nhau, ngay sau đó nhanh chóng quay đi, vẫn chưa chào hỏi, nàng không biết nghĩ tới cái gì, thần thái có chút hoảng hốt. Gia Mẫn nhạt nhẽo cười một cái. Tuy rằng không thân thiện, nhưng là cũng coi như là khéo léo.

Phạm Hiểu Vi không biết Lục Minh Tuyết và Gia Mẫn có gút mắt, chỉ thấy Lục Minh Tuyết như vậy, hơi hơi nhíu mày, cảm thấy cô em chồng tương lai này thật không biết điều, nhưng cũng không nói thêm gì, rốt cuộc Lục Minh Tuyết có chút kiêu căng thanh cao, dù cho bọn họ ở chung không lâu, nàng cũng nhìn ra được.

Nàng có chút xin lỗi, lập tức đổi đề tài. Đều là những cô gái, khi nói về vấn đề thời trang cùng trang điểm, liền dễ dàng thân nhau không ít, mà ánh mắt Tề Gia Mẫn xác thật rất tốt, Phạm Hiểu Vi cũng rất thích tiểu muội muội này.

Phạm Hiểu Vi hôm nay thu hoạch kha khá, tự nhiên vui vẻ.

Các nàng rủng rỉnh túi lớn túi nhỏ, cùng đi vào quán cà phê đối diện cửa hàng Hỗ Ninh, con phố này hiệu buôn tây cùng cửa hàng xa hoa san sát nhau, chỉ có một quán cà phê duy nhất, bởi vậy tuy rằng giá cả xa xỉ, nhưng vẫn thu hút rất nhiều khách.

Các nàng vào cửa, vị trí tốt đều đã không còn.

Cũng may các nàng không thèm để ý, trực tiếp ngồi ở bàn cách cửa không xa.

Phạm Hiểu Vi: "Miss Tề, hôm nay thật là muốn đa tạ ngươi, không nghĩ tới thời điểm đi dạo phố, còn có thể thu hoạch một người bạn tốt, thật là vẹn cả đôi đường."

Tề Gia Mẫn cười nhẹ: "Ta cũng nghĩ như vậy!"

Hai người ngươi một câu ta một câu, chỉ có Lục Minh Tuyết, nàng ta dường như có chút an tĩnh, luôn thất thần, Phạm Hiểu Vi nhẹ nhàng chạm vào tay nàng một cái, ý bảo nàng hoàn hồn.

Lục Minh Tuyết đột nhiên đứng lên, nàng nhìn Tề Gia Mẫn cùng Phạm Hiểu Vi, nhàn nhạt: "Ta vừa rồi nhớ ra trong nhà còn có chút chuyện quan trọng, không thể ở cùng các ngươi."

Nói xong, cũng không đợi cà phê bưng lên, cầm theo túi xách, vội vàng ra cửa, không một chút chần chờ.

Tề Gia Mẫn hơi hơi nhướng mày, ánh mắt đã sớm trầm xuống.

Phạm Hiểu Vi: "Miss Tề, thật ngại quá, Minh Tuyết người này chính là như vậy, nhưng nàng không có gì ý xấu."

Tề Gia Mẫn không đáp, cười cười, không phải không có ý xấu thì không cần xem lại cách ứng xử.

Mặc dù là nữ chủ cũng vậy.

Cà phê bưng lên, Gia Mẫn khuấy một chút, qua cửa kính xuyên thấu nhìn về phía đường cái, Lục Minh Tuyết kỳ thật cũng không có rời đi, nàng đứng ở ven đường, cả người có chút dại ra, nhìn cửa hàng Hỗ Ninh.

Đôi khi, có rất nhiều sự trùng hợp.

Lục Minh Tuyết ngẩn người đứng ở ven đường, theo lý cũng không ảnh hưởng đến người khác, nhưng ai biết được, người đi tới là một người tinh thần hoảng loạn nóng nảy đâu chứ!

Cứ như vậy, hai người va vào nhau.

Người này, chính là Khang Kỳ.

Khang Kỳ hôm nay hẹn Tề Gia Mẫn, vì an bài người đối phó nàng, cũng vì để chính mình có thể bình tĩnh hơn, nàng ta sớm đã tới điểm hẹn trước một tiếng. Nhưng chờ mãi chờ mãi, Tề Gia Mẫn một cọng tóc cũng không thấy.

Nàng đến muộn gần ba tiếng.

Như thế tính thêm thời gian Khang Kỳ đến sớm, nàng ta đã đợi gần bốn tiếng.

Bốn tiếng này, đủ để cho nàng ta từ thấp thỏm bất an, nghẹn khuất buồn bực thành phẫn nộ, uất hận như bây giờ.

Nếu chỉ là chờ đợi Tề Gia Mẫn, nàng ta còn còn có thể chịu đựng được, nhưng ngoài ra còn có những người mà mẹ nàng đã thuê tới bắt cóc Tề Gia Mẫn, những người đó nào có dễ chọc? Khiến cho bọn họ chờ mấy tiếng, sao dễ dàng bỏ qua như vậy được? Tránh không khỏi, Khang Kỳ phải chịu một chút ủy khuất.

Không cần phải nói bị mắng để trút giận còn xém nữa bị đánh.

Tuy rằng cuối cùng không gây ra tai họa gì, nhưng cũng đủ khiến cho Khang Kỳ cực kỳ tức giận!

Cô ta hiện tại một bụng lửa giận, hận không thể lập tức xé xác Tề Gia Mẫn, tiểu tiện nhân này, thật đúng là đáng giận!

Dám lỡ hẹn, hơn nữa, hoàn toàn không thông báo trước! Cô ta gọi điện thoại tới Tề gia mới biết được, Tề Gia Mẫn theo phu thê Tề Lệnh Nghi đi cửa hàng Hỗ Ninh, nghe vậy liền nhanh chóng tìm tới.

Cô ta bây giờ tràn đầy hận ý, chỉ muốn tóm lấy Tề Gia Mẫn, chất vấn nàng vì sao nói không giữ lời!

Nhưng không ngờ còn chưa tới cửa hàng Hỗ Ninh, đã đụng phải Lục Minh Tuyết cũng đang mơ mơ màng màng.

Hai người tâm tư đều không đặt trên đường, thần thái hoảng hốt, đụng vào nhau là điều hiển nhiên! Chỉ là, Khang Kỳ so với Lục Minh Tuyết thảm hại hơn một chút, cô ta bị đụng phải, sau đó lui về phía sau vài bước, lại lảo đảo đụng vào lòng ngực của một nam nhân.

Người nam nhân mới từ quán cà phê đi ra, trong tay xách theo bánh kem, bị cô ta va vào như vậy, hai người ngã vào nhau!

Bánh kem lập tức úp lên trên đầu Khang Kỳ!

Tề Gia Mẫn qua cửa kính xuyên thấu, nhìn thấy rất rõ ràng: "!"

Tác giả có lời muốn nói: Khang Kỳ khóc chít chít.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro