Chương 2. Lên sân khấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai chiếc xe thiếu chút nữa "hôn nhau", chuyện này tuyệt đối là do chiếc xe kia.

Nhưng có ai ngờ chiếc xe kia lại là của công ty Già Hưng đâu?

Tuy rằng công ty Già Hưng nghe tới tên còn rất đàng hoàng đứng đắn, nhưng cái tên đứng đắn cũng không che dấu được bản chất của những việc làm xấu xa. Công ty Già Hưng - một trong hai đại bang phái lớn nhất Bến Thượng Hải. Đương nhiên, đây là cách nói hiện tại, Tề Gia Mẫn biết, không bao lâu nữa, công ty Già Hưng sẽ trở thành bang phái lớn nhất và duy nhất Bến Thượng Hải.

Mà lúc này đây, mặc dù chưa phải là lớn nhất duy nhất, cũng đủ khiến Tề gia xuống nước.

Như Tề nhị ca, mặc dù hoàn toàn chưa va chạm vào chiếc xe kia, vẫn phải căng da đầu xuống xe xin lỗi.

Tề Gia Mẫn gắt gao nhìn chằm chằm chiếc xe kia, không nhúc nhích, Tiếu Hân nhíu mày, thấp giọng nói: "Công ty Già Hưng thật là quá bá đạo."

Tề Gia Mẫn nghiêng mắt nhìn về phía Tiếu Hân, lập tức gật đầu như gà con mổ thóc, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nàng đột nhiên ghé sát vào tai Tiếu Hân nhắc nhở: "Ngươi ngàn vạn lần đừng ở trước mặt người khác nói câu này, tránh rước lấy phiền toái vào thân."

Tề Gia Mẫn nghiêm trang lo lắng, Tiếu Hân thế nhưng bật cười, nàng gật đầu nói: "Ta đã biết."

Tiếu Hân cầm tay Tề Gia Mẫn, cảm giác được tay nàng căng chặt, biết nàng vẫn còn lo lắng cùng khẩn trương, nên trấn an: "Ngươi cũng đừng sợ, không có việc gì, lại không có đụng vào, chẳng lẽ bọn họ còn có thể ăn thịt người sao?"

Tề Gia Mẫn miệng nhỏ gắt gao mím chặt, sâu kín thở dài.

Công ty Già Hưng không thể ăn thịt người, nhưng là nam chủ Cao Như Phong có thể nha!

Nàng cùng Cao Như Phong, cũng coi như có thù oán.

Chuyện xưa, Tề Gia Mẫn và Cao Như Phong lần đầu tương ngộ chính là thời điểm Cao Như Phong nghèo túng nhất, hắn vì cứu bà của mình bị bệnh nặng, trộm túi tiền của tiểu Tề Gia Mẫn 12 tuổi. Tuy rằng Tề Gia Mẫn so với Cao Như Phong nhỏ hơn ba tuổi, nhưng nữ hài tử dậy thì tương đối sớm, mà Cao Như Phong lại quá nghèo, dinh dưỡng theo không kịp, nên so với Tề Gia Mẫn thấp hơn không ít.

Mà mặc kệ khi nào, Tề Gia Mẫn đều cậy mạnh. Cho nên quái lực thiếu nữ Tề Gia Mẫn trực tiếp dẫm gãy chân Cao Như Phong, thiếu chút nữa muốn mạng hắn. Bà của Cao Như Phong cũng bởi vì không có tiền tìm đại phu nên mới chết.

Bởi vậy kết thù.

Nàng xuyên qua đúng thời điểm này.

Chỉ là lúc này đó, nàng không có "Không cẩn thận" dẫm gãy chân Cao Như Phong, ngược lại bị hắn đánh ngất xỉu.

Khởi đầu bất lợi, thật khiến người nghe thương tâm, rơi lệ.

Tề Gia Mẫn biết tính cách Cao Như Phong cố chấp, hung ác, nham hiểm, cho nên nàng cũng không thể nói trước, lúc này Cao Như Phong có thể hay không giận chó đánh mèo. Tuy nàng sức lớn nhưng hoàn toàn không đối phó được ánh sáng hào quang của nam chủ.

Cho nên, nàng chỉ có thể tận lực...... bim bim.

Tiếng còi xe đột nhiên vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Tề Gia Mẫn, nàng nghiêng đầu vừa nhìn ra liền thấy xe ô tô của công ty Già Hưng đã chạy đến bên cạnh các nàng.

Cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống, lộ ra khuôn mặt nam nhân trong xe, làm da màu đồng, tóc ngắn thoải mái, một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mũi cao thẳng, cánh môi sắc mỏng, mày kiếm, ánh mắt sắc bén. Liếc mắt một cái, giống như gió mùa đông khắc nghiệt lạnh thấu xương.

Người này, như báo săn, không chút lưu tình.

Lông tơ toàn thân Tề Gia Mẫn vèo vèo dựng lên, nháy mắt tăng cảnh giác.

Tầm mắt người đàn ông rét lạnh không gợn sóng dừng ở trên mặt Tề Gia Mẫn, sau đó lại di chuyển đến nơi hơi có chút cong cong của thiếu nữ, ý vị không rõ. Tề Gia Mẫn miệng nhỏ mấp máy không ra tiếng.

Lúc này Tề nhị ca cũng đã lên xe, tựa hồ cảm thấy có chút không thích hợp, hắn lập tức khởi động xe, nói: "Chúng ta đi thôi." Chỉ muốn mau chóng rời xa chốn thị phi này.

Ngay trước lúc xe sắp chạy đi, người đàn ông đột nhiên giương khóe miệng. Chỉ là người này đại khái không hay cười, cho nên cười như vậy, lại khiến người khác  cảm thấy khó chịu. Tự nhiên cũng tăng thêm vài phần ý tứ thâm trầm, quỷ dị khó đoán.

Hai chiếc xe đan xen chạy ra ngoài, một cái chớp mắt đã cách xa nhau.

Tề nhị ca chạy xe thật nhanh, hắn vô cùng nghiêm túc: "Về sau đừng nhìn đến người này, cách xa hắn ra một chút."

Tề Gia Mẫn ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên, thử hỏi: "Hắn là......?"

Tề nhị ca không gạt muội muội, nói: "Tam đương gia công ty Già Hưng - Cao Như Phong!"

Cao Như Phong, nam chính!

Tề Gia Mẫn mím môi, điều chỉnh dáng ngồi, rũ mắt nỉ non: "Thật sự, là hắn sao!"

5 năm có thể thay đổi một người như vậy sao?

Có thể!

Ít nhất, vừa rồi nam nhân kia cùng tên trộm 5 năm trước không có quá nhiều điểm tương đồng. So với khi đó gầy yếu, thiếu dinh dưỡng, hắn hiện tại đã trở thành một nam nhân cao lớn cường tráng lại lạnh lùng.

"Nhân vật như vậy, trước nay đều không phải là người tốt. Muội là tiểu bạch thỏ, ngàn vạn lần không thể cùng người này dây dưa, nếu không sẽ chịu thiệt thòi lớn. Ngày thường thấy đám bọn họ, nên tự khắc đi đường vòng. Cũng không thể ỷ vào mình sức lớn liền muốn làm gì thì làm, song quyền khó địch bốn tay, chúng ta không đáng theo chân bọn họ bỏ mạng như vậy. Muội là đồ sứ, hắn là vại sành, cứng đối cứng sẽ có hại, nghe hiểu không?"

Tề nhị ca nghiêm túc dặn dò, sợ muội muội không để ở trong lòng.

Chỉ là Tề Gia Mẫn cũng không lên tiếng, nàng lại một lần nữa rơi vào trầm tư.

Thanh âm Tề nhị ca lớn thêm vài phần: "Tiểu muội, nghe hiểu không?"

Lúc này Tề Gia Mẫn rốt cuộc cũng ngẩng đầu, nàng ừ một tiếng, ngoan ngoãn trả lời: "Muội đã biết."

Nàng không phải người nhát gan, nhưng lại biết, có một số người nhất quyết không nên chọc.

Tề Gia Mẫn dùng sự thật chứng minh, nàng không chỉ có nghe lọt tai được, còn phá lệ để bụng, bởi vì, nàng đã quay sang bắt đầu dặn dò Tiếu Hân.

"Tiếu Hân, ngươi lớn lên đẹp như vậy, nhất định sẽ bị rất nhiều người mơ ước, ngày thường ra cửa, gặp được loại người này, cũng nên phòng bị nhiều hơn."

Tiếu Hân nhìn Tề Gia Mẫn, gật đầu nói được.

Thật ra Tiếu Hân biết, nàng chỉ có thể xem như kiểu dịu dàng động lòng người, nếu như nói xinh đẹp, thật sự không thể địch lại một phần mười Tề Gia Mẫn. Tề Gia Mẫn mắt hạnh ngập nước, con ngươi trong vắt, da thịt trắng nõn, tinh xảo, thông minh, xinh đẹp đáng yêu ngoan ngoãn như tiểu tiên nữ hạ phàm.

Thậm chí, rất nhiều người khi nhắc đến Tề Gia Mẫn lúc nhỏ, đều phải khen một câu, nàng là viên minh châu đáng yêu.

Tiếu Hân biết chính mình không bằng Tề Gia Mẫn, nhưng cũng không vì vậy mà ghen ghét nàng, ngược lại thật lòng làm bạn với nàng.

Rốt cuộc, ai không muốn cùng một người vừa đẹp vừa đáng yêu vừa trượng nghĩa vừa ngoan ngoãn lại chân thành làm bạn bè tốt chứ.

Tiếu Hân: "Tề nhị ca, mấy ngày nay, ta thấy các huynh vẫn nên đi theo tiểu Mẫn nhiều chút, ta cảm giác vừa rồi người nọ nhìn Tiểu Mẫn ánh mắt thập phần không có ý tốt."

Tề nhị ca lập tức cảnh giác: "Được!"

Nói đến chuyện này, Tề nhị ca liền ném xuống biểu tình cà lơ phất phơ, hắn cùng Tiếu Hân nghiêm túc giao lưu vài câu. Tề Gia Mẫn mấy lần muốn ngắt lời hai người, đều không thành công.

Tuy rằng Tề nhị ca rất không đàng hoàng, nhưng đối với tiểu muội của mình là hết mực thương yêu.

Nói chuyện một hồi, Tề nhị ca đã đem các nàng đưa đến địa điểm các nàng muốn đi - cổng trường đại học Chấn Đán.

Tề Gia Mẫn mới 17 tuổi, không phải là sinh viên đại học Chấn Đán, thật ra Tiếu Hân so với nàng lớn hơn hai tuổi, đã học đại học được một năm. Nàng dẫn Tề Gia Mẫn cùng đi vào khu dạy học lầu hai, nơi này treo một tấm biển viết "hội liên hiệp nữ sinh Huệ Mỹ Thư".

Hai người vừa vào cửa, liền thấy những người khác đã tới rồi.

Quả nhiên, các nàng vẫn đến muộn.

Tề Gia Mẫn: "Thật xin lỗi, chúng ta trên đường gặp một chút ngoài ý muốn nên đến muộn."

"Không sao, mau vào đây."

Hội liên hiệp nữ sinh Huệ Mỹ Thư là một tiểu hiệp hội do nữ sinh viên đại học Chấn Đán tự mở, số thành viên không nhiều, ý nghĩa chính là tổ chức nữ sinh viên cùng nhau trao đổi học tập, đồng thời cũng trợ giúp một vài nữ sinh gặp khó khăn. Lúc mới thành lập, các nàng mới biết được điểm khó là gì. Trước khó khăn, bọn họ cũng từng muốn từ bỏ, nhưng vì không muốn chịu thua cuối cùng kiên trì đi tiếp, hiện giờ hội đã hoạt động được ba năm, dần dần đi vào quỹ đạo.

Về cơ bản, nhắc tới hội nữ sinh có chút danh tiếng, Huệ Mỹ Thư Chấn Đán là một trong số đó.

Bởi vì là bạn tốt của Tiếu Hân, nửa năm trước Tề Gia Mẫn đã từng vì các nàng bày mưu tính kế, giải quyết hai mâu thuẫn, do đó được hội trưởng hiện tại - Du Khanh mời gia nhập vào hội. Nàng là thành viên duy nhất không học ở Chấn Đán.

Nhưng được mọi người tín nhiệm.

Hội trưởng Du Khanh mắt thấy Tề Gia Mẫn cùng Tiếu Hân ngồi xuống, nói: "Nếu mọi người đều đã đến đông đủ, ta sẽ nói rõ sự tình lần này. Lúc này đây người ủy thác tên Lục Minh Tuyết."

Tề Gia Mẫn lập tức ngồi thẳng, dỏng lỗ tai: "Ai?"

Du Khanh: "Ngươi biết Lục Minh Tuyết sao?"

Tề Gia Mẫn trầm ngâm một chút, nói: "Cứ xem là vậy đi."

Nàng có thể không quen biết sao?

Nữ chủ khác của bộ truyện - hoa hồng đỏ Lục Minh Tuyết!

Năm đó, mẫu thân Lục Minh Tuyết ở bệnh viện làm nhân viên vệ sinh, bà ta vì mong muốn nữ nhi của mình có thể sống tốt, trộm đem tiểu Tề Gia Mẫn cùng tiểu Lục Minh Tuyết đánh tráo, cho nên nguyên chủ tiểu Tề Gia Mẫn trước năm tuổi đều sống ở nông thôn, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, chịu đói, bị đánh. Nếu không phải vì tương lai phải lo cho tiểu đệ đệ, đã thiếu chút nữa bị bán đi.

Cuộc sống khổ vô cùng!

Mà Lục Minh Tuyết lúc này ở Tề gia đến năm tuổi, là Tề gia tiểu công chúa.

Chỉ là có đôi khi ý trời đã định, lúc các nàng năm tuổi, Tề ma ma ngẫu nhiên gặp được tiểu Tề Gia Mẫn đi theo mẫu thân vào thành bán đồ ăn, phát hiện nàng cùng chính mình khi còn nhỏ giống nhau như đúc. Mà Tề ma ma lại là nữ nhân quyết đoán, một khi hoài nghi, lập tức bắt tay điều tra.

Sau một tháng, hai người ai về chỗ người nấy.

Theo lý thuyết, lúc ấy các nàng mới năm tuổi, vẫn còn nhỏ, nên cũng không nhớ. Cho nên ký ức về giai đoạn bị đánh tráo liền đi qua. Chính là ai cũng không ngờ, tiểu Tề Gia Mẫn đã sớm hiểu biết, có đôi khi quá mức thông minh cũng là một loại gánh nặng.

Ít nhất, đối với nàng mà nói đúng là như vậy.

Nàng nhớ rõ khi còn nhỏ chịu khổ quá nhiều, nên tạo thành tính cách vặn vẹo, cực đoan, u ám, oán hận hết thảy, không thể để cho người khác sống tốt hơn mình. Mặc dù tất cả mọi người Tề gia đều sinh ra tâm tư muốn đền bù, đối với nàng luôn luôn dung túng, nhưng nàng vẫn như cũ.

Bởi vì, Lục Minh Tuyết tuy rằng cùng nàng ai về chỗ người nấy, nhưng lại sống không quá vất vả. Nàng trở về nhà nửa năm, phụ thân bởi vì lên núi săn thú ngã chết. Mà mẫu thân của nàng sau cái chết của chồng cũng sinh bệnh chết theo.

Lục Minh Tuyết bị đưa đến cô nhi viện, gần hai tháng thì được Lục gia nhận nuôi, Lục gia là gia đình gia giáo, đối Lục Minh Tuyết đặc biệt tốt.

Lục Minh Tuyết càng sống tốt, tiểu Tề Gia Mẫn càng hận, mà loại oán hận này lúc nàng mười hai tuổi đã đạt tới đỉnh.

Bởi vì nàng phát hiện một bí mật, cha mẹ Lục Minh Tuyết không phải ngoài ý muốn mà chết, mà là mẫu thân nàng sau lưng làm, đây là trả thù cho năm đó tráo con. Đồng thời, Lục Minh Tuyết có thể được Lục gia nhận nuôi, cũng là cha mẹ nàng sắp xếp.

Rốt cuộc, con do chính mình nuôi dưỡng 5 năm làm sao có thể giương mắt nhìn nó sống cuộc sống khổ sở.

Mà đúng là bởi vì ba mẹ Tề đối với Lục Minh Tuyết này quan tâm không ít, nên đẩy tiểu Tề Gia Mẫn đến vực sâu vạn kiếp bất phục.

Nếu là đứa trẻ khác, có lẽ sẽ không phản ứng lớn như Tề Gia Mẫn, nhưng do Tề Gia Mẫn bản thân tính cách cực đoan cố chấp, cho nên căn bản không thể chịu đựng. Đây cũng là lúc nàng bắt được nam chủ ăn trộm túi tiền, lập tức "Không cẩn thận" cố ý thương tổn hắn, giẫm gãy chân hắn, lấy thống khổ của hắn làm niềm vui.

Càng trở về sau lại vô cùng thích hãm hại người khác, không thể để vào mắt bất kỳ kẻ nào sống hạnh phúc.

Thật ra bản thân Lục Minh Tuyết không sai, càng không có làm chuyện xấu. Làm nhiều việc xấu như trong truyện lại chính là Tề Gia Mẫn. Tề Gia Mẫn như thế nào lại trùng tên trùng họ với Tề Gia Mẫn trong nguyên tác. Tuổi còn nhỏ yếu ớt, tính tình lại mẫn cảm, đi trên đường, có thể gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Đương nhiên, tất cả đều là tình tiết nguyên bản.

Mà câu chuyện bị gián đoạn vào năm Tề Gia Mẫn mười hai tuổi xuyên qua.

Những chuyện trong quá khứ của tiểu Tề Gia Mẫn, nàng đều không có ký ức.

Thay thế chính là linh hồn thiếu nữ 18 tuổi đến từ hiện đại.

Nàng thay thế tiểu Tề Gia Mẫn trở thành một Tề Gia Mẫn mới. Nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại biết nếu đã chiếm cứ thân thể Tề Gia Mẫn thì nên trân trọng. Nàng phải sống thật tốt, càng phải đối tốt với người nhà của tiểu Tề Gia Mẫn. Thật ra trong cốt truyện, tiểu Tề Gia Mẫn cũng không có cố ý gây tổn hại cho người thân của nàng.

Ở hiện đại, cha mẹ đều ly hôn, nàng thành con của chồng trước, cha không thương mẹ không yêu. Duy nhất ở quá khứ thân phận vẫn là một phú nhị đại.

Mà khi xuyên đến đây, cảm nhận được sự ấm áp của Tề gia, Tề Gia Mẫn đã hạ quyết tâm, mặc kệ như thế nào, phải giữ được mạng chó và bảo hộ người nhà!

"Tiểu Mẫn, ngươi không sao chứ?" Tiếu Hân chọt chọt cánh tay nàng, thấp giọng hỏi.

Tề Gia Mẫn lắc đầu, hàng lông mi dài nhấp nháy như một cây quạt nhỏ, yêu kiều mỉm cười khả ái, nàng chống cằm hỏi: "Lục Minh Tuyết làm sao vậy?"

"Nàng hy vọng chúng ta khuyên bạn tốt của nàng...... Khụ khụ!" Du Khanh xấu hổ một chút, tiếp tục nói: "Nàng hy vọng chúng ta khuyên bạn tốt của nàng đừng làm vũ nữ nữa"

Tề Gia Mẫn: "Khuyên gà hoàn lương?"

"Phụt!" Mọi người đều phụt cười!

Tác giả có lời muốn nói: Cao Như Phong: Mười lăm tuổi năm ấy, ta phát hiện chính mình lớn lên lại không cao bằng con nhóc mười hai tuổi, sức lực cũng thua, vì thế đi vào con đường tập thể hình......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro