Chương 20.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ai cho ngươi lười, chính ngươi cũng phải nỗ lực."

"Ta vì sao phải nỗ lực? Ta ở nhà có ca ca che chở, nơi này có các ngươi che chở, ta có thể lười một chút cũng không sao! Ai kêu ta là tiểu khả ái chứ!" Hiếm khi  Gia Mẫn nói như vậy mà còn có thể nghiêm túc, một chút cũng không cười.

"Phụt! Tiểu khả ái! Ngươi đúng là còn có thể dát vàng lên mặt mình, bé con đáng yêu!" Du Khanh vuốt vuốt lọn tóc Gia Mẫn, nói: "Hôm nay cho ngươi nổ! Ta sao lại không phát hiện ngươi khoác lác như vậy nha! Nếu ngươi là tiểu khả ái, ta chính là đại mỹ nhân."

Mọi người lại lần nữa phụt cười.

Mọi người ngươi một câu ta một câu, vô cùng náo nhiệt, lại không hề phát hiện, ngoài cửa Huệ Mỹ Thư một người đàn ông đứng đó, nghe hết từ đầu đến cuối.

"Lục giáo thụ, sao lại đứng ở đây? Hứa chủ nhiệm tìm ngài đó!" Một giáo viên đi tới, nghi hoặc nhìn về phía Lục Minh Kỳ.

Lục Minh Kỳ mỉm cười: "Những học sinh này thật ra rất có ý tưởng."

Giáo viên thăm dò nhìn thoáng qua, gật đầu nói: "Huệ Mỹ Thư được xem như là hội nữ sinh lớn nhất trong trường, hội trưởng Du Khanh rất có năng lực, gia thế cũng không tồi, có thể tác động lên mọi người. Họ thật sự làm được rất nhiều chuyện thiết thực."

Ngừng một chút, hắn lại bổ sung: "Trong đó những thành viên nòng cốt, phi phú tức quý*, tuy rằng có chút tính cách của tiểu thư nhà giàu, nhưng nhân phẩm đều cực cao."

*Phi phú tức quý: không giàu thì cũng có địa vị

Hắn cùng Lục Minh Kỳ tiến về phía trước, nói: "Ta nghe nói, Huệ Mỹ Thư không nhận thành viên bên ngoài trường, nhưng ta thấy trong đó có một tiểu cô nương, rõ ràng nhỏ tuổi hơn một chút."

Giáo viên hiểu rõ: "Vậy người ngươi nói nhất định là Tề Gia Mẫn, Huệ Mỹ Thư chỉ có Tề Gia Mẫn là không phải người của trường chúng ta. Thật ra bên ngoài đồn đãi có chút sai, Huệ Mỹ Thư không phải là không nhận thành viên bên ngoài. Chỉ là, muốn trở thành thành viên nòng cốt đều phải thông qua phiếu bầu. Tề Gia Mẫn là người duy nhất thông qua mười sáu phiếu bầu của tất cả các thành viên trong hội."

Lục Minh Kỳ bật cười, "Có thể thấy bọn họ đều rất thích cô ấy."

"Đó là hiển nhiên, ai không thích tiểu cô nương vừa thông minh lại phóng khoáng, tỏa sáng như ánh mặt trời chứ!"

Nói nhiều như vậy, vị giáo viên kia bất tri bất giác nghi hoặc nhìn về phía Lục Minh Kỳ, không biết hắn vì sao lại hỏi nhiều như vậy.

Lục Minh Kỳ cũng cười, thẳng thừng nói: "Em ấy là học sinh cao trung trường nữ sinh mà gần đây ta đang dạy thay, ta có chút kinh ngạc, cho nên mới hỏi một câu."

Giáo viên hướng dẫn bừng tỉnh, hắn nói: "Thì ra là như vậy, em này hình như là học cao trung, không biết em ấy năm nay có thi đại học hay không. Nghe nói tiểu cô nương học cũng rất giỏi."

Lục Minh Kỳ: "Thế thì xem ra, ta phải tăng cường kiểm tra bọn họ thật gắt gao!"

"Ha ha ha ha, Lục giáo thụ thật đúng là quá dọa người. Đúng rồi, nghe nói lệnh muội năm nay đọc năm nhất? Sao không thử một lần đi đăng ký thi vào Huệ Mỹ Thư? Huệ Mỹ Thư mỗi năm đều có kiểm tra chiêu mộ thành viên mới, nếu lệnh muội có hứng thú, vẫn nên đi kiểm tra sớm, gia nhập đoàn thể như vậy cũng rất tốt."

Những cái khác không nói, nhưng nhân mạch ở đó quả thật rất đáng quan tâm.

Tất nhiên, lời này không cần phải nói.

Lục Minh Kỳ bình tĩnh mỉm cười, hắn nói: "Ta sẽ cùng nàng nói qua, nhưng ta thấy nàng ngày thường chỉ lo đọc sách, đối với những chuyện khác hầu như không  cảm thấy hứng thú."

"Khó trách khó trách! Tốt nhất vẫn là nên làm theo ý nguyện của bản thân."

Hai người đi đến cuối hành lang, một người lên lầu một người xuống lầu, Lục Minh Kỳ xuống dưới lầu, Lục Minh Tuyết chờ sẵn ở đây, nàng ta vừa thấy Lục Minh Kỳ, đôi mắt đều sáng lên, bước tới mỉm cười nhìn Lục Minh Kỳ đầy ngưỡng mộ, vui mừng kêu một tiếng: "Ca."

Lục Minh Kỳ mỉm cười: "Sao không đi ăn cơm?"

Lục Minh Tuyết: "Muội chờ huynh nha! Chúng ta cùng đi đi."

Chuyện vui vẻ nhất gần đây của nàng chính là có thể đi bên cạnh ca ca.

Lục Minh Kỳ: "Ta thấy ca ca đã khiến muội phải uổng công đợi."

Hắn xin lỗi nói: "Ta đã hẹn Hiểu Vi cùng ăn cơm trưa, chỉ sợ không thể đi cùng muội. Kỳ thật muội không cần chờ ta, thời gian của chúng ta cũng không quá giống nhau, nếu chờ ta, sẽ làm muộn giờ học buổi chiều của muội."

Lục Minh Tuyết lập tức: "Vậy nếu trùng chương trình học thì thôi nhưng lúc khác chúng ta vẫn có thể đi cùng nhau chứ? Ca ca một mình muội ăn cơm rất cô đơn."

Lục Minh Kỳ: "Hiểu Vi hôm nay tới trường học phỏng vấn, nếu phỏng vấn thành công, tương lai nàng sẽ đến đây dạy nhạc, hai chúng ta đi cùng nhau, cũng không tính cô đơn. Tiểu cô nương thì nên tìm tiểu cô nương cùng tuổi mà chơi, đi theo ca ca già này làm cái gì?"

Lục Minh Tuyết không nghĩ tới Phạm Hiểu Vi muốn đến đây dạy học, cả người đều ngây ngẩn, nàng trầm mặc một chút, nói: "Hiểu vi tỷ muốn qua bên này?"

Lục Minh Kỳ bật cười: "Đúng vậy."

Vị hôn thê vì hắn tới cùng trường công tác, nghĩ tới đã cảm thấy vui vẻ.

Lục Minh Kỳ tâm tình không tồi, nhưng Lục Minh Tuyết lại đến cười cũng cười không nổi, nàng dùng sức cắn môi, một lúc lâu sau, nói: "Như vậy, không biết tỷ ấy có thể phỏng vấn đậu hay không."

Lục Minh Kỳ: " Âm nhạc của nàng vẫn luôn không tồi, hẳn là có thể."

Đang nói chuyện, thì nhìn thấy một đám tiểu cô nương đang ríu rít cùng nhau xuống lầu, đứng ở giữa, chính là mặt trời nhỏ biết an ủi người khác Tề Gia Mẫn. Tề Gia Mẫn: "Để ta nói cho mọi người nghe, ngõ nhỏ đối diện xéo trường mọi người có một quán bánh gạo, đặc biệt dẻo đặc biệt ngon, ta mỗi lần mua về nhà đều cùng các ca ca tranh nhau ăn. Ăn siêu ngon! Các ngươi ở gần như vậy lại không biết, thật đúng là không có lộc ăn."

"Quán vỉa hè nhỏ như vậy có sạch sẽ không?"

Tề Gia Mẫn giơ tay, nghiêm túc: "Ta bảo đảm, ta ăn rất nhiều lần chưa hề bị tiêu chảy."

"Phụt!"

"Vậy thì hôm nay chúng ta cùng đi đi."

"Được! Đi thôi!"

Đoàn người đi qua Lục Minh Kỳ, khách khí chào hỏi: "Lục giáo thụ."

Vị giáo viên mới tới mấy ngày nay, trẻ tuổi vừa anh tuấn nho nhã, đương nhiên là ai cũng thích! Thiếu nữ hoài xuân, ít nhiều cũng có vài phần ái mộ. Lục Minh Tuyết bất giác nhíu mày, trong lòng có chút nghẹn uất, không thể nào vui nổi.

Nàng không thích nhất chính là có người dùng ánh mắt ái mộ như vậy nhìn Lục Minh Kỳ.

"Ca ca, chúng ta đi thôi."

Lục Minh Kỳ cười: "Muội đã quên rồi sao? Phải đợi Hiểu Vi."

Hắn lại nói: "Đi ra ngoài ăn cơm sớm một chút rồi trở về, đừng chậm trễ buổi chiều đi học."

Mọi người đồng loạt gật đầu: "Vâng thưa giáo thụ."

Gia Mẫn xen lẫn trong trong đó, theo đoàn người cùng nhau đi, đi không bao xa, ngắm ngắm cái này, nhìn xem cái kia, nói: "Ngươi không cần nhìn ta như vậy, mặt ta sẽ bị biến thành quả táo đỏ......"

Nàng ngân nga một khúc ca.

Du Khanh trực tiếp động thủ bóp khuôn mặt nàng: "Tiểu phôi đản* nhà ngươi, ngươi đang cười ai hả?"

*Phôi đản: trứng thối

Gia Mẫn lập tức tránh ra, bật cười.

Tuy rằng nàng ở trường cao trung cũng có rất nhiều bạn học quan hệ không tồi, nhưng Gia Mẫn vẫn rất thích tới Huệ Mỹ Thư chơi. Nói như thế nào nhỉ! So với bạn học cao trung, các thành viên của Huệ Mỹ Thư rõ ràng đi theo thời đại hơn, rộng rãi hơn, là một người xuyên không, nàng thích hợp với phong cách này hơn là phong cách bảo thủ cứng nhắc giữa các cá nhân.

Không phải các nàng không tốt, mà do hoàn cảnh trưởng thành của bản thân so với các nàng hoàn toàn bất đồng.

Mọi người còn chưa đi đến cổng trường, vừa lúc đụng phải vài người dường như cũng định ra ngoài ăn cơm, Tiếu Hân vừa thấy liền nhận ra, đây là mấy người lần trước đụng độ với Gia Mẫn, nàng bước nhanh một bước chắn trước mặt Gia Mẫn, đang định nói lý lẽ, nhưng mấy người kia vừa nhìn thấy Gia Mẫn, giống như thấy quỷ, sắc mặt đại biến, vèo một cái chạy mất dạng.

Tề Gia Mẫn: "Bọn họ sao lại chạy?"

Chân họ có gắn bánh xe sao? Hay là thần đua xe đạp leo núi?

Tiếu Hân: "Không biết nữa!"

"Có phải...... Bọn họ muốn đi trước cướp bánh gạo?" Tề Gia Mẫn cảm thấy, rất có khả năng này. Nếu không, sao lại chạy?

Những người khác đưa mắt nhìn nhau kiên định: "Chúng ta đi mau!"

Lục Minh Kỳ đứng xa xa nhìn đám người Tề Gia Mẫn, mỉm cười nói: "Tiểu cô nương Tề Gia Mẫn này đặc biệt thú vị."

Lục Minh Tuyết kinh ngạc nhìn về phía ca ca, khó chịu mở to hai mắt nhìn, nhưng nhanh chóng nàng rũ mắt xuống, nói: "Ca ca đã đính hôn, đừng nhìn cô gái khác như vậy. Bằng không, tẩu tử sẽ ghen."

Lục Minh Kỳ bật cười, hắn nói: "Muội suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là thuận miệng nói thôi, hơn nữa, Hiểu Vi biết ta là người như thế nào."

Đúng lúc này Phạm Hiểu Vi đi tới, nàng rất vui vẻ, nói: "Minh Kỳ đoán xem em phỏng vấn đậu không?"

Lục Minh Kỳ: " Âm nhạc của em luôn rất tốt, tất nhiên không thành vấn đề."

Hắn nói: "Đi, ăn mừng cho em, cùng ăn cơm đi."

Phạm Hiểu Vi liếc mắt nhìn Lục Minh Tuyết một cái, cười nói được.

Đám người Gia Mẫn đã mua bánh gạo trở về, vừa lúc nhìn thấy ba người Lục Minh Kỳ cùng vào nhà hàng Tây đối diện trường. Nàng hoảng hốt nhớ ra, giống như trong nguyên tác, Tề Gia Mẫn hãm hại Lục Minh Tuyết, khiến Lục Minh Tuyết bị đuổi ra khỏi Lục gia lưu lạc đầu đường xó chợ, là do lợi dụng Lục Minh Kỳ cùng vị hôn thê Phạm Hiểu Vi.

Cụ thể như thế nào, Gia Mẫn hoàn toàn không nhớ rõ.

Chẳng qua, vừa rồi liếc mắt một cái, nàng liền xác định, hẳn là bởi vì...... Lục Minh Tuyết thích Lục Minh Kỳ.

Tám chín phần, là lợi dụng điều này?

Gia Mẫn nghĩ thầm, nếu con gái nuôi lại yêu thầm con trai ruột, như vậy cũng không phải là điều tốt đẹp!

Suy cho cùng, không phải ai cũng thích chuyện con dâu nuôi từ bé này!

Nhà người khác có khả năng sẽ đồng ý. Nhưng Lục gia tất nhiên không muốn.

Vì sao vậy?

Gia Mẫn nhớ không ra, nhưng trong tiềm thức thì nhớ rõ Lục gia thật sự không muốn.

Các nàng đi ngang qua đường, nghiêng mắt nhìn từ cửa sổ thấy Lục Minh Tuyết đang cười, Gia Mẫn đột nhiên lại cảm thấy Cao Như Phong là nam chủ dường như có ánh hào quang không được tốt lắm? Tiếu Hân thích nhị ca nàng, Lục Minh Tuyết thích Lục Minh Kỳ.

Cho nên, câu nói kinh điển của Cao Như Phong mới là: Lão tử yêu nhất non sông tươi đẹp?

Thật là quá thảm!

"Tiểu Gia Mẫn, bên kia có người vẫn luôn nhìn ngươi."

Tề Gia Mẫn quay đầu lại vừa nhìn liền thấy Cao Như Phong tựa vào trên xe, vẻ mặt tê liệt nhìn chằm chằm nàng.

Gia Mẫn: "............"

Ta đây đã tạo nghiệt gì vậy!

Nam chủ cùng nữ chủ thì không có dính dáng, ta đây vai ác nhưng lại mỗi ngày có thể nhìn thấy nam chủ.

Quả nhiên nam chính không cần trông cậy vào tình yêu bình thường gì, đường sự nghiệp là vĩnh cửu nhất.

Tim Gia Mẫn đập loạn xạ không ngừng, nhưng vẫn làm bộ không phát hiện Cao Như Phong, quay đầu nói:"À, chắc hắn đang ngẩn người mà thôi. Ta không quen biết hắn."

Tuy nói như vậy, Gia Mẫn vẫn cảnh giác một chút, nàng âm thầm cân nhắc, trong lòng lại càng thêm căng thẳng, nếu như hắn lại đây, nàng phải ra tay trước, như vậy mới không chịu thiệt! Dù sao đắc tội một lần cùng đắc tội hai lần, đều đã đắc tội, cũng không cần suy xét nhiều như vậy.

Cao Như Phong bậc lửa châm một điếu thuốc, nhìn Tề Gia Mẫn giống như một con thỏ đang dựng lỗ tai căng thẳng muốn chiến đấu, cười nhạo một tiếng, mặc dù không phải tới tìm nàng, nghĩ tới đây, liền ném điếu thuốc đi chuẩn bị tiến tới.

Rốt cuộc, người như hắn rất nguyện ý thỏa mãn nguyện vọng của người khác!

"Ngươi không quen biết hắn sao? Nhưng hắn lại đây......" Còn chưa nói xong, liền thấy mấy chiếc xe đạp lao nhanh tới, người trên xe cầm đao chạy về phía Cao Như Phong.

Trong nháy mắt, xung quanh liền biến thành hiện trường ẩu đả.

Thời điểm này, cổng trường toàn là sinh viên, mọi người la hét tránh né.

Biến cố phát sinh quá nhanh, thế cho nên mọi người chạy trốn khắp nơi, hoàn toàn mất kiểm soát.

Cao Như Phong lấy một địch mười, không thua kém chút nào!

Tề Gia Mẫn một tay nắm lấy Tiếu Hân, tay còn lại nắm lấy Du Khanh, chạy nhanh sang một bên, so với con thỏ còn nhanh hơn.

"Các bạn học mau sang bên này!"

Lục Minh Kỳ không biết từ lúc nào lao ra khỏi nhà hàng Tây, kéo sinh viên chạy về hướng nhà hàng, lúc này nhóm người đang đánh nhau trước cổng trường, chạy vào trường sẽ không an toàn. Sẽ như cá nằm trong chậu không cách nào trốn thoát.

Lục Minh Kỳ so với những người khác thận trọng hơn rất nhiều.

Giữa trưa thời điểm tan học, cửa trường tự nhiên sẽ không chỉ có duy nhất đám người Tề Gia Mẫn, Lục Minh Kỳ kéo bọn họ đến nhà hàng Tây bên này, lại chạy đi kéo những người khác. Hoàn toàn không màng an nguy của bản thân. Nhóm nữ sinh đều cảm động muốn rơi nước mắt.

Chỉ một chuyện như vậy, khiến cho rất nhiều cô gái lập tức nâng cao sự sùng bái, đồng loạt đem lòng yêu Lục Minh Kỳ, cũng đặt cho Lục Minh Kỳ danh hiệu đệ nhất nam thần Chấn Đán.

Nhưng những điều đó đều là sau này.

Hiện tại Lục Minh Kỳ bộ dáng chật vật, tuy nhiên cuối cùng cũng kéo được hết sinh viên qua bên này.

Mà bên kia, tình hình chiến đấu cũng cơ bản kết thúc.

Cao Như Phong lấy ít thắng nhiều, một đám người hùng hổ trả thù kia mặt mũi bầm dập.

Ngay lúc này, mấy chiếc xe phóng nhanh đến, một nhóm người xuống xe, hiện trường nhanh chóng lâm vào đơn phương ẩu đả.

Chà, đồng bọn của Cao Như Phong tới! Trong thời gian ngắn, đám người hùng hổ lúc đầu giờ giống như gà bệnh, một đám đều bò không đứng dậy nổi. Tề Gia Mẫn mắt thấy bọn họ giống như lợn bị mang đi bán, một đám đều bị ném vào thùng xe, yên lặng thu lại kiêu ngạo của mình.

Nam chủ gì đó, đúng là không nên chọc.

"Loại người này nên bị bắt lại, nhốt trong lao cả đời, vĩnh viễn không xoay người được!" Không biết từ lúc nào, Lục Minh Tuyết cũng đi ra, các nàng đứng rất gần. Lục Minh Tuyết dường như chán ghét cực điểm, nhịn không được lên án mạnh mẽ.

Tề Gia Mẫn quay đầu nhìn nàng, Lục Minh Tuyết cũng không phát hiện ánh mắt Tề Gia Mẫn, thái độ chán ghét nhìn Cao Như Phong. Nhanh chóng, nàng chen qua đám người, đi tới bên cạnh Lục Minh Kỳ, giọng điệu vô cùng quan tâm: "Ca, cầm lấy."

Nàng đem khăn tay đưa cho Lục Minh Kỳ, Lục Minh Kỳ nhận lấy lau mồ hôi, nhưng mặt mày lại có chút lo lắng, hắn nói: "Tình hình bây giờ loạn như vậy sao?"

"Ngày thường thì không sao." Không biết ai đáp lại một câu.

Lông mày Lục Minh Kỳ nhíu chặt, hắn nói: "Những người này quá xấu xa."

Lục Minh Tuyết: "Những thứ rác rưởi này, đều nên biến mất đi!"

Nàng quay đầu lại nhìn về phía Cao Như Phong, xì một tiếng khinh miệt!

Tề Gia Mẫn: "???????"

Tiếu Hân giữ chặt Gia Mẫn, cũng thở dốc: "Công ty Già Hưng này, quả nhiên không có người tốt. Chúng ta ngày thường vẫn là nên cách xa bọn họ một chút! Đặc biệt là ngươi, Gia Mẫn, ngươi ngày thường nhất định phải để tâm một chút, nên để các ca ca ngươi thay phiên nhau đi theo ngươi."

Nàng nhớ rõ, tên Cao Như Phong bệnh xà tinh* này đặc biệt chú ý tới Gia Mẫn!

*Bệnh xà tinh: bệnh thần kinh

Gia Mẫn ngoan ngoãn gật đầu, nàng nhìn ra được, trong mắt Tiếu Hân cũng có một nỗi sợ hãi và ghê tởm đối với Cao Như Phong.

"Thật là đại ác nhân!" Tiếu Hân tổng kết!

Tề Gia Mẫn: "????????????????"

Cho nên, cả hai nữ chủ đều chán ghét nam chủ, chán ghét muốn chết?

Hiếm khi Cao Như Phong dùng năng lực của bản thân, thấp sáng ngọn đuốc chán ghét của hai nữ chủ, trở thành "đại ác nhân".

Tuy nhiên, nàng trong lòng hiểu rõ, đối với nàng mà nói, Cao Như Phong là nam chủ, Tiếu Hân bọn họ là nữ chủ chỉ là trong nguyên tác không phải hiện tại, luôn có một chút sai sót xảy ra, sẽ làm cho cốt truyện hoàn toàn thay đổi.

Như nàng đây, còn không phải là hiệu ứng cánh bướm sao?

Không có gì là bất biến. Nếu bất biến, nhà bọn họ sẽ chết hết! Cho nên, trong lòng nàng tin tưởng, tất cả đều có thể thay đổi. Có lẽ ký ức của nàng đang chậm rãi biến mất, bởi vì không phải ông trời hy vọng nàng không cần nhìn mọi người bằng ánh mắt của quá khứ hay của thượng đế sao?

Cho nên, không cần đứng từ góc nhìn của thượng đế, chỉ cần nói đến chuyện lần này.

Bọn họ nhìn thấy Cao Như Phong đánh nhau sinh ra chán ghét, đó mới là chuyện thường tình.

Mà chính nàng, cũng không thể quá mức ỷ lại vào những ký ức không đáng tin cậy kia.

Không có người ngoài cuộc, bao gồm cả nàng, đều là con người cần phải thở, ăn và chết!

Như vậy mà thôi!

Nghĩ như vậy, Gia Mẫn liền thông suốt.

Nàng nói: "Sau này, ta nhất định cách thật xa hắn! Miễn cho hắn mơ ước sắc đẹp của ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro