Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề Gia Mẫn cảm thấy ở thế hệ trẻ của họ, bản thân nàng và mấy ca ca dường như không ai có cái gọi là sợi dây "tình ái".

Nhưng thế hệ trước ngược lại đều hiểu rõ yêu là gì.

Ba mẹ nàng đã thế, đến cả cậu cũng đều như vậy.

Chẳng qua, cậu là yêu sai người mà thôi.

Gia Mẫn không thể nói nên lời an ủi nào nữa, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, thật ra cậu cũng không cần nàng an ủi, nhiều năm như vậy, chính ông ấy cũng đã tự hiểu ra.

Còn bản thân nàng, nàng chưa trải qua chuyện tình cảm cho nên không thể đưa ra được lời khuyên, huống chi là tỏ ra đồng cảm. Nói ra những lời an ủi bất quá đều là lý luận suông, không thể chạm đến tâm của người khác.

Bởi vì nguyên nhân này, Gia Mẫn không nói thêm gì nữa. Ăn cơm xong, nàng nhờ lão Lý chở đến cửa hàng.

Tề Lệnh Hiền tối hôm qua không ở nhà, không biết chuyện phát sinh, thuận miệng hỏi biết được Gia Mẫn muốn đi  giúp đỡ thiết kế trang hoàng cửa hàng, ông rất bất ngờ.

Gia Mẫn cảm thấy việc này rất đỗi bình thường, nàng nói: "Đều là người một nhà, ai có thể giúp được gì thì giúp. Mấy người đại ca nhị ca ai cũng bận rộn! Con nhàn rỗi nhất, đối với việc trang trí cũng có chút ý tưởng, con làm chuyện đó là đương nhiên. Suy cho cùng, đó là cửa hàng trang sức. Chỉ có nữ nhân mới hiểu nữ nhân."

Những lời này khiến Tề Lệnh Hiền và ông ngoại Tề đều bật cười, nhưng cũng không để trong lòng. Chỉ sau khi chờ đợi nhiều ngày, cửa hàng Bảo Thuý Trai của Tề gia khai trương, hai người mới biết, lời của Gia Mẫn không hề giả, Bảo Thuý Trai quả thực khách đông như mây.

Có vô số người ăn cắp kiểu thiết kế này. Tuy nhiên cũng có nhiều cửa hàng trang sức tự trang trí lại theo phong cách riêng của mình dựa trên ý tưởng tương tự. Thậm chí một vài cửa hàng buôn bán khác cũng học theo, nhưng nhìn chung vẫn thua kém vài phần.

Kém ở chỗ nào, thì không chỉ rõ được.

Chỉ cảm thấy, Bảo Thuý Trai toát ra hơi thở phương Tây xa lạ.

Tất nhiên, những chuyện này đều là chuyện tương lai.

Hiện tại nghe Gia Mẫn nói như vậy, Tề cữu cữu nói đùa: "Tiền là thứ kiếm được bao nhiêu thì có bấy nhiêu! Đừng khiến bản thân mệt mỏi quá độ."

Đạo lý này Gia Mẫn đương nhiên hiểu, nàng gật đầu, nhưng vẫn nói lại: "Nhưng nếu muốn sống một đời an ổn, tuyệt đối không thể không có tiền! Người xem, biết bao nhiêu người bởi vì không có miếng ăn mà chết đói chứ! Nếu chúng ta hiện tại có năng lực, cũng nên tích góp một ít gia sản, tương lai sẽ được đảm bảo hơn. Thật ra người sống một đời vui buồn tan hợp, sinh mệnh mới là quan trọng nhất. Thêm một khả năng tự bảo vệ bản thân là rất tốt. Không chừng còn có thể dựa vào cái này giúp đỡ người khác. Tất nhiên, bây giờ những giả thuyết này đều chưa xảy ra, cho nên đơn giản chỉ là sở thích của con thôi. Cũng giống như cậu thích chữa bệnh cứu người, con cũng sẵn sàng làm chút chuyện, để bản thân trở nên có ích hơn."

Lời Gia Mẫn nói đều là thật lòng, không hề giả một chút nào, cũng không nghĩ nhiều. Nhưng Tề Lệnh Hiền lại để tâm. Phụ thân tuổi đã cao, sức khỏe lại không tốt, mấy năm trước còn từng nguy hiểm đến tính mạng, xém chút nữa qua đời.

Nghĩ đến những chuyện này, thật ra cảm thấy Gia Mẫn nói rất đúng.

Không có chuyện gì quan trọng bằng sinh mệnh.

Những chuyện tình cảm trước kia, vốn đã sớm không còn liên quan đến ông.

Nghĩ như vậy, không khỏi thông suốt hơn, cảm giác u sầu cũng vơi đi không ít.

Tất nhiên, Tề Lệnh Hiền cũng hiểu rõ, hôm nay có chút thất thần hoàn toàn bởi vì gặp được Cao Như Phong. Hắn giống hệt mẫu thân, tuy Tề Lệnh Hiền không biết Cao Như Phong chính là con trai của vị hôn thê cũ, nhưng vẫn xúc động không nguôi.

Hiện tại nghe lời cháu gái nói, nháy mắt cảm thấy mình đúng là ăn no rảnh rỗi. Bỏ thời gian ra nhớ lại chuyện cũ, chi bằng làm chút việc có ý nghĩa còn hơn. Suy cho cùng, đến tiểu Gia Mẫn còn biết đi tới cửa hàng phụ giúp!

Tề Lệnh Hiền nhanh chóng điều chỉnh được tâm trạng của mình, Gia Mẫn không cảm thấy mình công lao gì, nhưng khi thấy ông như vậy thì rất vui, nàng mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn về hướng ông ngoại Tề.

Ông ngoại Tề ý vị thâm trường cười cười, cũng không nói gì.

Gia Mẫn: "?"

Tâm tư của nam nhân trung niên thật đúng là khó đoán!

"Chờ một chút ta kêu lão Lý đưa con đi." Ông ngoại Tề cũng không yên tâm để cháu gái đi một mình, Gia Mẫn nhà bọn họ đẹp tựa thiên tiên, cho nên phải cẩn thận hơn một chút.

Ông ngoại Tề lo lắng cho tiểu Gia Mẫn, nhưng lại quên rằng đứa cháu gái này của ông sức lực như trâu.

Đương nhiên, có người đưa đi càng tốt.

Nói không ngoa chứ Tề gia quả thật rất chịu chi. Nhà người ta mua xe cũng chỉ mua một chiếc. Ngày thường ai có việc thì lấy dùng. Nhưng Tề gia thì khác, chỉ riêng nhà Gia Mẫn đã có tới ba chiếc xe. Trong đó một chiếc để ngoài cửa hàng, hai chiếc còn lại để trong nhà sử dụng.

Mà bên ông ngoại Tề và Tề Lệnh Hiền cũng có một chiếc xe.

Như vậy trong mắt người ngoài, Tề gia có tới bốn chiếc xe.

Điều này rất hiếm thấy ở Bến Thượng Hải, thậm chí có thể nói là duy nhất.

Đương nhiên, cũng có một số nhà có nhiều xe hơn, nhưng phần lớn là do bên cơ quan cấp cho, không phải tự mua. Thật sự không có ai bỏ tiền ra hưởng thụ như Tề gia cả.

Trên thực tế, chỉ cần ai tinh mắt đều có thể nhìn ra cửa hàng Hỗ Ninh kinh doanh không tồi. Tuy Thượng Hải vẫn có những hiệu buôn tây khác, nhưng những sản phẩm độc lạ của cửa hàng Hỗ Ninh mới chính là chỗ moi tiền người ta.

Cho nên khi nói đến những hào môn nổi tiếng ở Bến Thượng Hải, không ai không nhắc đến Tề gia.

Không những cảm thấy nhà bọn họ kiếm được nhiều tiền mà còn tiêu xài rất phung phí. Tiền đến tay bọn họ, đại khái còn cầm chưa nóng tay, đã quay đầu đi mất. Tề Quảng Chí ăn cơm mềm*, đáng lý nên kẹp chặt cái đuôi mà làm người, nhưng hắn lại chi tiêu còn hơn hẳn mấy tên công tử ăn chơi trác táng ở Bến Thượng Hải.

*Ăn cơm mềm: ăn bám phụ nữ

Còn có đốt tiền Tề ngũ tiểu thư, chính là Tề Gia Mẫn, trang sức vàng bạc châu báu mang trên người đều không hề trùng lặp.

Vị vậy, tất cả mọi người đều cho rằng, Tề gia có thể chẳng tích góp được bao nhiêu.

Mặc dù Gia Mẫn cũng không có cảm giác gì về vấn đề này, nhưng trên thực tế, có rất nhiều danh môn khuê tú ở Bến Thượng Hải đều bí mật nhìn chằm chằm vào nàng! Về cơ bản, những gì nàng mặc đều trở thành trào lưu trong giới quý tộc.

Ví như việc Gia Mẫn có thể gia nhập Huệ Mỹ Thư, ít nhiều cũng có liên quan đến chuyện này.

Đương nhiên, cũng bởi vì nàng đáng yêu khiến cho người người yêu thích!

Đây, Tề Gia Mẫn vừa đến cửa hàng Hỗ Ninh, lập tức thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn. Rốt cuộc ai cũng biết nam tử Tề gia đều là bộ dáng nam nhân trai tráng, nhưng tiểu khuê nữ này người mang đầy trang sức, rất giống một cái máy rút tiền di động.

Chiều nay Tề tam ca không có tiết học, ở cửa hàng hỗ trợ, hắn dẫn muội muội tới cửa hàng bên cạnh, nói: "Ta còn tưởng hôm nay muội không thể tới!"

Gia Mẫn: "Muội là người không giữ lời vậy sao?"

Tề tam ca cười: "Muội muội của ta nhất ngôn cửu đỉnh, đương nhiên không phải."

Hắn lại nói: "Ba hôm nay không đến đây, ngày hôm qua lôi kéo phu thê Tiếu gia nói chuyện một đêm, ở nhà ngủ bù rồi! Ta thấy ba chính là muốn trốn việc, cố tình lười biếng nên tối hôm qua mới không cho người ta đi. Buổi sáng khi ta ra cửa vừa lúc gặp được bọn họ rời đi. Trời ơi, muội không biết đâu, ba Tiếu Hân bọng mắt to đùng xệ xuống tới cằm. Ta thấy ông ấy với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, phỏng chừng không bao giờ muốn nhìn thấy ba nữa."

Gia Mẫn bị Tề tam ca chọc cười, nàng nói: "Huynh sao có thể ngược đãi người khác như vậy? Ai có bọng mắt xệ xuống tới cằm chứ!"

Tề tam ca nóng nảy: "Sao muội còn không tin ta, ông ấy thật sự vô cùng tiều tụy. Mấu chốt là ba chúng ta vẫn tràn đầy năng lượng. Trước khi đi ta còn nghe được ba nhắc ông ấy mãi cái gì mà vừa gặp đã quen, muốn hôm nào đến tìm ông ấy cùng nhau mang chim đi dạo!"

Nói tới đây, vẻ mặt Tề tam ca hơi méo mó một chút.

Hắn có chút hối hận vì đã nói nhiều như vậy, cái từ "mang chim đi dạo" này, không nên xuất hiện ở bên tai muội muội ngây thơ thuần khiết! Hắn định giải thích một chút. Nhưng lại cảm thấy có thể muội muội cũng không hiểu, giờ hắn giải thích ngược lại càng nói càng sai. Cho nên cuối cùng vẫn không biết nói như thế nào mới tốt.

Gia Mẫn chỉ liếc mắt một cái liền hiểu được tam ca nàng đang khó xử, nàng chủ động giải vây nói: "Còn mẹ của Tiếu Hân thì sao?"

Ba Tiếu Hân ích kỷ, hay tính toán, việc này Gia Mẫn không quản được, chỉ cần đừng trêu chọc nhà nàng muốn làm gì thì tuỳ. Suy cho cùng ở thời đại này, không ai có tư cách nói người khác, đại đa số cũng không khá hơn bao nhiêu. Nhưng đối với mẹ của Tiếu Hân, nàng hoàn toàn chán ghét.

Chưa kể bà là cực phẩm đỡ đệ ma*, lại còn tính kế với cả con gái của mình, điều này khiến nàng cảm thấy vô cùng buồn nôn.

*Nguyên văn 扶弟魔 ,đây là một ngôn ngữ mạng, đề cập đến việc chị cả trong gia đình bị ảnh hưởng bởi tư tưởng phong kiến, chỉ muốn lo lắng cho em trai, xem em trai mình là nhất.

Nói bà tiếp tay cho giặc, thật đúng là không oan uổng bà chút nào.

Rõ ràng chính mình cũng là nữ nhân, nhưng lại vì cái gọi là "người thân" đi hại những người khác, thậm chí là con gái mình, chứng tỏ là một người đáng khinh.

Tề tam ca có lẽ đã nhìn thấy sự chán ghét nồng đậm phát ra từ ánh mắt Gia Mẫn, hắn nói: "Bà ta ủ rũ đi theo sau vị Tiếu tiên sinh kia. Nhưng ta thấy Tiếu tiên sinh đối với bà vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt chán ghét, đoán chừng sau đó cũng không sống tốt nổi đâu. Muội đâu phải không biết uy lực của ba, ông ấy đã muốn tẩy não ai thật sự có thể đem người chết nói sống dậy."

Gia Mẫn phụt cười, nói: "Ba thật sự lợi hại như vậy sao?"

Thật lòng mà nói, Gia Mẫn chưa từng thấy qua bộ dạng này của ông trước đó, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến thật đúng là mở mang tầm mắt.

Nàng nói: "Bình thường muội chỉ cảm thấy ông ấy giỏi ăn nhậu chơi bời vui vẻ, không ngờ đến cả chuyện này cũng không kém."

Vừa nghe như vậy, Tề tam ca liền lập tức kể cho nàng nghe những chuyện trong quá khứ, Gia Mẫn tuổi còn nhỏ, có một số việc cũng không biết, nhưng Tề tam ca lại biết rất rõ, mắt thấy muội muội có hứng thú, lập tức kể. Chuyện lớn chuyện bé, nhiều đếm không xuể.

Gia Mẫn trợn mắt há mồm.

Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của Gia Mẫn, Tề tam ca bật cười: "Tiểu Gia Mẫn à, muội bình thường không quan tâm ba chút nào sao? Muội nghĩ ta đang thổi phồng về ông ấy đúng không? Ông ấy ở bên ngoài thật sự là bất khả chiến bại."

Gia Mẫn: "............"

Là nàng có mắt không thấy Thái Sơn!

Hai người cùng nhau bước vào, Gia Mẫn đánh giá toàn bộ mặt tiền cửa hàng, khẽ cau mày, nàng nói: "Cửa hàng này tối quá."

"Nhà bọn họ trước kia là tiệm may, nên không để tâm tới cái này."

Huynh muội hai người từ trước ra sau dạo qua một vòng, sau đó lại đi vòng ra sân sau, chưa kể ở đây diện tích nhỏ, tổng thể bài trí cũng không ổn lắm. Nhưng nếu làm cửa hàng trang sức, cũng không cần sửa chữa quá nhiều.

Nàng nói: "Chúng ta ở chỗ này làm một cánh cửa, cả hai bên sẽ thông nhau.

Tề tam ca gật đầu: "Đại ca cũng có ý tương tự, nếu ở đây làm thêm một cánh cửa, từ bên ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là hai cửa hàng, nhưng thật ra chỉ có một. Hơn nữa, nếu sau này muốn tách riêng ra cũng có thể dễ dàng xây lại."

Gia Mẫn: "Đúng vậy."

Sau khi nhìn xung quanh, trong lòng nàng cơ bản cũng nắm rõ một ít, nàng nói: "Huynh có mang thước đo không?"

Tề tam ca cười hắc hắc, đem một cây thước cuộn giao cho Gia Mẫn: "Ta biết thể nào muội cũng dùng tới."

Có thể nói, đây chính là sự ăn ý của huynh muội ruột thịt.

"Gia Mẫn? Sao người lại ở đây?" Gia Mẫn đang chuẩn bị đo đạc trong nhà, thì thấy Du Khanh đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn nàng. Bên cạnh nàng là Du Tam phu nhân và một người đàn ông trung niên ưu tú khoảng 40 tuổi.

Gia Mẫn cười: "Nhà của chúng ta đã mua lại cửa hàng này. Còn ngươi?"

Du Khanh: "Tam thẩm Ta hẹn đại ca ngươi nói chuyện, ta bồi nàng đến đây. À, mới vừa xuống xe liền nhìn thấy ngươi!"

Nàng bước vào, nhìn quanh, nói: "Nhà của ngươi muốn mở tiệm may sao?"

Gia Mẫn lắc đầu: "Không phải." Nàng cười một cái, nói: "Muốn biết ta bán cái gì, chờ khai trương, ngươi đại giá quang lâm sẽ biết!"

Du Khanh cũng không phải người tò mò, ừ một tiếng, nói: "Ngươi đi cùng chúng ta được chứ?"

Gia Mẫn: "Được thôi!"

Ngừng một chút lại nói: "À đúng rồi, quên giới thiệu với ngươi một chút, vị này chính là tam ca ta Tề Gia Phát, cũng là sinh viên Chấn Đán, cùng khoá với ngươi."

Bọn họ là cùng khoá với nhau, Du Khanh ít nhiều đối với Tề Gia Phát cũng có chút ấn tượng.

Nàng nhìn hắn gật đầu, mỉm cười lịch sự: "Xin chào!"

Tề Gia Phát: "Xin chào Du tiểu thư."

Lại quay sang hướng Du Tam phu nhân chào hỏi, vô cùng khách khí.

Gia Mẫn dẫn Du Tam phu nhân đến cửa hàng Hỗ Ninh, nàng nhìn ra được, lần này Du Tam phu nhân đến đây có tám chín phần là vì chuyện kim cương. Thật ra nàng cũng không hiểu cho lắm, kim cương tuy đẹp, nhưng trứng bồ câu lại quá lớn, mang lên người trông cũng không thẩm mỹ. Nhưng Du Tam phu nhân lại nhớ mãi không quên.

Chẳng lẽ nữ nhân đối với trang sức thật sự không thể chống cự sao?

Hay là, càng không chiếm được càng muốn?

Gia Mẫn không hiểu tâm lý này, nhưng nàng cảm thấy, ca ca thật sự rất có khả năng làm những chuyện như vậy. Tuy bên ngoài đều nói Tề Gia Cung sở dĩ không công khai, là bởi vì không muốn bán. Nhưng Gia Mẫn thì thấy ngược lại.

Dựa trên những gì nàng biết về ca ca mình, đây chính xác là hành động muốn bán.

Những việc hiện tại, chỉ để làm tăng giá trị của món hàng mà thôi.

Đối với những chuyện làm ăn lớn, Gia Mẫn cũng không muốn có mặt, nàng dẫn người lên trên lầu, thuận miệng nói: "Ta bên kia còn có việc, không thể ở đây cùng mọi người. Mọi người cứ nói chuyện đi."

Du Khanh cũng lập tức đứng dậy, "Ta đi cùng ngươi."

Cho dù nàng không ở đây cũng không sao, tóm lại cũng không phải trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ, ngoại trừ Tề Gia Cung và Du Tam phu nhân, còn có người nam nhân bên cạnh Du Tam phu nhân và một vị sư phụ của cửa hàng Hỗ Ninh.

Cho nên sự hiện diện hay vắng mặt của nàng hoàn toàn không quan trọng.

Sở dĩ Tam thẩm dẫn nàng cùng đến đây, hoàn toàn là vì muốn nương nhờ quan hệ giữa nàng và Gia Mẫn để mọi chuyện được suôn sẻ hơn. Mà hiện tại vừa khéo Gia Mẫn đã đưa bọn họ tới, cũng coi như là đạt được hiệu quả mong muốn.

Du Khanh không có hứng thú với những thứ này, cho nên hiển nhiên cũng không muốn ở đây.

Nàng đi theo Tề Gia Mẫn đến cửa hàng cách vách, Gia Mẫn nói: "Vừa hay ngươi có mặt ở đây, tận dụng ngươi một chút giúp ta làm thư ký."

Du Khanh thích nhất thái độ không coi nàng như người ngoài của Gia Mẫn, nàng nói: "Được, ta rất sẵn lòng hỗ trợ!"

Dù chỉ trang trí nội thất nhưng Gia Mẫn vẫn hy vọng có thể nắm được kích thước của toàn bộ ngôi nhà, nàng thở dài: "Nếu có bản vẽ ban đầu thì tốt rồi."

Tề tam ca: "Không có, gia đình này rất ngu ngốc, không ném khế ước nhà đi đã là ông trời rủ lòng thương rồi."

Hắn nói: "Nếu không muội đợi ta một chút, ta đi gọi lão tứ lại đây cùng ta đo."

Gia Mẫn lắc đầu, nàng nói: "Muội đã đến đây! Đừng làm phiền tứ ca, huynh ấy cũng rất bận."

Bản thân Gia Mẫn biết rõ nơi nào không cần quá chi tiết, nơi nào càng chi tiết càng tốt, chỉ có như vậy không gian mới tận dụng triệt để. Gia Mẫn và Tề tam ca hai người cùng nhau đo đạc, Du Khanh đi theo bên cạnh ghi số liệu.

"Ta...... A!"

Khi bọn họ đang ở lầu hai, chân Du Khanh giẫm phải khoảng không, vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tề tam ca túm lấy nàng dùng sức kéo, cả hai người đều té ngã. Du Khanh đè lên trên người Tề tam ca, may thay nàng không bị lăn xuống lầu.

Gia Mẫn chạy nhanh tới, thật cẩn thận nâng Du Khanh dậy, "Có bị thương không?"

Sau đó lại vội vàng đỡ tam ca, khẩn trương hỏi: "Tam ca thế nào?"

Tề tam ca xoa xoa eo, nói: "Ta không sao!"

Hắn nhìn về phía Du Khanh, nói: "Ngươi nặng thật đấy, đè chết ta."

Du Khanh: "........................"

Tuy rằng lời này có chút khiến người ta  khó chịu, nhưng lại làm giảm bớt sự ngượng ngùng của hai người khi va vào nhau!

Nàng dựa vào tường, hòa hoãn một chút, nói: "Cảm ơn ngươi!"

Tề tam ca xua tay: "Không có việc gì, ta sao có thể trở mắt nhìn ngươi ngã xuống?"

Hắn quay đầu nhìn về phía cầu thang, khó trách Du Khanh giẫm phải khoảng không. Cầu thang này lâu năm chưa sửa, gỗ không biết có bị mục hay bị chuột gặm hư hay không. Có một đoạn đặc biệt hẹp. Vì vậy Du Khanh mới không cẩn thận giẫm phải, suýt ngã.

Gia Mẫn thấy vậy cũng nói: "Chuyện này nguy hiểm quá. Sau này muội sẽ nói với đại ca, phải chú ý ở đây một chút."

Nàng ở cách xa hơn, nếu không có Tam ca, Du Khanh sẽ ngã xuống lầu, không biết sẽ bị thương thành cái dạng gì nữa.

Gia Mẫn kiểm tra Du Khanh một phen, xác nhận Du Khanh không bị sao, cảm khái nói: "Ngươi không sao là tốt rồi, cũng may Tam ca ta nhanh tay lẹ mắt. Ngươi nói xem, nếu ngươi bị thương, ta đi đâu tìm cô nương như hoa như ngọc bồi thường cho Du gia chứ?"

Chút trêu chọc nhỏ khiến Du Khanh khẽ mỉm cười, nàng nói: "Chính ngươi đó!"

Tề tam ca: "Đừng có mơ!"

Du Khanh: "........................"

Nếu vừa rồi hắn không phải cứu nàng, hiện tại nàng sẽ cho tên này một cái lườm.

Gia Mẫn vỗ vỗ tam ca, cảm thấy người này càng ngày càng tiến xa trên con đường độc thân, nàng nói: "Tam ca, huynh không nhìn ra chúng ta đang nói đùa sao?"

Qua khung cửa sổ nhỏ có phần đổ nát trên tầng hai, Gia Mẫn buồn bã nhìn xa xăm, quả thực muốn khóc: "Ta không nghĩ tam ca ta cưới được vợ đâu."

Du Khanh bật cười, nàng nói: "Ngươi lo lắng cũng quá nhiều rồi."

Tề tam ca: "Cưới vợ làm gì chứ! Đại ca nhị ca còn chưa có động tĩnh đó thôi!"

Hắn xoắn tay áo, nói: "Nhanh! Tiếp tục làm việc!"

Quả nhiên là suy nghĩ của thẳng nam, không có cách nào lý giải được.

"Chúng ta......" Gia Mẫn đang muốn cự tuyệt, liền nghe Du Khanh nói: "Tới đây!"

Gia Mẫn muốn nói gì đó, nhưng lại mấp máy khóe miệng, không nói nên lời. Ba người nhanh chóng bắt tay vào làm việc, không biết qua bao lâu, Gia Mẫn cuối cùng đã đo được tất cả các chi tiết. Du Khanh rất tò mò, hỏi: "Vì sao lại cần cái này?"

Gia Mẫn mỉm cười: "Đôi khi, sự chuẩn bị đầy đủ trong giai đoạn đầu sẽ giúp cho công việc ở giai đoạn sau hiệu quả hơn."

Du Khanh gật đầu, cảm thấy lời này rất có đạo lý, Gia Mẫn khoác tay nàng, nói: "Đi, chúng ta qua đối diện uống cà phê chờ Tam thẩm ngươi."

Nhắc tới chuyện Tam thẩm, Du Khanh có chút ngượng ngùng, nàng nói: "Chuyện này làm phiền gia đình ngươi rồi."

Tề Gia Mẫn lắc đầu: "Không sao, ngươi đừng nghĩ nhiều."

Tề tam ca nhìn thoáng qua quán cà phê đối diện, dứt khoát nói: "Ta sẽ không đi cùng các ngươi, thật sự không có hứng thú lắm."

Hắn không quen ăn uống những món phương Tây, căn bản cảm thấy ăn không đủ, mà ăn không đủ thì cần gì phải đi!

Gia Mẫn cũng không làm khó ca ca, chỉ đơn giản kéo Du Khanh đi qua đó. Du Khanh quay đầu nhìn thấy Tề tam ca chạy như bay về cửa hàng Hỗ Ninh, nàng thu hồi tầm mắt, nói: "Ta vốn nghĩ rằng những tin đồn là sai sự thật."

Gia Mẫn: "?"

Du Khanh cười, nói: "Rất nhiều người ở Chấn Đán đều nói, tam ca ngươi là người không hiểu phong tình, luôn nhìn mọi thứ ở một góc độ kỳ quái. Ta còn cho rằng đây là lời đồn bậy bạ, nhưng hiện tại xem ra, quả nhiên là do ta thiếu hiểu biết."

Gia Mẫn nhướng mày, lúc này hai người đã ngồi ở quán cà phê, người cũng không nhiều lắm, nhưng bởi vì hai người đều là những cô gái xinh đẹp hiếm có, một người phong độ trí thức, một người ngây thơ xinh xắn. Nhiều ánh mắt không tự chủ được, như có như không nhìn lại đây.

Chỉ là cả hai đều đã quen với những ánh mắt như vậy, cho nên cũng không quá để ý tới. Ngược lại Gia Mẫn khá hứng thú với những gì Du Khanh vừa nói.

Nàng nói: "Tại sao lại có kết luận như vậy? Là do tam ca ta ở trường học đã làm cái gì sao?"

Du Khanh suy nghĩ một chút, cười nói: "Không, không làm gì cả mới dẫn tới lời nhận xét như vậy."

Lại bổ sung thêm: "Có một số chuyện, không phải một hai câu là có thể diễn tả được, không thể dùng lời nói chỉ có thể tự cảm nhận. Cho nên mọi người đều nói, hắn là người vô cùng khó hiểu."

Gia Mẫn bật cười, nói: "Chuyện này không có gì không tốt cả, ít nhất sẽ không khiến người ta hiểu lầm. Theo ta thấy, những nam nhân phong lưu mới khiến người ta không thích. Ca ca ta tuy rằng không biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng huynh ấy là người chân thành, cũng không ăn chơi."

Nói tới đây, Gia Mẫn ngừng một chút, nói: "Ai, sao ta lại ở đây thổi phồng huynh ấy như vậy chứ? Nào, chúng ta chuyển chủ đề đi."

Nếu nói quá nhiều, thì không hay cho lắm. Nên Gia Mẫn cười đùa thay đổi đề tài, có vẻ càng thỏa đáng hơn.

Nàng nói: "À, tên Phạm Kiếm Nhân ngày hôm qua sao rồi?"

Du Khanh lắc đầu: "Ta cũng không biết."

Thật ra nàng cũng muốn hỏi tiểu thúc một câu, nhưng không dám mở miệng.

Nàng nói: "Ta không nghĩ hắn sẽ yên ổn đâu! Hôm qua tiểu thúc ta chỉ nói sơ qua, ông nội ta liền nổi trận lôi đình."

Người Du gia rất coi trọng thanh danh. Tuy rằng Phạm Kiếm Nhân chưa làm gì Du Khanh, nhưng hắn miệng tiện còn muốn động thủ đã nói lên hắn căn bản không để Du Khanh vào mắt. Bản thân Du Khanh không quan trọng. Quan trọng nàng chính là cháu gái trưởng của Du gia. Không xem nàng ra gì, chính là coi thường Du gia.

Về điểm này, trong nhà tất nhiên không thể nhịn.

"Ba ta nói ông sẽ xử lý."

Ngừng một chút, nàng lại nói: "Đêm qua Tiếu Hân có gọi điện cho ta xin lỗi, ba nàng còn muốn tới nhà ta chuộc tội. Nhưng nhà ta cự tuyệt, hôm qua tiểu thúc mới trở về, cho nên không ai còn tâm trạng tiếp khách."

Vẻ mặt Gia Mẫn méo mó một chút, nhỏ giọng: "Đêm qua bọn họ tới nhà của ta. Thì, đại khái, à, dường như......rất thảm."

Du Khanh: "?"

Gia Mẫn cũng không muốn kể lại chi tiết, chỉ nói: "Tóm lại, ngươi hẳn là đã nghe lời đồn đãi bên ngoài về ba ta chứ? Thật ra những lời đó, tám chín phần đều không phải giả. Ngươi......" Nàng chớp chớp mắt: "Đã hiểu chưa?"

Du Khanh: ".............................."

Theo lời đồn, tiên sinh Tề Quảng Chí ba của Gia Mẫn, bởi vì người khác nói vợ ông là trâu già gặm cỏ non mà ông chạy đến trước cửa nhà người ta, chửi đổng như người đàn bà đanh đá. Mắng suốt  một tháng, lão phu nhân thiện chiến dũng mãnh của nhà kia đều không phải đối thủ, bại trận phải trốn sang nhà con trai tĩnh dưỡng. Nhiều chuyện, lẻo mép, miệng tiện phu nhân phải tự mình hậu lễ tới nhà bọn họ xin lỗi mới chấm dứt chuyện này.

Cũng theo lời đồn, Tề Quảng Chí tiên sinh mua 20 cân nhân sâm cho cha vợ già yếu suy nhược. Bởi vì hàng về theo đợt, hiệu thuốc trộm trong đó đem bán vài củ ra bên ngoài, sau đó lấy hàng kém chất lượng thế vào. Kết quả cửa lớn bị Tề Quảng Chí tạt phân người, ông cũng không sợ dơ, tự mình hành động. Làm liên tục trong bảy ngày, còn kèm theo tiếng mắng chửi, dù người ta có xin lỗi như thế nào cũng không được!

Còn có, một người hàng xóm của Tề Lệnh Nghi từ nhỏ đã ghen ghét bà, do đó thuê một cô nương với ý đồ câu dẫn Tề Quảng Chí, khiến Tề Lệnh Nghi sống không thoải mái. Kết quả, Tề Lệnh Nghi còn chưa có phản ứng gì, Tề Quảng Chí đã mua mười kỹ nữ, mập ốm cao thấp, phong tình, quyến rũ, thanh thuần, trẻ trung, kiểu gì cũng có. Tất cả đều gửi cho chồng của vị phu nhân này. Mấu chốt chính là, vị tiên sinh kia vô cùng hứng khởi nhận lấy, còn   đem Tề Quảng Chí trở thành tri kỷ. Thiếu chút nữa khiến vị phu nhân kia tức đến hộc máu mà chết.

Bên cạnh đó còn có nguyên nhân vì mua vẹt mà xảy ra xung đột với người khác, đại lão gia đi...... thôi quên đi, không đề cập tới không đề cập tới nữa!

Nói tóm lại là còn rất nhiều chuyện.

Cho nên, tất cả đều là thật sự!

Du Khanh cảm thấy tam quan của mình đã bị ảnh hưởng.

Nàng hiểu rõ đạo lý "bảo sao hay vậy", cho nên đối với lời đồn nàng cũng không mấy tin tưởng. Suy cho cùng, hiện nay có quá nhiều người nhiều chuyện ba hoa. Thật thật giả giả, khó có thể phân biệt.

Nhưng giờ đây, Gia Mẫn lại nói lời đồn có tám chín phần là sự thật. Con gái của đương sự tự mình xác nhận, Du Khanh liền choáng váng.

Một lúc lâu sau, nàng "Ồ" một tiếng thật dài.

Lại bổ sung một câu: "Đã hiểu."

Gia Mẫn cười nói: "Ngươi chịu đả kích đúng không?"

Du Khanh lắc đầu: "Không...... Có."

Nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, quyết định nói thật: "Cũng có, nhưng là do ta không nghĩ tới. Tuy nhiên, ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ta không phải chê ba ngươi không tốt! Người có thể sống sảng khoái như vậy, luôn khiến người ta hâm mộ."

Suy cho cùng, ở thời đại này mọi người đều quá để ý đến thể diện.

Cũng giống như ba mẹ nàng, vì quá quan tâm đến thể diện và luôn làm những việc mình không thích, cho nên sống rất mệt mỏi.

Nàng nghĩ, ba mẹ Tề Gia Mẫn sẽ không cần phải như thế!

Khi nghĩ vậy, nàng có chút hâm mộ: "Chúng ta cả ngày ở Huệ Mỹ Thư nói nên làm thế này thế kia, vì xã hội này góp chút sức lực. Thực tế, chúng ta vẫn còn rất nhiều cố kỵ trong khi thực hiện. Nếu như có thể giống phụ thân ngươi, ta nghĩ rằng chúng ta rất có thể làm nhiều hơn nữa."

Gia Mẫn cười: "Người cùng người không giống nhau, hơn nữa, hoàn cảnh trưởng thành cũng rất khác biệt. Chúng ta không thể yêu cầu ai cũng giống ba ta. Thật ra, trong mắt người ngoài, như vậy là không tốt, nhưng ta vô điều kiện yêu quý ba mình! Chưa nói tới chuyện ba ta làm đúng hay sai, cho dù không đúng, ta cũng luôn đứng về phía ông!"

Du Khanh cảm khái: "Điều ta hâm mộ ngươi nhất chính là, ngươi sống thẳng thắn lại minh bạch. Ta không làm được như vậy."

Do đó mới nói, hoàn cảnh trưởng thành của mỗi người không giống nhau, cho nên suy nghĩ cũng khác nhau. Nàng rất muốn làm nhiều thứ, nhưng nếu như phải bỏ xuống thể diện, chắc chắn nàng không làm được.

Đây là bản năng.

Không có biện pháp thay đổi, nhưng lại rất thực tế.

"Chủ đề hôm nay của chúng ta có vẻ hơi nặng nề. Lại tiếp tục đổi đi."

Du Khanh cười: "Ngươi......"

Nàng đột nhiên im bặt, sau đó thần bí nói: "Gia Mẫn, Lục Minh Tuyết tới."

Gia Mẫn đang muốn quay đầu lại, Du Khanh đè tay nàng, nhẹ giọng: "Chờ một chút hãy quay lại, bên cạnh nàng còn có người. Dường như là xem mắt."

Gia Mẫn: "Xem mắt?"

Một lúc sau, Du Khanh thấp giọng nói, "Ở bên cạnh ngươi một góc bốn mươi lăm độ."

Vị trí của Tề Gia Mẫn và Du Khanh không phải ở bên cạnh cửa sổ, ngược lại có một chậu cây xanh phía sau, làm cho người từ bên ngoài đi vào khó có thể để ý tới bọn họ, do đó Lục Minh Tuyết căn bản không nhìn thấy các nàng.

Tất nhiên, nhìn thấy hay không cũng không quan trọng lắm.

Các nàng quang minh chính đại uống cà phê để giết thời gian, người ta quang minh chính đại xem mắt, không có gì là không thỏa đáng.

Nhưng không biết tại sao, Du Khanh và Tề Gia Mẫn đều nghĩ giống nhau, không muốn bị phát hiện. Hơn nữa, bọn họ ít nhiều cảm thấy có lẽ Lục Minh Tuyết cũng không muốn bị bắt gặp.

Dù không quen biết nhưng họ có cảm giác này!

Gia Mẫn dè dặt liếc mắt một cái, Lục Minh Tuyết ngồi cách đó không xa, vừa lúc Gia Mẫn có thể nhìn thấy bên sườn mặt của nàng. Vẻ mặt nàng ta không vui cho lắm, tuy đẹp nhưng lại mang theo vài phần lạnh lùng. Một thân váy đỏ thẫm càng thêm phần loá mắt hơn.

Nói tóm lại, bộ trang phục này kết hợp với vẻ mặt của nàng ta, có bốn chữ để hình dung đó chính là: Cao lãnh mỹ nhân.

Ngay cả khi trong lòng Gia Mẫn có chút bài xích nàng ta, nhưng cũng phải thốt lên tự đáy lòng Lục Minh Tuyết rất đẹp. So với người đối diện nàng ta mà nói đúng là một trời một vực.

Người này quá béo, béo đến cỡ nào?

Có thể bằng nàng và Du Khanh cộng lại!

Khuôn mặt cũng không tính là đẹp, đương nhiên, Gia Mẫn nghĩ, nếu người này giảm cân chắc sẽ ổn hơn. Nhưng bởi vì quá béo, cảm giác ngũ quan đều to ra. Làm sao có thể đẹp nổi! Tuy nhiên hắn đối với Lục Minh Tuyết rất vừa lòng, trên mặt lộ ra ý cười, khen tặng cùng nịnh nọt cơ hồ đều biểu hiện hết ra bên ngoài.

Bởi vì hành động của hắn, người phụ nữ trung niên bên cạnh có chút không vui.

Bọn họ có năm người, bên cạnh nam là một vị phu nhân trung niên, bên cạnh Lục Minh Tuyết cũng có một vị. Ngoài hai người này ra, còn có một vị phu nhân lớn tuổi khác, bà ở giữa hai bên, vừa nhìn đã biết chính là người mai mối.

Gia Mẫn thu hồi tầm mắt, nói: "Ánh mắt của ngươi đúng là sắc bén, vừa nhìn đã biết là đi xem mắt."

Du Khanh: "Ta đi xem mắt rồi!"

Lúc này Gia Mẫn mới nhớ ra, Du Khanh cũng có một buổi xem mắt thành công!

Nàng chớp chớp mắt, cười nói: "Vị kia của ngươi, định khi nào giới thiệu cho chúng ta nhìn một cái?"

Vừa dứt lời, nàng đã xua tay: "Quên đi! Vẫn là đừng gặp."

Du Khanh: "Ngươi thay đổi cũng nhanh quá ha!"

Gia Mẫn đúng lý hợp tình: "Ta nói xong mới đột nhiên phát hiện chuyện này có chút không thích hợp! Vì không thích hợp nên mới nói lại ngay!"

Du Khanh cười: "Ngươi nha, đúng là ấu trĩ."

Gia Mẫn: "......"

Du Khanh lại nhìn về phía bàn đang xem mắt bên kia, nói: "Ta thấy lần này chắc không thành."

Về điểm này Gia Mẫn cũng không ngạc nhiên.

Lục Minh Tuyết rõ ràng có tình cảm với ca ca nàng ta, làm sao có thể nhìn trúng người khác! Nếu người này thập toàn thập mỹ, chưa chắc trong thời gian ngắn nàng ta sẽ buông bỏ tình cảm kia. Chứ đừng nói, người này còn không phải là một ứng cử viên sáng giá.

Tề Gia Mẫn biết nghĩ như vậy có chút trông mặt mà bắt hình dong. Nhưng với loại chuyện đi xem mắt này, khẳng định trước tiên phải nhìn vẻ bề ngoài. Không có ngoại hình đẹp, thì xem nội hàm ưu tú ở đâu! Hơn nữa, thiếu nữ hoài xuân, ai muốn người bạn đời tương lai của mình là cái dạng này.

Gia Mẫn suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy đến mình cũng không muốn.

Cho nên, nàng cũng cho rằng, bàn kia căn bản không thành.

"Ta đoán vị phu nhân bên cạnh Lục Minh Tuyết kia là mẫu thân nàng." Gia Mẫn nhẹ giọng đánh giá.

Không ngờ Du Khanh lắc đầu nói: "Không phải, người kia không phải."

Nàng nói: "Ta đã từng thấy qua Lục phu nhân, vị này không phải. Lục tiên sinh là học giả nổi danh Thượng Hải, ông cũng là thầy dạy vỡ lòng của tiểu thúc ta. Ít nhiều có qua lại với nhà chúng ta, mỗi năm tết đến, đều sẽ nhìn thấy bọn họ tới chúc tết."

Gia Mẫn kinh ngạc: "Vậy ngươi đã biết Lục Minh Tuyết từ lâu?"

Nhưng cũng không đúng! Nhìn Du Khanh trước đây, cũng không giống đã quen biết.

Du Khanh lắc đầu: "Không quen biết, tuy rằng hai nhà có qua lại, nhưng Lục tiên sinh cùng Lục phu nhân chưa bao giờ dẫn theo con cái đến nhà chúng ta. Cho dù là Lục Minh Tuyết hay Lục lão sư, ta đều chưa từng gặp qua. Hôm qua Ta ngẫu nhiên gặp được Lục lão sư, thấy hắn quen với tiểu thúc, mới biết được Lục lão sư và Lục Minh Tuyết là con của vị Lục tiên sinh kia!"

Gia Mẫn ồ một tiếng, tiếp tục quay đầu lại nhìn, lúc này đang nói đến chuyện hôn nhân đại sự sau này, vẻ mặt Lục Minh Tuyết càng trở nên mất kiên nhẫn.

"Ngươi xem mắt cũng nói đến những vấn đề này sao?"

Du Khanh gật đầu: "Tất nhiên rồi, vốn dĩ là muốn kết hôn, nên phải nói cho rõ ràng."

Lúc này Gia Mẫn hiểu rõ, ở đây không phải hiện đại, xem mắt phải nói rõ ràng là lẽ đương nhiên. Nếu chỉ muốn kết giao tìm hiểu, đó mới là chơi lưu manh?

Đại khái là như thế.

"Ta cảm thấy......" Gia Mẫn đang muốn nói lên suy nghĩ của mình, thì nhìn thấy cửa quán cà phê bị đẩy ra, một thanh niên lao đến bàn Lục Minh Tuyết như một cơn lốc: "Minh Tuyết!!!"

Gia Mẫn: "!!!"

Mà lúc này đây, bàn của Lục Minh Tuyết rất rõ ràng cũng bị thanh niên này đập mạnh!

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía người thanh niên.

Hắn nắm lấy Lục Minh Tuyết, kéo nàng ta về bên cạnh mình, cơ hồ lấy ra tất cả khí thế, hét lên với những người khác: "Các người không thể bức bách Minh Tuyết! Ta cũng không cho Minh Tuyết xem mắt cùng các người!"

Tề Gia Mẫn: "!!!!!!"

Này mẹ nó là cái cốt truyện gì vậy?

"Bang!" Chiếc cốc trên tay Du Khanh lập tức rơi xuống đất, phát ra âm thanh vỡ vụn!

Gia Mẫn nhìn về phía Du Khanh, thấy nàng sắc mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm nam nhân kia......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro